Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên

Chương 45: Vì Người Chữa Thương

Trì Mục Dao hô hấp khó khăn, mày hơi nhíu chặt, Tô Hựu quả thực đã bắt thóp được anh.

Giống như bị rớt xuống một cái giếng cạn tối tăm, đáy giếng chật hẹp, áp lực đè nén khắp cơ thể, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cuối cùng, Trì Mục Dao chỉ có thể tỏ ra bình tĩnh, khống chế ngữ khí của mình, cố gắng hết sức bình thản trả lời: “Ta sẽ tự sát trước khi ngươi giết bọn họ.

Cùng lắm thì chết cho xong còn hơn là giúp ngươi.”

“Aida, tính tình còn quyết liệt nữa ta.

Chữa thương có chút thôi mà căng tới mức này sao?”

“Chỉ là chữa thương thôi sao?” Trì Mục Dao đương nhiên biết chuyện này đâu thể đơn giản như vậy, Tô Hựu càng không phải là một kẻ dễ đối phó.

“…” Tô Hựu trầm mặc một lát rồi hỏi: “Ngươi đoán được gì rồi?”

“Ta không chữa được tâm ma, cũng không chữa được gì khác, ngươi khỏi cần dây dưa.”

Tô Hựu thôi không nói thêm gì nữa.

Hắn không có cách nào lên được Hoá Thần kỳ chính là vì hắn bị tâm ma quấy nhiễu.

Tâm ma của hắn rất nặng, trăm phương ngàn cách cũng không tiêu trừ nổi.

Còn tâm ma của hắn, chính là từ xác chết hắn giữ trong lục lạc trên tóc mà ra.

Hắn vì muốn hồi sinh người kia mà không từ bất kỳ phương pháp nào.

Kể cả giết người uy hiếp, thậm chí tế luyện ngàn vạn thi thể cũng chưa từng thành công.

Giờ đây hắn chú ý tới linh khế của Trì Mục Dao và Vô Sắc Vân Nghê Lộc.

E rằng đang muốn mượn năng lực của anh.

Trì Mục Dao đương nhiên không muốn chữa khỏi tâm ma cho hắn.

Tô Hựu mà thành công phi thăng Hoá Thần kỳ ắt sẽ để lại hậu hoạ.

Mà kết bạn với Tô Hựu thì phải là dạng người nào kia chứ? Ai dám bảo đảm người kia sống lại không biến thành một tai hoạ khác được?

Trong nguyên tác, Hề Hoài hoá điên cũng bởi vì bị Huỷ Long Diễm khống chế lâm vào trạng thái vô thức.

Từng bước từng bước tiến tới hắc hoá ở hậu kỳ.

Tô Hựu cũng là kẻ điên, hắn lên sàn đã nhập ma, là loại người vì một người mà tàn sát rất nhiều người, vì một người mà trở ác.

Nếu Trì Mục Dao giúp hắn, chính là hại hàng ngàn hàng vạn người.

Anh tuyệt đối không thể làm như vậy.

Một lúc lâu sau, Tô Hựu đột nhiên bật cười: “Nhi tử của Hề lão long phát hiện ra ta rồi mà vẫn còn truyền âm nhờ bạn hắn mua đồ giùm ngươi.

Lúc này rồi mà còn nghĩ tới Cập Tiên Thảo…Hắn không ý thức được ta đang muốn giết hắn sao?”

Trì Mục Dao có chút bất ngờ, quay đầu nhìn về phía Hề Hoài.

Hề Hoài từ tốn cuộn lại thẻ tre, nhận thấy ánh mắt lo lắng của Trì Mục Dao liền trấn an: “Không sao đâu mà.”

Thanh âm của hắn vừa trầm thấp, vừa yên ả, dường như đã trải qua sóng gió nhiều tới nỗi giờ gặp phải chuyện gì cũng chẳng làm hắn dao động được.

Hề Hoài rất hiểu Trì Mục Dao, còn hay quan sát anh.

Trì Mục Dao mất tự nhiên rõ ràng hắn sẽ để ý được ngay.

Hắn lập tức thả thần thức ra tra xét xung quanh, nhanh chóng phát hiện cách vách có điểm kì lạ.

Hắn có thể cảm giác được người ở cách vách sâu không lường được.

