Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 26: Phong vũ dục lai

Nhìn đông đảo võ sĩ cùng quỳ xuống, Dương Lăng lắc đầu cười khổ. Việc sử dụng bình sinh mệnh nước suối để cứu thú một sừng chỉ là lời nói láo. Chính mình lấy đâu ra sinh mệnh nước suối cho nó.

-Đại nhân, Bố lạp đức thương hội của gia tộc chúng ta mặc dù không phải thương hội lớn nhất trên đại lục, nhưng buôn bán khắp nơi trên đại lục, cũng khống chế không ít thủy tinh quáng và bảo thạch quáng. Chỉ cần đại nhân cho chúng ta nửa bình sinh mệnh nước suối, Hải Nhi Bối Lý nhất định sẽ hậu tạ!

Thấy Dương Lăng trầm ngâm không nói gì, cô gái che mặt gấp đến độ nước mắt bắt đầu trào ra.

Đưa tay bảo một gã có bộ dáng quản gia giúp mình đứng dậy, Hải Nhi Bối Lý nói nhỏ với hắn vài câu. Tên này chần chờ một lát rồi khe khẽ đừng dậy và đi về phía nam, rất nhanh từ không gian ma pháp lấy ra số lượng lớn đồ vật. Có một rương tinh tệ, có đại lượng ám hỏa tinh còn có cả một bao bảo thạch.

Người có tiền, đúng là không phải người có tiền bình thường.

Trên ti vi, trên mạng lưu truyền lời đồn về sự giàu có của những nguời Ả rập, nhưng ra tay hào phóng như vậy thì đây là lần đầu tiên Dương Lăng thấy được, đúng là một gia tộc giàu mạnh kiểm soát việc khai thác thủy tinh quáng và bảo thạch quáng, bỏ ra nhiều như vậy mà cũng không nhíu mày.

-Đại nhân, đây là tử huy kính của Lợi Văn Tát liên bang công quốc, chỉ cần có nó thì trong vòng mười năm người có thể đi lại trong công quốc mà không hề bị ngăn cản mà còn... Nguồn: http://truyenfull.vn

Lão già mặc áo màu tro cắn chặt răng tro lấy từ trong lòng ngực ra một cái huy chương màu tím rồi nói tiếp :

-Hy vọng đại nhân rộng lượng tha thứ cho sai phạm của chúng ta trươc đây, xin ngài cứu mạng cho phụ thân của Hải Nhi Bối Lý

Nhìn trên mặt cô gái che mặt đầy nước mắt lại nhìn thấy vẻ thành khẩn của lão già mặc áo màu tro và đông đảo võ sĩ, Dương Lăng hiểu được bọn họ đều đã dồn hy vọng hết vào mình. Nhưng vừa nãy chỉ là nói láo, lấy ở đâu ra sinh mệnh nước suối cho bọn hắn bây giờ?

Nếu không, lấy một ít nước suối đưa cho bọn họ?

Nhờ tới dòng nước suối mát lạnh ở gần Tinh linh bộ lạc, Dương Lăng trong lòng vừa động. Nhưng lại nhìn xem cô gái che mặt đau khổ đáng thương hai mắt đỏ bừng, đang tràn đầy hy vọng nhìn mình, hắn lại chần chờ không quyết định được.

-Đại nhân, Hải Nhi Bối Lý cầu xin người, người cha đáng thương của ta cả đời bận bịu, mặc dù sáng lập ra cơ nghiệp nhưng đến già cũng chưa từng được hưởng phúc, ngược lại còn bị tiểu nhân hèn hạ ám sát. Đại nhân, ngài cứu phụ thân của tiểu nữ, Hải Nhi Bối Lý nguyện ý chấp nhận bất cứ giá nào!

Mắt thấy Dương Lăng trầm ngâm không nói, cô gái che mặt không nhịn được nước mắt trào ra.

Nhìn xem khóc đến độ mặt đầy nước mắt Hải Nhi Bối Lý, nhớ tới lão chủ nhân mạng sống đang thoi thóp, võ sĩ cũng đỏ bừng hai mắt. Nhất là thị nữ khẩn trương đến độ tay chân cứng ngắc càng ôm chầm lấy tiểu thư mà mình theo hầu từ lâu khóc rống lên. Từ khi lão gia nằm liệt giường không dậy nổi, tiểu thư đã quản lý toàn bộ thương hội suốt ba năm qua, có khổ có mệt đến thế nào nàng cũng không khóc. Bây giờ tiểu thư trước mặt mọi người khóc như mưa, có thể tưởng tượng trong lòng nàng đau khổ đến mức nào.

