Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên

Chương 10

uá trình lên Trúc Cơ của Trì Mục Dao có vẻ tốn rất nhiều thời gian.

Trong khi Hề Hoài đã sớm thăng cấp Trúc Cơ từ hồi còn nhỏ.

Tuy lúc đó hắn chỉ mới là đứa trẻ ngây ngô chưa biết gì, nhưng ở Khanh Trạch Tông luôn có đầy đủ thiên tài địa bảo cung phụng hắn.

Trúc Cơ đan của hắn cũng là loại hảo hạng nhất, ngoài ra còn được dùng thêm rất nhiều các loại đan dược hỗ trợ khác.

Lúc hắn đột phá Trúc Cơ phải bế quan một mình trong động phủ, bên ngoài là ba vị Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn thủ quan hỗ trợ quan sát tình trạng dao động linh lực của hắn.

Trong khi đó bản thân hắn vốn dĩ đã sẵn có tư chất cực cao, là Hoả Hệ Đơn Linh Căn, thậm chí còn là Thiên Linh Căn biến dị.

Trúc Cơ kỳ đối với hắn mà nói, đột phá dễ như trở bàn tay.

Nhưng Trì Mục Dao lại không phải như vậy.

Tư chất của Trì Mục Dao rất tầm thường.

Nếu không dùng tâm pháp hút linh lực đặc biệt của Hợp Hoan Tông, e rằng không thể nào lên được tới Trúc Cơ kỳ.

Quá trình tích luỹ linh lực có thể dựa vào Hề Hoài.

Nhưng đột phá Trúc Cơ thì chỉ có thể một mình chiến đấu.

Liệu Trì Mục Dao có thể một mình vượt qua giới hạn tu vi và chiến thắng được tâm ma hay không?

Hề Hoài mau chóng trấn tĩnh lại.

Trì Mục Dao ngốc như vậy, sao có thể có tâm ma gì được.

Nếu có tâm ma, chắc cùng lắm là ám ảnh chuyện hắn đột nhiên phối hợp song tu, bị hắn doạ sợ phát khóc thôi.

Nghĩ vậy, Hề Hoài nhẹ nhõm thở phào.

*

Trì Mục Dao từ sâu trong tâm trí cảm nhận được mình gần như đã sắp đột phá được rào cản, nhưng vẫn còn thiếu một chút xíu nữa.

Anh tiếp tục tiến tới thì đột nhiên bị một phản lực rất mạnh hất văng đi.

Khi tỉnh lại, anh thấy thân thể mình đã bị trói, tay chân đều bị xích sắt khoá chặt.

Dường như nghe được tiếng xích sắt va chạm, một người ở cách đó không xa cất giọng hỏi: “Tỉnh rồi sao?”

Là giọng của Hề Hoài, chỉ là ngữ khí cực kỳ lạnh lẽo, lạnh tới thấu xương.

Trì Mục Dao hoang mang nhìn về phía Hề Hoài, thấy hắn đang ngồi ở góc tối, lưng tựa vào ghế, chân duỗi dài hơi cong lên, tay đang dụi dụi mũi dường như rất ghê tởm mùi tanh tưởi của đối phương.

Hề Hoài hạ giọng, hỏi: “Ta mới chặt có hai ngón tay mà ngươi đã chịu hết nổi rồi sao?”

Trì Mục Dao nghe xong mà run lẩy bẩy.

Hề Hoài không cần nghe câu trả lời, đứng dậy rời khỏi động giam.

Trì Mục Dao chỉ có thể nhìn được dáng hình cao lớn sừng sững như núi của Hề Hoài, ngoài ra không còn thấy được gì thêm.

Anh lúc này đang bị xích sắt khoá chặt, không thể cục cựa.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Hề Hoài lại tới.

Hắn ném tới trước mặt Trì Mục Dao một cái đầu, khinh khỉnh nói: “Ta cũng không biết ả là sư muội hay sư tỷ của ngươi nữa.

Hay ngươi tự xem mặt nhận người đi.”

Trì Mục Dao liếc nhìn cái đầu, sợ hãi tới mức hồn phi phách tán.

Từ trước tới giờ anh chưa từng thấy qua người chết, chứ đừng nói là đầu lìa khỏi xác máu me đầm đìa như vậy, người này thậm chí còn có khả năng là đồng môn của mình.

