Ma Thiên Tiền Truyện

Chương 18: Hung đảo thiên (18)

Liễu Minh ngồi vận khí dưới gốc cổ thụ này suốt một đêm, đến ngày thứ hai thì vết thương trên người đã có chút tiêu sưng, tuy còn chút đau đớn nhưng cũng không ảnh hưởng tới hành động của hắn nữa. Nhúc nhích tay chân một lúc, Liễu Minh liền thở phào một cái. Hắn quan sát kỹ hoàn cảnh xung quanh rồi mới chậm rãi từ hốc cây bò ra.

Suy nghĩ một chút, hắn lại đưa tay vào trong ngực, lấy ra quả cây màu vàng kim kia. Đã qua một ngày một đêm, cũng may mà màu sắc quả này cũng không thay đổi chút nào, đang liên tục tỏa ra hơi nóng. Thấy vậy, Liễu Minh liền cười vui vẻ. Xem ra dược lực của quả này cũng không bị tan mất. Một lát sau, hắn mới cất đi, mắt nhìn kỹ xung quanh rồi chọn một hướng, đi ra ngoài đảo.

Bây giờ nhiệm vụ của hắn chỉ còn đưa quả này về tận tay Càn thúc mà thôi, còn về chuyện làm sao để tránh được việc bang phái thu lại thì hắn cũng chẳng thèm quan tâm nữa.

Liễu Minh chạy thật nhanh rời đi vùng trung tâm Hung Đảo. Trên quãng đường này hắn cũng khá may mắn nên chưa đụng phải Yêu thú lợi hại nào. Mắt thấy đã chạy được một đoạn đường dài thì đột nhiên hắn bỗng đứng lại, lùi về sau một cây đại thụ to bằng một người ôm, ánh mắt lạnh như băng nhìn về khu rừng già phía trước.

"Hai vị trốn ở chỗ này, là định đánh lén sao? Tiếc là lại không lừa được ta, xuất hiện đi."

"Hắc hắc. Không ngờ ngươi lại phát hiện được sát khí."

Từ trong rừng truyền ra những tiếng xôn xao rồi từ đó hai đại hán bước ra. Bọn họ đều ăn mặc theo Hạc Pha Đường Bang. Người vừa nói là một đại hán mặt sẹo mà Liễu Minh không biết. Có điều kẻ đứng sau lưng y thì lại có ấn tượng rất sâu với Liễu Minh, y chính là hán tử mặt đen mà đã có nhiều lần ác ý nhìn hắn trước khi vào Hung Đảo.

"Là ngươi! Ha ha, hảo tiểu tử, đại gia đã tìm ngươi lâu rồi!" Sau khi thấy rõ diện mạo của Liễu Minh, hản tử mặt đen ngạc nhiên một lát rồi gương mặt lập tức lộ ra nét ác độc.

"Các ngươi muốn làm gì?" Liễu Minh cũng không lấy cốt đao ra mà đưa thanh kiếm kia lên chắn trước người.

"Ha ha, làm gì? Tiểu tử, nếu thức thời thì ngươi hãy giao Chu Tiên Thảo ra đây, không chừng đại gia còn có thể cho ngươi một con đường sống, nếu không. . ." Nam tử mặt sẹo lạnh lùng nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ngực của Liễu Minh. Ngay sau đó, y rút một thanh kiếm ra, cắm trên mặt đất. Còn đại hán mặt đen thì liếm liếm môi, đứng ở một lối khác.

Liễu Minh cúi đầu nhìn vào ngực, lập tức cả kinh. Bởi không biết từ lúc nào, quả vàng kim trong ngực hắn đã tỏa ra một tia sáng màu vàng, qua lớp áo vẫn có thể nhìn rõ ràng. Tia sáng này rõ ràng lúc sáng không có. Không lẽ quả này đã có chuyện gì rồi? Các ý niệm trong đầu Liễu Minh xoay chuyển liên tục, trong mắt liền hiện lên chút sát ý, nếu như hai kẻ trước mắt đã nhìn thấy quả này, vậy chỉ còn cách giết chết bọn họ.

"Nếu không thì sao?" Đột nhiên, một âm thanh sau lưng Liễu Minh truyền tới. Lúc này, từ rừng rậm sau lưng có một người đi tới. Người này lông mày xếch ngược lên trên, nhìn có phần bạo ngược, thân thể cao lớn cường tráng. Y bước từng bước một về phía Liễu Minh, mặt đất phía sau để lại một hàng dấu chân khá sâu, trong rừng rậm cũng có thể thấy rõ ràng.