Hai vị Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn cũng để ý thả thần thức ra tra xét, quả nhiên không bình thường.

Hề Hoài lấy ra thuấn di pháp khí từ bên trong Vạn Bảo Linh, nắm tay Trì Mục Dao dắt anh vào trong đó.

Trì Mục Dao còn đang lo lắng cho những người khác nên hơi chần chừ thì nghe Hề Hoài truyền âm: “Có hai vị tiền bối ở đây rồi.

Với lại mấy tiền bối khác của Khanh Trạch Tông cũng đang tới.

Nếu mấy người bọn họ mà không giải quyết nổi thì chúng ta có ở lại đây cũng chẳng làm được gì.”

Chuyện kết linh khế với Vô Sắc Vân Nghê Lộc anh không thể tiết lộ cho người khác, chỉ đành im lặng theo Hề Hoài rời đi.

Sau khi bọn họ bước vào pháp khí, truyền tống pháp khí thu hồi lại, trong nháy mắt bọn họ đã ở một nơi khác.

Trì Mục Dao đang quan sát xung quanh thì nghe Hề Hoài giới thiệu: “Đây là động phủ của ta ở Khanh Trạch Tông.”

“Hả? Chúng ta thật sự tới Khanh Trạch Tông sao?”

“Ờ.

Ta đi tìm phụ thân thông báo chuyện này.

Huynh ở lại động phủ đừng có mà làm loạn.”

“Ừm.

Được.”

Trì Mục Dao đứng trước động phủ của Hề Hoài, ít nhiều có chút thấp thỏm không yên, đôi tay nắm chặt, mấy ngón tay xoa bóp qua lại.

Trước kia anh chơi game, kịch bản của game trước khi quần chiến sẽ giết “vú em”.

Nếu chiến đấu, e rằng anh cũng chính là dạng nhân vật “vú em” này, mang nhiệm vụ phụ trợ nhưng cũng chẳng thể nào đảm bảo sự tồn tại của bản thân không mang thêm phiền phức cho đồng đội.

Trì Mục Dao chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ.

Nguyên tu giả Nguyên Anh kỳ đấu pháp với nhau, linh lực đi lạc cũng có thể khiến anh trọng thương.

Nếu ở lại chiến trường cũng chẳng giúp được gì, tự mình chữa thương cho mình có khi còn chẳng kịp.

Anh quả nhiên vẫn rất yếu…

Trì Mục Dao cảm thấy giờ có nghĩ cho nhiều cũng thêm rối rắm và vô dụng.

Anh nhìn về phía động phủ của Hề Hoài, quyết định bước vào trong chờ đợi tin tức.

Giặc tới thì đánh, nước dâng thì nâng nền, thể nào cũng có biện pháp giải quyết.

Trì Mục Dao tới trước động phủ thử dùng linh lực của mình mở cửa, phát hiện ra mình có thể dễ dàng mở được cấm chế động phủ của Hề Hoài.

Cấm chế được gỡ, cửa chính mở rộng, Trì Mục Dao không khỏi há hốc miệng kinh ngạc cảm thán.

Khí phách này thuộc tầm cỡ nào chứ?

Cửa lớn sơn đen, tứ khấu, trấn bát đinh.

Tứ khấu là bốn cái vòng để gõ cửa.

Nhân giới dùng sức người để mở cửa, những loại cửa thông thường sẽ gắn hai vòng gõ cửa.

Phải là loại cửa cực kỳ to lớn và nặng nề mới cần dùng tới tứ khấu.

Tu Chân Giới gõ cửa bằng linh lực, dùng tứ khấu chỉ để phô trương thanh thế.

Trấn bát đinh nghĩa là ngọn núi này linh khí dồi dào, bên trong động phủ lại càng là nơi linh khí hội tụ, cần tới tám cái linh đinh để trấn trụ linh khí.

Những cái trấn linh đinh này rất phổ biến ở Tu Chân Giới.

Chúng có tác dụng tụ linh khí, còn có thể khoá linh khí đã tụ lại bên trong động phủ.

Động phủ thông thường dùng hai cây trấn linh đinh là đủ, trừ khi linh khí trong phủ dồi dào tới mức trấn không nổi mới phải thêm đinh.

Động phủ tốt nhất ở Hợp Hoan Tông cũng chỉ trấn bốn đinh mà thôi.