Anh sợ hãi thét lên thất thanh, vũng vẫy giãy giụa muốn thoát nhưng tay chân đã bị xích sắt khoá chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu người lăn long lóc tới cạnh chân, máu đỏ thấm đẫm vạt áo như người ta thêu lên đó một đoá hồng.

“Lão già Dược Ông kia đã phát điên rồi.

Vậy mà ngươi còn kiên trì gớm.” Hề Hoài đứng bên ngoài lồng sắt thích thú xem xét một sợi đai xích, Trì Mục Dao lập tức nhận ra đai xích kia là di vật của sư tỷ mình.

“Ngươi làm ơn tha cho ta đi…” Trì Mục Dao chỉ có thể khóc lóc cầu xin Hề Hoài.

“Vậy bảy năm kia ngươi có từng buông tha cho ta không?”

“Ta không có làm gì hết…Ta ban đầu còn không muốn chạm vào ngươi, càng không phải bảy năm.

Ta…Ta không phải là hắn…Ta…”

“Ngươi nghĩ ta ngu sao?” Hề Hoài đột nhiên cười lạnh.

Không phải như thế.

Thực sự không phải mà.

“Trì Mục Dao, ngươi nghe đây, ta không thích nam nhân.

Chính vì ngươi mà hiện tại ta nhìn nam nhân là lại thấy vô cùng ghê tởm.” Hề Hoài tiến lại gần Trì Mục Dao, ngồi xổm trước mặt anh.

Hề Hoài tới gần, thân thể Trì Mục Dao không tự chủ được mà run lẩy bẩy.

Hề Hoài lại nói: “Nhưng nữ đệ tử ở môn phái ngươi cũng coi như còn dùng được.

Có điều mỗi người chỉ chịu được mấy tháng.

Ả này là mới vừa chết xong đó.

Còn cô ả mới bắt được, ta để dành từ từ chơi, không biết ả sẽ chịu được mấy bữa.”

“Ngươi…” Trì Mục Dao không dám tin vào tai mình.

Phải rồi, tâm pháp của Hợp Hoan Tông có thể hoá giải Huỷ Long Diễm trong người Hề Hoài.

Hề Hoài cũng đã từng nói, về sau sẽ tới Hợp Hoan Tông tìm anh, không lẽ là vì chuyện này.

Hút đi Huỷ Long Diễm có thể giúp Hề Hoài thoát khỏi thống khổ, nhưng các nữ tu Hợp Hoan Tông lại có thể vì vậy mà bỏ mạng.

Nhưng các nàng sống hay chết, Hề Hoài đâu thèm quan tâm.

Hề Hoài nhìn bộ dáng sợ hãi của Trì Mục Dao cảm thấy rất thoả mãn, phá ra cười vô cùng vui vẻ.

Sau đó lại xoay người rời đi một lần nữa.

Trì Mục Dao suy sụp ngã xuống đất, bị cầm tù như vậy còn đau khổ hơn cả cái chết.

Đáng tiếc là anh không vận chuyển được linh lực, không dùng được tâm pháp, không có cách nào tự đoạn tâm mạch.

Cắn lưỡi tự sát trong truyền thuyết cũng chỉ là chuyện hoang đường.

Cắn vậy không chết được, trừ khi cắn được trúng vị trí nào khiến máu chảy không ngừng, hoặc là máu tràn vào khí quản gây tắc thở.

Có điều cách này hên xui quá cao.

Ngày ngày bị giam cầm ở đây, mơ màng hồ đồ, sống không bằng chết.

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu, đột nhiên có người tới nơi Trì Mục Dao bị giam, bài trừ cấm chế của Hề Hoài, giải thoát cho anh.

Lúc cứu anh ra, mấy người đó còn bàn tán:

“Chắc là một kẻ đáng thương bị đại ma đầu giam giữ ở đây.”

“Vẫn còn sống, không biết có điên chưa.”

Hẳn là danh môn chính phái đã tấn công Khanh Trạch Tông.

Trì Mục Dao một thân quần áo tả tơi, đầu bù tóc rối, người ngợm dơ bẩn tanh tưởi.

Anh ngẩng đầu lên nhìn những người đó, nhỏ giọng nói cảm tạ.

