Ma Sư Xuống Núi

Chương 44: Lục Dạ Thể Hiện.

"Lời nói nhảm cũng đừng nói nữa." Cắt ngang lời y, không tiếp tục đề tài này, lão giả liền trực tiếp đi thẳng vào trọng tâm :"Nói đi, ngươi tới đây làm gì? Đừng nói là nhớ lại cảm tình năm xưa mà ghé thăm ta."

Đối với câu cuối của lão, Kỉ Tình cũng không thèm để ý.

Y cũng không phải là người thích quanh co lòng vòng. Nên lập tức liền đem Cố Thừa Trạch kéo tới trước người mình. Trầm tĩnh tường thuật :"Tam đồ đệ của ta. Đối với Vệ gia các ngươi, chắc hẳn cũng không xa lạ gì."

Nhìn chằm chằm Cố Thừa Trạch một lúc lâu, lão giả mới đưa mắt nhìn sang Vệ Thành. Thấy sắc mặt Vệ Thành khó coi, lão giả liền đã đoán được chút gì, nhẹ gật đầu.

"Hắn hẳn là tôn tử của ta a?"

"Phải. Vậy Vệ gia các ngươi đã đối hắn làm gì, có lẽ cũng không cần ta nói đi?" Kỉ Tình bất động thanh sắc nói tiếp.

Lúc này, bản thân lão giả cũng có chút ngu ngơ. Bởi vì lão đã sớm bế quan từ năm năm trước, cho nên, đối với việc của Cố Thừa Trạch, lão cũng không hiểu được bao nhiêu.

Thấy đôi mắt của lão giả nhìn qua, đám người Vệ gia liền nhao nhao cúi đầu, né tránh.

Nhưng mặc kệ lão có biết hay không, Kỉ Tình liền đã lãnh thanh vấn đạo :"Từng cùng ta liên hệ qua. Đối với tính cách của ta, ngươi hẳn là có chút hiểu biết đi?"

"Kỉ Tình ta, tâm nhãn đặc biệt nhỏ, không chịu nổi thiệt thòi. Cho nên nói, ngươi dự định xử lý chuyện này thế nào?"

Nếu không phải thời cơ không thích hợp, thì lúc này Cố Thừa Trạch đã sớm lấy ra sổ nhỏ, nghiêm túc ghi chép.

Tật xấu của sư tôn : Thứ mười, lòng dạ nhỏ nhen, không chịu nổi một hạt cát trong mắt.

"Ta xử lý chuyện này thế nào? Ha ha, loại người không nói đạo lý như ngươi mà còn làm ra vẻ hỏi ý kiến của ta làm gì?" Kỉ Tình nói rất đúng, làm người cùng thời, đối với tính tình của y, lão giả vẫn là có hiểu biết nhất định.

Kỉ Tình người này, ích kỷ tự đại, bá đạo ngông cuồng, không sợ trời không sợ đất. Nói theo một phương diện nào đó, thì thoả thoả chính là tên điên, to gan không sợ chết.

Tính ra, thì hai vạn năm trôi qua, tính tình của Kỉ Tình cũng đã 'ôn hòa' hơn rất nhiều rồi.

Nếu là ở hai vạn năm trước, biết đồ đệ của mình bị ức hiếp, y nào có thời gian đứng đây trò chuyện với lão chứ? Mà đã sớm phá nát Vệ gia, trực tiếp đánh vào.

Nghe lão giả châm chọc, lòng kiên nhẫn của Kỉ Tình liền chậm rãi tiêu hao không còn. Ngay khi chúng đồ đệ cùng Thương Loan cho rằng y sẽ như thường lệ lấy chảo đen ra. Thì y lại bất chợt lạnh lẽo cất giọng, chìa tay sang bên cạnh.

"Đao."

Chợt phản ứng lại Kỉ Tình đang nói tới thứ gì, Độc Cô Duy Ngã liền lập tức tháo Trường Tương Tư xuống, đặt vào trong tay y.

