Ma Đạo Tình Kiếp (P2)

Chương 254: Khuynh vũ (nhị)

Bởi vì chịu kinh hãi bất ngờ, theo bản năng lùi về sau mấy bước nhưng xui xẻo đế giày lại trượt trên lớp rêu xanh cạnh mặt hồ, chúng trơn tuồn tuột khiến y bị trượt ngã, đột nhiên cơ thể xoay tròn đã bị kéo ngược lại, chưa phục hồi tinh thần, chỉ thấy hắn mỉm cười “Lâu rồi không gặp, sao Hoán Hoán lại nhẹ như vậy chứ? Có phải đã chịu ấm ức gì không?”.

Cả kinh và xấu hổ, hắn vẫn cầm tay y, còn y thì sau giây lát bừng tỉnh, đôi tay ra sức đẩy ra, thấy hắn lảo đảo lùi về sau, muốn đỡ mà lại không dám, chỉ có thể luống cuống nói “Đông Phương Ma quân, thật xin lỗi, nhưng về sau xin ngươi đừng thoắt ẩn thoắt hiện sau lưng của tiểu tiên như thế”. Quẫn bách, y bèn tìm cớ nói lảng "Tại sao Ma quân đến mà không vào dự tiệc? Lúc nãy Ngọc đế rất không thoải mái".

Đông Phương Trường Nhật khẽ câu môi cười "Bản quân muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Đến Chính Chương Thánh đế bản quân còn không thuận mắt, Ngọc đế kia nghĩ mình là ai mà dám quản Đông Phương Ma quân này chứ?", dứt lời liền nghiêng người dựa vào trên mỏm đá. Trên người vận hoàng bào thêu hình hoa hợp hoan, mái tóc dài buột thật cao, cài kim quan vàng ròng óng ánh. Cho dù vừa rồi bị Lam Hi Thần đẩy suýt ngã cũng chẳng cáu, mà cũng không vội đáp lời. Chỉ nheo hai mắt lại, chợt giống như thấy ánh mặt trời cũng không thể thích ứng. Hắn nhìn y thật lâu, ánh mắt bỗng nhiên lưu lại trên cổ, lộ ra một vẻ hài lòng "Hoán Hoán quả nhiên là diễm thế tuyệt luân, đeo chuỗi vòng cổ kia lại càng hơn trước bội phần. Chỉ e bây giờ A Nguyệt mà đứng cạnh ngươi quả thực còn thua xa, cũng không uổng công bản quân ngày nhớ đêm mong bấy lâu nay".

Lam Hi Thần vội đưa tay sờ lên chuỗi trân châu trên cổ, vừa thẹn vừa sợ, toan muốn cởi chuỗi trân châu kia ra thì bị hắn bước tới nắm tay ngăn lại, giọng không nghe ra vui buồn mừng giận "Hoán Hoán, đừng tháo xuống. Bản quân vất vả lắm mới tìm được những hạt huyết trân châu này, ngươi lại nỡ phụ tấm lòng của bản quân như thế sao?".

Y lúng túng "Nhưng món đồ trân quý thế này, tiểu tiên không dám nhận, cũng không có lý do gì để nhận".

Đông Phương Trường Nhật cười thích thú "Sao lại không có lý do? Hoán Hoán là ái hậu tương lai của bản quân, cho nên được đeo phục sức do bản quân tặng chính là lý do đấy! Hoán Hoán có thích không?".

Lam Hi Thần không kịp tiêu hóa hai chữ "ái hậu", ngớ người hỏi lại "Ma....Ma quân vừa nói gì thế? Hậu.... cái gì mà hậu?".

Đông Phương Trường Nhật không nhanh không chậm kéo y vào lòng, ở bên tai tựa như thủ thỉ "Là ái hậu! Hoán Hoán, bản quân muốn ngươi làm Ma hậu của bản quân". Chóp mùi truyền đến khí tức trên người y, hắn lại càng ôm chặt hơn, như say như mê mà nói "Hoán Hoán, theo bản quân về Đông Phương thủ phủ, bản quân sẽ lập ngươi làm hậu, từ đây cùng bản quân vĩnh kết đồng tâm".

Vừa rồi mới bị một màn "lập hậu" của Nhiếp Minh Quyết làm cho thần trí còn chưa an định nổi, bây giờ lại tới Đông Phương Trường Nhật thêm dầu vô lửa, nhất thời cứ ngây ngốc đứng đó như tượng.

