Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên

Chương 51: Bị Nhốt Trong Rừng Mê Hoặc

Để tránh cho nam nữ chính xấu hổ, Trì Mục Dao cố ý dẫn Y Thiển Hi lặng lẽ vòng về rừng rồi vờ diễn một màn bọn họ vừa từ xa chạy tới.

Thật ra diễn xuất của hai người đều cực kỳ vụng về, đi diễn thật thì chắc nhận vai quần chúng cũng bị phạt tiền rồi.

Chẳng qua nam nữ chính đang mải thẹn thùng nên không để ý đến mà thôi.

“Tịch sư huynh!” Trì Mục Dao vội hỏi: “Hàn sư tỷ ổn chưa? Chúng ta nên sớm ra khỏi khu rừng này, nếu không cũng sẽ bị rối loạn thần trí.”

Ánh mắt của Tịch Tử Hách sau khi thấy bọn họ tới có chút hoảng loạn, cậu nhìn thoáng qua Hàn Thanh Diên, sau đó lại vội vàng mở to mắt: “Ta…ta cũng không rõ lắm.”

Hàn Thanh Diên nhanh chóng đáp: “Ta ổn hơn rồi, có điều đầu của ta rất đau.

Trước tiên chúng ta nghĩ cách thoát khỏi đây đã.

Chỗ này không nên ở lâu.”

Ba người đồng thanh trả lời: “Được.”

Bốn người chạy về phía bìa rừng.

Đầu óc của Hàn Thanh Diên vẫn chưa tỉnh táo hẳn, đi được một đoạn nàng mới hồi phục tinh thần nhắc nhở mọi người: “Nơi này rất tà tính.

Sau khi tiến vào chúng ta cứ mơ màng mà đi lòng vòng mãi không thoát được, một lúc sau thì dần dần mất đi ý thức.”

Trì Mục Dao gặng hỏi: “Nhưng tại sao mọi người lại tấn công đồng đội của mình?”

Thần trí của Hàn Thanh Diên vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ, phải cố gắng nhớ lại mới trả lời được câu hỏi, nàng lục tìm ký ức một lát rồi nói: “Trong thức hải có người nói chuyện với ta, xui ta đi tới chỗ này, làm việc nọ.

Mà trong mắt ta thì lúc nãy không phải ta công kích mọi người mà đang chiến đấu với đệ tử ma môn.

Mãi tới khi bị Tịch sư huynh đánh thức ta mới biết là mình sai, nhưng vẫn chưa thể khống chế được cơ thể nên mới chạy trốn.”

Trì Mục Dao và Tịch Tử Hách liếc nhìn nhau, bọn họ ngay lập tức hiểu vấn đề: “Ảo thuật.

Có lẽ là ảo thuật thao túng người khác.”

Tịch Tử Hách dừng bước, nắm chặt tay nói: “Hiện giờ chúng ta cũng đang trong ảo cảnh rồi, có khả năng những gì cảm giác được bây giờ đều không phải thật.

Kiểu như chúng ta nghĩ mình đang đi về phía nam lại chưa chắc thật sự là phía nam.

Phạm vi bao trùm của ảo thuật này rộng như vậy, lại bố trí chặt chẽ khó phát giác, có lẽ là do cao nhân làm ra.”

Trì Mục Dao nghĩ ngay đến Tô Hựu.

Sau đó lại mau chóng phủ nhận, Tô Hựu đâu có tinh thông ảo thuật, về mặt đấu pháp hắn mới là cao thủ.

Điều này cũng là nguyên nhân khiến cho Quan Nam Thiên Tôn phá giải sát trận của Tô Hựu không quá khó khăn.

Về phương diện trận pháp hắn cũng không tới mức quá tinh thông.

Trì Mục Dao dù gì cũng là đệ tử Hợp Hoan Tông, ảo thuật của Hợp Hoan Tông ở Tu Chân Giới không nhất cũng phải nhì.

Ấy vậy mà anh không nhìn ra được huyền cơ của ảo thuật này, lạc trong rừng mãi một lúc lâu mới nhận thấy có chỗ kỳ lạ.

Ở trong khu rừng này càng lâu lại càng nguy hiểm.

Bốn người bọn họ đều biết rõ điều này.

