Ma Sư Xuống Núi

Chương 67: Sư Tôn, Thật Xin Lỗi. (H)

Mật động chưa từng bị khai phá lúc này lại bị dị vật xâm nhập, Kỉ Tình không kịp phòng ngừa liền đau đớn kinh hô. Mị thịt cũng theo đó co rút lại, muốn đem ngón tay của hắn bài trừ.

"Cút đi! Ta sẽ giết chết ngươi!"

Mặc cho Kỉ Tình có phẫn hận thế nào, ngón tay của nam nhân vẫn như cũ chậm rãi di chuyển trong thông đạo chật hẹp của y.

Cảm giác trướng đau, khiến mi tâm Kỉ Tình hung hăng chau lại. Y cố cắn chặt môi, không cho bản thân khuất phục trước đau đớn.

Dần dần, hậu huyệt của y cũng bị hắn làm thả lỏng. Một ngón tay liền chậm rãi đổi thành hai ngón, sau đó là ba ngón, nhẹ nhàng cắm rút. Mặc dù vẫn còn khó chịu, nhưng chí ít là đã nằm trong phạm vi chịu đựng.

Nơi tư mật bị dị vật lấp đầy, Kỉ Tình thậm chí còn có thể cảm nhận được vài vết chai mỏng trên bàn tay của hắn.

Kẻ này...rất có thể là một người dùng kiếm...

Khi Kỉ Tình đã dần dần thích ứng được với loại cảm giác này, thì ba ngón tay cũng bất chợt được rút ra.

Theo sau đó, Kỉ Tình liền cảm nhận được có một thân thể ấm nóng đang chầm chậm dán lên người mình.

Đối phương giống như không cởi y phục. Nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn như cũ xuyên qua lớp vải truyền tới, đốt lên một đóm lửa nhỏ.

Bàn tay to lớn của hắn đặt lên trên hông y, hậu huyệt cũng tinh tế cảm nhận được dị vật to lớn đang đặt ở ngay bên ngoài.

Lờ mờ nhận thấy kích cỡ của thứ này, Kỉ Tình ngay lập tức liền hoảng thần.

Kẻ này rốt cuộc là ai? Vì sao lại phải làm như vậy? Là muốn trả thù nên mới cố ý làm nhục y, hay là chỉ đơn thuần vì dục niệm? Còn có, vì sao hắn lại có thể lặng yên không một tiếng động lẻn vào đây? Những tiểu tử kia đâu cả rồi?

Vô số nghi vấn như ngàn vạn sao trời lướt qua trong đầu y, khiến tâm thần y càng thêm hốt hoảng.

Nhất là khi cự vật kia đang chậm rãi tiến vào trong khe hở nhỏ bé...

Cảm giác da thịt xé rách bắt đầu lan tràn ra toàn thân Kỉ Tình. Vật kia không chút chần chừ, từng chút một xâm lấn vào bên trong.

Kỉ Tình thật sâu nhận lấy áp bách, cả người nam nhân đều đang đè ép lên người y, đem y ôm chặt. Đau đớn khi hậu huyệt bị cưỡng ép khai mở cũng càng thêm rõ ràng.

Vải che mắt bắt đầu thấm ướt, mặc dù không nhiều, nhưng lại đang dần loang ra ngoài.

Lúc này, Kỉ Tình chỉ cảm thấy thật thống khổ, cảm xúc tuyệt vọng gần như đem y chèn ép đến không thở nổi.

Đã bao nhiêu lâu rồi, y không nếm trải lại cảm giác này?

Loại cảm giác bất lực, khốn khổ từ thể xác đến cả linh hồn. Tựa như bản thân chỉ là một con kiến bị nhấn dưới đầu ngón tay của một người, dù cho có vùng vẫy như thế nào thì vẫn như cũ không thoát khỏi cái chết.

Đối phương bất chợt ngừng lại động tác, hơi thở nam tính cũng ngày càng tới gần.

Nam nhân thành kính cách một lớp vải hôn lên mắt y, sau đó lại tới má, sườn mặt. Đôi môi chậm rãi miêu tả lấy da thịt của y, liếm nhẹ vành tai bị tóc đen che phủ.

"Sư tôn, thật xin lỗi."

Nếu nói ban đầu là sợ hãi vì đau đớn, thì lúc này, đầu óc Kỉ Tình đã chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang.

Bên dưới lớp khăn che, mắt phượng cũng từng chút một trừng lớn. Huyết dịch trong người vào một khắc này đều ngừng tuần hoàn.

Không chỉ riêng vì hai chữ sư tôn. Càng nhiều hơn, chính là vì giọng nói vô cùng quen thuộc này.

Độc Cô...Duy Ngã?

Đúng vậy, thanh âm này chính là của Độc Cô Duy Ngã. Hơn nữa, cũng chỉ có hắn mới dám làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này.

"Sư tôn, thật xin lỗi..."

Âm thanh hắn ẩn chứa một tia tình dục, môi khẽ gặm cắn lấy vành tai mẫn cảm của y. Bàn tay cũng không rảnh rỗi, bắt lấy vật nam tính bởi vì đau đớn mà ủ rũ của y, trên dưới vuốt ve, khiến nó không khống chế được từ từ ngẩng đầu.

"Thật xin lỗi..."

Lần này, chính là lúc vật cứng rắn chôn trong thân thể y trực tiếp đâm thẳng vào, xỏ xiên qua tầng tầng mị thịt.

Dây thần kinh gần như nổ tung, đầu óc Kỉ Tình triệt để hóa thành bông tuyết, trống rỗng, không còn suy nghĩ được gì nữa.

Môi dưới bị cắn chặt tới đổ máu, cả người giống như bị người dùng đao chẻ thành hai nửa, đau đến không thiết sống.

Cổ họng y đè nén lại tiếng kêu rên thất thanh, nước mắt sinh lý không ngừng chảy xuống, đem khăn che mắt làm ướt đẫm một mảnh.

Có chất lỏng theo bắp đùi chảy dọc.

Vật kia cũng triệt để cắm vào tận cùng, đem đau đớn của y kéo dài vô hạn. Y thậm chí còn có thể ngửi được mùi máu tươi thật nhạt len lỏi trong không khí.

Hơi thở của nam nhân lại ồ ồ vang lên bên tai, tựa như dã thú đang cố đè nén dục vọng xâu xé con mồi.

Tiếp tục là tiếng y phục ma sát. Đối phương giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Một lúc sau, Kỉ Tình liền cảm thấy một lớp vải mềm mại đang lau chùi nơi bắp đùi của y, động tác mềm nhẹ mà chú trọng.

"Xin lỗi..." Lại là một tiếng xin lỗi nối tiếp những tiếng xin lỗi khác. Nam nhân dường như đang cố dùng thứ này đến chuộc lỗi, mong chờ sự tha thứ từ phía y.

Kỉ Tình ngẩng đầu, khóe môi chậm rãi câu lên một nụ cười bi ai.

Trên thế gian này, thứ không đáng tiền nhất, chính là hai chữ xin lỗi.

Chỉ khi ngươi làm sai, ngươi mới có thể thốt ra hai chữ này.

Thế nhưng, nếu đã gây ra lỗi lầm rồi, thì xin lỗi còn có ích lợi gì?

Nếu như đây là một cơn ác mộng, thì làm ơn, hãy để y tỉnh lại đi.