Ma Đạo Tình Kiếp (P2)

Chương 269: Chấp nhất (nhị)

Lam Hi Thần từ trong bóng tối mơ hồ cảm giác mình bị kẻ thừa cơ nào đó nhấc bổng lên giường, có điểm buồn cười "Hai đứa nó là đều là trẻ con, ngươi tranh với chúng làm gì? Lần sau ra tay nhẹ thôi, kẻo làm cả hai bị thương".

Có bàn tay lạnh thô ráp lướt trên mặt, môi mềm đáp hạ nơi thùy tai, mang theo âm thanh dụ hoặc "Ồ! Thì ra vừa rồi ta đã nặng tay, chẳng trách sao cơ thể cảm thấy mất không ít khí lực, hẳn là ta sắp bệnh nữa rồi. Con thỏ ngốc, mau mau bồi ta ngâm thuốc đi nào!".

Hôm nay đèn nến trong Hàn thất trở nên vô dụng, vì thế đã nhường lại nhiệm vụ cho ánh trăng ngoài cửa sổ, rọi vào hai hình bóng đang lặn ngụp với nhau như sóng cuộn trên vách tường.

Ngày thứ hai sau khi Nhiếp Minh Quyết tới cầu thân, danh hiệu của Lam Cảnh Nghi rất nhanh được đệ trình lên chỗ của Lam Diệp. Lam Hi Thần chọn hai chữ "Quy Chính", gọi thành Quy Chính quân với hy vọng chất nhi sau này sẽ luôn ghi nhớ bản thân hiện tại đã là tiền bối sư huynh, lúc nào cũng phải quy củ đoan chính, làm gương cho các môn sinh hậu bối lớp sau. Phía Lam Tư Truy từ sớm cũng đã được Lam Vong Cơ chọn xong, lấy hai chữ "Kỳ Úc"* trong phần Vệ Phong* của Kinh Thi, gọi thành Kỳ Úc quân, ý nói người tài nhưng không khoa trương mà luôn biết phấn đấu để tốt hơn thế nữa, mà chữ "Úc" tách riêng ra lại có nghĩa là ôn hòa, cách gọi này hoàn toàn phù hợp với con người của Lam Tư Truy.

*Nguyên văn: Chiêm bỉ kỳ úc, lục trúc thanh y; Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma. Tạ Quang Phát dịch: Trên khuỷu sông Kỳ, bờ tre xanh mọc mượt mà; Có người quân tử, tài ba lỗi lạc, lo mài dũa để lập thân.

Buổi sáng hôm đó Nhiếp Minh Quyết phải quay về Linh Chiếu cung để viết Thánh chỉ, mà hắn cũng hiểu mấy ngày này nếu ngâm thuốc nhiều quá thì Lam Hi Thần sẽ không thể nào xuất hiện nổi trong đại hôn, vậy là buổi đêm trước đó tới canh ba là dừng, cho nên buổi sáng Lam Hi Thần mới gom góp được chút sức lực tới Hiếu Minh Đường bàn chuyện danh xưng với Lam Diệp, mặc dù y đã trễ hơn so với Lam Vong Cơ một canh giờ.

Thực ra khiến Lam Hi Thần mệt mỏi nhất không phải vì bản thân bị xem là thuốc đem ra nghiền tới nghiền lui, mà là vì hiện giờ còn chưa có đại hôn thế nhưng ai gặp y cũng một tiếng "Thánh hậu" hai tiếng "lệnh chủ" đã vậy còn quỳ chào, mấy môn sinh thì cũng thôi đi, đến cả trưởng bối như thúc phụ với thúc công gia gia cũng làm theo cái lễ nghi rườm rà đó. Quả thực khiến y khó xử muốn trốn luôn trong phòng! Chẳng hạn như hôm nay vừa gặp mặt, mới bước bệ cửa mà Lam Diệp cùng Lam Vong Cơ đã quỳ xuống, hại Lam Hi Thần suýt nữa tưởng mình mất đi mấy năm thọ, vội vàng chạy tới đỡ lão nhân gia đứng lên, nửa hờn nửa ngại "Thúc công, về sau đừng làm như vậy nữa! Hi Thần mới là người phải quỳ chào chứ! Còn ngươi nữa Vong Cơ, hãy mau đứng lên đi. Ta với ngươi còn câu nệ tiểu tiết gì chứ?".

