Ma Thần Máu

Chương 57: Bảy vị Ma Vương

Ở phía bên kia chiến tuyến, là một cánh đồng xương trải dài vô tận, không hề có một cành cây ngọn cỏ, thậm chí đất đá cũng không có, khắp nơi đều là vô số mảnh xương to nhỏ nằm đè lên nhau, bao phủ mặt đất. Lớp xương này chí ít phải dày hơn mười mét, cũ kỹ mục nát.

"Rầm... Rầm... Rầm..." - Tiếng bước chân vang dội mặt đất, từ phía xa xa vô số bộ xương côn trùng khổng lồ cao hàng chục hàng trăm mét đang di chuyển.

Phía bên dưới chân chúng là rất nhiều những bộ xương khô của các loài Ma Quỷ Ma Nhân, chi cao hai ba mét, cầm những loại vũ khí bằng xương.

"Gào... Gừ...!" - Thỉnh thoảng có vài bộ xương côn trùng há ra cái miệng rộng, ngoạm lấy một tên lính xương ở bên cạnh, nhai nuốt rau ráu, sau đó phun đám xương vụn xuống đất.

"Khi... Khi... Khi... " - Cưỡi trêи đầu lũ côn trùng là những gã Pháp Sư Chết Chóc, toàn thân khô quắt khô queo, trong hốc mắt bốc cháy ngọn lửa màu xanh lam. Khác với lũ lính xương không có trí tuệ, mấy gã Pháp Sư Chết Chóc này là Bất Tử Tộc, có Lửa Linh Hồn trong đầu, có tư duy và suy nghĩ.

"Khặc... Khặc... Khăc..." - Đi phía trước quân đoàn là những gã Tử Vong Kỵ Sĩ mặc áo giáp cũ nát, cưỡi trêи lưng những con côn trùng, chúng chính là thủ lĩnh của lũ lính xương bên dưới. Cũng là những Bất Tử Tộc có trí tuệ cao, trong mắt mấy tên Tử Vong Kỵ Sỹ này cũng bốc cháy ngọn lửa màu xanh.

Lửa xanh là loại lửa linh hồn thấp nhất, những Bất Tử Tộc có loại lửa này trong hốc mắt thì có tu vi tương đương với Kết Tinh Kỳ Ma Quỷ.

Phía trêи bầu trời là những sinh vật trông giống như những đám khói xanh và đen, cũng có những con thì trông giống như cái bóng của Ma Quỷ, chúng là những con Ác Linh và Quỷ Hồn. Lâu lâu những con Ác Linh này lại phun ra từng đám khói đen, khiến bầu trời trở nên u ám thê lương.

Cao hơn nữa là những bộ xương cực kỳ lo lớn, bộ nhỏ nhất cũng hơn trăm mét, đều là xương của những loài côn trùng biết bay, rồng, hay các loài chim lớn. Những bộ xương thú này trong mắt đều bốc cháy một ngọn lửa âm u màu tím. Chúng là những con Cốt Thú cấp cao, có tu vi Hạch Tâm Kỳ. Cưỡi phía bên trêи chúng là những pháp sư, hiệp sĩ, tu sĩ, cung thủ,... Những người này ăn mặc rất khác nhau, kẻ thì mặc áo giáp hoa lệ lộng lẫy, người thì chỉ quấn một tấm vải rách cũ nát lên người. Kẻ thì mặc gấm lụa, người mặc áo da. Nhưng đều có một điểm chung, tất cả đều có hai ngọn lửa tím trong hốc mạnh. Họ là những vị Ma Tướng Bất Tử Tộc cấp cao.

Phía trêи cao nhất, cách xa mặt đất hàng trăm ngàn mét là một con quái vật siêu khổng lồ, nó là một con Cốt Long, toàn thân trắng ỡn, tỏa ra khí tức chết chóc lạnh lẽo. Con quái vật này có sải cánh hơn năm ngàn trượng, chiều dài từ đầu đến đuôi cũng phải ba ngàn trượng. Khi còn sống nó ắt hẳn là một vị Thánh Long của tộc Rồng.

Trêи lưng của nó là một tòa cung điện vững trãi, được xây dựng từ vô số xương cốt màu đen, trông cực kỳ quỷ dị, chỉ nhìn từ bên ngoài đã cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Bên trong tòa ma cung là một cái bàn lớn bằng hắc cốt, có bảy vị Ma Vương của Bất Tử Tộc đang ngồi bàn luận kế sách.

Kẻ ngồi ở ghế chủ vị là một hiệp sĩ mặc bộ áo giáp màu đen, trông ông ta hết sức bình thường, nếu không phải trong hốc mắt ông ta bốc cháy ngọn Lửa Địa Ngục u tối, thì cũng không ai biết ông ta là một vị Ma Vương. Ông ta chính là Hiệp Sĩ Của Cái Chết - Hắc Ám Ma Vương, vị vua tối cao lãnh đạo năm mươi hai sư đoàn quỷ dữ.