Đông Phương Trường Nhật thấy thế, cho là y bị tin tức này làm kinh hỷ quá độ, bèn xoa lưng y, mềm giọng "Hoán Hoán có phải vui lắm không? Bất ngờ lắm không? Thực ra chuyện này bình thường thôi, vị trí Ma hậu này bản quân đã bỏ trống vì ngươi quá lâu. Nếu ngươi còn không mau ngồi lên, bản quân sẽ phải quét bụi trên chiếc ghế kia cực lắm đấy!".

Thốt nhiên có tiếng hạc bay qua, đem Lam Hi Thần mau lẹ bừng tỉnh, vội đẩy hắn ra, luống cuống nói "Ma....ma quân hôm nay sao lại có hứng nói đùa vậy? A! Tiểu tiên còn phải trở về bàn tiệc, xin cáo lui trước!".

Đông Phương Trường Nhật túm lại cánh tay của y, nhíu mày tỏ ý không vui "Hoán Hoán, tại sao lúc nào ngươi cũng tránh né bản quân? Lần đó bản quân vì ngươi nên mới sơ sẩy để tên Ngôn Huyền kia đánh bại, vậy mà ngươi đến khi gặp lại cũng không thèm hỏi thăm lấy một tiếng. Chưa hết, bản quân cho bồ câu giao thư đến tay ngươi, tại sao ngươi lại không trả lời?".

Lam Hi Thần mới đầu áy náy, sau đó sửng sốt "Bồ câu? Thư gì?".

Đông Phương Trường Nhật trừng mắt "Ngày nào bản quân cũng thả hơn trăm con bồ câu mang thư đem tới Linh Chiếu cung cho ngươi, sao ngươi lại giống như lần đầu nghe thấy?".

Lam Hi Thần chớp mắt vài cái, khẽ "A" một tiếng. Giờ thì y đã biết mấy ngày trước tại sao lại có thịt bồ câu nướng để ăn. Hóa ra..... không được, việc này không thể nói, thực sự không thể nói, nhưng mà không nói thì phải tìm lý do gì bao biện đây?

Đông Phương Trường Nhật thấy sự lúng túng trong mắt y, hắn thu hẹp con ngươi, giống như xuyên thấu người trước mặt, cả giận nghiến răng "Bản quân biết rồi! Chắc chắn là Ngôn Huyền kia đã giở trò!".

Lam Hi Thần vừa gỡ từng ngón tay hắn ra khỏi tay mình, vừa cười đánh trống lảng "Đông Phương Ma quân, nếu không có việc gì nữa thì tiểu tiên đi trước......".

Đông Phương Trường Nhật hừ một tiếng, nhanh như chớp kéo lại cánh tay y, nhưng lần này không chỉ kéo mà còn đẩy y về phía cây cột hành lang ở sau lưng, bản thân thì ở phía trước áp đến, đem người nhỏ hơn hắn kìm hãm giữa lồng ngực và cột gỗ, trầm giọng "Muốn chạy?".

Lam Hi Thần cười đến gượng gạo "Đông Phương Ma quân, ngươi như thế là có ý gì?".

Đông Phương Trường Nhật kéo khóe môi cong lên, kề thân người tới thật gần "Hỏi hay lắm! Hoán Hoán đoán xem bản quân sẽ làm gì tiếp theo?".

Lam Hi Thần nghiêm trọng nói "Ma quân, ngươi đừng đùa với tiểu tiên nữa, tiểu tiên thực sự cần phải quay về yến tiệc gấp".

Đông Phương Trường Nhật tỏ ra buồn bã "Hoán Hoán, bản quân nhớ mong ngươi đến mức nào, ngươi có biết hay không? Bây giờ ngươi lại một mực né tránh, bản quân thực đau lòng vô cùng".

Lam Hi Thần thấy mặt của hắn chỉ còn một ngón tay nữa là chạm tới mặt mình, theo bản năng đưa tay chống đỡ khuôn ngực của hắn, lắp bắp "Ma....Ma quân.... ngươi có thể.... đừng như thế này được không? Tiểu tiên là người bên cạnh của đế quân, thực sự không được phép cùng người khác tiếp xúc trò chuyện".