Anh vừa đứng dậy đã lảo đảo quỵ xuống, cũng chẳng có ai buồn đỡ dậy, chắc là ngại anh bẩn thỉu.

Trì Mục Dao vịn lan can lết ra bên ngoài.

Vô thức mà lần mò đi tới nơi đang xảy ra chiến trận.

Anh nhìn Hề Hoài đứng giữa vòng vây chiến đấu.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn hắn rõ ràng như vậy.

Hề Hoài có thân hình cao lớn, nhưng không quá mức vạm vỡ, so với các tu giả đang thi triển trận pháp vây khốn thì hắn cao hơn bọn họ rất nhiều.

Tóc dài đen như mực tung bay, trên trán có sừng rồng màu đỏ sậm.

Hề Hoài thực sự rất soái, một đôi mày kiếm xếch về phía thái dương, hung lệ như mắt chim ưng.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu vì lên cơn cuồng nộ, hung tợn quét khắp mọi người.

Mũi hắn cao, thẳng.

Cánh môi vừa phải không mỏng không dày.

Hàm dưới góc cạnh sắc sảo.

Khoé môi hơi câu lên, toát ra một chút lưu manh, bất trị.

Trên người hắn là một thân áo lụa đỏ sậm, áo choàng gấm đen khoác ngoài phấp phới tung bay theo hướng linh lực vận chuyển.

Tiếng áo choàng bay trong gió nghe phần phật.

Hề Hoài phát cuồng rồi.

Giờ phút này hắn chẳng còn phân biệt địch ta, chỉ biết cuồng loạn chém giết.

Từ cổ họng phát ra tiếng gầm rống như dã thú.

Trận pháp vây khốn hắn rõ ràng biến hoá khôn lường, lại bị Hề Hoài lấy thịt đè người, dùng sức mạnh ép vỡ.

Vòng vây tu giả văng tan tác khắp nơi.

Đám tu giả chật vật định đứng dậy thì phát hiện thân thể bị định trụ áp xuống.

Trì Mục Dao cũng không may mắn thoát khỏi áp khí này.

Sau đó anh thấy Hề Hoài hướng về phía mình, rồi vươn tay ra bóp lấy cổ anh xách lên.

Bàn tay của Hề Hoài rất nóng, dường như được bao bọc bởi Huỷ Long Diễm, da của Trì Mục Dao bị sức nóng làm bỏng rát.

Hề Hoài bóp cổ Trì Mục Dao rất mạnh, anh chỉ có thể thoi thóp hít thở.

Thân hình Hề Hoài vốn dĩ đã cao hơn Trì Mục Dao rất nhiều, bị hắn bóp cổ xách lên, hai chân Trì Mục Dao không chạm đất, giãy giụa trong vô vọng.

Lúc này có người từ xa bắn tới một mũi tên.

Mũi tên đâm xuyên từ sau lưng Hề Hoài tới trước ngực.

Trì Mục Dao còn đương giãy giụa, thấy máu bắn lên mà hốt hoảng trợn tròn mắt.

Anh nhìn thấy máu tràn ra từ khoé miệng Hề Hoài, Hề Hoài quẳng anh đi, nhìn về hướng tên bay tới.

Trì Mục Dao rớt mạnh xuống đất, nhìn thấy Hề Hoài trong cơn cuồng loạn không còn phân biệt được phương hướng.

Hắn không tìm ra được ai đã công kích mình, bèn phóng hoả khắp nơi.

Nhưng Trì Mục Dao nghe được tiếng tên bay.

Một mũi tên khác lại được bắn tới.

Anh lấy hết sức bình sinh mà đứng dậy trong nháy mắt, chắn trước người của Hề Hoài.

Tất cả tu giả xung quanh thấy vậy đều vô cùng khó hiểu, có người phẫn nộ chất vấn: “Ngươi đang làm trò gì vậy? Không phải hắn vẫn luôn tra tấn ngươi sao?”

“Nếu ta…làm…” Trì Mục Dao nhìn mũi tên xuyên qua ngực mình, máu chảy không ngừng, gắng gượng đáp: “Đây là…trừng phạt đúng tội…Ta mới là kẻ đáng chết.”

Bị giam cầm quá lâu làm Trì Mục Dao không biết đâu là thật đâu là ảo nữa.

