Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 15: Mục thụ nhân

Sau phong ba nữ thích khách, Dương Lăng trở lại Tinh linh bộ lạc để ngủ. Mặc dù biết Tác Phỉ Á còn đang hiểu lầm, nhưng những chuyện thế này nếu càng chú ý có khi càng loạn. Trong khoảng thời gian ngắn không thể nói rõ ràng được, có khi càng giải thích nàng càng giận thêm, nên tạm thời cứ để tự nhiên.

Mặc dù không biết tại sao bị đưa đến thế giới xa lạ này, nhưng Dương Lăng hiểu được cả ngày kêu trời oán đất không bằng nghĩ phương pháp thích ứng.

Cuộc sống giống như cưỡng gian vậy, nếu không có cách nào tránh né thì phải bằng lòng hưởng thụ nó. Mơ mơ màng màng, Dương Lăng nhớ tới một câu kinh điển mà mấy năm trước đọc được trên mạng.

Đối với việc thích khách đến ám sát theo sự mua chuộc của Y Thước Á tuy có ngoài ý muốn của Dương Lăng một chút, nhưng cũng không nên lúc nào cũng lo lắng sợ sệt. Dù sao tránh được một lần nhưng mười năm chưa chắc đã tránh được, chỉ có đề cao thực lực của mình mới là con đường tốt nhất. Cái này giống như ở trong sâm lâm săn thú, ngươi vĩnh viễn không biết sẽ gặp phải dã thú như thế nào, chỉ có bản lãnh cao cường thợ săn mới có thể còn sống sót qua các lần đánh lén và tập kích.

Tác Phỉ Á rất xinh đẹp, và nữ thích khách kia cũng rất đẹp.

Mơ mơ màng màng, Dương Lăng nhớ tới đôi mắt trong veo như nước và cái eo nhỏ mềm mại của Tác Phỉ Á, sau đó gương mặt thay đổi chuyển sang khuân mặt lạnh như băng của nữ thích khách xinh đẹp.

Không biết qua bao lâu, Dương Lăng nửa say nửa tỉnh nghe được tiếng ca mờ ảo. Phảng phất có cô gái đang nhỏ tiếng hát, hoặc là tế ti đang cầu khẩn vậy. Nguồn: http://truyenfull.vn

Chú ý lắng nghe, Dương Lăng lén lút theo tiếng hát đi ra ngoài. Bước trên đám mạch tư thảo vẫn còn đọng sương, đi qua một con suối nhỏ nước trong suốt có thể nhìn thấy đáy, đi tới đến một rừng cây tùng đang theo gió đong đưa.

Dưới một gốc cây đại thụ cao lớn, Tác Phỉ Á mặc một cái áo trắng đang đi vòng quanh cây cổ thụ, đi tới đi lui dụng ngôn ngữ của tinh linh ngâm khẽ. Giống như đang nhỏ giọng hát khúc dân ca của Tinh linh bộ lạc, lại giống như đang nói cái gì đó với cây cổ thụ, mỗi bước đi lại chảy xuống vài giọt nước mắt trong suốt.

Không biết là trùng hợp hay là nhìn lầm, Dương Lăng cảm giác được mỗi khi Tác Phỉ Á chảy xuống một giọt nước mắt thì cành lá của cây cổ thụ lại rung lên giống như reo cùng Tác Phỉ Á.

-Tác Phỉ Á!

Nhìn thấy vẻ mặt ưu thương đẫm nước mắt của nàng, Dương Lăng không kìm hãm được nhỏ giọng kêu lên một tiếng.

-Dương Lăng, ngươi, ngươi sao lại có mặt ở đây ?

Tác Phỉ Á xấu hổ lau đi giọt nước mắt vẫn đọng trên mặt, nàng nhanh nhẹn dừng lại, vẻ mặt đỏ ửng vì thẹn.

-Ta vừa mới nằm mơ mình gặp được một đại mỹ nữ, kết quả là nghe được giọng hát của nàng!

Dương Lăng cười cười, bước lên và đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tác Phỉ Á.

-Ân, mỹ nữ tinh linh xinh đẹp, ngươi phá hỏng giấc mộng đẹp của ta. Nói đi, phải bồi thường tổn thất của ta như thế nào?

-Bồi cái đầu ngươi!

Thấy Dương Lăng cười cười mình, Tác Phỉ Á mặt đỏ bừng lên, sau một lát do dự liền lấy dũng khí hỏi nhỏ:

-Sao ngươi không đi bồi cô gái hẹn ước mới người đó, nửa đêm canh ba còn chạy đến đây làm gì?

Ước hẹn?

Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt Tác Phỉ Á, Dương Lăng hiểu được điều gì làm nàng khóc, lắc đầu cười khổ :

-Tác Phỉ Á người đàn bà kia là một tên thích khách, ta thiếu chút nữa đã chết trên tay của nàng ta, sao lại có hẹn ước gì chứ?

-Hừ, loài người các ngươi là như thế, nam nhân nào cũng tham lam!

Tác Phỉ Á hai mắt đỏ lên muốn khóc, hiển nhiên là không tin chuyện ma quỷ mà Dương Lăng nói. Thử hỏi, có tên nữ thích khách nào lại lãng mạn tặng cho mục tiêu ám sát một chiếc giày hoa thơm ngát?

Theo truyền thuyết thì quý tộc loài người vô cùng phong lưu, thường thường trong tay có hàng chục cô gái, thê thiếp. Xem ra điều này cũng không phải là giả.