Đông Phương Trường Nhật lạnh lùng "Không được phép? Bản quân chính là muốn phá quy định này của hắn, để xem hắn còn thủ đoạn gì để đối phó với bản quân nữa". Nói rồi bỗng thu liễm khí tức, đưa một tay vuốt nhẹ lên má trái của y, dịu giọng “May mà lần đó ả Quỷ hậu kia ra tay không nặng, vết sẹo trên mặt ngươi đã không thấy nữa”, lại thở dài “Nếu như để lại sẹo thì phải làm thế nào, thật là ngọc bích có tì vết rồi, khi đó bản quân sẽ đau lòng lắm”.

Lam Hi Thần cảm thấy không được tự nhiên, vội quay đầu sang một bên, nói "Tiểu tiên dung mạo tầm thường, sao dám phiền Ma quân chú tâm như thế?".

Đông Phương Trường Nhật khẽ cười "Nếu Hoán Hoán dung mạo tầm thường, thì tứ đại mỹ nhân của Lục giới trong đó có vương muội của bản quân khẳng định chỉ là cỏ dại chứ chẳng phải danh hoa. Nếu như có được một viên ngọc toàn bích như Hoán Hoán bên người, bản quân tự thấy không có gì trên thế gian này thỏa mãn hơn thế nữa".

Lam Hi Thần trong lòng phức tạp, chuyện vừa rồi ở Thượng Dương đài giống như cơn gió bay qua trước mắt, khiến cho suy nghĩ chợt trở nên mông lung, không hiểu sao lại buộc miệng hỏi "Có phải dung mạo mới là điểm cuốn hút duy nhất, chứ không phải tính cách hay xuất thân?".

Đông Phương Trường Nhật tặc lưỡi "Tuy rằng bản quân không phải loại người xem trọng mỹ sắc.....". Hắn nâng cằm y lên, đôi mắt thon dài như mắt chim tước kia dán thật sâu lên đôi mắt to tròn long lanh của y, giống như muốn nhìn xem trong đôi con ngươi màu hổ phách kia có phản chiếu hình bóng của hắn hay không, thật cẩn trọng trả lời "Nhưng mà, bản quân lại bị chính dung mạo của Hoán Hoán thu hút ngay từ lần gặp đầu tiên, từ đó trong mắt chỉ có một hình bóng lam y, năm tháng vì nhớ mong mà càng thêm rung động".

Trong lúc Lam Hi Thần ngây ra, bên má bỗng dưng rơi xuống một cái chạm môi, kêu "chóc" một tiếng rõ to, tim theo đó đập như trống, mặt mũi đều nóng bừng lên, cả kinh mà kêu một tiếng "Ma quân!".

Đông Phương Trường Nhật lại không nhanh không chậm mỉm cười "Ma quân? Đột nhiên nghe cách gọi này không thuận tai gì cả. Hay là Hoán Hoán gọi bản quân là "Nhật ca ca" đi, giống như lúc ngươi còn nhỏ, lần đầu hai chúng ta gặp nhau ngươi cũng đã gọi như vậy đấy".

Lam Hi Thần kinh ngạc "Lần đầu gặp nhau? Tiểu tiên và Ma quân thực sự đã từng gặp nhau?".

Đông Phương Trường Nhật trầm giọng "Hoán Hoán, chẳng lẽ ngươi không nhớ một chút gì sao?".

Lam Hi Thần lúng túng "Có lẽ Ma quân nhớ nhầm tiểu tiên thành người nào đó chăng?".

Ánh mắt như lửa cháy của Đông Phương Trường Nhật ở trên mặt y chuyển động không ngừng "Người thì có thể nhớ nhầm, nhưng chiếc khăn tay kia, Hoán Hoán nghĩ có nhận nhầm không?". Khẩu khí của hắn khẩn thiết, không hề băng lãnh hay trêu ngươi giống như những lần trước. Ánh sáng bị bóng lưng hắn che đi mất, nhưng tia nắng mỏng manh hắt lại vẫn đủ soi lên thần sắc ưu thương trên mặt hắn.

Trông thấy vũ mi anh tuấn kia nhíu mày, Lam Hi Thần nhìn đến sững sờ, hồi lâu khẽ gục đầu xuống, đáy lòng dần dần lên cảm giác man mát, trong miệng nói "Thật xin lỗi, tiểu tiên không có chút ký ức gì cả".