Y Thiển Hi gấp gáp hỏi Hàn Thanh Diên: “Hàn sư tỷ, chỗ này toàn là ảo thuật mê trận, có liên quan gì tới linh thú vậy? Tại sao lại muốn Ngự Sủng Phái chúng ta đến đây.”

Cô nhóc đã bắt đầu bực mình về chuyện này.

Hàn Thanh Diên đang muốn đáp thì đột ngột nhíu chặt mày.

Đôi mắt một lần nữa lại mở to tròn, nhưng ánh mắt đã trở nên vẩn đục.

Nàng đột nhiên bỏ đi.

Tịch Tử Hách hốt hoảng, vội vàng với tay định giữ Hàn Thanh Diên lại nhưng không kịp.

Nếu Trì Mục Dao dùng di thuật chắc chắn sẽ đuổi kịp nàng, nhưng anh không muốn bại lộ thân phận đệ tử Hợp Hoan Tông.

Chỉ có thể lấy ra dải lụa đỏ từ túi càn khôn ném về phía Hàn Thanh Diên.

Dải lụa này là của Hề Hoài cho.

Hàn Thanh Diên đột ngột bị trói, nàng cố gắng giãy giụa, thần trí vẫn chưa khôi phục chỉ biết kêu gào loạn lên rồi đột ngột ngất đi.

Là do Trì Mục Dao thi pháp làm nàng tạm thời hôn mê.

Trì Mục Dao nói với Tịch Tử Hách: “Tịch sư huynh, phiền huynh cõng tỷ ấy.

Tỷ ấy vẫn còn bị ảo thuật thao túng.”

Tịch Tử Hách gật đầu, bế Hàn Thanh Diên lên rồi nói: “Ta hiện giờ hơi bất tiện, phiền Trì sư đệ dẫn đường.”

Tịch Tử Hách dù sao cũng là nam chính, đừng nghĩ cậu giống với Trì Mục Dao là dạng mảnh mai, thanh tú.

Cậu ta đương nhiên có thể bế công chúa người khác, thậm chỉ là bế rất dễ dàng.

Cắm đầu đi đại như nãy giờ không ổn, có khả năng bọn họ sẽ ngày càng lạc sâu hơn trong rừng.

Chi bằng dò xét trước một phen rồi xác định phương hướng sau.

Sau khi nhìn một lượt hết tất cả mọi người, Trì Mục Dao bấm ngón tay niệm thần chú, la bàn trận một lần nữa xuất hiện.

Lấy la bàn làm trận, toàn bộ cảnh tượng trong phạm vi trận pháp sẽ xuất hiện trong đầu Trì Mục Dao, được thần thức của anh bao trùm lấy.

Anh có thể thông qua sinh khí, sự dao động của linh khí mà phán đoán được nơi nào tương đối an toàn, nơi nào có đồng đội.

Hoặc là phán đoán xem phương hướng nào đỡ hung hiểm.

La bàn xoày tròn một lúc lâu vẫn chưa ngừng lại, có lẽ do phong thuỷ trên núi hỗn loạn.

Trì Mục Dao vẫn chưa tính ra, việc dò xét lâm vào khốn đốn.

Hơn nữa ảo thuật cũng góp phần đánh lạc phương hướng, bây giờ trong rừng hướng nào là Đông Tây Nam Bắc đều đã trở nên mơ hồ.

Rốt cuộc Trì Mục Dao đành thu hồi la bàn, sắc mặt nặng nề nói: “Chỗ chúng ta gặp nhau khi nãy đã chẳng có ai, có lẽ mọi người đều bị phân tán.

Hơn nữa chỗ đó bây giờ cũng đã bị chướng khí bao trùm.

Vị trí hiện tại lại đang cách bìa rừng rất xa, chúng ta từ đầu tới giờ vẫn luôn đi ngược hướng.

Anh đoán được vị trí nào có người hay không hoàn toàn dựa cả vào việc quan sát “sinh khí”.

Hiện tại nơi đó chẳng những không có người ở, còn bị biến thành một nơi ô nhiễm, có thể thấy được chướng khí này khuếch tán nhanh cỡ nào.

“Tìm được hướng đi rồi sao?” Tịch Tử Hách khẩn trương.

“Ta tìm được một nơi tịnh địa*, khoảng cách từ đó tới cánh rừng kế bên khá gần.

Có điều chỗ này có hơi quỷ dị.