Ngồi kế bên phải ông ta là một cô gái xinh đẹp, mặc một bộ váy công chúa màu đen, trêи đầu đội một chiếc vương miện làm từ Ô Tinh Kim. Nàng có dáng dấp gợi cảm, nhưng bộ váy lại tương đối kín đáo, tay đeo găng lưới, chân đi tất dài. Đặc biệt là hai mắt nàng quấn một dải băng dày. Nàng phải tự che đi đôi mắt xinh đẹp của mình, bởi vì nàng một khi nhìn ai, kẻ đó sẽ ngay lập tức chết đi, hóa thành một bộ xương khô. Nàng được mệnh danh là Công Chúa Của Cái Chết - Dạ Lan.

Kế bên nàng là một người tướng đối đặc biệt, trông cô ta giống như một bộ xương trắng mặc váy cưới. Thân hình khô lâu quỷ dị đáng sợ bao nhiêu, thì bộ váy cưới cô ta mặc lại diễm lệ quý phái bấy nhiêu. Sự tương phản đặc biệt này luôn gây ấn tượng mạnh với người khác. Cô ta được mệnh danh là Nương Tử Của Cái Chết - Bạch Cốt Nữ Vương.

Bạch Cốt Nữ Vương có một sở thích kỳ lạ, đó là thường xuyên biến thành một cô gái xinh đẹp, mặc bộ váy cưới lộng lẫy, đi dạo trong các thành phố, làm quen và nói chuyện yêu đương với một người đàn ông cô ta thích, rủ hắn ta lên giường. Sau đó biến thành hình dạng thật sự của mình, nếu kẻ đó sợ hãi hét thì sẽ bị giết ngay lập tức. Còn nếu kẻ đó tỏ ra bình tĩnh, thì Bạch Cốt Nữ Vương sẽ hỏi

"Chàng vẫn yêu thích ta chứ?"

Chỉ cần đủ dũng cảm nói yêu nàng ta, thì Bạch Cốt Nữ Vương sẽ cười lớn, bỏ lại một phần quà rồi biến mất. Nhưng thường thì khi bất ngờ phát hiện cô gái xinh đẹp đang nằm kế bên là một bộ xương khô, thì chã mấy ai đủ bình tĩnh để được nhận quà.

Kế tiếp nữa là một gã cung thủ toàn thân khô quắt, hắn ta chỉ quấn vài mảnh rẻ rách màu đen trêи người, tay lúc nào cũng ôm khư khư một cây cung màu đen. Cây cung này có tên là Lời Yêu Thương, được hắn ta lấy xương sống của người con gái hắn yêu say đắm, chế tác mà thành. Hắn ta được mệnh danh là Cung Thủ Của Cái Chết - Đoạt Mệnh Ma Vương.

Phía đối diện bên kia là một bé gái, trông chỉ khoảng mười hay mười hai tuổi, cô bé có một khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương, đôi mắt sáng trong như ngọc. Nhưng bất hạnh là trêи đầu nàng lại cắm một con dao găm, trước ngực là một vết thương lớn, trái tim đã bị móc mất, tay chân tràn ngập những vết cắt, vết bầm tím. Bộ váy vốn là màu trắng, nhưng bởi vì thời gian dài lâu, đã bị máu nhuộm thành màu đen. Nàng được mệnh danh là Con Gái Của Cái Chết - Tiểu Thư Hắc Mộng.

Ngay kế bên Hắc Mộng là một cô gái xinh đẹp, mặc một bộ váy màu đen kiêu sa quý quái, bộ dáng tươi cười mỹ lệ, điều duy nhất khiến người khác nhận ra nàng là Bất Tử Tộc, đó là nàng có một làn da xanh xao tái nhợt. Cô nàng này tên là Thanh Uyển là Ác Linh Nữ Vương.

Người cuối cùng là một bộ áo choàng rách nát, hoàn toàn không có tay chân hay xương thịt gì cả, giống như một bộ áo choàng bay phất phơ với hai đốm lửa màu đen. Vị Ma Vương kỳ lạ này được gọi là Phù Thủy Của Cái Chết - U Ám Ma Vương.

Hắc Ám Ma Vương ngồi trêи chủ vị, trước mặt ông ta là một trận đồ, mô phỏng lại địa hình của Đồng Bằng Xương Trắng và Rừng Thiêng.

"Lần này Ma Hoàng thức giấc, ngài ấy muốn chúng ta tấn công Rừng Thiêng, chiếm được đất thì tốt, không được thì xem như là rèn luyện quân đội."

"Nhưng chúng ta không nên làm Ma Hoàng thất vọng, cuộc chiến này chúng ta phải giành được chiến thắng."

Nhưng Hắc Ám Ma Vương nói xong thì những người khác tỏ ra hết sức thờ ơ, giống như không ai quan tâm ông ta nói gì.

"Dạ Lan Công Chúa, phiền người đừng ngủ nữa, chúng ta đang họp cơ mà."

"Cả cô nữa Bạch Cốt, cô đã là Ma Vương rồi, tại sao lại vẫn thích trưng cái bộ dạng khô lâu đó ra như vậy, phiền cô mặc quần áo vào có được không."

"Cả ngươi nữa áo choàng nát, ngươi là quân sư cơ mà, tại sao cũng ngủ luôn rồi?"