Lam Diệp vịn tay y đứng lên, lắc đầu cười nhạt "Lúc trước thì ngươi có quỳ chào cũng là chuyện thường, nhưng bây giờ trở đi thì khác. Ngươi cùng đế quân sắp ngang vai nhau, quỳ chào đế quân cũng phải chào ngươi. Trước là theo nghĩa quân thần, sau mới đối bằng gia tình, đó là đạo lý bất biến dù ở hoàng thất dân gian hay tầng lớp thần thánh".

Lam Hi Thần dẩu môi, theo thói quen mè nheo với lão nhân gia như hồi còn nhỏ "Nhưng thấy thúc công quỳ, ta thật khó chịu, ta rất không muốn thấy những loại lễ nghi quy tắc giống vậy đâu".

Lam Diệp điểm ngón tay lên chóp mũi y, ân cần nói "Đứa bé này, bản thân sắp làm Thánh hậu đến nơi rồi mà vẫn không chịu thay đổi tính tình. Phải biết cứng rắn một chút, ít nhất cũng nên giống như Vong Cơ, như vậy lúc sau mới không lo có người xem nhẹ lời nói".

Lam Hi Thần đỡ ông ngồi xuống ghế, nói "Thế thì đợi khi nào ta chính thức làm Thánh rồi sẽ làm theo lời thúc công, bây giờ còn ở nhà, cứ làm theo quy tắc trước giờ đi".

Lam Diệp thần sắc có hơi kỳ lạ, thu liễm tiếu ý, nhưng vẫn mềm giọng nhắc nhở "Hiện tại chỉ còn thiếu một bản Thánh chỉ, một cái đại hôn, nhưng lời đế quân nói thì đã ta tin chắc là quân vô hí ngôn. Có điều, mấy lời vừa rồi đừng nên nhắc lại thì hơn".

Lam Hi Thần không hiểu lắm nhưng vẫn nghe theo "Hi Thần biết rồi!". Y quay sang Lam Vong Cơ "Vô Tiện đâu? Từ hôm qua đến giờ ta không nhìn thấy hắn?".

Lam Vong Cơ chậm rãi nói "Hai hôm nay sự vụ bận rộn, Ngụy Anh hiện đang cùng Tư Truy kiểm kê quà cáp".

Lam Diệp vuốt râu, tỏ vẻ hài lòng "Cũng có phần cực nhọc cho hắn, nhưng không thể phủ nhận năng lực của hắn làm rất tốt, ngươi nói với hắn cứ như thế mà phát huy, nói không chừng ít lâu nữa Khải Nhân sẽ buông bỏ thành kiến với hắn".

Lam Vong Cơ mặt không cảm xúc, nhưng đáy mắt lóe lên tia mừng rỡ "Đạ tạ thúc công chỉ điểm".

Lam Diệp nói tiếp "Đợi Ngụy quân kiểm kê quà cáp xong xuôi, ngươi bảo hắn tới Quản Nghi phòng mang sổ sách về tìm hiểu trước, tránh sau này tay chân lộng cộng để người ta chê cười".

Lam Vong Cơ kinh ngạc "Thúc công, ý của ngươi là....".

Lam Diệp nhìn hắn, nhướn mày "Sau này Hi Thần rời đi, ngươi không thể kế thừa chức vị gia chủ nên chỉ có thể thay thúc phụ các ngươi dạy học, mà đích phòng không thể không có một tay tiếp quản sự vụ nội tộc. Sổ sách trong nhà nhiều không kể xiết, Ngụy quân lại là đích tức duy nhất, thay thế đích trưởng tử là Hi Thần điều phối lễ nghi trong nhà cũng là chuyện bình thường".