Nhưng bây giờ chúng ta chỉ có thể đi tới đó tạm nghỉ, loại bỏ bớt chướng khí trên người rồi bàn bạc lại nên làm thế nào.

Bằng không sẽ tới lượt chúng ta mất đi lý trí.”

*tịnh địa: chỗ sạch sẽ

Tịch Tử Tách không hề do dự, chọn tin tưởng hoàn toàn vào Trì Mục Dao: “Được, làm phiền Trì sư đệ dẫn đường.”

Chỗ tịnh địa Trì Mục Dao tìm được thực sự quỷ dị.

Giữa một khu rừng phong thuỷ đột biến, chướng khí hoành hành lại xuất hiện một mảnh đất thuần tịnh sạch sẽ.

Quỷ dị là ở chỗ đó.

Nơi này không có linh khí dao động.

Trì Mục Dao ngự vật dẫn bọn họ đi theo, đồng thời còn bày ra la bàn pháp trận tính toán phương hướng.

Giữa một rừng sương mù như vậy cần phải duy trì cảnh giác cao độ, bất cẩn có thể bị lạc ngay lập tức.

Có điều trên đường đi Trì Mục Dao nhận thấy được dị động.

Anh vẫy tay ra hiệu mọi người yên lặng.

Ba người đồng thời dừng việc ngự vật, nấp trên cây.

Có điều Tịch Tử Hách còn phải ôm Hàn Thanh Diên nên tư thế hơi khó khăn, trong lúc đang ẩn nấp thì chân nàng vô tình làm lay động nhánh cây.

Một tiếng sột soạt này quả nhiên thu hút mấy tên tu giả lại gần.

Y Thiển Hi là đệ tử Ngự Sủng Phái, ngoài chuyện có thể cùng linh thú câu thông, còn có thể bắt chước được âm thanh của chúng.

Cô nhanh trí bắt chước tiếng kêu của Dạ Linh Ưng.

May mà lừa được bọn họ.

Mấy tên tu giả kia đều mặc đồ đen, trên người còn khoác áo choàng.

Đây là tạo hình tiêu chuẩn của “phản diện” trong phim truyền hình còn gì, chắc trong quyển sách này cũng giống vậy.

Một tên cất tiếng: “Hình như có một đám đệ tử Noãn Yên Các lại đây, còn có mấy tên Kim Đan kỳ.”

“Chả bao lâu nữa bọn chúng sẽ bị chướng khí khống chế thôi.

Kim Đan kỳ thì sao? Đều phát ngốc tới pháp thuật cũng không biết dùng, tới lúc đó chúng ta tha hồ chọn mấy tên thể chất tốt đem đi luyện.”

“Minh tiểu mỹ nhân kia thiệt sự là một lựa chọn ngon ghẻ, ta không nỡ huỷ hoại mặt nàng ta chút nào.

Đem nàng luyện thành con rối, tới lúc đó….khà khà khà…” Tên áo đen kia vừa nói vừa nhăn nhở cười đáng khinh.

Đoạn đối thoại này làm Trì Mục Dao phải nhíu mày, đây là loại chuyện mà anh ghê tởm nhất.

Anh cúi đầu cẩn thận phân tích một chút, suy đoán thân phận của bọn chúng.

Quả nhiên, lúc bọn chúng đi đi lại lại, phía sau có mấy con rối giống người đi theo.

Đám rối di chuyển lắc lư, tứ chi cứng đờ, trên người không hề có chút sinh khí nào.

Đợi mấy tên này đi xa, Trì Mục Dao mới dẫn bọn họ tiếp tục hướng về phía tịnh địa.

Trên đường, Y Thiển Hi dò hỏi: “Bọn chúng là ai vậy?”

Y Thiển Hi xuất thân ở Ngự Sủng Phái, Ngự Sủng Phái trước nay vô tranh vô đoạt, đối với thế giới bên ngoài không hiểu nhiều lắm.

Đặc biệt là tông phái ở ma môn đông đảo, không biết cũng không lấy gì làm lạ.

Trì Mục Dao trả lời: “Nếu đệ không nhìn lầm thì bọn chúng là người của La Sát Tông.

Đi theo sau chúng chính là những thi thể bị bọn chúng luyện thành con rối.”

