Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Chương 49: Hướng bắc

Văn phu nhân dừng lại một chút, nói tiếp: “Ta cho là ta sẽ chết như vậy, chết như vậy còn hơn là bị hành hạ cho đến chết, ai ngờ ông trời cũng không cho ta chết nhẹ nhàng như vậy, khi đầu ta sắp chạm vào thân cây thì phát hiện bên hông của ta cứng ngắc, sau đó cả người bay lên, rơi vào người hắn, thì ra hắn biết ta tìm tới cái chết, liền dùng roi cuốn ta lại.”

“Ông ta là cha của Hoa Niệm Mô đúng không?” Tôi hỏi.

Văn phu nhân gật đầu, thở dài: “Đó chính là sự chớ trêu, hắn chiếm đoạt ta, hại chết mẫu thân ta, nhưng hắn đối xử với ta rất tốt, ta muốn giết hắn để báo thù cho mẫu thân, nhưng thủ hạ của hắn phòng bị rất nghiêm, lần nào ta cũng không giết được hắn, càng về sau ta lại càng khó có cơ hội giết hắn hơn,….Rồi ta lại không thể ra tay được.” Văn phu nhân thống khổ nói: “Nếu không giết được hắn, ta sống còn có ý nghĩa gì chứ? Ta tìm đến cái chết rất nhiều lần, nhưng không lần nào thành công, sau đó, ta phát hiện mình mang thai, ta chỉ có thể bỏ trốn, một lần, thừa dịp hắn có việc phải ra ngoài, cuối cùng ta đã trốn thoát được, khi ta tìm đến một nơi không ai biết để định tìm đến cái chết, nhưng ta lại muốn về nhà gặp phụ thân, phụ thân chỉ còn ta, mẫu thân đã không còn nữa, nếu như ta cũng không còn, vậy thì phụ thân nhất định sẽ rất đau khổ.”

“Thấy ta về, phụ thân rất vui mừng, nhưng khi thấy ta đang mang thai, liền vô cùng tự trách mình, hối hận là đã để ta theo nương về nhà, ta nghĩ dù sao ta cũng đã được gặp mặt phụ thân lần cuối rồi, không còn vướng bận gì nữa, nhưng không ngờ Văn ca lại biết chuyện này, hắn cùng phụ thân hắn nhất định không cho ta chết, thường xuyên chăm sóc ta cho đến tháng tư, ta sinh ra Hoa Niệm Mô.” Văn phu nhân khóc không thành tiếng, trong lòng tôi cũng vô cùng sầu thảm, không biết nên an ủi gì.

“Đứa trẻ sinh ra đã bị họ cho đi, ta luôn nhớ đến nó, bất kể thế nào thì đó cũng là con của ta, không biết vì sao, ta nghĩ chắc là phụ thân của nó, cả ngày ta chỉ biết khóc, phụ thân rất tức giận, thấy Văn ca không ghét bỏ ta, liền nhanh chóng gả ta cho xong.”

“Chính là Văn lão gia phải không?”

Văn phu nhân lau nước mắt, gật đầu, “Hắn nói hắn không để ý, nhưng ta biết là hắn luôn để ý, cho nên sau đó hắn luôn tức giận với ta, hắn còn cưới vài di nương khác, ta chưa từng oán hận hắn, là ta có lỗi với hắn trước.”

Văn phu nhân đang nói thì ở ngoài vang lên tiếng bước chân, tôi giật mình, có người đến đây.

Văn phu nhân vội vàng nói nhỏ: “ngươi đi đi, đi cửa sau, sau viện này còn có một cửa nhỏ, không ai biết đâu, ngươi đi thẳng ra ngoài là tới.”

Tôi gật đầu rồi đứng dậy, chưa đi được hai bước lại bị Văn phu nhân gọi lại, bà ta lấy dưới gối ra một miếng ngọc trắng, “Vật này ta gửi cho Niệm Mô, đây là của phụ thân nó. ” Văn phu nhân còn muốn nói gì đó, há miệng ra rồi lại thôi, đưa vật đó cho tôi. Tôi nhận lấy, không dám nói gì thêm, tiếng bước chân bên ngoài đã đi qua sân tới trước nhà, tôi cũng vừa bước ra cửa sau, thì sau lưng có tiểng đẩy cửa…

Ra khỏi Văn phủ, trong lòng tôi càng thêm nặng nề, tuy rằng đã biết tung tích của Văn Hinh và tiểu Việt, nhưng tình thế lại vô cùng nguy hiểm, nếu Hàn Kinh đã cướp họ đi, như vậy là đã biết thân phận của tiểu Việt, nhưng vì sao lại phải bắt họ đi chứ?