Không gian giống như đột nhiên ngưng lặng. Một luồng gió thoảng qua, trong hồ Thủy Thanh nhiều cây cối, những thứ nhẹ tênh như lá cây xanh biếc kia dĩ nhiên đều bị gió thổi kêu xào xạt, mà tóc của hai người cũng không thoát được luồng gió kia. Hai đường tóc đen nhánh lần lượt tung bay, có mấy sợi nhỏ như quyện vào nhau, nhưng rất nhanh lại trượt ra rồi rũ xuống.

Không biết qua bao lâu, hoàng y nam nhân khẽ cất tiếng thở dài "Bản quân hiểu rồi! Đoạn ký ức kia, nhất định là đã bị cái tên Ngôn Huyền chết tiệt kia xóa mất, cho nên không thể trách Hoán Hoán được". Hắn ôn nhuyễn cười "Nhưng mà không sao, xóa đi rồi vẫn có thể thêm vào lại. Trên đời này, không có chuyện gì mà Đông Phương Trường Nhật này không làm được".

Lam Hi Thần có chút không đành lòng "Ma quân, tiểu tiên có nhớ ra hay không, quan trọng đến thế sao? Tiển tiên thực sự cảm thấy không đáng chút nào. Huống hồ.....".

Đông Phương Trường Nhật giơ ngón tay điểm lên môi ra dấu y không cần nói nữa, mặt khác lại ôn nhu vuốt ve tóc mai của y "Sao lại không đáng cho được? Hoán Hoán là trái tim của bản quân, bản quân dù có bỏ ra bao nhiêu tâm trí và sức lực để có ngươi bên cạnh, đều cảm thấy không đủ". Hắn nâng một lọn tóc của y kề lên mũi, tóc chạm vào môi khiến ngữ âm trở nên hàm hồ "Kể từ khi gặp nhau đến giờ, Hoán Hoán còn chưa nhận ra sao? Bản quân làm tất cả mọi chuyện, là vì theo đuổi ngươi".

Lam Hi Thần lặng người, nhìn hắn bằng tâm trạng phức tạp. Ngỡ ngàng. Xúc động. Áy náy. Lại có hơn phân nữa là đau lòng. Nếu như không gặp Nhiếp Minh Quyết, nếu như không lưỡng tình tương duyệt cùng Nhiếp Minh Quyết, nói không chừng y sẽ bị chân tình này của hắn làm cho động tâm. Nhưng mà...... chuyện này tốt hơn vẫn là không nên dây dưa lâu dài.

Đương lúc định mở miệng muốn nói hắn đừng làm như vậy, khổ cho hắn mà cũng rối cho y, đột nhiên phía xa xa của hành lang truyền đến thanh âm non nớt của nữ hài "Sư phụ! Hóa ra là ngươi ở đây nha!".

Lam Hi Thần giật mình, nhân lúc Đông Phương Trường Nhật không chú ý mà đẩy hắn ra, vừa vặn Hãn Lương Ngọc cũng lon ton chạy đến, ôm chầm lấy cổ tay y, hồn nhiên nói "Sư phụ, đế quân không thấy sư phụ đâu liền sai ta đi tìm ngươi đấy". Rồi con bé chợt nhìn thấy nam nhân đứng cạnh y, cặp mắt hơi trợn lên lên đầy vẻ xét nét lẫn cảnh giác.

Đông Phương Trường Nhật hơi chau mày "Hoán Hoán, nha đầu này không phải chính là.....".

Lam Hi Thần cũng biết ý của hắn, bèn gật đầu, mềm giọng nhắc nhở "Lương Ngọc, mau chào hỏi Đông Phương Ma quân đi".

Hãn Lương Ngọc tuy có hơi miễn cưỡng, nhưng vẫn cung tay, nói ngắn gọn "Gặp qua Đông Phương Ma quân!".

Đông Phương Trường Nhật cũng không thèm để tâm thái độ có phần không cung kính kia, chỉ hỏi Lam Hi Thần "Xem ra lần đánh cược kia với tên Nhị Lang thần, ngươi đã thắng. Nhưng nàng vì sao lại gọi ngươi là sư phụ? Còn Lương Ngọc, là phong hiệu mới sao?".

Lam Hi Thần vừa xoa đầu đứa nhỏ, vừa chậm rãi nói "Không phải, Lương Ngọc là tên do tiểu tiên đặt cho, còn phong hiệu sau này đế quân sẽ ban sau. Đế quân nói muốn tân quân tương lai của Quỷ tộc hiểu chuyện, nên giao cho tiểu tiên dạy dỗ, gọi tiểu tiên là sư phụ".