Y Thiển Hi lắp bắp kinh hãi: “Người của ma môn sao? Không lẽ chướng khí trong rừng này cũng do bọn họ làm ra?”

Trì Mục Dao mau chóng bác bỏ: “Đám người La Sát Tông không có năng lực này đâu.”

Tịch Tử Hách cũng sốt ruột dò hỏi: “Trì sư đệ, đệ biết về tông môn này sao?”

“Ta cũng chỉ biết một chút thôi.

Đệ tử La Sát Tông đa số tư chất như nhau.

Tự thân tu luyện rất khó tăng trưởng tu vi nên mới gia nhập bàng môn tà đạo, dựa trên luyện thi mà gia tăng chiến lực của mình.

Tu vi tối cao trong tông môn của bọn họ cũng chỉ tới Kim Đan kỳ thôi.

Trận pháp, ảo thuật bọn họ cũng không rành.”

Tịch Tử Hách vẫn còn khó hiểu: “Làm thế nào tu giả ma môn lại xuất hiện ở chỗ này?”

Tới đây thì Trì Mục Dao cũng khó giải thích: “Vì luyện thi nên La Sát Tông thường xuyên đào mồ, quật mộ.

Việc này đối với người chết là đại bất kính, đối với người thân của người chết lại càng gây thù chuốc oán.

Riết rồi bọn họ không tìm nổi xác chết tốt nữa nên quay sang sát hại tu giả vô tội.

Làm chuyện bậy bạ vậy nên kẻ thù đông đảo.

Lần trước bị…bị thiếu tông chủ Khanh Trạch Tông Hề Hoài thiêu tông môn.

Chắc vẫn còn đệ tử may mắn sống sót, vừa hay phát hiện nơi này là rừng cây có chướng khí, rất thích hợp cho bọn chúng luyện thi nên vào thôi.”

“Vậy tại sao bọn chúng lại không bị chướng khí quấy nhiễu?”

“Môn pháp bọn chúng tu luyện rất cực đoan, đòi hỏi tự thân cũng phải dày đặc tử khí mới có thể khống chế con rối, không bị khí của xác chết ảnh hưởng tới thân thể.

Thứ mà chướng khí cắn nuốt chính là sinh khí, làm cho sinh khí mất đi.

Bọn chúng bản thân làm gì còn sinh khí nên không bị ảnh hưởng.”

Trì Mục Dao cũng không ngờ được, chuyện đầu tiên Hề Hoài làm sau khi lên chức Ma Tôn chính là đi diệt La Sát Tông.

Đáng tiếc bọn họ chỉ đi ba người nên không thành công diệt môn, để sót cá lọt lưới.

Mà đám cá lọt lưới này lại khiến cho nhiệm vụ lần này của anh thêm phần khó khăn.

Nếu có đệ tử lạc một mình trong rừng, trước khi các tiền bối Noãn Yên Các tới cứu lại gặp phải La Sát Tông giết người luyện thi.

Thật sự chỉ có thể đi đời nhà ma.

E rằng hiện giờ mấy tên đệ tử La Sát Tông này đang ở trong rừng “săn mồi”.

Cứ gặp được một đệ tử bị lạc đơn độc là có thể thu hoạch được một con rối rồi.

Cuối cùng bốn người cũng tới được tịnh địa.

Bọn họ không dám tuỳ tiện tiến vào mà bắt đầu dò xét xung quanh trước đã.

Vừa mới bước vào khu vực “tịnh địa” này, cả ba người đồng thời kinh ngạc.

Bây giờ thì Trì Mục Dao biết nơi này quỷ dị chỗ nào rồi.

Chỉ cần bước qua ranh giới, bọn họ không những không còn bị chướng khí quấy nhiễu mà linh lực trên người cũng tan biến trong nháy mắt.

Không sai, là biến mất.

Chỉ cần bước một bước vào tịnh địa này, tu vi của bọn họ dường như tan biến toàn bộ, nội lực trong đan điền khô kiệt, đầu óc trống rỗng, toàn thân không còn linh lực thuyên chuyển.

Trì Mục Dao sợ tới mức vội vàng lùi ra ngoài, trở lại rừng.

Tu vi anh lập tức khôi phục bình thường, linh lực cũng vận chuyển trơn tru không có vấn đề gì.

Hai người còn lại cũng phát hiện vấn đề này, bọn họ hơi do dự.