Bất kể thế nào, nếu hắn không ngại cực khổ bắt họ đi, chắc chắn chưa làm hại đến tính mạng của họ, chỉ cần bây giờ họ còn sống là tốt, nghĩ đến tiểu Việt, trong lòng tôi thấy đau đớn, người làm mẹ như tôi mà không bảo vệ được con mình, tôi thật vô dụng.

Tôi lấy ra xem vật mà Văn phu nhân đưa cho, không ngờ Văn phu nhân cũng là một phụ nữ đáng thương, Hoa Niệm Mô ở đâu? Cô ta cũng được coi là một cô gái có mệnh khổ, từ nhỏ đã bị mẹ vứt bỏ, cô ta lớn lên như thế nào? Đã sống ra sao?

Trong lòng tôi càng hỗn loạn, bởi vì chính mình cũng rất bi thảm.

Tôi không muốn nghĩ ngợi lung tung, chỉ lo lắng giờ nên làm gì, chuyện mà Văn phu nhân nhờ, tôi sẽ cố gắng làm, sẽ giao tận tay đồ vật này cho Hoa Niệm Mô, nhưng hiện giờ chuyện trước mắt cần làm là đi Hung Nô tìm Hàn Kinh, cứu tiểu Việt ra, sau đó sẽ đưa con đi thật xa.

Một lần nữa tôi tự nói với chính mình: Nam Cung Vân, anh sẽ luôn ở bên em, giúp em, đúng không? Sẽ dõi theo em nuôi con của chúng ta khôn lớn, anh biết em sẽ là một Trương Tĩnh Chi kiên cường, em sẽ sống thật tốt!

Bước vào thế giới này, đi một vòng, thật không ngờ giờ chỉ còn lại một mình tôi, Hàn Kinh, giờ không cần hắn tìm đến tôi, hắn sẽ không thể tưởng tượng là tự tôi sẽ tìm đến hắn, hơn nữa lúc này đây, tôi nhất định sẽ đem toàn bộ món nợ trên người tôi trả cho hắn.

Ra khỏi Uyển thành đi về hướng Bắc khoảng ba bốn trăm dặm là đến biên giới nước Hung Nô, phần lớn các thôn do bị ôn dịch đều đã hoang phế, phòng ốc suy tàn, đất vườn hoang vu, thôn dân hai phía đều đói khổ, cảnh sắc mùa thu làm cho cảnh vật càng thêm suy bại tiêu điều.

Tôi đứng trước một ngôi miếu sơn thần lụi bại, nhìn xa xa có hai ngọn núi cao ngất, theo như lời Văn phu nhân nói đó là song tú sơn thì phải? Chẳng phái hơn hai mươi năm trước ở đây Văn phu nhân đã gặp một người đàn ông làm cho bà ấy vừa yêu vừa hận hay sao? Song tú sơn vẫn là song tú sơn của hai mươi năm trước, mà cô gái hồn nhiên rực rỡ năm nào giờ đã thành một nắm đất.

Lúc tôi rời khỏi Uyển thành thì Văn phu nhân cũng đã qua đời, mang theo sự áy náy đối với con gái đầu, mang theo sự vướng bận với con gái sau, thời gian tôi gặp bà mới có hai ngày thôi mà một sinh mệnh đã không còn nữa.

Người trước đó, là động vật vừa đáng thương và vui vẻ, một sinh mệnh đáng thương ngắn ngủi, nhưng hết lần này đến lần khác bị ngập chìm trong tình yêu và thù hận, song tú sơn vẫn sừng sững ở phía trước, giống như đang cười nhạo tất cả những cô gái ngốc nghếch trên đời này.

“Công tử, cơm canh đã xong rồi, mời công tử dùng ạ.” Một cậu bé chừng hơn mười tuổi từ trong miếu chạy ra gọi tôi, sau đó cười rất tươi, tôi trả lời rồi đi theo cậu bé vào trong, trong đại sảnh có mười mấy người nam nữ già trẻ ở trong đó, mỗi người cầm một cái bát, trong nồi nấu cháo với rau dại nóng nghi ngút.

Rời khỏi Uyển thành không được bao lâu thì tôi gặp một gánh hát, bọn họ hành tẩu từ các thành trấn của nước Chu sang nước Hung Nô, vừa đúng lúc bọn họ đang chuẩn bị đi đến kinh thành của nước Hung nô, thấy tôi cùng đường liền yêu cầu tôi cùng đồng hành với họ, tôi cũng đang rầu rĩ vì không biết đường, hơn nữa trên người cũng không có tiền, thấy họ nhiệt tình như vậy liền nhập vào đoàn người họ cùng lên đường. Dọc đường đi ăn thì không phải trả tiền họ, tôi cũng hơi áy náy, liền đem một số bài hát tủ của mình dạy cho họ, cũng giúp họ trình bày một số tiết mục, không ngờ là hiệu quả rất tốt, dọc đường đi hấp dẫn không ít người xem, cũng chính vì vậy, mọi người càng đối với tôi rất kính trọng.