Vừa cầm lấy Trường Tương Tư, khí chất quanh thân Kỉ Tình liền lập tức xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất. Y không còn là trích tiên cao quý thoát tục nữa. Mà đã biến thành chiến thần mặc vào khôi giáp, ngạo thị chúng sinh.

Một khắc này, đứng ở đối diện, con ngươi của lão giả liền co rụt lại. Phảng phất trở lại ngày đó của hai vạn năm trước. Bản thân cùng trưởng bối trong nhà, trốn ở trong không gian quan sát y xông phá Đế quốc.

Lúc này, lão giả mới phát hiện, thì ra hình ảnh năm đó vẫn còn khắc sâu trong trí óc của lão đến vậy.

Bạch y của y bị máu tươi nhuộm đỏ, không phân biệt được là máu của địch nhân hay của chính bản thân. Đầu tóc, mặt mũi, cả người đều là máu, tựa như một cái huyết nhân.

Một người một đao, giống như châu chấu đá xe, không chút sợ hãi xông thẳng vào thiên quân vạn mã.

Ánh mắt y từ đầu tới cuối đều chưa từng biến đổi qua, không chút cảm tình. Một đao nâng lên liền sẽ cướp đoạt một mạng người. Tựa như tử thần gặt hái sinh mệnh.

Bất tri bất giác, lão giả lại bất chợt nhớ tới câu nói của một vị bằng hữu quá cố của mình.

Lúc Kỉ Tình lấy chảo đen đập ngươi, thì chứng tỏ y không có ý định lấy mạng ngươi. Chỉ là mang tâm tình đùa giỡn với ngươi mà thôi.

Nhưng nếu y cầm lấy ma đao, thì chứng tỏ, y nghiêm túc. Y đang rất nghiêm túc đối diện với ngươi.

Kỉ Tình có Trường Tương Tư, đó mới là Kỉ Tình chân chính, Kỉ Tình của đỉnh phong.

Lúc này, trong mắt của Kỉ Tình chỉ còn phản chiếu ra đỉnh đầu của Cố Thừa Trạch. Giọng nói lãnh đạm, tựa như đang tuyên thệ :"Cho ngươi nửa canh giờ báo thù."

"Khoảng thời gian này, vi sư giúp ngươi trông chừng bọn họ. Kẻ dám phản kháng, vi sư sẽ nhường bọn họ làm vong hồn dưới đao."

"Dù gì, một người chết là chết, một đám chết cũng là chết. Vi sư không ngại, để Vệ gia trở thành Đế quốc năm đó." Ánh mắt Kỉ Tình khi nhìn về phía đám người Vệ gia đều trở nên hững hờ, phảng phất đang nhìn một đám người chết.

Mấy vạn năm không phát uy, đám người này liền càng ngày càng nhảy nhót tưng bừng, đem y đương thành mèo bệnh rồi.

Phải để bọn họ biết được, tổ tông của ngươi, vĩnh viễn cũng là tổ tông của ngươi.

Lúc y danh chấn thiên hạ, đám người bọn họ vẫn còn không biết đang ở nơi nào.

Nhìn Cố Thừa Trạch ngây ra vì kinh ngạc, Kỉ Tình chỉ cho rằng hắn đang mềm lòng, không nỡ. Vì vậy, y liền tiện đà phất tay nói :"Nếu ngươi không xuống tay được, vậy liền để tứ sư đệ của ngươi giúp một tay đi."

Được Kỉ Tình 'tin tưởng' giao cho trọng trách, mặc dù cứ thấy quái quái thế nào. Nhưng Lục Dạ vẫn sẵn lòng đi tới, vỗ vai Cố Thừa Trạch, tiếu dung trong sáng an ủi.

"Sư huynh đừng lo, việc này, sư đệ có kinh nghiệm."