Sẵn sàng trả bất cứ giá nào?

Dương Lăng lắc đầu, phảng phất thấy một con cừu béo mặc cho mình làm thịt, đáng tiếc sinh mệnh nước suối đã sớm dùng hết, nếu không đã có thể kiếm được một món lợi lớn. Bất quá đống tinh tệ, tinh thạch trước mặt thì cũng đã kiếm được cả một món lớn.

-Quên đi, nhìn sự hiếu thuận của ngươi, lần này ta sẽ bỏ qua cho các ngươi, nhưng sẽ không có lần sau!

Đem tất cả tài vật trước mặt thu vào trong không gian giới chỉ, Dương Lăng lạnh lùng nói: -Bởi vì sự ngu xuẩn của các ngươi, để chữa trị cho thú một sừng bị thương đã tiêu hao hết bình sinh mệnh nước suối cuối cùng của ta, đống đồ vật này coi như là bồi thường cho ta vậy!

Cứu được con thú một sừng nhỏ, và thu được một món lớn, Dương Lăng thuận lợi đạt được mục đích, sau khi nói xong cưỡi lên thú một sừng quay mình đi ngay để tránh phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Nếu bị đối phương phát hiện được thực lực của mình vậy thì không ổn chút nào.

Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.

Sau khi may mắn bắt được con thú một sừng nhỏ cô gái che mặt lo lắng không biết tinh hạch của nó có tác dụng hay không. Đến khi biết trong tay Dương Lăng có Sinh mệnh nước suối, nàng đã hy vọng cha mình có thể khỏi bệnh. Không nghĩ tới sau một lát, hy vọng đó đã thành rất xa xôi.

Trong khi mọi người còn đang buồn bã đau khổ, đột nhiên Hán Khắc Tư cầm lấy trọng kiếm lao tới trước mặt Dương Lăng, chặn đường đi của hắn :

-Đại nhân, nếu không có Sinh mệnh nước suối thì người phải lưu lại một con thú một sừng. Nếu không thì không phải ngươi chết thì ta chết! Tất cả đều là lỗi của ta, nếu không cứu được lão chủ nhân, Hán Khắc Tư ta cũng không còn mặt mũi nào mà sống tiếp!

Là thị vệ bên cạnh lão chủ nhân, Hán Khắc Tư vẫn trăn trở không thôi vì năm đó không giúp được lão chủ nhân ngăn cản cây chủy thủ tẩm độc của sát thủ. Mắt thấy tia hy vọng cuối cùng sắp tan biến, hắn dứt khoát liều mạng.

-Hán Khắc Tư, không được lỗ mãng, nhanh quay lại đây .

Thấy Hán Khắc Tư lao lên, lão già mặc áo màu tro kinh hãi thất sắc. Nếu làm cho Dương Lăng giận dữ mà giết người thì đừng nói là lưu lại được thú một sừng, sợ rằng mọi người ở đây không có mấy người còn sống sót mà nhìn thấy mặt trời ngày mai.

Lão già mặc áo màu tro lớn tiếng ngăn cản, không nhĩ tới là Hán Khắc Tư coi như không nghe thấy, những võ sĩ khác cũng cắn răng lao lên, vây quanh Dương Lăng đang cưỡi trên thú một sừng. Không có Sinh mệnh nước suối thì thú một sừng là hy vọng cuối cùng để lão chủ nhân khỏi bệnh.

Nhìn xem vẻ bốc đồng của đám võ sĩ, Dương Lăng đánh giá cao sự cam đảm và trung thành của họ, nhưng lại khinh bỉ cho sự ngu xuẩn của họ. Bọn họ trong cơn bốc đồng vây quanh, cái khác không nói, nhưng chỉ cần thú một sừng phát ra vài đạo điện quang sợ rằng trong nháy mắt là có thể làm tất cả bọn họ cháy đen.

-Tất cả dũng sĩ, không được làm khó dễ Dương đại nhân, lui về phía sau!

Hải Nhi Bối Lý tùy ý để cho cơn gió lạnh thổi lên chiếc khăn che mặt, tuyệt vọng lau đi nước mắt trên mặt :

-Mã Lệ, đi, chúng ta trở về nhà, về nhà!