Hổ tử – là tên của cậu bé vừa rồi ra ngoài gọi tôi, kéo tôi ngồi chen vào đám đông, mọi người đều ngồi xích vào để nhường hai chỗ cho chúng tôi, Tuệ tẩu, là mẹ của Hổ tử, cũng là bà chủ của gánh hát này, tươi cười cầm một bát cháo cho tôi.

“Tiên sinh, hôm nay chúng ta nghỉ một đêm ở miếu này, phía trước rất hay có sơn tặc xuất hiện, chờ sáng sớm ngày mai chúng ta hãy đi, đi qua được song tú sơn là ổn.” Tuệ nương nhìn trượng phu Đinh Cương ngồi bên cạnh rồi cười nói với tôi.

Tôi im lặng gật đầu, tuy rằng trong lòng chỉ hận không thể ngay lập tức bay thẳng đến kinh thành của nước Hung Nô.

Sáng sớm hôm say mọi người thu dọn hành lý rồi tiến về song tú sơn, càng đến đó mọi người càng lo lắng hồi hộp, đàn ông cầm đao kiếm đi trước, luôn cảnh giác nhìn xung quanh, chân càng bước nhanh, mọi người ai cũng chỉ muốn nhanh nhanh đi qua ngọn núi này.

Tiến vào cốc không bao xa, Đinh Cương đang đi trước đột nhiên dừng bước, mọi người ai cũng lo lắng, cẩn thận lắng nghe, xa xa có tiếng khóc của phụ nữ, tiếng cười dâm đãng của đàn ông theo gió truyền tới.

“Ông nhà?” Tuệ nương gọi, Đinh Cương nghiến răng nói: “Đi xem, không thể thấy chết mà không cứu được. Phụ nữ và trẻ nhỏ ở lại, còn mọi người đi theo ta.” Nói xong liền dẫn đầu đoàn người cầm đao đi về phía trước, theo sau là năm sáu người đàn ông, Hổ tử cũng định cầm kiếm chạy theo nhưng bị Tuệ nương kéo lại, tôi nhìn Tuệ nương, thấy bà cũng đang nhìn tôi, tôi cười gượng, đoạt lấy thanh kiếm trong tay Hổ tử.

Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa quen thân phận mới của mình, lại tự cho mình là phụ nữ, giờ nhìn thấy ánh mắt khinh khi của Tuệ nương, tôi mới biết mọi người đó đều coi tôi là đàn ông.

Khi tôi đuổi theo đến nơi, họ đã xử lý xong đám sơn tặc rồi, quả nhiên là sơn tặc, nhưng cũng không nhiều lắm, chỉ có hai tên đã bị họ giết rồi, trên mặt đất có hai xác chết, còn có một thi thể khác ở bãi cỏ hoang cách đó không xa, “Ông nội, Ông nội.” Một cô gái quần áo không chỉnh tề khóc lóc thảm thiết, tiếng khóc làm cho ai cũng đau lòng, hai mắt tôi đỏ hoe.

Đám đàn ông quay sang chỗ khác không dám nhìn, tôi đến gần cô gái đó, thấy cô ấy vẫn đang khóc rất thương tâm, quần áo trên người đã bị sơn tặc xé rách hết, tôi cởi áo khoác trên người ra khoác lên người cô ấy, cô ấy ngẩng mặt lên nhìn tôi, ánh mắt rưng rưng, tôi giật mình, đây chính là cô gái ngày đó chạy đến trước mặt tôi hỏi tôi: “Huynh làm sao vậy?”

Chính là cô gái đó.

Một lúc sau Tuệ nương và đám phụ nữ cũng chạy tới, thấy cảnh trước mặt cũng ngây hết cả ra.

“Mau đi thôi cô nương, ở đây không an toàn, không biết bọn chúng khi nào sẽ tới.” Đinh Cương nói.

Cô gái đã ngừng khóc, nhưng vẫn đờ đẫn, ánh mắt thẫn thờ nhìn Đinh Cương, ông thở dài, ôm lấy thi thể ông già rồi đi, tôi kéo cô gái đáng thương dậy đi theo mọi người ra khỏi đó, cô ấy cũng không phản kháng, bàn tay mềm mại để yên trong tay tôi, làm cho tôi cảm thấy có chút sợ hãi.