Ngự Sủng Phái thì…khỏi có đinh nào…

Trì Mục Dao đi vào động phủ định tìm một nơi nghỉ ngơi.

Vừa đi được hai bước đã thấy dạ minh châu được khảm trên tường mà không khỏi lâm vào trầm tư.

Anh sợ mình càng đi vào sâu bên trong sẽ lại càng nhìn thấy thêm nhiều những đồ vật xa xỉ tới loá mắt, liệu có tủi thân cho số phận mình xuyên sách kiểu gì mà nghèo rớt mồng tới mấy chục năm trời không.

Cũng may mà đi vào sâu bên trong, trang trí của động phủ vẫn khá bình thường, chỉ là tất cả pháp khí bên trong động phủ đều là Thiên Cấp, tới cả ghế dựa cũng phải được làm từ Tụ Linh Ngọc.

Trì Mục Dao cảm thấy cỡ này là khiêm tốn lắm rồi.

Anh ngồi thử lên chiếc ghế Tụ Linh Ngọc, dán lưng sát vào thành ghế rồi ngồi ngây ngốc.

Trì Mục Dao thích ngồi như vậy, dựa sát lưng vào ghế sẽ làm anh cảm thấy vững chãi.

Sau đó anh bắt đầu đưa mắt nhìn vô định, đôi mắt không hề chớp mà chỉ nhìn chằm chằm về một hướng.

Cũng không phải Trì Mục Dao đang nghiêm túc ngắm nghía đồ đạc gì cả, thậm chí suy cho cùng ánh mắt cũng chẳng nhìn về đâu, chỉ đơn giản là ngồi ngẩn ngơ mà thôi.

Sau khi xuyên thư, Trì Mục Dao phát hiện không thoát khỏi được vận mệnh pháo hôi nên chấp nhận ở lại trong tông môn sống một đời lành mạnh.

Có thể sống lâu thêm từng ấy năm đã là chuyện may mắn lắm rồi nên nhìn chung anh cũng thoả mãn, không có gì phải âu sầu.

Biết tư chất mình không tốt, Trì Mục Dao đã nghiêm túc học tập trận pháp, ảo thuật, ám khí, di thuật,…đề phòng lúc cần biết đâu hữu dụng.

Không ngờ lại vô tình gặp Vô Sắc Vân Nghê Lộc lúc ngài gặp nguy, rồi dưới tình huống khẩn cấp mà kết linh khế với ngài.

Năng lực trị thương hiện giờ bị Tô Hựu thèm khát đẩy Trì Mục Dao rơi vào hố sâu tuyệt vọng.

Anh quá yếu.

Kể cả sau khi có được đan dược, cộng thêm yêu đan của Kim Đồng Thiên Lang, phi thăng được Kim Đan kỳ thì anh cũng không phải là đối thủ của Tô Hựu.

Cớ sao lại phải đối đầu với Tô Hựu kia chứ…

Tô Hựu trong tiểu thuyết này xem như là mạnh đụng nóc nhà còn gì?

Bây giờ đại phản diện còn chưa trưởng thành, cũng chẳng hắc hoá! Ngay cả nam nữ chính cũng chỉ mới Trúc Cơ kỳ.

Nóc nhà tự nhiên lại xuất hiện sớm!

Trì Mục Dao ở trong động phủ đợi Hề Hoài một lúc lâu vẫn chưa thấy hắn trở lại.

Trong lúc chờ đợi anh luôn không cưỡng lại được suy nghĩ vẩn vơ.

Thậm chí anh còn tưởng tượng cả cảnh Thiên Tông Hội đã nhuộm đỏ máu.

Máu chảy thành sông, không người còn sống.

Liệu Hề Lâm có phải là đối thủ của Tô Hựu?

Nếu trưởng môn Khanh Trạch Tông trọng thương bế quan, Hề Hoài không địch lại thì lúc đó còn ai có thể khắc chế được Tô Hựu nữa?

Chờ chừng ba canh giờ, bên ngoài động phủ mới lục đục có tiếng người tới.

Là Tông Tư Thần và Tùng Vị Việt.

Trì Mục Dao vội chạy ra ngoài, thậm chí thi triển cả di thuật đi đón cho nhanh, anh hỏi han: “Sao rồi?”