Trì Mục Dao thử bước vào tịnh địa một lần nữa, rồi nói với bọn họ: “Chỉ cần bước vào trong phạm vi của nơi này chúng ta liền trở thành phàm nhân, tu vi hoàn toàn biến mất.

Có điều trước mắt thì nơi này có vẻ như không gây ảnh hưởng gì, còn có thể nhanh chóng tiêu bớt chướng khí trên người.”

Y Thiển Hi theo Trì Mục Dao bước vào trong không chút do dự.

Cô luôn luôn nghe lời Trì Mục Dao.

Tịch Tử Hách hơi bối rối, cậu sợ trong đó có vấn đề.

Nếu chỉ có một mình cậu thì không sao cả, chỉ sợ liên luỵ tới Hàn Thanh Diên.

Cuối cùng cậu vẫn chọn đi vào, bế Hàn Thanh Diên đặt ở một góc rồi tiếp tục xem xét xung quanh.

Đêm đã khuya, khắp nơi trong tịnh địa đều bị bóng tối bao trùm.

Chỉ mơ mơ hồ hồ nhìn được hình dạng của một vài sự vật, cảnh tượng đổ nát, mây mù dày đặc, cỏ dại tràn lan.

Có thể thấy được nơi đây hoang tàn thế nào.

Có lẽ chỗ này trước đây từng có nhà ở, còn có khuôn viên của một ngôi miếu đổ nát.

Trì Mục Dao vô cùng trầm trồ trước uy lực của ngôi miếu này.

Có lẽ trước chướng khí lan tràn trong rừng, ngôi miếu này đã khởi động hệ thống tinh lọc.

Một ngôi miếu hoang mà cũng có thể lọc sạch sẽ chướng khí đến như vậy.

Có điều nơi này hoang phế hẳn đã lâu lắm, phạm vi tinh lọc của nó hữu hạn, lại tinh lọc quá mức sạch sẽ khiến cho bọn họ vừa bước vào đã trở thành phàm nhân.

Nhưng có thể tạm thời tránh né chướng khí cũng giúp bọn họ thở phào một phen.

Trì Mục Dao rũ rũ quần áo trên người.

Anh cảm giác như quần áo mình vẫn còn dính “những thứ không sạch sẽ” trong rừng.

Cảm thụ một chút lại phát hiện ra năng lực của Vô Sắc Vân Nghê Lộc vẫn có thể dùng được.

Quả nhiên những thứ thuộc về thần thánh sẽ không bị tinh lọc hoàn toàn, Vô Sắc Vân Nghê Lộc chính là linh thú thuần khiết nhất thế gian.

Trì Mục Dao đến bên cạnh Hàn Thanh Diên, nắm lấy cổ tay nàng bắt mạch.

Thoạt nhìn như anh am hiểu y thuật, thật ra là đang giúp Hàn Thanh Diên chữa thương.

Đáng tiếc, Trì Mục Dao nhanh chóng nhận ra thương này anh chữa không được.

Năng lực của Vô Sắc Vân Nghê Lộc có thể chữa trị thương bệnh, nhưng đối với tình trạng nhiễm phải chướng khí thế này thì anh cũng đành bất lực.

Trì Mục Dao để ý tới ánh mắt chăm chú của Tịch Tử Hách, buông tay ra nói: “Ta chịu thua, đây không phải thương bệnh, không thể dùng những phương pháp bình thường.”

Tịch Tử Hách gật đầu, kéo Hàn Thanh Diên ôm chặt vào lòng, để nàng dựa lên mình, nghĩ nàng sẽ thoải mái hơn một chút.

Trì Mục Dao cũng lập tức thu hồi lại dải lụa đỏ.

Anh vẫn muốn dò xét thêm một lượt, sợ qua một đêm chướng khí sẽ tản ra xa, bọn họ không thể ra ngoài được.

Trì Mục Dao cột một đầu dải lụa đỏ lên eo, đầu còn lại đưa cho Y Thiển Hi: “Tỷ để ý kỹ đệ nha.

Nếu đệ có dấu hiệu bị mất khống chế thì lập tức kéo đệ vào.”

“Được.”

Trì Mục Dao một mình bước ra khỏi tịnh địa, đứng giữa chướng khí triệu ra la bàn trận, dò xét thêm một lần nữa.