Lam gia có tổng cộng có năm phòng quản nội vụ, bao gồm: Quản Nghi phòng, Thu Chi phòng, Phục Trân phòng, Điển Thực phòng và Cung Công phòng; đều do các trưởng bối chia nhau nắm quyền, bên dưới nữa nếu các trưởng bối muốn sẽ có thể chọn thêm một người đại diện tổng hợp rồi báo cáo. Chẳng hạn như Quản Nghi phòng là phòng lớn nhất và đứng đầu các phòng, nắm giữ toàn bộ mọi việc trong nhà, phàm khi bốn phòng còn lại có văn tịch xuất nạp đều phải thông qua ý kiến của nơi này. Quản Nghi phòng trên có người cầm quyền của Lam thị, dưới có tông chủ đương nhiệm. Hai vị trí này hiện tại một là Lam Diệp, một là Lam Hi Thần, nhưng sắp tới Lam Hi Thần không ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, chức tông chủ tuy vẫn còn mang danh nhưng cũng có thể xem như đang trống người, Lam Diệp lúc này lại kêu Ngụy Vô Tiện học cách chưởng quản lễ nghi Lam gia với thân phận đích tức, hiển nhiên là có ý nâng đỡ địa vị của hắn trong Lam gia.

Lam Vong Cơ nửa mừng nửa lo "Thúc công, làm vậy liệu có ổn? Vong Cơ chỉ lo các trưởng bối không đồng tình, với lại thúc phụ....".

Lam Diệp nói với vẻ thản nhiên "Khải Nhân cổ hũ cố chấp, không cần để tâm quá. Còn về phía đám người kia, tự ta đã có sắp xếp".

Lam Vong Cơ vội quỳ xuống, thành kính cúi đầu "Vong Cơ thay Ngụy Anh đa tạ thúc công".

Lam Diệp phất tay "Đứng lên đi! Ngụy quân nói sao cũng là người của đích phòng, ta dĩ nhiên sẽ không để hắn chỉ có tiếng mà không có miếng. Kể từ khi nội tổ phụ của các ngươi mất, nội tộc Lam gia đã bắt đầu nổi sóng, uy danh của đích phòng đã đến lúc phải vực dậy chấn chỉnh rồi".

Lam Hi Thần đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ, mỉm cười tỏ ý chúc mừng. Đương lúc này, ngoài cửa bỗng có người bước vào. Y nhìn lại thì thấy đó chính là biểu ca của mình. Còn nhớ ngày đầu tiên xuất hiện, Lam Vĩnh Thuận mặc một bộ y phục màu trắng tưởng thanh nhã nhưng lại rất chói mắt, hôm nay không ngờ lại khoát lên người một chiếc trường sam màu lam thêu hình hoa lan khá dày, trông cực kỳ bắt mắt.

Lam Vĩnh Thuận dù mắt nhìn thấy hai huynh đệ Lam Hi Thần nhưng lại giống như không để ý, chỉ đi thẳng tới chỗ Lam Diệp rồi nói “Gặp qua thúc công”.

Lam Diệp cười như không cười “Ân! Phụ thân ngươi lại có gì bất mãn nữa sao?”.

Lam Vĩnh Thuận ngẩn lên, cười nhu hòa "Thúc công xin đừng hiểu lầm! Phụ thân hiện tại đang bận tìm mua dưới Thải Y trấn một miếng ngọc thật đẹp, để hôm sau làm lễ lập danh cho Cảnh Nghi sẽ lấy ra làm quà cho nó, nào có điều chi bất mãn cho được?".

Lam Diệp nhướn mày "Thế hôm nay nguyên cơ gì đưa ngươi đến gặp lão phu?".

Lam Vĩnh Thuận áp một tay lên ngực, trên mặt đầy vẻ sầu muộn "Thúc công, chẳng lẽ phải có chuyện gì ta mới có thể đến gặp ngươi? Dù sao thúc công cũng là biểu thúc của gia phụ, ta tự thấy mình phải có bổn phận hiếu kính bề trên, ngày ngày đến hầu chuyện, hôm hay cũng là muốn đến vấn an thúc công mà thôi".

Lam Vong Cơ hờ hững quét mắt nhìn đi chỗ khác. Lam Diệp phì cười "Tấm lòng hiếu kính này của ngươi, lão phu không biết có nên nhận hay không đây?".

Lam Vĩnh Thuận ngẩn ra "Vì sao thúc công lại nói vậy?".

Lam Diệp nhìn hắn chằm chằm "Bởi vì lão phu mới vừa lầm tưởng ngươi đến vấn an là ngoài mặt, chứ còn bên trong có ý gì, lão phu cũng lười nghĩ sâu xa".

Lam Vĩnh Thuận bật cười "Thúc công nói đùa rồi, từ đầu tới cuối ta chỉ có một loại ý nghĩ, giống như cái tên "Vĩnh Thuận" này do thúc công đặt cho".