Lời nói dối so với nói thật càng dễ làm cho người ta tin tưởng, xem ra thế giới này cũng là như vậy.

Lắc đầu cười khổ, Dương Lăng hiểu được càng nói thêm càng nghiêm trọng tình hình, càng làm Tác Phỉ Á hiểu lầm thêm, nhanh chóng nói sang chuyện khác:

-Nếu cây này có linh tính, chỉ sợ ngươi không ngừng chuyển động, ngươi không xỉu, hắn cũng choáng váng đầu óc!

-Xỉu cái đầu ngươi!

Tác Phỉ Á bật cười nói :

-Đây là đại thụ nhiều tuổi nhất của bộ lạc chúng ta, trương truyền có hơn tám ngàn năm lịch sử. Mặc dù không có cách nào sinh ra khô mộc vệ sĩ, nhưng linh tính cũng rất cao, ta nói cái gì nó đều có thể nghe và hiểu được!

Cây cổ thụ có linh tính?

Thấy Tác Phỉ Á vừa nói vừa dựa cả người lên cây cổ thụ, Dương Lăng cũng thử sờ nhẹ lên cây. Nhất thời, một cỗ ba động khó thể nói lên lời từ cây cổ thụ mười mấy người ôm không hết truyền tới làm cho tim hắn đập rộn lên tạo thành chấn động có quy luật dường như đang nói cái gì.

Lão thụ thành tinh?

Nhớ tới trước kia thường xem truyện Liêu Trai, Dương Lăng trong lòng đột nhiên nghĩ đến thần bí vu thuật có thể tuần hóa ma thú, có lẽ đối với sơn tinh, yêu cây cũng sẽ có tác dụng.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Dương Lăng cắn ngón trỏ tay phải, khe khẽ đặt lên thân cây, trong nháy mắt từ vết thương giống như gặp phải một cái động không đáy, máu và vu lực giống như Hoàng Hà bị vỡ đê cuồn cuộn tuôn ra.

-A, Dương Lăng ngươi bị làm sao vậy?

Mắt thấy Dương Lăng cả người đột nhiên run run, mặt không còn chút máu nào, Tác Phỉ Á thất thanh kêu to. Song, đúng lúc nàng chuẩn bị lay Dương Lăng thì thấy hắn kêu lên một tiếng đau đớn, lấy một nắm huyết châu màu đỏ từ trong ngực ra nuốt vào. Theo sau đó, cây cổ thụ mười mấy người ôm không hết -Hô một tiếng không còn thấy bóng dáng đâu cả.

Mơ mơ màng màng, Dương Lăng vô ý thức đi vào thần bí không gian trong vu tháp. Chỉ thấy vu tháp cao cao trước mặt, không biết từ khi nào đã có thêm một gốc cây đại thụ mười mấy người ôm không hết, đông đảo Giác phong thú và Tà nhãn bay xung quanh. Có con thích thú nằm trên nhánh cây, có con bám trên thân cây.

Đại thụ cành lá tươi tốt, không biết vì sao Dương Lăng có cảm giác quen thuộc, đi tới sờ nhẹ nhàng lên thân cây khổng lồ. Rất nhanh, từ trên thân cây truyền đến một trận ba động rất khó diễn tả giống như đang cố gắng biểu đạt cái gì cho hắn hiểu được.

Không đợi Dương Lăng cẩn thận cảm nhận cỗ ba động đó, đột nhiên đau đầu, ý thức từ từ lui ra khỏi thần bí không gian. Mở to mắt ra nhìn, chỉ thấy tinh linh trưởng lão không biết đã chạy đến đây từ bao giờ, pháp trượng trong tay đang phát ra một vòng lục quang mờ nhạt, giống như vừa thi triển pháp thuật gì đó.

-Dương Lăng, ngươi không có việc gì chứ ?

Thấy Dương Lăng mở to được hai mắt, Tác Phỉ Á cuối cùng cũng thở dài một hơi. Nàng không thể nào tưởng tượng cây đại thụ cao lớn trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu cả, cũng không rõ Dương Lăng vì sao lại bất tỉnh nhân sự, trong cơn kinh hoảng liền chạy nhanh về thông báo cho ông nội của nàng

Vị trí của cây cổ thụ che trời lúc trước giờ chỉ còn lại một cái hố to, nghĩ đến cây đại thụ vừa thấy trong không gian thần bí, Dương Lăng đột nhiên tâm động, làm một cái thủ ấn. Trong nháy mắt, một tên khô mộc chiến sĩ cao hơn hai mươi thước cầm trong tay một thanh lang nha bổng xuất hiện trước mặt.

-Lạp Bố Lạc Khắc bái kiến chủ nhân .

Mọi người đều kinh hãi thất sắc thì khô mộc vệ sĩ -ba một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Dương Lăng, tạo ra một trận tro bụi, thanh âm như sấm nổ thiếu chút nữa làm hỏng màng nhĩ của mọi người.

Không giống khô mộc vệ sĩ mà Tác Phỉ Á triệu hồi, quỳ gối trước mặt Dương Lăng, trên người có không ít chồi xanh, hai mắt hữu thần. Hơn nữa cơ thể cao ngất nhìn qua cường hãn vô cùng.

-Trời ạ, khô mộc chiến sĩ có linh tính !

Ngoài ý muốn trôi qua, tinh linh trưởng lão chỉ vào Dương Lăng kêu to :

-Dương Lăng, ngươi, ngươi là Mục thụ nhân ?

Ma Thú lãnh chúa.