Ma Sư Xuống Núi

Chương 31: Hoan Nghênh Chúng Cặn Bã Tới Chiến.

Bọn họ cho rằng bản thân đã đủ bí mật, nhưng kỳ thực, những lời bọn họ nói đều không thoát khỏi tai Kỉ Tình. Là y cố tình vờ như không nghe thấy, tùy ý bọn họ đàm luận.

Nếu Kỉ Tình nói bản thân chưa từng nảy sinh tình cảm với Thẩm Mị Nhi, thì đó chính là một lời nói dối.

Trước khi xuyên qua, y cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

Được một mỹ nhân xinh đẹp quan tâm chăm sóc, thì cho dù là ai đi nữa cũng sẽ không nhịn được mà xiêu lòng.

Thậm chí, khi đó Kỉ Tình còn ngu xuẩn đến mức nảy sinh một loại giả tượng, cho rằng bản thân mình là nhân vật chính, là khí vận chi tử.

Chỉ là, trong ngày đại hôn, tân nương bỏ trốn cùng nam nhân khác. Sư phụ lại e sợ cường quyền mà ruồng bỏ chính mình.

Hiện thực tàn khốc hóa thành một cái tát trời giáng, đánh vỡ hết thảy mộng đẹp của Kỉ Tình. Khiến y không kịp trở tay mà rơi vào vực sâu vạn trượng.

Y vẫn còn chưa quên, bản thân ngày hôm đó là như thế nào chất vấn nàng vì sao lại làm vậy, là như thế nào khóc lóc dập đầu trước Ngự Kiếm Phái.

Nhưng đổi lấy cũng chỉ là ánh mắt thương hại của đám người.

Nói đến đây, Kỉ Tình lại không khỏi cảm tạ Thẩm Mị Nhi. Nhờ đại ân đại đức của nàng, y mới có thể vứt xuống bóng ma, triệt để không còn sợ hãi tiếng sét nữa.

Dù sao, tiếng sét mặc dù đáng sợ, nhưng cũng không bằng nỗi đau xé nát tâm can.

Lúc mới bắt đầu, y xác thực rất căm hận bọn họ. Thậm chí còn lấy trả thù làm niệm lực sống.

Chỉ là, theo tao ngộ vô số sinh tử nguy cơ. Kỉ Tình mới giống như con ếch rời khỏi miệng giếng, nhìn thấy được bầu trời rộng lớn.

Bọn họ cũng từ đại địch hàng đầu, chậm rãi biến thành một thằng hề nhảy nhót trong mắt y.

Tình cảm, thù hận, tất cả mọi thứ đều bị thời gian mài mòn. Thậm chí, ngay cả dục vọng giết bọn họ, y cũng đã sớm không có.

Tồn tại của Thẩm Mị Nhi cùng Nam Cung Liêm cũng trở thành một hồi chuông nhắc nhở y những chuyện đã trải qua.

Đôi lúc nhìn lại, sẽ chỉ còn vô tận hí ngược cùng châm biếm.

Hàng thứ hai phía sau đài cao đã ngồi đầy người. Tất cả đều là kỳ tài ngút trời, thế hệ trẻ đứng đầu Phong Vân Bảng.

Mặc dù đang tĩnh tọa, nhưng Kỉ Tình vẫn thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh xung quanh. Nên một vài lời bàn tán của đám người cũng không tránh khỏi được tai y.

"Hôm nay mười người đứng đầu Phong Vân Bảng đều đã tới chín người rồi a. Chỉ có Vệ Tiểu Điệp là không tới thì phải."

"Vậy là ngươi không biết rồi. Nghe nói vị đệ đệ không cùng huyết thống kia của nàng bốn tháng trước liền đã mất tích. Nàng vô cùng lo lắng, ngay cả thân thể đều ngã bệnh, làm gì còn tâm tình đến dự Tiên Minh Đại Hội chứ?"

"Ài, Vệ cô nương đúng là nhân nghĩa, một đệ đệ không cùng mẫu thân sinh ra cũng đều có thể quan tâm như vậy..."

Thấy Kỉ Tình nhướng mi, giống như đối chuyện này có hứng thú, Ôn Chấn liền lập tức hướng y giảng giải :"Sư thúc tổ có điều không biết, Vệ Tiểu Điệp chính là đại tiểu thư của Vệ gia, thiên tài bài danh thứ tám của Phong Vân Bảng a."