Tông Tư Thần đưa túi càn khôn trong tay cho anh: “Toàn bộ hạt giống Cập Tiên Thảo và Huyễn Sương Mù Ngọc đều bị chúng ta thu mua rồi.

Ngươi nghe tới việc thắp thiên đăng chưa?

Trì Mục Dao nhận lấy theo phản xạ, anh ôm trong tay nhìn nhìn rồi hỏi: “Mấy cái này không phải bị ra giá rất cao chứ?

“Không đâu.

Chỉ cần là đồ vật Khanh Trạch Tông chúng ta muốn mua, không ai dám ra giá.”

Suy nghĩ của Trì Mục Dao trôi hơi xa, sau khi hoàn hồn anh vội hỏi: “Thiên Tông Hội không xảy ra chuyện gì sao?”

“Có gì đâu!” Tùng Vị Việt trả lời vô cùng thẳng thắn, dường như còn hơi khó hiểu, tại sao lại có chuyện gì?

Trì Mục Dao nhanh chóng nói thêm: “Lúc ta lại đây, hai vị tiền bối Nguyên Anh kỳ hình như đang chuẩn bị đánh nhau với ai đó.”

“À!” Tùng Vị Việt rốt cuộc đã hiểu: “Không bắt được hắn, hắn vậy mà chạy trốn nhanh lắm, là ai cũng không biết luôn.

Có điều cha ta bảo đối phương chắc chắn là cao thủ, ông với cha Tông Tư Thần liên thủ cũng chưa chắc đánh thắng được.”

Trì Mục Dao nghe xong mà há hốc mồm, ba canh giờ qua anh suy nghĩ quá chừng.

Hết hoài nghi nhân sinh rồi lại tự mình phủ định, còn cảm thấy bản thân làm người khác phải chịu liên luỵ.

Nghĩ cho lắm rồi bi quan, còn nảy sinh nhiều ý định tiêu cực, thậm chí còn nghĩ tới chuyện lấy cái chết ra kết thúc, chỉ tiếc sẽ phụ lòng Vô Sắc Vân Nghê Lộc.

Bây giờ Trì Mục Dao đã biết chẳng có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là mình đã lo lắng quá thừa.

Chuyện này làm cho anh có một chút đờ đẫn.

Rõ ràng là Tô Hựu đang bị thương, hắn cũng sẽ không muốn phải chiến đấu lúc này.

Hơn nữa mục tiêu của Tô Hựu chỉ có mỗi anh, chẳng nhất thiết phải xô xát cùng người khác.

Là anh đã thổi phồng quá mức sự việc.

Trì Mục Dao cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi: “Sao Hề Hoài còn chưa trở về nữa?”

Tùng Vị Việt bình thản trả lời: “Hắn hả? Đang ăn đòn.”

Trì Mục Dao lắp bắp kinh hãi: “Ăn đòn?”

Chỉ trong mấy cái chớp mắt ngắn ngủi mà tâm trạng lên lên xuống xuống những mấy lần liền, anh chịu hết nổi rồi.

Tùng Vị Việt gật đầu: “Đúng rồi.

Hắn nói với tông chủ muốn chính thức cưới ngươi về, tông chủ tức giận đập cho hắn một trận.

Cha ta với cha Tông Tư Thần, thêm mấy vị tiền bối khác cũng không dám ngăn cản.

Chắc thiếu tông chủ no đòn rồi.”

Trì Mục Dao nghe xong lo lắng không yên, túi càn khôn cầm trên tay quên cả cất đi.

Anh chạy vội ra ngoài, vì quá vội mà giọng lưỡi quíu cả lại với nhau: “Giờ phải làm sao đây? Chúng ta nghĩ cách đi! Hay bây giờ chạy qua cầu xin được không?”

Tông Tư Thần vội cản lại khuyên can: “Thôi ngươi đừng đi.

Ngươi mà đi bây giờ tông chủ càng tức giận hơn.

Ông ấy chưa từng nghĩ hai nam nhân lại có thể trở thành đạo lữ được.”

Hề Lâm là dạng đàn ông sắt thép, ông hoàn toàn không hiểu nổi tại sao Hề Hoài có thể thích một nam nhân được?

Trước đây lúc Hề Hoài chạy khắp nơi tìm người.

Hề Lâm còn tưởng là Hề Hoài ôm hận, muốn trả thù.