Anh bày trận cực kỳ cẩn thận.

Trong rừng có đệ tử La Sát Tông, thả thần thức tra xét cần phải chú ý, bằng không sẽ dễ dàng bị bọn chúng phát hiện.

Tra xét xong, thân thể Trì Mục Dao đột ngột bị choáng, đứng ngây ra như phỗng mất một lúc.

Sau đó thì rầu rĩ quay về bên trong tịnh địa: “Dò không ra được gì hết, khắp nơi đều đen đặc, chẳng thấy gì cả…”

Y Thiển Hi hoảng sợ hỏi: “Vậy nghĩa là sao?”

“Kẻ bày bố ảo trận đã gia cố trận lại rồi.

Bây giờ không thể điều tra được gì.”

Y Thiển Hi đưa tay vỗ vỗ vai Trì Mục Dao: “Đệ đừng buồn, lúc đó đệ phán đoán vậy là đúng rồi.

Lúc ta vừa tiến vào trong rừng đã cảm giác được ý thức dần mơ hồ rồi.

Nếu chúng ta cứ nhất định tìm đường về thì có khi không những không ra ngoài được còn bị mất đi lý trí như Hàn sư tỷ.

Hiện giờ ảo trận được gia cố thêm, chúng ta cũng hết cách, chỉ đành chờ cứu viện thôi.”

Tịch Tử Hách cũng an ủi: “Không sai.

Quyết định này là mấy người chúng ta cùng nhau đưa ra.

Ngươi chờ ta một chút, ta cũng ra ngoài xem sao.”

Tịch Tử Hách cũng là một người tinh thông trận pháp.

Sắp xếp Hàn Thanh Diên xong xuôi, cậu thử bước ra khỏi phạm vi tịnh địa một lát, cuối cùng mặt mày xám ngoét quay trở lại.

Ba người còn tỉnh táo quây quần bên nhau.

Bọn họ đều đã hơi suy sụp.

Bây giờ linh lực của họ mất sạch, không khác gì phàm nhân.

Tuy không còn bị chướng khí khống chế, nhưng vẫn chẳng thể cảm giác được an toàn.

Lạ lùng nhất là bọn họ đều đã sớm tích cốc, vậy mà giờ đây bắt đầu cảm giác được đói khát, lại chẳng ai có thói quen mang theo lương thực tuỳ thân.

Y Thiển Hi lẩm bẩm: “Ta cứ tưởng tích cốc là dựa vào…không ngờ lại là do linh lực chống đỡ.

Vậy nếu chúng ta ra khỏi tịnh địa thì sẽ giảm được đói khát đúng không?”

Trì Mục Dao đột nhiên nhớ ra một thứ.

Anh nhanh chóng đi ra tịnh địa, thuyên chuyển linh lực lấy ra hai cái bánh bao từ túi càn khôn rồi trở ngược về.

Hai cái bánh bao này lúc trước anh dùng để giả làm con gái.

Tuy hơi ghê tởm nhưng đồ ăn cất trong túi càn khôn sẽ không bị biến chất, lúc cần vẫn lấp được bụng.

Trì Mục Dao đưa cho Tịch Tử Hách một cái: “Không phải đồ dự trữ nên hơi ít, huynh với Hàn sư tỷ chia ra nha.”

Nói đoạn đưa cái còn lại cho Y Thiển Hi: “Ăn đi nè.”

Y Thiển Hi nhận lấy cái bánh bao, câu đầu tiên chính là hỏi anh: “Vậy còn đệ thì sao?”

“Đệ không đói bụng.”

“Trên người đệ không biết còn được mấy ký thịt nữa ở đó mà kêu không đói…”

Y Thiển Hi vừa nói vừa bẻ một nửa cái bánh bao cho Trì Mục Dao.

Nửa kia của mình cũng không ăn ngay mà tìm một chỗ cất đi: “Chả biết phải ở đây tận bao lâu nữa, để dành.”

“Ừm.” Trì Mục Dao nhận lấy nửa cái bánh bao, chỉ đành bỏ vào áo ngoài.

Không còn linh lực để sử dụng túi càn khôn vô cùng bất tiện.

Đồ đạc cất lên người lỉnh kỉnh, cử động cũng không thoải mái.

Đúng lúc này, bọn họ cùng nghe được một tiếng động, trong chớp mắt lại trở về yên tĩnh.