Nếu anh thật sự đã tra tấn Hề Hoài bảy năm, như vậy là phạt đúng người đúng tội rồi.

Kẻ làm Hề Hoài phát cuồng chính là anh.

Hề Hoài bản chất rất đơn thuần, nếu không bị hãm hại như vậy đã không trở thành kẻ điên.

Căn nguyên cái sai không nằm ở Hề Hoài.

Chính là bọn họ không nên gặp nhau.

Là bọn họ không nên trải qua những chuyện đó.

Trì Mục Dao nằm trên mặt đất, thấy ánh mắt Hề Hoài đã trở lại dáng vẻ bình thường.

Hề Hoài cũng không lại gần anh, chỉ nghiêng đầu khó hiểu nhìn xuống.

Anh cũng nhìn Hề Hoài, không có lý do mà nhoẻn miệng cười, miệng cười mà lồng ngực cảm thấy rất rất đau.

Lần đầu tiên Trì Mục Dao nhìn rõ được Hề Hoài, lần đầu tiên bọn họ bốn mắt nhìn nhau, không ngờ lại là ở tình cảnh này.

“Hề Hoài…

Suất diễn của ta kết thúc rồi…

Nhiệm vụ cuả ta cũng đã hoàn thành…

Chúng ta nên giống như ngươi nói thôi, ai đi đường nấy.

Ta đã cố hết sức để không làm tổn thương tới ngươi, không khiến ngươi phải lưu lại cảm giác bị tra tấn thống khổ.

Ta không muốn trở thành tâm ma của ngươi.

Con đường sau này ngươi đi ra sao ta không có cách nào giúp được.

Việc ta có thể làm cho ngươi, chỉ có thế này thôi…”

*

Quá trình Trì Mục Dao lên Trúc Cơ không thuận lợi, anh đột nhiên hộc máu.

Hề Hoài đang nằm trên giường đá nghe thấy rất hoảng sợ.

Hắn vội vàng bật dậy muốn đỡ anh, nhưng thân thể bị xiềng xích không thể làm được gì.

Hề Hoài nhận ra Trì Mục Dao vẫn còn đang đả toạ, không dám quấy rầy, chỉ có thể tiếp tục lẳng lặng chờ đợi.

Hắn căng thẳng tới độ tất cả mạch máu trên người thiếu điều muốn đứt hết cả rồi.

Hai canh giờ nữa lại trôi qua, thấy Trì Mục Dao thu công, cử động lại thân thể.

“Sao rồi?” Hề Hoài vội vàng hỏi.

“Ừm, xem như là lên Trúc Cơ thành công đi.

May sao còn chưa thấy có độ kiếp.”

“Ở chỗ này làm sao mà có độ kiếp được.

Đợi sau khi ngươi rời khỏi huyệt động, lôi kiếp chắc chắn giáng xuống.

Nhưng ngươi không cần sợ đâu, chỉ cần ngươi mở cấm chế cho ta, ta sẽ giúp ngươi hộ pháp.”

Trì Mục Dao đứng dậy, tay hãy đang còn run rẩy lấy ra rượu Thanh Đào từ trong đai xích trữ vật.

Anh mở nắp ra uống một ngụm, nhẹ nhõm a một hơi.

Hề Hoài thấy vậy liền vui vẻ thúc giục: “Ngươi mau mau gỡ bỏ cấm chế cho ta đi.

Ta vận công giúp ngươi ổn định tu vi.”

Nhưng Trì Mục Dao không nghe lời hắn, cầm rượu Thanh Đào tới bên cạnh Hề Hoài.

Thấy Trì Mục Dao trầm mặc như vậy, Hề Hoài dường như cảm nhận được thái độ của anh không đúng lắm.

Đột nhiên Trì Mục Dao cúi xuống hôn hắn, cánh môi bao lấy môi của Hề Hoài.

Hề Hoài lắp bắp kinh hãi, hắn lập tức hiểu được Trì Mục Dao muốn mớm rượu cho mình.

Hắn cắn răng ngậm miệng lại quay mặt đi, nhất định không mở miệng.

Trì Mục Dao đành nuốt ngụm rượu này xuống, nói tiếp: “Định.”