Sao bây giờ tự nhiên chuyển thành “yêu nhau”?

Quá đáng cũng vừa vừa phải phải thôi chứ!

Hề Lâm chịu không nổi.

Ông giận tới phát điên lên rồi.

Trì Mục Dao sốt ruột đi đi lại lại: “Vậy bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ để mặc hắn bị đánh hay sao?”

Tông Tư Thần và Tùng Vị Việt liếc nhau một cái, hai người đều cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Tông Tư Thần nhún vai nói: “Nếu cha ta ngăn không được thì chúng ta có đi cũng vậy thôi.”

Tùng Vị Việt cũng đồng tình: “Tông chủ vẫn luôn vì chuyện của Huỷ mà cảm thấy bản thân có lỗi với thiếu tông chủ.

Cho nên bình thường hắn làm gì cũng dung túng.

Ta nghĩ lần này cũng chỉ nổi giận một thời gian thôi.

Đợi chuyện nguôi ngoai, tông chủ mềm lòng, nói không chừng cũng sẽ đồng ý chuyện của hai người.

Trì Mục Dao rối bời, anh không ngờ Hề Hoài lại đề cập thẳng thắn với cha hắn chuyện này.

Tự nhiên ăn đòn hết sức vô duyên!

Mà anh cũng chưa từng nghĩ tới chuyện trở thành đạo lữ của Hề Hoài!

Hiện giờ Hề Hoài vừa bị đánh, anh lại không có tình cảm với hắn.

Không phải thực sự đáng thương sao?

Đáng thương tới nỗi làm trái tim Trì Mục Dao như bị bóp nghẹt bởi pháp khí, không thể tuần hoàn máu, ngực đau xiết, đầu óc cũng choáng váng.

Trì Mục Dao cảm thấy khó chịu, chân mất lực, suýt nữa thì ngã khuỵu xuống.

May mà Tông Tư Thần kịp dùng bội kiếm đỡ lấy.

Tông Tư Thần thấy anh lo lắng thì vội vàng an ủi: “Ngươi yên tâm đi, tông chủ chúng ta cũng biết đạo lý.

Gặp phải chuyện này chỉ dạy dỗ lại con trai mình chứ không tìm tới ngươi làm phiền gì đâu.”

Tùng Vị Việt gật đầu đồng tình: “Đúng rồi đó.

Với lại ngươi đẹp vậy mà.

Ta thấy tông chủ nhìn thấy nhất định sẽ kinh ngạc.

Tới hồi có khi lại đồng ý đó.”

Trì Mục Dao nhìn bọn họ: “…”

Anh vẫn luôn đeo Đào Hoa Diện, bọn họ làm sao biết được anh đẹp thế nào?

Trì Mục Dao cảm thấy cái áo choàng hiện tại mình khoác đã dần dần trở nên trong suốt.

Dù cho anh có cố gắng che đậy cũng chỉ khoác thêm cho mình mấy lớp phòng hộ để trông có vẻ “ấm áp” hơn một chút, chẳng qua chỉ là một loại an ủi tinh thần mà thôi.

Đáng thương thay, những người khác lại còn muốn phối hợp diễn cùng anh, giả vờ như bọn họ chưa từng phát hiện.

Tông Tư Thần và Tùng Vị Việt không nán lại lâu.

Bọn họ đưa xong đồ đã vội xuống núi.

Dường như là muốn xuống núi thăm dò một chút tin tức.

Trì Mục Dao tham nhập thần thức vào túi càn khôn xem xem, xác nhận đúng là thứ mình muốn nhưng số lượng nhiều tới kinh hồn, không khỏi ngạc nhiên.

Cất kỹ túi càn khôn xong thì anh quay lại động phủ, chờ Hề Hoài trở về.

Mãi tận sáng sớm ngày hôm sau mới thấy bóng dáng Hề Hoài, hắn được Tùng Vị Việt dìu về.

Vết thương có vẻ đã được xử lý ổn thoả, nhưng thân thể vẫn chưa thể khoẻ lại.

Trì Mục Dao ra đón ở cửa, Tùng Vị Việt giao lại Hề Hoài cho anh rồi rời đi rất nhanh, có vẻ như không muốn quấy rầy thế giới của hai người bọn họ.

Anh đỡ Hề Hoài vào trong động phủ.