"Vân Đấu Tiên. . ." Liễu Minh nhướng mày, thì thào nói.

Đại hán thô lỗ này chính là Vân Đấu Tiên của Mệnh Nhị Bang, là một trong số cao thủ trong đợt tầm bảo lần này. Vừa thấy y bước ra, trong lòng Liễu Minh thầm cười khổ một tiếng. Không ngờ hào quang mà quả này tản ra lại có sức hấp dẫn lớn đến vậy, mới một lúc đã đưa tới ba người rồi.

"May mắn ngươi gặp ta! Dựa vào quan hệ cùng bang, lần này ta sẽ giúp ngươi tiêu diệt hai kẻ này." Vân Đấu Tiên cúi đầu nhẹ nhàng nói với Liễu Minh, mắt chăm chú nhìn vào ánh sáng màu vàng nơi ngực hắn, nở một nụ cười âm hiểm.

Hai người Hạc Pha Đường Bang kia vừa thấy bên Liễu Minh có người tới giúp đỡ thì hung dữ nhìn chằm chằm vào Vân Đấu Tiên, không để ý tới Liễu Minh nữa.

"Ta sẽ đối phó với một tên, tên còn lại ngươi tự giải quyết đi." Vân Đấu Tiên nhảy lên quá đầu hán tử mặt đen, xoay người một cái liền bay xuống trước mặt nam tử mặt sẹo. Nam tử mặt sẹo thấy thế thì vô cùng kinh sợ, y không ngờ thân thể đối phương cường tráng như thế mà lại có khinh công cao minh tới vậy. Lúc này, gương mặt y bắt đầu hiện lên vẻ nghiêm túc, chậm rãi nhấc trường kiếm bên hông lên.

Thấy vậy, đại hán mặt đen có chút hoảng sợ nhìn Vân Đấu Tiên một cái. Ngay sau đó, y liền quay đầu nhìn về phía Liễu Minh, trong mắt hiện lên nét hung quang, lao nhanh tới, đồng thời lại lấy ra một thanh côn gỗ lớn, vung mạnh lên. Theo một luồng kình phong mạnh mẽ, thanh côn kia liền nện xuống đỉnh đầu Liễu Minh.

Bên kia, Vân Đấu Tiên và nam tử mặt sẹo cũng đã bắt đầu động thủ. Cổ tay Vân Đấu Tiên rung lên, một vật đen sì từ trong tay áo y bay ra, bắn thẳng về hướng mặt đối phương.

"Rắn! Không, là trường tiên!" Nam tử mặt sẹo thấy vật đang bay tới thì giật mình, y lùi nhanh về sau mấy bước, đồng thời vung kiếm đỡ lấy trường tiên đang bay tới.

Một tiếng 'Leng keng' vang lên, hai vũ khí chạm vào nhau, những tia lửa bắn ra. Cổ tay nam tử mặt sẹo chấn động, trường kiếm trong tay y suýt nữa thì rơi xuống. Y vội vàng múa trường kiếm tạo thành một lớp bảo vệ quanh người. Vân Đấu Tiên lạnh lùng cười, tiếp tục vung trường tiên trong tay lên, bóng roi như những con độc xà, chậm rãi áp sát về hướng nam tử mặt sẹo.

Hai người đều có sở trường về khinh công. Chỉ thấy một người thân nhẹ như yến, người còn lại lướt nhanh như gió. Nam tử mặt sẹo tung trường kiếm tấn công trực diện, chuyên công kích vào chỗ hiểm của đối phương. Còn Vân Đấu Tiên thì dùng trường tiên quả là xuất quỷ nhập thần, phiêu dật tự nhiên, công kích chặt chẽ.

Còn chiến trường bên Liễu Minh và đại hán mặt đen thì liên tiếp truyền ra những tiếng gió vù vù, thế nhưng lại ít có tiếng binh khí va chạm. Hán tử mặt đen múa tít cây gậy gỗ trong tay, đánh ra vô số bóng côn, thế công như thủy triều, dồn dập đánh tới Liễu Minh. Còn Liễu Minh thì dường như đang bị bức lùi về sau, đang đau khổ chống đỡ.

Lúc này, đột nhiên Liễu Minh cúi người lăn về sau một cái, tránh thoát công kích của đối phương, miệng thở hồng hộc. Hán tử mặt đen kia tiếp tục vung cây gỗ lên, đập liên tiếp vào đầu Liễu Minh, trong mắt tràn ngập thù hận. Thân thể Liễu Minh uốn éo một cái, mau chóng tránh thoát phạm vi bóng gậy.