Lam Diệp không vội tiếp lời hắn mà chỉ quay sang người đứng bên cạnh, ôn tồn nói “Hi Thần, ta đâu có bắt ngươi đứng? Mau, lại ghế ngồi rồi hãy hầu chuyện, cả Vong Cơ nữa".

Lam Hi Thần có chút ái ngại nhìn Lam Vĩnh Thuận, hắn lúc này mới thảng thốt như vừa nhìn thấy y, vội nói "Ấy chết! Ta cứ mê mải chuyện trò cùng thúc công, mà không biết đại biểu đệ cũng tới đây. Mong rằng Lam tông chủ bỏ qua".

Y vội rảo bước đi tới, kịp thời đỡ tay hắn, bối rối nói "Biểu ca đừng câu nệ tiểu tiết với ta như vậy, thật là xa cách quá".

Lam Vĩnh Thuận thở phào "Đại biểu đệ nói vậy thì ta yên tâm rồi. Chúng ta là huynh đệ với nhau, đúng là không nên câu nệ mấy loại tiểu tiết này. A! Nghe nói ngươi luôn ở cùng đế quân, sao bây giờ lại một mình đến đây? Đế quân đâu?".

Lam Hi Thần thật thà nói "Hắn đã trở về cung trang của mình làm chút việc, nhưng sớm thôi hắn sẽ quay lại".

Đáy mắt Lam Vĩnh Thuận lóe lên một tia vui mừng, ân cần nói "Vậy khi nào đế quân trở về, ngươi hãy để ta tới gặp hắn, được chứ?".

Lam Hi Thần vừa định mở miệng, Lam Vong Cơ bưng chén trà lên dùng nắp khua xác bên trong chén, hờ hững lên tiếng "Sao biểu ca lại muốn đi gặp đế quân lúc này?".

Lam Vĩnh Thuận mang ý cười thân thiết, quay qua hỏ ngược lại "Sao nhị biểu đệ lại hỏi ta câu đó?".

Lam Vong Cơ nhìn hắn không chớp mắt, khóe miệng ý cười đùa cợt hiếm khi lóe lên, chậm rãi đáp "Bởi vì ta thấy biểu ca vận bộ y phục trang trọng hơn cả huynh trưởng, còn tưởng biểu ca sắp đi dự tiệc ở đâu đó, không nghĩ tới là đi gặp đế quân".

Lam Vĩnh Thuận hơi giật mình, nhưng rất nhanh biểu hiện trầm ổn, cầm một bên tà áo của mình nâng lên, cười trừ, nói "Nhị biểu đệ nhất định nhìn nhầm rồi, đây chỉ là một bộ y phục cũ đã lâu ta chưa mặc mà thôi. Ta với đại biểu đệ, cùng với đế quân nói sao cũng là người quen cũ, kể từ khi ta xuất môn hành y thì đã không còn gặp lại, nay nghe tin hắn mang theo đại biểu đệ trở về, lẽ phải đến ra mắt hắn cho hợp lẽ".

Lam Diệp hắng giọng một tiếng, lãnh đạm nói "Vĩnh Thuận, nếu ngươi chỉ tới vấn an thì bây giờ có thể đi, lão phu thấy hơi ngứa mắt, muốn đi rửa một chút".

Lam Vong Cơ lên tiếng "Chắc là do ban nãy Vong Cơ quên đóng cửa, để bụi ngoài ý muốn bay vào đây".

Lam Diệp bâng quơ nói "Vậy thì lần sau nhớ cẩn thận, chú ý đóng mạnh cửa vào để đám bụi biết đường mà bay đi!".

Lam Hi Thần thấy lão nhân gia đưa tay dụi mắt, đâm ra lo lắng đi tới chỗ ông, thưa "Để Hi Thần giúp thúc công chườm khăn!".

Lam Vĩnh Thuận tấm tắc “Hi Thần được thúc công ưu ái nên từ nhỏ đến giờ đều luôn theo bên cạnh hầu hạ, xem như đây là phòng của mình. Tới cả nô bộc trong tiên phủ này cũng không ai siêng năng hơn ngươi nữa, thật khiến người làm biểu ca như ta thấy ngưỡng mộ”.