Được tỳ nữ giúp đỡ cười trên một con ngựa bay, Hải Nhi Bối Lỵ tuyệt vọng nhìn Dương Lăng đang cưỡi trên thú một sừng, giật giật dây cương chuẩn bị rời đi. Đối phương thực lực cao thâm không lường được, thú một sừng thực lực kinh khủng, nếu đánh lên thì chỉ làm thương vong tăng lên mà thôi. Đã như vậy còn không bằng nhanh chóng trở lại bên cạnh người cha đang bệnh nặng lâm nguy.

Đau đớn, tuyệt vọng.

Trong sát na Hải Nhi Bối Lý nhìn mình, Dương Lăng không khỏi chấn động trong lòng, đôi mắt đó là như thế nào? Bi thương, tuyệt vọng, trên mắt còn đọng một giọt nước mắt trong suốt, dáng người cao ráo mãnh khảnh vô lực cưỡi trên con ngựa, dường như đã mất đi tất cả khí lực.

Mắt thấy Hải Nhi Bối Lý sắp buồn bã rời đi, Dương Lăng đột nhiên tâm động, nhớ tới có thể tới Tinh linh bộ lạc ở gần đây nhờ giúp đỡ. Có thể thuận lợi từ bọn họ lấy được một ít Sinh mệnh nước suối.

-Hải Nhi Bối Lý cô nương, chờ một chút!

Dương Lăng trầm ngâm một lát rồi nói :

-Trong tay ta quả thật không còn Sinh mệnh nước suối. nhưng nếu phụ thân nàng sắp không qua khỏi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy ngôi tháp, ta có thể giúp nguơi đi tìm mấy người bạn xem có ai còn hay không!

-Đại nhân, có thật như thế không ?

Hải Nhi Bối Lý kinh hãi không để ý tất cả từ trên con ngựa bay nhảy xuống.

-Đã cách nhiều năm, ta cũng không rõ lắm bạn của ta trong tay có còn Sinh mệnh nước suối hay không. Nếu trong vòng năm canh giờ ta không quay lại, vậy thì các ngươi cũng không cần tiếp tục chờ đợi nữa!

Dừng lại một lát, Dương Lăng nói tiếp :

-Đương nhiên, Sinh mệnh nước suối trăm năm khó được một ít, nếu may mắn lấy được, hy vọng cô nương chuẩn bị chút thù lao cho bạn của ta.

Đối phương rất giàu có, Dương Lăng sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, nếu lấy được tinh tệ và tinh thạch gấp mấy lần vừa rồi thì đừng nói một bình Sinh mệnh nước suối mà vài bình vẫn có lợi. Huống chi đối phương tự xưng là Bố Lạp Đức thương hội làm ăn khắp đại lục nếu trở thành bằng hữu, ngày sau sẽ có lợi thế bất ngờ.

Ôm con thú một sừng nhỏ lên Dương Lăng không nói thêm, cưỡi thú một sừng nhanh chóng rời đi. Vì số tài bảo không thể đếm được đó, tuyệt đối đáng giá chạy đi một chuyến. Đối phương vừa ra tay là một bút to như vậy, chỉ cần biết cách tuyệt đối có thể kiếm được một món lớn.

Dương Lăng vội vã trở về Tinh linh bộ lạc, cùng lúc đó trong một gian mật thất âm u, nổi lên một cơn bão trước đó chưa từng có.

-Thiếu gia, đợi lão gia quay về là tốt nhất!

Cổ Đức nhỏ giọng khuyên Y Thước Á.

-Hừ, đợi, nếu vẫn đợi nữa thì thành con rùa rụt cổ!

Nhớ tới Dương Lăng trước mặt dân chúng làm nhục gia tộc của mình, Y Thước Á nghiến răng ken két :

-Thánh khí truyền đời của gia tộc đến ngay cả kiếm thánh đều phải tránh né, ta không tin tiểu tử đó còn chạy đi đâu được.

Chần chờ một lát, Cổ Đức chau mày nói :

-Nếu chẳng may sứ giả của giáo đình phát hiện ra bí mật của thánh khí, vậy không phải càng phiền toái thêm sao?

-Đã không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, ta quyết định cũng phải giết chết hết sứ giả của giáo đình!

Cắt vỡ cổ tay, Y Thước Á nhỏ máu lên một cây ma pháp trượng đen nhánh, hiểm độc nói :

-Tên triệu hồi sư đáng chết đó, lần này ta muốn đem hắn chịu cảm giác ngàn đao phân thây, để cho hắn sống không bằng chết!

Dưới ngọn lửa bập bùng, khuôn mặt dữ tợn của Y Thước Á trông càng đáng sợ dọa người.

Ma Thú lãnh chúa.