"Đúng rồi, thì ra là như vậy!" Liễu Minh nhìn kỹ gương mặt hán tử mặt đen, trong đầu hiện lên một hình ảnh, cuối cùng đã nhớ ra thận phận của đối phương.

Rất lâu trước kia, khi vẫn còn ở Ô Vân Bang, vì tranh đoạt quyền săn bắn với Tê Hà Lâm, hắn đã quyết đấu với một đại hán của Hạc Pha Đường Bang, gương mặt của người đó khá giống với kẻ trước mắt.

"Ngươi có quan hệ với tên phế vật bị ta đánh bại kia nên muốn báo thù cho y sao?" Liễu Minh vỗ mạnh xuống đất, nhảy dựng lên, cười lạnh một tiếng nói.

"Nếu ngươi đã biết thì đi chết đi." Đại hán mặt đen vừa nghe lời này thì trong mắt hiện tràn ngập hung quang, gậy gỗ trong tay biến thành một con hắc long, tiếp tục đánh tới.

Lúc này, trong mắt Liễu Minh hiện lên một tia kỳ quái, hắn vung tay lên, ném một bao vải lớn cỡ nắm tay vào mặt nam tử kia. Hán tử kia thấy thế thì giật mình, vung gậy đánh bay thứ vừa ném tới.

Bên kia, Vân Đấu Tiên vẫn đang giao đấu kịch liệt với nam tử mặt sẹo kia. Nam tử chỉ thấy tay đau nhức, trường kiếm đã bị roi cuốn lấy, đánh bay ra ngoài. Nam tử mặt sẹo thấy tình hình này thì cực kỳ hoảng sợ, y chưa kịp phản ứng thì một bóng đen đã bay tới đỉnh đầu. Nam tử mặt sẹo chỉ kịp thấy nơi gáy đau nhức rồi không gian trước mắt tối sầm lại, một cảm giác lạnh buốt lan tới rồi không còn biết gì nữa.

Còn bên này, cũng chỉ còn một mình Liễu Minh có thể đứng thẳng, đối thủ của hắn đã ngã sóng xoài xuống đất, trên người phủ đầy bởi một loại bột phấn màu trắng và một ít đất cát, chính là 'Ám khí' mà Liễu Minh vừa tung ra. Nơi cổ của y có một vết thương lớn, lúc này còn chảy đầm đìa máu tươi.

"Không tệ lắm, tiểu tử. Không ngờ còn giải quyết nhanh hơn ta." Vân Đấu Tiên đi tới, khích lệ một câu. Thế nhưng Liễu Minh vẫn nhìn thấy trong mắt y có một chút khinh thường nên cũng không nói gì nữa.

"Tiểu tử, đại gia giúp ngươi như vậy, ngươi định báo đáp ta như thế nào đây?" Vân Đấu Tiên tựa tiếu phi tiếu nói.

"Cũng nhờ đại ca cứu ta, đại ca nói đi, muốn ta làm gì cũng được hết."

"Ha ha. Xem ra ngươi cũng có chút nhãn lực đấy. Được rồi, ta cũng không vòng vèo nhiều nữa. Tiên thảo kia ngươi hãy giao cho ta đi, dù sao thì sau khi nộp về bang ta cũng không để ngươi thiệt đâu." Vân Đấu Tiên đắc ý cười nói.

Liễu Minh nghe vậy, trên mặt hiện lên chút không tình nguyện, thế nhưng vẫn lấy quả kia đưa cho Vân Đấu Tiên. Y vừa thấy kim quả thì cực kỳ vui mừng, mau chóng tóm lấy, nhét vào trong ngực mình rồi mới thỏa mãn định rời đi.

Bên kia, Liễu Minh nói tiếp: "Vân đại ca nếu không chê, thì thay ta nộp những tiên thảo này lên bang vậy." Vừa dứt lời, hắn lại lấy bọc vải sau lưng ra đưa cho Vân Đấu Tiên.

"Rất tốt, không nghĩ tới ngươi lại thức thời như vậy, sau này về bang ta sẽ bảo kê cho." Vân Đấu Tiên còn đang chìm đắm trong sung sướng lại nghe Liễu Minh nói vậy thì càng vui mừng hơn, vội vàng giơ tay đón lấy cái bọc.

Đúng lúc tay y chạm vào bọc vải thì đột nhiên, một thanh cốt nhận từ tay áo Liễu Minh bắn ra, dùng một góc độ khó tin cắm bào bụng y.

Vân Đấu Tiên kêu thảm một tiếng, thân hình loạng choạng lùi về sau, nơi bụng y đang phun ra một vòi máu đỏ tươi.