Lam Hi Thần sững ra. Lam Diệp nửa cười nửa mỉa, đáp “Hi Thần mà siêng năng gì chứ? Chẳng qua nó chưởng quản lớn nhỏ trong nhà nên việc phụng dưỡng này không thể không làm, nếu đứa cháu như ngươi có lòng thì nên suy nghĩ xem làm sao quét đi đám bụi ra khỏi mắt của lão phu. Nhưng chỉ sợ, thứ phòng Lam đại công tử như ngươi bận rộn hành y mà không chu tất chuyện chăm sóc cho bề trên, thế nên Hi Thần mới phải ở chỗ lão phu nhiều hơn một chút”.

Lam Vĩnh Thuận bấu chặt tay vào người, gượng cười “Vâng, chuyện chưởng quản Lam gia đều dồn hết vào một mình Hi Thần. Nhưng thúc công nói ta không tận tâm cũng thực oan cho ta quá! Dù gì cũng là lúc xưa biểu thúc Khải Nhân nhất mực đề cử, Hi Thần từ đó được tọa vị tông chủ thì tất nhiên, hắn phải ra sức làm hết cho đúng với mong muốn của biểu thúc. Bởi vậy, việc hắn cứ một hai gom vào tay mình, làm sao ta dám chen chân vào chứ? Tới cả chuyện hệ trọng như đặt tên cho điệt nhi cũng để biểu cữu như Hi Thần làm luôn nữa mà, ta nào đâu có dám lên tiếng?”.

Lam Hi Thần có hơi hốt hoảng "Biểu ca, kỳ thực chuyện của Cảnh Nghi không phải là ta không định nói qua cho biểu thúc với ngươi một tiếng, nhưng Cảnh Nghi hôm qua làm ầm ĩ một trận, ta sợ nó không được như ý nguyện thì sẽ hồ nháo, làm cho các trưởng bối nhìn nó bằng con mắt không tốt, thế nên mới....mới.... tùy ý đặt trước".

Lam Vĩnh Thuận ngạc nhiên "Cảnh Nghi đêm qua có làm ầm ĩ? Nhưng sao ta không nghe gì hết?".

Lam Hi Thần không biết giải thích làm sao, chẳng lẽ nói làm ầm ĩ chính là đấm cho phòng y thủng mấy cái lỗ? Lý do này đương nhiên không chính đáng! Y chỉ biết lúng túng nói "Ta thực sự không có nói dối mà!".

Lam Vong Cơ đứng dậy, đi tới kéo Lam Hi Thần cách ra một khoảng với Lam Vĩnh Thuận, trầm giọng "Biểu ca, ngươi là đang thay biểu thúc tới bức cung huynh trưởng sao?".

Lam Vĩnh Thuận nghiêm trọng đáp "Không phải! Nhị biểu đệ sao lại nghĩ xấu cho phụ thân với ta như thế? Ta chẳng qua là thấy có lỗi với tỷ tỷ, nghĩ mình thân là đệ đệ mà không thể đặt cho con trai của nàng một cái danh xưng thật tốt, chức trách này còn phải để cho một vị biểu đệ khác lo liệu thay". Rồi hắn muốn đi tới gần Lam Hi Thần, nhưng bị Lam Vong Cơ lại lãnh ngạo nhìn chằm chằm, tựa giống như bức tường thành sừng sững không cách nào vượt qua phía bên kia, khiến cho hắn đình trệ bước chân, tha thiết nói "Hi Thần, biểu ca thực muốn cảm ơn ngươi đã thay ta làm tròn phận sự, dù sao đó cũng là tâm nguyện của tỷ tỷ. Coi như giúp ta an ủi một chút, tránh cho linh hồn tỷ tỷ ở dưới Cửu tuyền mà biết được, nhất định sẽ rất tức giận vì ta đã không làm tròn bổn phận".

Lam Diệp đang định nâng ly trà lên uống, nghe thấy thế liền thu hẹp con ngươi nhìn hắn. Lam Hi Thần chấn động, cố gắng giữ bình tĩnh, cúi gằm mặt không dám ngẩn lên, trong lời nói tràn đầy hối hận "Biểu ca, không phải là lỗi của ngươi, chính là lỗi của ta. Nếu ta biết đó là tâm nguyện của biểu tỷ, ta nhất định sẽ không tự ý làm, ta....ta......Liệu có phải biểu tỷ đang rất tức giận ta không?".