Dù cho họ không còn linh lực nhưng thính lực vẫn nhỉnh hơn phàm nhân, có thể nghe được một vài âm thanh rất nhỏ.

Kẻ phát ra âm thanh kia dường như cũng đang khó chịu.

Có lẽ là không quen làm việc khi không có linh lực nên tay chân vụng về gây ra tiếng động.

Hai bên đều vô cùng cảnh giác, hiện tại ai cũng không biết mình đang rơi vào tình cảnh thế nào, không ai dám lơi lỏng.

Trì Mục Dao và Tịch Tử Hách đều là đân chuyên trận pháp.

Cầm đại một vật trên tay cũng có thể sử dụng như phi tiêu.

Dựa vào kỹ thuật cũng có thể ngăn cản đối phương một thời gian.

Nếu thật sự không chống đỡ nổi thì phải ra khỏi phạm vi tịnh địa, dùng năng lực đấu pháp.

Kể cả bị chướng khí trong rừng phủ vây thì cũng không mất đi ý thức ngay lập tức, có thể cầm cự được một thời gian.

Trì Mục Dao chưa từng hợp tác với Tịch Tử Hách bao giờ.

Nếu hai người họ hợp lực bày trận thì trận pháp ấy hẳn cũng sẽ rất đáng sợ.

Thực lực tu giả kia nếu chẳng may cao hơn bọn họ thì vẫn có thể gắng gượng một thời gian.

Đây là ưu điểm của trận pháp, cũng là mục đích Trì Mục Dao tập trung nghiên cứu trận pháp.

Người bên phe kia cất tiếng hỏi trước, phá vỡ cục diện bí bách: “Xin hỏi thân phận các vị là gì? Có phải đệ tử Noãn Yên Các hay không?”

Tịch Tử Hách không dám tự báo gia môn nên hỏi lại: “Các ngươi thì sao?”

Người nọ khách khách khí khí mà tự báo gia môn: “Tại hạ là đệ tử Ngũ Túc Noãn Yên Các Lưu Tố, đi cùng ta là sư đệ Chu Doanh.”

Tịch Tử Hách thở phào một hơi: “À…Tại hạ là đệ tử Tam Túc Noãn Yên Các Tịch Tử Hách, được sư phụ phái tới đây điều tra sự tình.”

Người nọ rốt cuộc đã yên tâm, bước ra nhìn nhìn bọn họ, có vẻ như cũng vừa thở phào một hơi: “Lần này có Thiên Tôn tới không?”

“Chỉ có mười tiền bối Kim Đan kỳ thôi.”

“Tiền bối Kim Đan kỳ cũng vô dụng.

Tương Hoàng Các bọn họ cũng có tiền bối Kim Đan kỳ nhưng tất cả đều mất đi thần trí.

Chuyện này chúng ta không thể giải quyết được.

Hiện giờ chỉ có thể trấn trụ dãy núi này không để cho chướng khí lan tràn.

Sau đó thì nghĩ cách tìm ra kẻ đã bố trí ảo trận này giết đi mới hoá giải được chướng khí trong núi, đổi lại phong thuỷ.”

Tịch Tử Hách vội vàng hỏi thăm: “Các ngươi biết chuyện sao?”

“Nói ra thì hổ thẹn quá, chúng ta vừa vào trong núi đã tách khỏi đám người Minh sư tỷ.

Chúng ta bị La Sát Tông bắt đi, hôm qua may mắn trốn thoát được.”

Trì Mục Dao lướt nhìn hai người này.

Dường như bọn họ phảng phất một chút mùi của xác sống.

Loại mùi này làm cho người ta buồn nôn, khác với kiểu hôi thối của mùi thịt rữa nên khá dễ phân biệt.

Anh tiếp tục quan sát thêm quần áo trên người và thần thái của hai người nọ.

Không hề do dự mà phóng thẳng DingDing vào một tên.

Thủ pháp của Trì Mục Dao cực kỳ nhanh, lực ném sau bao nhiêu năm luyện tập phá trận cũng đủ khiến tên kia một kích đoạt mạng.

Tên còn lại hoảng hốt, hắn rút ra bội kiếm đánh về phía bọn họ.

Tịch Tử Hách cũng phóng ra vật trong tay.