Đông Phương Trường Nhật khẽ gật đầu "Lương Ngọc, cái tên nghe hay đấy! Qua đó cũng đủ thấy Hoán Hoán là người rất bao dung rộng lượng". Đoạn, liếc mắt sang nữ hài đang đứng nép bên chân y "Tốt nhất là ngươi không nên phụ tấm lòng của sư phụ ngươi, về sau phải thật ngoan ngoãn hiểu chuyện mới được".

Hãn Lương Ngọc không có đáp lời mà lén đưa mắt nhìn hắn một chút, rồi ngoảnh đầu qua rụt rè nói với Lam Hi Thần "Sư phụ, chúng ta mau quay về thôi! Ngươi đi lâu như vậy, đế quân sẽ lo lắng lắm đấy!".

Vừa hay có được một cái cớ thúc giục, Lam Hi Thần bèn cúi đầu với Đông Phương Trường Nhật, nói "Tiểu tiên xin cáo lui trước, Ma quân nếu đã đến thì cũng nên vào bàn tiệc một chút, chớ khiến Ngọc đế không vui, gây bất hòa hai tộc". Rồi cầm tay dắt Hãn Lương Ngọc quay lưng rời đi.

Mới được ba bước chân, tiếng của Đông Phương Trường Nhật từ phía sau khiến y đình chỉ "Bản quân không hỏi Hoán Hoán có muốn nhớ lại đoạn ký ức kia hay không, cũng không hỏi ngươi rốt cuộc có động lòng với bản quân hay không. Những chuyện ngươi không muốn, bản quân sẽ không gò ép". Lại chẳng biết từ lúc nào hắn đã đi tới sát ngay sau lưng, ở bên tai nhấn mạnh "Nhưng, bản quân sẽ không từ bỏ, và sẽ đợi cho đến ngày Hoán Hoán cam tâm tình nguyện đem những chuyện này nói cho bàn quân biết".

Lam Hi Thần ngẩn người, cúi gằm mặt nhìn đá lát dưới chân, cảm thấy không thể dằn nén thêm nữa, đành phải nói "Chỉ sợ, tiểu tiên khiến cho Ma quân thất vọng rồi". Dứt lời, dắt Hãn Lương Ngọc cắm đầu đi một mạch.

Mãi đến lúc đi được đoạn xa, gần về tới lễ đài, y mới thở ra một hơi nặng nề, nhìn xung quanh để đảm bảo không có ai theo dõi, liền nghiêm túc nói với Hãn Lương Ngọc "Chuyện gặp Đông Phương Ma quân lúc nãy, ngươi hứa với ta không được nói cho người khác biết, nếu không ta ngay cả chết cũng không có chỗ chôn”.

Hãn Lương Ngọc chưa bao giờ thấy y có thần sắc như vậy, cho dù không hiểu rõ nguyên nhân nhưng vẫn cuống quít gật đầu.

Sau khi tự vuốt ngực trấn an, Lam Hi Thần lặng lẽ trở lại bữa tiệc, Lam Vong Cơ vừa thấy y ngồi xuống đã nghiêng người tới gần, nói khẽ "May mà huynh trưởng về kịp, nếu không lại có chuyện xấu".

Lam Hi Thần ảm đạm cười “Ta chỉ ra ngoài rửa mặt một chút, xảy ra chuyện xấu gì chứ?”.

Lam Vong Cơ biểu cảm nghiêm trọng "Ý của Vong Cơ là......".

Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên giữa lễ đài truyền đến một giọng nói hào sảng "A! Lượt cuối cùng là Băng Di tinh quân, không biết tinh quân muốn biểu diễn tài nghệ gì nhỉ?".

Lam Hi Thần như thỏ mới chui ra khỏi hang, há hốc nhìn vị tiên quan đầu đội kim mão thêu mây trắng, chớp mắt ấp úng "Biểu.... biểu diễn gì?".

Vị tiên kia cười "Là ta hỏi ngươi mà, sao ngươi lại hỏi ngược lại ta chứ?".