Lam Vĩnh Thuận thở dài, an ủi "Không có đâu! Tỷ tỷ ta muốn cảm ơn ngươi còn không ít, lý nào lại tức giận ngươi?".

Lam Vong Cơ vẫn nguyên một vẻ không cảm xúc quay qua trấn an Lam Hi Thần, sẵn giọng "Đúng vậy! Huynh trưởng đã nghĩ nhiều rồi! Nếu biểu tỷ có tức giận, thì nhất định là do ở dưới Cửu tuyền nhìn lên, nghe thấy bản thân mình hễ cứ xảy ra chuyện là có người lôi ra kêu réo, khiến cho nàng muốn siêu thoát cũng không được".

Lam Vĩnh Thuận sắc mặt trở nên cứng đờ, cơ thịt trên mặt giật liên hồi, miệng mấp máy không thốt nên lời, trên trán cũng nổi đầy gân xanh. Mãi một lúc lâu mới cất giọng tự trách "Đều tại ta hồ đồ, đáng lẽ đi hỏi thăm danh xưng mà đại biểu đệ đặt cho Cảnh Nghi là gì, đột nhiên lại biến thành chuyện buồn nhắc đến biểu tỷ, may mà Cảnh Nghi không có ở đây, nếu không chắc nó sẽ thương tâm lắm. Hi Thần, chúng ta là huynh đệ một nhà với nhau, ngươi cũng vì ta lỡ lời mà đừng trách ta nhé!".

Lam Hi Thần áy náy "Biểu ca đừng lo, ta biết ngươi không phải cố ý đâu".

Lam Vong Cơ chán ghét khẽ liếc người phía sau một cái, cung tay nói với Lam Diệp "Thúc công, Vong Cơ còn có việc, xin đưa huynh trưởng cùng trở về trước".

Lam Diệp đối với hắn gật đầu, lại quay sang Lam Vĩnh Thuận, nhẹ giọng "Lão phu cũng mệt rồi, ngươi cũng giải tán luôn đi!". Như chợt nhớ ra cái gì đó, trầm giọng dặn thêm "Cái chết của Nhu Thủy năm xưa là chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa chiến trường đau thương vô nhãn, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Hi Thần cũng là bị tình thế ép buộc, mà chính Nhu Thủy lại là người ép buộc hắn vào tình thế đó. Tuy nhiên, Vĩnh Thuận, đừng quên trong chuyện ngày đó ngươi cũng có một phần lỗi. Nếu không muốn Cảnh Nghi đối với ngươi phát sinh oán hận thì từ nay về sau, tốt nhất không nên nhắc lại cái chết của mẫu thân nó nữa. Chớ quên những gì ngươi nói với lão phu ngày quay về tế tổ!".

Lam Vĩnh Thuận cúi gằm mặt xuống, không thấy rõ biểu cảm, chỉ nghe hắn khẽ đáp “Dạ! Vĩnh Thuận minh bạch”.

Lúc này Lam Hi Thần đi cùng với Lam Vong Cơ mới bước ra khỏi Hiếu Minh Đường không bao lâu, rốt cuộc y kiềm lòng không được mới hỏi "Vong Cơ, ngươi vừa nãy là có ý gì thế?".

Cái "vừa nãy" trong lời của y, chính là ngữ điệu không cho Lam Vĩnh Thuận mặt mũi khi nhắc đến Lam Nhu Thủy.

Lam Vong Cơ nhìn qua y, đạm mạc hỏi ngược lại "Huynh trưởng chẳng lẽ không cảm thấy ta nói đúng sao?".

Lam Hi Thần thấy sắc mặt hắn rất không tốt, cũng có hơi hoảng, ngập ngừng bảo "Ngươi nói thì cũng đúng! Nhưng mà ta cảm thấy vừa rồi có phải ngươi đã quá không tôn trọng biểu ca? Dù sao chúng ta với hắn cũng là người một nhà....".

Lam Vong Cơ chợt dừng lại, quay qua nhìn y, cất giọng như chém đinh chặt sắt "Tóm lại thì huynh trưởng, ta sẽ bảo vệ ngươi ngươi. Nhưng ngươi đối với kẻ khác trong Vân Thâm Bất Tri Xứ này, nếu đã không cùng một chiếc thuyền thì tuyệt đối không được quá mức tin tưởng". Lam Hi Thần vốn định hỏi thêm thì hắn đã lấy lý do tìm Lam Khải Nhân thảo luận chút việc, thế là đi luôn một mạch để y ngơ ngác đứng đó.