Mấy viên đá cậu nhặt đại công kích không mạnh, chỉ có thể phóng thẳng vào mắt hắn.

Trong chớp mắt hắn đã thành mù loà.

Y Thiển Hi rút ra dao găm chém xuống, nhanh nhẹn giết tên còn lại.

Tịch Tử Hách nhìn cái xác bất động dưới đất hỏi: “Bọn chúng không phải đệ tử Ngũ Túc sao?”

Trì Mục Dao tới cạnh thi thể rút Ding Ding ra đồng thời trả lời: “Bọn chúng sau khi lại đây đã đánh giá mấy người chúng ta.

Chúng thấy Hàn sư tỷ rồi mà vẫn tỉnh bơ, chứng tỏ không quen không biết.

Cho dù đệ tử Noãn Yên Các đông đảo thì cũng không đến nỗi không nhận ra được người cùng túc.

Hơn nữa lúc bị tấn công ngoài rừng ta đã đếm sơ sơ đủ số lượng các đệ tử nhóm đầu.

Vậy mà bọn chúng lại kể vừa vào núi đã trở ngược ra.”

Y Thiển Hi chỉ làm theo Trì Mục Dao chứ không nghĩ gì nhiều, bây giờ mới nhớ ra để thắc mắc: “Nhưng mà bọn chúng có nhắc tới Minh sư tỷ.”

“E rằng Minh Thiều Lạc đã sớm bị đám người La Sát Tông để ý rồi.

Lúc nãy chúng ta nghe lén bọn chúng nói chuyện, cũng có nhắc tới dung nhan Minh Thiều Lạc xinh đẹp, làm cho bọn chúng luyến tiếc.”

Trì Mục Dao ngồi xổm xuống kiểm tra hai thi thể.

Quả nhiên thấy được bọn chúng chỉ tạm thời khoác lên trang phục của Noãn Yên Các.

Trung y của bọn chúng có màu nâu nhạt trong khi trung y của các đệ tử Noãn Yên Các đều là màu trắng.

Anh quan sát xong thì nhận xét: “Chỉ sợ bên trong vẫn còn đệ tử La Sát Tông.

Hơn nữa có lẽ bọn họ đã bắt một số đệ tử Noãn Yên Các.

Quần áo này đúng là của Noãn Yên Các.

Chúng ta phải tìm cách cứu người.”

Dưới tình huống không còn linh lực, bọn họ chỉ có thể dùng sức vật lộn.

Trì Mục Dao cũng chỉ dựa vào thân thủ mỗi ngày đều tập luyện bằng cách bắt linh thú để ngăn địch.

Anh nắm DingDing trong tay.

Y Thiển Hi cũng siết chặt con dao găm xử lý xác thú của mình.

Tịch Tử Hách chạy vội ra khỏi tịnh địa rồi trở về, trong tay lăm lăm bội kiếm, tay còn lại ôm Hàn Thanh Diên.

Bọn họ lặng lẽ tiến vào bên trong.

Bước chân của Trì Mục Dao vốn rất nhẹ, anh ra hiệu với hai người còn lại rồi một mình tiến lên phía trước tra xét tình huống.

Anh lại gần nơi phát ra tiếng nói chuyện.

Ẩn nấp một lúc rồi mới lặng lẽ nhìn vào trong thăm dò.

Chuyện làm Trì Mục Dao bất ngờ chính là, anh vậy mà lại thấy được một người quen thuộc…

Tác giả có chuyện muốn nói: chương này là hợp nhất 1 + 2 chương

Aaaaaa ta sai rồi.

Hề Hoài sẽ không xuất hiện cho tới chương 55 nha!

Lý giải về sự “hung” của đất đen: Có hai loại đối tượng trong phong thuỷ là “dương trạch” và “âm trạch” dưới mộ người chết.

Trong ngũ linh, đất đen rất hung tàn.

Đất chủ yếu xét tới yếu tố “sinh khí”, đất đen chứa nhiều chất hữu cơ không có lợi cho việc bảo quản thi hài.

Mọi người đã hiểu rõ được chữ “hung” này chưa?

Trong sách, các môn phái đương nhiên phải chọn những nơi tốt lành.

Vì thế nên đất đen đã gây chú ý.Tiểu Quỳnh: Cái chương này ôi chao là nó dài.

Mọi người đợi có lâu không?:)).