"Tính tình thiện lương, nhân hậu không nói, còn sẽ thường xuyên thu nhận một chút mèo hoang, chó hoang, thất cái."

Theo cách đánh giá của Ôn Chấn, thì ấn tượng của ông đối với Vệ Tiểu Điệp giống như cũng rất không tồi.

Chỉ là, sự chú ý của Kỉ Tình lúc này lại đã sớm bị kéo đến chỗ khác. Đó chính là, khi nghe đến ba chữ 'Vệ Tiểu Điệp' này, thân thể Cố Thừa Trạch lại khẽ run lên.

Mặc dù hắn che giấu rất khá, nhưng ánh mắt bất an lộ khỏi khăn che mặt kia lại bán đứng hết thảy tâm trạng của hắn.

Cố Thừa Trạch giống như rất sợ hãi Vệ Tiểu Điệp.

Bởi vì loại trạng thái này của hắn, Kỉ Tình đã từng gặp qua.

Những đầu yêu thú bị y giết chết kia, trước khi chết, bọn chúng cũng đều lộ ra loại ánh mắt này.

Sợ hãi, là một loại sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn. Phảng phất mỗi một tế bào đều đang run rẩy.

Vệ Tiểu Điệp này, nhất định là có gì đó không thích hợp!

Đúng lúc này, một tiếng chuông ngân vang cũng vừa vặn cắt đứt dòng suy nghĩ của Kỉ Tình.

Tiên Minh Đại Hội chính thức bắt đầu!

Giữa quảng trường bày mười tòa lôi đài. Lấy hình thức lôi đài tranh đoạt chiến đến quyết thắng thua.

Người tham dự chỉ cần bước vào lôi đài, hướng về phía thiên tài trên Phong Vân Bảng khiêu chiến.

Bởi vì bên ngoài lôi đài có bày kết giới bảo hộ, nên người bước vào trong, tu vi đều sẽ bị áp chế đến Trúc Cơ Cảnh. Đây cũng xem như là một loại công bằng dành cho những người trẻ tuổi này.

Nếu thắng, bản thân sẽ thay thế vị trí của vị thiên tài mà mình khiêu chiến trên Phong Vân Bảng.

Mỗi người có mười lần cơ hội khiêu chiến. Mỗi một lần, không được khiêu chiến người có bài danh cao hơn mình 100 hạng.

Lúc này, giữa không trung cũng hiển hóa ra một tấm gương hư ảo, tỏa ra hào quang lóa mắt. Bên trên là lít nha lít nhít danh tự, rõ ràng chính là Phong Vân Bảng!

"Các ngươi ai muốn khiêu chiến trước?" Kỉ Tình cũng không ra lệnh, mà là để bọn họ tự mình quyết định.

Bốn tiểu tử đưa mắt nhìn nhau. Rốt cuộc liền ấu trĩ dùng kéo, búa, bao đến phân thắng bại.

Rốt cuộc, làm người thắng lợi, Độc Cô Duy Ngã liền gác Trường Tương Tư lên vai. Không chút do dự bước xuống đài cao, đi về phía lôi đài số 3.

Đến góc lôi đài, hắn liền đặt một bàn tay lên trên nền đá, nhẹ nhàng lật người tiến vào.

Dưới ánh mắt dò xét của vô số người, Độc Cô Duy Ngã liền tùy ý đem Trường Tương Tư chống xuống đất. Ánh mắt quét về phía hàng ghế mà đám thiên tài Phong Vân Bảng đang ngồi. Ngoắc ngoắc ngón tay.

"Vọng Minh Cư, Độc Cô Duy Ngã, hoan nghênh chúng cặn bã tới chiến."

Âm thanh của hắn vừa truyền ra, đừng nói đám người triệt để vỡ tổ. Ngụm trà thơm vừa mới uống vào trong miệng Kỉ Tình cũng đều kém chút phun ra.

Mi mắt y hơi run run nhìn thân ảnh phách lối, ngạo mạn kia của Độc Cô Duy Ngã.

Tiểu tử này...cũng thật biết kéo thù hận a.