Nhiếp Minh Quyết vẫn chưa về, Hãn Lương Ngọc chắc là chạy ra sau núi chơi với đám thỏ, Lam Cảnh Nghi sớm đã cùng Lam Tư Truy đi phát thiệp mời, Lam Vĩnh Thuận chắc là còn chưa nói chuyện xong với Lam Diệp, y cảm thấy thật là tẻ nhạt!

A! Vẫn còn một người!

Vân Thâm Bất Tri Xứ ở Tu Chân giới thuộc về một trong bốn giai tầng huân quý bảng đầu. Bởi vì có truyền thống tiên phủ dạy hoc muôn đời nay, cách đó không lâu Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ, thêm cả "hiền tức" là Ngụy Vô Tiện một nhà ba người đều đăng tiên, qua lại so với ba thế gia còn lại đã muốn cao hơn Thanh Hà Nhiếp thị có thân đệ của đương kim Càn Khôn chi chủ, xét rộng ra hết mức thì phải nói là trên đỉnh Thái Sơn còn phải leo thêm mấy bậc.

Chính là gần đây xuất hiện thêm tin tức Lam Hi Thần một bước lên mây, phượng hoàng vu phi, tự nhiên lại càng cao thêm mấy bậc nữa.

Bắt đầu kể từ ngày thứ nhất sau khi Nhiếp Minh Quyết tuyên bố giữa Quần Hội Đài, phàm là nhà nào biết tiếng gió đều tặng quà cưới đến. Quà cáp lớn nhỏ nhiều ít lũ lượt tuôn qua khỏi cổng Sơn môn của Vân Thâm Bất Tri Xứ, người đầu tắt mặt tối nhất bây giờ nhất định chính là Ngụy Vô Tiện. Lam Vong Cơ lo chi tiết vòng trong, phía ngoài toàn bộ đều vào tay Ngụy Vô Tiện. Sáng ra mở mắt cho đến buổi tối thỏ rúc vào hang, bàn tính nhỏ bằng ngọc trên tay hắn đánh lách cách không ngừng nghỉ mà vẫn không thể tính xong hết. Nhưng đó chỉ mới có hai ngày đầu thôi, huyền môn bách gia lớn nhỏ nhiều như sao trên trời, nếu ngày nào cũng gửi quà mừng tới như thế, chỉ sợ thẳng tới ngày đại hôn cũng chưa tính xong. Chưa kể, quà mừng của bách gia Nhân tộc chưa tính xong, quà mừng của Yêu tộc, Ma tộc, Thần tộc cũng đổ xô kéo đến. Ngụy Vô Tiện rốt cuộc chịu không nổi đành phải kéo luôn người trong phòng Thu Chi của Lam gia ra hỗ trợ. Phòng Thượng Trân, phòng Cung Công, ngay cả Lan thất dùng để dạy học đều đã tận dụng hết nhưng cơ hồ đã sắp còn chỗ chứa lễ vật. Không phải nói chứ, Lam tông chủ xuất các mà Lam gia phát tài lên không ít. Sau đại hôn này, xét về độ giàu có nhất định Lan Lăng Kim thị phải lùi lại, nhường Cô Tô Lam thị bước lên trước mặt.

Khoa trương như vậy, đủ cho thấy một màn đại hôn sắp tới sẽ long trọng cỡ nào, ước chừng những người trẻ thời điểm này háo hức còn hơn bản thân trong tương lai liệu có tu thành tiên hay không, đám người già lại cảm thấy trước khi chết còn có thể chứng kiến một lễ cưới độc nhất vô nhị quả thực không uổng cuộc đời. Song song đó thì người trong bách gia lại chia thành hai phe. Một phe không ngừng háo hức mong chờ, tán thưởng đại hôn giữa Càn Khôn chi chủ đứng đầu vạn vật thế gian với Lam tông chủ diễm thế tuyệt luân của Lam gia, khẳng định vượt xa gấp ngàn lần hôn sự của Kim Tử Hiên với Giang Yếm Ly năm xưa. Một phe còn lại đa phần là nam thanh nữ tú hụt mất cơ hội một bước lên mây, trong bụng chỉ hận không thể lao lên tận Hàn thất băm vằm Thánh hậu tương lai ra làm trăm mảnh. Nếu Lam Hi Thần biết được: thời điểm Nhiếp Minh Quyết tuyên bố lập hậu, y đã chính thức trở thành kẻ thù của hơn phân nửa nữ nhân trong Lục giới, y thề đó sẽ là lần cuối mình xuất đầu lộ diện trước đám đông.