Sau đó ông ta nhìn về phía cô bé Hắc Mộng.

"Phiền Tiểu Thư cất mấy con búp bê đó đi được không? Tiện thể rút con dao trêи đầu cô xuống, và che mấy vết thương trêи người đi được không?"

"Các người đều là Ma Vương, sao lại không có chút khí chất Ma Vương nào vậy"

Bị Hắc Ám Ma Vương quở trách, Công Chúa Dạ Lan liền ngồi thẳng dậy, không chống cằm ngủ gật nữa.

Bạch Cốt Phu Nhân cũng xương khô mọc thịt, trong nháy mắt biến thành một cô gái hơn hai mươi tuổi, da trắng môi hồng, ánh mắt trong như hồ nước, vô cùng xinh đẹp, khác hẳn bộ dạng khô lâu khi nãy.

Tiểu Thư Hắc Mộng cũng rút con dao đang cắm trêи đầu xuống, đem mấy con búp bê dính máu của nàng cất đi. Toàn thân phát ra ánh sáng nhàn nhạt, những vết thương trêи người lập tức khép lại rồi biến mất. Nàng hóa thành một bé gái vô cùng đáng yêu dễ thương, không còn quỷ dị như trước.

Bộ áo choàng cũ nát cũng nhanh chóng mọc ra da thịt, biến thành một lão pháp sư có làn da tái nhợt.

"Rât tốt! Theo tình báo mới nhất của ta, lần này chỉ có Thánh Tộc Thực Vật và chúng ta giao chiến, Thánh Trùng Tộc sẽ không tham gia."

"Ông có chiến thuật gì không quân sư?" - Hắc Ám Ma Vương xoay sang nhìn U Ám Ma Vương.

Nhưng U Ám lúc này chỉ ngồi yên, ánh mắt nhìn vào nơi sa săm.

"Áo choàng nát! Ta đang nói chuyện với ông đấy!" - Hắc Ám Ma Vương tức giận hét lớn, toàn thân ma khí phun trào, khói đen cuồn cuộn.

"Hả? Gì? Ai biết đâu?" - U Ám Ma Vương giống như đang ngủ thì giật mình thức giấc, nói vài câu vô nghĩa.

"Ta đang hỏi ông có kế sách gì không?" - Hắc Ám Ma Vương chậm rãi nhắc lại câu hỏi, ông ta đã quá quen thái độ làm việc của các vị cộng sự này.

"Kế sách gì chứ? Lũ xương khô đó làm gì có não để hiểu kế sách, cứ xua chúng tiến lên phía trước, càn quét tất cả như mọi lần thôi." - U Ám Ma Vương làu bàu trả lời, sau đó tiếp tục ngồi ngẩn người suy tư.

"Cô có kế sách gì không?" - Hắc Ám Ma Vương lắc lắc đầu, xoay sang hỏi nàng công chúa xinh đẹp bên cạnh.

Nhưng Hắc Ám Ma Vương đợi hồi lâu vẫn không thấy Dạ Lan trả lời, đành lắc đầu không hỏi nữa. E rằng cô nàng này lại ngủ gục.

"Ta có ý kiến!" - Bạch Cốt Phu Nhân đột ngột lên tiếng.

"Rất tốt, cô nói đi." - Hắc Ám Ma Vương vui vẻ nói, ít ra cũng có người quan tâm đến chiến sự.

"Hay là chúng ta cứ xua quân xông lên, sau đó quay trở về ngủ, đợi khi lũ lính xương chết gần hết thì chúng ta rút quân, về bẩm báo Ma Hoàng." - Bạch Cốt Phu Nhân cười lớn nói.

Nghe xong ý kiến siêu cấp thông minh này, sắc mặt Hắc Ám Ma Vương trở nên đen kịt, nếu ông ta còn sống thì e rằng đã tức đến thổ huyết.

"Ta cũng có ý kiến!" - Tiểu Thư Hắc Mộng đang ngồi nghịch móng tay, cũng đột ngột lên tiếng.

"Hừ! Các ngươi xem, một đứa trẻ còn có ý chí hơn các ngươi. Mời Tiểu Thư nói."

"Thứ nhất, ta không phải đứa trẻ, ta lớn tuổi hơn ông đấy Hắc Ám. Thứ hai, ta thấy Bạch Cốt nói rất đúng, chúng ta cứ xua quân tiến lên rồi trở về đi ngủ. Còn con Rồng Đen kia ta sẽ dỗ hắn ngủ, ông không cần lo lắng hắn nổi giận." - Hắc Mộng tỏ ra mình là người lớn, bắt chước cử chỉ của một bà lão, nhưng cái dáng vẻ trẻ con và giọng nói non nớt của nàng, khiến cho người khác cảm thấy nàng hết sức dễ thương.

"Ta không có ý kiến gì, ta chỉ tới góp vui thôi." - Ác Linh Nữ Vương cười khúc khích.

Còn gã cung thủ thì liên tục ôm hôn vuốt ve cây cung của hắn, hoàn toàn không quan tâm đến những gì đang diễn ra.