Lam Hi Thần ngơ ngác nhìn qua Lam Vong Cơ đầy thắc mắc, hắn thở dài, đem chuyện thuật lại. Hóa ra lúc Lam Hi Thần rời đi, Ngọc đế vừa hay thấy Hội Bàn Đào xuyên suốt cũng chỉ là ca múa tán gẫu, mặc dù vừa rồi được một màn kinh diễm của Bích Điệp, thế nhưng rất nhanh ai cũng thấy chán. Vì thế liền có cao kiến muốn đổi cái khác hay hơn. Do quý khách ở đây ai cũng là người cũ, chỉ có bảy vị tinh quân dưới trướng của Chính Chương Thánh đế lần đầu xuất hiện, mà đã là thủ hạ của Càn Khôn chi chủ thì ai cũng phải có sở trường đặc biệt. Cho nên mọi người đều muốn thưởng thức tài nghệ của bảy người, vô luận biểu diễn cái gì cũng được tặng một chuỗi châu ngọc để biểu hiện tâm ý. Dĩ nhiên là không được trùng nhau, mục đích khiến cho yến tiệc thêm vài phần lạc thú. Nhiếp Minh Quyết tuy hơi miễn cưỡng nhưng vẫn chấp nhận. Kết quả sau khi Lam Hi Thần "rửa mặt" trở về, sáu người kia đều đã biểu diễn hết, bấy giờ cũng chỉ còn lại một mình Lam Hi Thần.

Đầu tiên là Nhiếp Hoài Tang dùng cả hai tay mỗi tay viết một chữ “Cát”. Kỹ năng thư pháp của hắn vốn là tuyệt nhất Tu Chân giới, càng không cần phải nói là song thủ đồng thư. Hai cái chữ “Cát” đồng thời được viết ra, mọi người đều là cùng khen ngợi. Sau đó là Kim Lăng trổ tài cung xạ, tuy không điêu luyện như Đàm Triết nhưng vẫn bách phát bách trúng những cánh sen được tung lên cao, xen lẫn đám hồng hạc mà không làm bị thương con nào. Giang Trừng cũng vì muốn chứng tỏ mình vượt trội, cho nên lấy đó làm động lực sáng tạo ra một màn kiếm đạo xuất sắc. Tống Lam dùng sức gió ngân cánh sen rơi xung quanh lễ đãi vẽ kết thành một bức thủy mặc. Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đàn sáo hợp tấu một khúc "Túy Hoa Âm". Tất cả đều xứng đáng gọi là anh tài kiệt xuất.

Vị tiên đứng giữa lễ đài tiếp tục hỏi "Băng Di tinh quân, không biết tinh quân đã nghĩ ra mình sẽ biểu diễn cái gì chưa?".

Lam Hi Thần lúc này đã đơ ra như tượng, trong lòng muốn khóc ròng vì sao hôm nay sao Chổi lại chiếu lên mình làm gì không biết? Hồi lâu mới rặn cười, ấp úng "Cái đó..... tiểu tiên nghĩ là.....".

Bích Điệp lúc này đã thay một bộ xiêm y thướt tha hơn lúc múa, đứng bên cạnh Tây Vương Mẫu, thấy y cứ ấp a ấp úng bèn tỏ vẻ thương cảm "Cầm, kỳ, thi, họa, thậm chí cung thủ và kiếm đạo đã có sáu vị tinh quân biểu diễn qua hết rồi. Bây giờ chỉ còn ngâm thơ. Nhưng thần nữ nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy thực ra thơ dù có hay đến đâu, nhưng nội dung thì giống như phần "thi" của Mộc Phù tinh quân, chỉ ở khác chỗ hình thức một người viết một người đọc mà thôi".

Ngọc đế đưa mắt nhìn sang Nhiếp Minh Quyết "Vậy lẽ nào Băng Di tinh quân không có sở trường đặc biệt khác?".

Lam Hi Thần nơm nớp lo lắng nhìn Nhiếp Minh Quyết, hy vọng hắn sẽ mở ra một phương cứu cánh cho mình. Quả nhiên hắn cầm đũa vàng trên tay gõ gõ vào một dĩa thức ăn, câu môi cười "Đương nhiên là có, nhưng chỉ sợ các ngươi không đủ khả năng để thưởng thức".