Từ hôm qua tới giờ Trì Mục Dao chỉ ngồi yên trên ghế chờ đợi, vẫn chưa biết đường đi lối về bên trong, phải đợi Hề Hoài hướng dẫn mới vào được trong phòng.

Anh nhìn tới chiếc giường to quá đáng quá thể mà không khỏi ngưng bước.

Đây là một chiếc giường hình tròn đường kính khoảng chừng năm mét, được đặt ở vị trí chính giữa phòng, phía trên có trướng rũ màn che, bao phủ lấy toàn bộ giường đệm.

Màn che tầng tầng lớp lớp, nào là gấm vóc, nào là sa mành.

Từ ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy mờ mờ ảo ảo hình dáng của giường đệm.

Xung quanh giường sắp xếp đủ loại tủ kệ nội thất, bàn ghế bày biện chỉnh tề, còn có giá cắm nến thẳng đứng.

Bên trong động phủ liên tục có trận pháp hút bụi để duy trì sự sạch sẽ, đảm bảo không khí luôn được tươi mát, không có mùi ẩm mốc.

Anh hơi chần chừ rồi mới vén màn che lên, đặt Hề Hoài nằm ngay ngắn trên giường.

Sau đó anh hỏi han: “Ngươi bị thương chỗ nào vậy? Cho ta xem đi.”

Hề Hoài trở mình, không muốn cho anh xem: “Huynh không cần lo lắng.

Chỉ là mấy vết thương nhỏ thôi, xử lý xong rồi.”

“Vậy để ta xem khôi phục ra sao rồi.” Trì Mục Dao định cởi y phục của Hề Hoài thì thấy hắn có ý muốn né tránh.

Anh nửa ngồi nửa quỳ ở mép giường, chưa từ bỏ ý định lột áo ngoài của Hề Hoài lại còn nghiêm giọng mắng hắn: “Hề Hoài! Cho ta xem!”

Hề Hoài ngẩng đầu nhìn nhìn, chần chừ một chút, có điều tay đã không còn dùng sức nữa.

Trì Mục Dao lập tức kéo vạt áo ra xem, mặc dù đã chuẩn bị kỹ tâm lý nhưng khi anh nhìn thấy miệng vết thương vẫn không khỏi hít ngược một hơi ớn lạnh.

Bọn họ đều là người tu chân, thân thể trải qua luyện thể mà kiên cường dẻo dai, chưa kể còn có thêm thuốc mỡ.

Những loại vết thương thông thường trong nháy mắt đã có thể hồi phục.

Điểm này đương nhiên Hề Lâm hiểu rõ.

Ông không những dùng chân hoả mà vũ khí cũng không phải loại tầm thường, là roi Ngũ Lôi Kinh Đằng.

Loại pháp khí này mỗi một roi đều ẩn chứa linh lực bên trong.

Quất lên người, vết thương tạo ra sẽ không thể hồi phục ngay mà sẽ mang theo tia lửa điện tách liên tục suốt một khoảng thời gian sau đó.

Mọi thuốc mỡ thượng hạng đều vô dụng, chỉ có thể chờ tia lửa điện trên miệng vết thương tan hết mới có thể đắp thuốc khôi phục.

Mà những tia lửa điện này sẽ cháy liên tục suốt mấy tháng trời.

Tưởng tượng một chút.

Bị đánh tới da tróc thịt bong đã đành, miệng vết thương còn liên tục bị tia lửa điện tra tấn, thống khổ tới cỡ nào kia chứ?

Trì Mục Dao xem mà đầu ngón tay run lên, khoé mắt đỏ hoe, hỏi: “Sao mà cha ngươi có thể hạ thủ được vậy? Ông ấy làm sao mà làm được?”

“Lần này ông ấy phát hoả hơi dữ…”

Dù sao cũng là thiếu tông chủ Khanh Trạch Tông cơ mà.

Trở thành lò luyện của đệ tử Hợp Hoan Tông đối với Khanh Trạch Tông mà nói thực sự vô cùng nhục nhã.

“Miệng vết thương này phải làm sao bây giờ?” Trì Mục Dao vừa nói vừa đưa tay muốn giúp Hề Hoài gạt đi tia lửa điện trên miệng vết thương thì bị Hề Hoài bắt lấy cánh tay.