Lại nói Ngụy Vô Tiện quả không hổ danh được Nhiếp Minh Quyết giao phó nhiệm vụ, tuy rằng công việc có chút cực nhọc, nhưng hắn vẫn làm đâu ra đó vô cùng chuẩn xác, ngay cả việc tính tiền quà cưới hắn cũng có phương thức xử rất nhanh gọn là chọn những gánh quà cùng kích cỡ chi nhỏ thành từng tốp, một tốp mười phần, cứ thế hết tốp này đến tốp khác sau tiếng đánh phím ngọc lạch cạch đã được qua ải đem vào trong nhà.

Lam Hi Thần trước khi đến đã biết hắn sẽ rất bận rộn, thậm chí cơm cũn là phá lệ vừa đánh phím tính vừa xúc muỗng ăn, thế nên đã sai người nấu một chén canh ngọc căn lê đem tới giúp hắn bồi bổ, xem hắn uống sạch một hơi đã vội quay ra tính thì có chút áy náy "Thật xin lỗi! Vốn là chuyện của ta, thế mà bắt đệ tức ngươi phải nhọc công lo liệu thay mình".

Ngụy Vô Tiện mắt thì đếm, tay thì bấm, miệng thì cười "Ôi dào! Chúng ta là người một nhà, có gì đâu mà huynh trưởng phải cảm tạ? Với lại được cầm bàn tính tính tiền như vậy, ngày nào tay ta cũng đếm được mấy trăm vạn lượng, cảm giác thích không gì bằng đấy chứ! Chả bù cho hồi nhỏ còn ở Liên Hoa Ổ, mỗi lần bấm phím tính, thỏa mãn thì ít mà lo sợ thì nhiều".

Lam Hi Thần ngạc nhiên "Lúc nhỏ ngươi cũng đi làm quản gia sao?".

Ngụy Vô Tiện ngưng lại cười khanh khách hai tiếng, sau đó tiếp tục mắt đếm tay bấm miệng nói "Không phải! Lúc nhỏ ta được nhận nuôi ở Liên Hoa Ổ, Ngu phu nhân rất khó tính, quản tiền bạc trong nhà rất nghiêm, ngay cả Giang sư tỷ muốn ra ngoài mua gì cũng chỉ cho đúng giá. Có một lần ta với Giang Trừng nổi hứng lén lấy chút tiền tiêu vặt ra ngoài bến cảng chơi, sau đó trở về lôi bàn tính của lão quản gia ra tính xem đã tiêu hết bao nhiêu còn thừa bao nhiêu rồi ghi vào sổ thu chi rồi mới kéo nhau ra chờ ăn đòn, có điều may mắn lần đó Giang sư thúc nói là ông ấy tùy ý lấy cho bọn ta, thế là bọn ta tránh được một cơn thịnh nộ. Tuy về sau mỗi lần xin, Giang sư thúc đều sẽ cho bọn ta tiền tiêu vặt, nhưng bọn ta cũng không muốn khiến ông ấy khó xử, mỗi lần tiêu xong đều sẽ ghi đàng hoàng vào sổ. Có lẽ lúc sau Ngu phu nhân nghĩ thoáng hơn về chuyện tiền nong, hay thấy bọn ta biết thành thực mà không đánh đòn nữa, chỉ mắng vài ba câu rồi cho qua. Từ đó đến nay cũng đã lâu lắm rồi ta mới có lại cảm giác cầm bàn tính để tính tiền, chỉ là không có nghe mắng nữa nên cảm thấy thiếu thiếu".

Lam Hi Thần nghe xong, không biết nên cười hay nên buồn, im lặng nhìn mấy gánh quà đi tới rồi lướt qua mình.

Một lúc sau, Ngụy Vô Tiện "A" một tiếng, nói "Nhắc tới Giang Trừng, ta chợt nhớ một chuyện. Có lẽ sau đại hôn của ngươi, ta lại uống thêm được mấy vò rượu mừng của hắn".