Một chữ này khiến thân thể Hề Hoài lập tức bị định trụ, không thể động đậy, cũng không nói được lời nào.

Đây là công pháp của Hợp Hoan Tông, bọn họ có thể khống chế lò luyện của mình.

Tuy nhiên loại khống chế này chỉ giữ đối phương được mười lăm phút, mà nhiêu đây thời gian cũng đủ làm được nhiều chuyện lắm rồi.

Phương pháp này thường dùng để chạy trốn khi lò luyện phát hiện ra bọn họ bị đệ tử Hợp Hoan Tông lợi dụng.

Trì Mục Dao đứng trong bóng đêm nhìn Hề Hoài giải thích:

“Ta không muốn dùng tới phương pháp này, nó giống đối xử với ngươi như đối với vật nuôi, nhưng mà ta không còn cách nào khác.

Nếu ta hôn ngươi, sau này ta rời đi ngươi đừng tức giận có được không?

Tư chất của ta kém như vậy, ngươi giữ ta lại bên cạnh cũng chỉ lãng phí thiên tài địa bảo.

Những lúc ngươi lên cơn phát cuồng ta cũng không có cách nào tự vệ, còn mang đến phiền toái cho ngươi.

Mấy bảo bối của ngươi, ngươi giữ lại cho những người có tư chất tốt hơn trong tông môn đi.

Sau này nếu chẳng may bị danh môn chính phaí tấn công, các ngươi còn có thể chiến đấu.

Hơn nữa nếu ngươi mang ta trở về còn phải kiếm cớ giải thích với người khác.

Ta biết phải làm lò luyện của Hợp Hoan Tông là chuyện vô cùng mất mặt.

Sau này ta không nói, ngươi không nói, ta hứa với ngươi tuyệt đối sẽ không có ai khác biết được chuyện này.

Đương nhiên, ngươi muốn diệt khẩu lão già kia cũng được.

Không có ta giúp ngươi hút Huỷ Long Diễm nữa, ngươi cùng phụ thân tốt nhất vẫn nên suy nghĩ biện pháp giải trừ linh khế đi… Bằng không ta với ngươi giống như…song tu dựa trên lợi ích.

Ta không thích thế.

Ta biết ngươi hiện giờ đối với ta có chút rung động, đó chẳng qua là vì ba năm nay chỉ có một mình ta bầu bạn bên ngươi.

Sau khi ngươi ra ngoài rồi thì cảm xúc này sẽ mau chóng tan đi thôi, ngươi rồi sẽ lại thích ngắm nhìn những cô nương xinh đẹp, các nàng tốt hơn ta nhiều.

Ngươi vẫn là một đứa nhóc ngây thơ, tuổi còn nhỏ, chưa xác định được tình cảm nên mới lầm tưởng cảm giác này là yêu, là thích.

Ngươi đừng dây dưa với lão già như ta nữa.

Mà thôi, ta phải đi đây.”

Trong bóng tối Trì Mục Dao chỉ thấy lờ mờ, không nhìn ra được Hề Hoài mở mắt rất to, quầng mắt đã đỏ hoe, dường như trong ánh mắt chỉ còn toàn là mất mát.

Trì Mục Dao hé môi của Hề Hoài, đút rượu vào, Hề Hoài lập tức say rượu lâm vào giấc ngủ.

Anh nhìn một lượt lại Hề Hoài, thở dài một hơi, rồi xoay ngươi gỡ bỏ cấm chế.

Xiềng xích trói buộc Hề Hoài lập tức rơi ra, bên trong huyệt động xuất hiện một pháp trận truyền tống nhỏ, đây rõ ràng là đường ra ngoài.

Lão già kia vậy mà thực sự không có nửa lời giả dối.

truyện đam mỹ

Trì Mục Dao quay lại, cúi xuống nhìn chăm chằm Hề Hoài một lúc lâu.

Dáng vẻ của Hề Hoài quả thực giống hệt kẻ điên trong tâm ma của anh.

Chỉ là khi say ngủ thì gương mặt này hiền lành, dịu dàng hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút đáng yêu.

“Chúc ngươi theo đuổi được nữ phụ.” Trì Mục Dao nhẹ giọng nói.

Tác giả có lời muốn nói:

Thời gian trong động đã kết thúc rồi!.