“Huynh đừng có chạm vào.

Tia lửa điện sẽ làm huynh bị thương.”

Loại vết thương ẩn chứa tia lửa điện kiểu này vô cùng khó săn sóc.

Chẳng những tra tấn người bị thương mà nếu có ai đụng tới miệng vết thương cũng sẽ bị những tia lửa điện này tấn công.

Người lành lặn đụng tới tia lửa điện còn đau đớn như bị ngàn kim châm chích, huống gì là người đang bị thương.

Trì Mục Dao đau lòng vô cùng, lại thêm áy náy mãi không thôi.

Anh chần chừ một lát rồi lấy rượu thanh đào ra đút cho Hề Hoài: “Hay là ngươi ngủ say một chút đi, như vậy sẽ bớt thấy đau đớn.”.

Tiên Hiệp Hay

Hề Hoài thấy rượu thanh đào đột nhiên cười hỏi: “Huynh lại muốn trốn sao?”

“Nếu ta muốn chạy đã chạy trong lúc ngươi bị đánh rồi.

Lúc đó cũng đâu có ai nhốt ta.

Ngoan, uống một miếng đi.”

“Ta uống xong rồi ngủ mất, huynh đừng có mà lại ngốc nghếch giúp ta chữa thương đó.”

“Ta nào có năng lực đó!”

Hề Hoài nghĩ nghĩ rồi ngồi dậy, cầm rượu thanh đào mà uống hai hớp.

Hắn còn đang định trả ống trúc cho Trì Mục Dao, tay mới vừa đưa lên đã say gục xuống, cả người đổ ngửa trên giường.

Vẫn rất nhanh uống say như vậy.

Trì Mục Dao cất lại rượu thanh đào rồi bắt đầu nghiên cứu miệng vết thương của Hề Hoài.

Loại vết thương này thực sự khó giải quyết.

Nếu chỉ là vết thương thông thường, trong nháy mắt anh đã có thể chữa xong.

Mà nói không chừng thuốc mỡ trong Vạn Bảo Linh của Hề Hoài cũng có thể làm được.

Nếu muốn trị liệu vết thương kiểu này có lẽ phải giải quyết được mấy tia lửa điện trước đã.

Trì Mục Dao đưa tay thử dẫn điện ra.

Vừa mới chạm tới miệng vết thương đã bị châm chích tới khắp người run rẩy.

Anh vội rụt tay lại, rồi xem xét Hề Hoài.

Thấy hắn dù đã say rượu rồi mà mày vẫn đang nhíu chặt, Trì Mục Dao nghĩ hắn hẳn là đang rất đau đớn.

Cuối cùng anh hạ quyết tâm.

Vừa dùng công pháp hấp thu của Hợp Hoan Tông, vừa phối hợp với năng lực chữa trị của Vô Sắc Vân Nghê Lộc, thu hết tia lửa điện kia lên trên người mình, rồi phóng chúng ra ngoài.

Trong chốc lát, ánh điện chuyển động.

Thông qua hai ngón tay của Trì Mục Dao, tia lửa điện trên người Hề Hoài cuồn cuộn không ngừng dẫn tới trên người anh.

Khắp cả người anh hội tụ lại những tia lửa điện xanh tím.

Lửa điện chạm vào nhau tí tách chập chờn loé sáng.

Ánh sáng tím vờn quanh thân người, xoay tròn càn quấy, hết chớp rồi lại tắt.

Trông như Trì Mục Dao đang phải trải qua một trận lôi kiếp không ngừng.

Anh cắn chặt răng, cương ngạnh chịu đựng mọi đau đớn, mãi tới lúc gần xong mới thống khổ gầm nhẹ một tiếng.

Tới khi không chịu đựng nổi nữa, trước mắt Trì Mục Dao tối sầm, té xỉu bên cạnh Hề Hoài.

Căn phòng về lại với sự yên tĩnh.

Giống như sau khi Trì Mục Dao cứu Hề Hoài trong huyệt động.

Hề Hoài ngửa mặt, Trì Mục Dao nằm sấp, hai người song song bên nhau.

Tĩnh lặng không một tiếng động…

Tác gỉa có lời muốn nói: Văn vẻ mờ mịt nên dưới đây làm rõ: chỉ là hấp thu lửa điện bình thường thôi, không có song tu nha..