Khoảnh khắc đó, đáy mắt Lam Hi Thần sáng rỡ. Ngược lại, chỉ có những người từng ở Linh Chiếu cung một thời gian mới biết Nhiếp Minh Quyết đang nói đến cái gì. "Những nạn nhân" của vụ....ngộ độc bí ẩn hôm nọ, lúc này không ho đến xanh mặt thì cũng sắp ngất xỉu đến nơi, trong đầu cố gắng vắt óc suy nghĩ xem còn loại tài năng nào khác "an toàn" hơn để gợi ý cho Lam Hi Thần.

Ngọc đế tỏ vẻ ngạc nhiên "A! Băng Di tinh quân thực sự có tài năng xuất sắc đến vậy sao?".

Nhiếp Minh Quyết đưa mắt nhìn nam tử áo lam ngồi bên dưới, vừa cười vừa chép miệng "Nếu các ngươi nhất định muốn thưởng thức, bản quân không ngại kêu hắn thực hiện....".

Bích Điệp bỗng nhiên tươi cười tiếp lời "Dạ phải, thần nữ cũng cảm thấy sở trường vũ khúc của Băng Di tinh quân quả thực rất xuất sắc". Ánh mắt trong veo của nàng ta lập tới dời đến Lam Hi Thần "Băng Di tinh quân dung mạo phi phàm không có từ nào thích hợp để miêu tả, thân mình cũng không phải nam tử thô kệch vãm vỡ mà giống như hồng hạc bay lượn, xuất kiếm thì kinh tâm mà hiến vũ thì động phách. Nhân dịp này, thỉnh tinh quân hãy múa một điệu, để cho chư vị quý khách dự Bàn Đào hội lại được một màn kinh diễm".

Lời này không biết là khen ngợi với công kích cái nào chiếm phần lớn. Nhiếp Minh Quyết lập tức thu liễm ý cười, thu hẹp con ngươi nhìn chằm chằm nàng ta. Lam Hi Thần thì giống như bị sét đánh xuống đầu, cả người mềm nhũn, hai tay bất giác nắm lại thành quyền.

Bắc Đường Lạc Vi vỗ vành quạt lên sống mũi, cất giọng ngân nga nhưng lộ vài phần khinh thường "Chẳng phải nói các tiết mục không được trùng nhau à? Bây giờ kêu hắn ra múa, há chẳng phải đã trùng với Điệp Vũ Cửu Thiên vừa rồi hay sao? Thế mà cũng nói cho được".

Nam Cung Nguyên Khang từ đầu vẫn luôn kín đáo không mở miệng, lúc này hẳn là cũng nhịn không được mà nói "Múa máy mua vui là việc của nữ tử mà thường là vũ cơ. Băng Di tinh quân thân là nam tử đoan chính, sao có thể hạ mình làm mấy chuyện thấp hèn đó? Chủ ý này có phần gây khó dễ rồi đó".

Bích Điệp ngại ngùng che khăn lên miệng, cười, nói “Phách Xương công chúa, Nam Cung Ma quân có lẽ quá xem thường Băng Di tinh quân rồi. Chớ nói cái gì mà thấp hèn, đây cũng là một loại tài năng mà không phải nam nhân nào cũng làm được. Từ Quỷ tộc, Yêu tộc, Nhân tộc, Ma tộc và Thần tộc đã có nam nhân nào từng biểu diễn vũ khúc chưa? Băng Di tinh quân nếu những thứ khác đều giống hệt sáu vị tinh quân thì tức là rất giỏi rồi, việc múa một khúc làm sao có thể không làm được chứ? Nếu như múa không kinh diễm thì cũng là lẽ thường tình, ít nhất vẫn nổi trội hơn người khác, cũng bởi vì là nam nhân, cho nên không cần phải cố gắng quá đâu”.

Lam Hi Thần nghe mà cảm giác đầu mình sắp nổ tung đến nơi. Vấn đề không nằm ở chỗ y có múa được hay không, mà là trước đó Bích Điệp đã khổ tâm tốn sức tạo nên điệu múa kinh động lòng người. Bây giờ y mà bước ra khiêu thêm một điệu mới, chỉ e người sau không bằng người trước. Yêu cầu công phu và sự sáng tạo rất lớn. Múa tốt thì khiến tất cả giật mình, múa không tốt như khổng tước làm màu, trở thành trò hề cho thiên hạ.

Bắc Đường Lạc Vi vốn cho rằng y bị tổn thương vì đối xử bất công, nghe Bích Điệp đáp thế, một câu cũng không thèm nói nên, xoay mặt dỗi không nói lí với nàng ta nữa.