Ma Vương Chinh Đồ

Chương 12: Lôi đình nổ vang

Nhìn Yến Tam Thiên tiếp tục nhắm mắt, ba vị trại chủ nhíu mày nhìn nhau, không khí lạnh lẽo.

- Thế nào?

Đại Lang thâm cơ âm trầm hỏi. Ý của hắn là muốn hai người kia đưa ra quyết định, là tiếp tục theo lao hay là dừng, đem tên ma đầu này giao cho quần hùng chính đạo ngoài kia.

Đại Lang vừa dứt lời, Đường Ngạo không suy nghĩ nhiều lập tức nói lớn:

- Còn có thể thế nào nữa, huynh đệ cũng đã chết nhiều như vậy rồi, nửa đường đứt gánh quay đầu há chẳng phải công sức đổ sông đổ biển. Chỉ có thể theo phò hắn cho chót, nhỡ hắn độ kiếp thật thì chúng ta cũng thơm lây, cả đời sung túc

Từ đầu nói còn hùng hồn, đến lời cuối cùng thì không ra hơi, có thể thấy Đường Ngạo hắn đang do dự. Yến Tam Thiên nghe xong lời đó, trong lòng thập phần mừng rỡ, cảm thấy thương Đường Ngạo hết sức. Bất quá Đường Ngạo lại nói tiếp:

- Nhưng nếu hắn gạt chúng ta, ngàn huynh đệ ở đây dù có chết cũng phải xé xác hắn trước tiên!

Yến Tam Thiên thăm thẳm thở dài.

Đây thật sự là một ván cờ lớn, dùng tính mạng ba nghìn huynh đệ để đặt cược. Quyết định đường nào cũng chết, chỉ không biết tổn tám trăm hay một nghìn mà thôi.

Dương Hàn Tín hai mắt lắp lóe hàn mang, chợt cười lạnh, thâm ý sâu sắc hỏi:

- Vì sao phải đứng về một phe mà không chọn trung lập?

Đại Lang và Đường Ngạo lập tức nhíu mày. Ai mà chẳng biết như vậy, nhưng làm cách nào mới là vấn đề.

- Nghe theo ta là được!

Dương Hàn Tín cười lạnh, lạnh đến nổi Yến Tam Thiên đang nhắm mắt cũng phải rùng mình, thầm hô lần này chết chắc rồi!

Trong ba người, Dương Hàn Tín xưa nay tâm cơ sâu nhất, quỷ kế đa đoan, hắn cười lạnh tự tin như vậy thì chúng ta có thể yên tâm. Bất quá thở nhẹ còn chưa dứt, Đường Ngạo chợt nhớ đến chuyện gì đó, hắn lại thở dài tuyệt vọng, cảm thấy lúc này quay đầu đã quá muộn rồi, cơ hội sống đã không còn.

Đường Ngạo phất tay, chỉ về thân xác một thiếu niên đang nằm gần gốc đại thụ đằng xa, thở dài não nề hỏi:

- Các ngươi biết tiểu tử đó có thân phận gì không?

Theo hướng Đường Ngạo chỉ, chúng nhân lập tức dõi mắt đến nhìn.

- Là ai? Có gì quan trọng sao?

Đại Lang nhíu mày hỏi, thái độ của Đường Ngạo khiến hắn cảm thấy không ổn.

Đường Ngạo lần nữa thở dài, vứt luôn thanh đao trên tay, thấy rõ chiến ý đã không còn. Thấy vậy, Dương Hàn Tính và Đại Lang cau mặt, Yến Tam Thiên càng thêm xoắn xuýt, chẳng lẽ cái tên tiểu tử kia là con ông cháu cha nào đó, phải biết rằng thằng nhãi ranh đó là hắn giết đó a! Yến Tam Thiên vội vàng lóng tai lên nghe.

Bên ngoài đã đồn ầm lên hết rồi, bất quá không có ai trong bọn hắn nhận ra tiểu tử nọ, chỉ có Đường Ngạo biết, cho nên lúc chạy trốn hắn cũng mang theo cái xác tiểu tử, bất quá vừa rồi tức giận quá nên quên bén đi.

- Hoa Thiên Thương, con trai trưởng của gia chủ Hoa gia, bởi vì một thân căn cốt phế vật, trời sinh ra lại câm điếc, hắn trở thành nổi ô nhục lớn nhất của Hoa gia từ khi Hoa gia khai tộc đến nay. Vì sợ tổn hại đến mặt mũi cho nên Hoa gia đem hắn tách biệt khỏi chốn giang hồ, địa vị trong gia tộc thậm chí còn thấp hơn một tên hạ nhân, cho nên xưa nay không lộ phong mang, chúng nhân cũng ít biết. Nhưng ta đã vô tình gặp qua hắn một lần cho nên mới nhận ra!

-...

Không gian yên lặng một thoáng. Bất quá không có vẻ mặt nào sợ hãi hiện trên cả nghìn khuôn mặt ở đây, mà là vẻ ngáo ngơ ngóng nhìn Đường Ngạo. Chỉ có Yến Tam Thiên nghe Hoa gia cảm thấy quen tai, hắn âm thầm đổ mồ hôi lạnh, có dự cảm xấu.

- Không hiểu?! Không biết Hoa gia?!

Đường Ngạo tức giận trợn mắt. Đáp lời hắn là một ngàn cái gật đầu cùng lúc. Đường Ngạo câm nín, sau đó nổi đóa quát ầm lên:

- Một lũ cô lậu quả văn! Chết đến nơi cũng không biết mình bị ai giết? Đọc báo nhiều vào! Hoa gia nói các ngươi không biết, vậy Kiếm Thế Hầu Phủ các ngươi nghe qua chưa?!

- Cái gì?! Kiếm Thế Hầu Phủ!!

Đám thổ phỉ thất kinh, nhất thời đại loạn, Đại Lang và Dương Hàn Tín càng đằng một chút đứng dậy, hai mắt rung động sợ hãi.

Cái gì quỷ kế đều nhanh như chớp không cánh mà bay, tâm như tro tàn.

Nhất Tự, Nhì Tông, Tam Trang, Tứ Phủ. Mười đại thế lực đứng đầu Thanh Triều Cửu Châu, một trong Tứ Phủ - Kiếm Thế Hầu Phủ! So với đệ nhất thế lực Thiếu Lâm Tự chỉ thua kém nửa điểm!

Chết mẹ rồi! Yến Tam Thiên tá hỏa thầm hét. Dự cảm xấu quả nhiên không sai. Yến Tam Thiên lâm vào tuyệt vọng, mưu đồ đào mệnh triệt để tan tành.

Thái độ tuyệt vọng của bọn chúng là điều hiển nhiên, không trực tiếp suy sụp đã có bản lĩnh rất lớn rồi.

Các thế lực cách nhau một phẩm chính là cách nhau một vùng trời. Huống chi bọn chúng chỉ là đám sơn trại thổ phỉ thất phẩm nho nhỏ, đem so với Kiếm Thế Hầu Phủ ư? Tư cách cũng không có!

Yến Tam Thiên thở dài tuyệt vọng, hắn đã không còn cơ hội sống nữa rồi.

Không phải ai cũng như Thiếu Lâm Tự lấy đức độ chúng, từ bi bát ái, tuyệt không màn chuyện thế sự. Mặc dù được xưng là đệ nhất bang phái của Thanh Triều Cửu Châu nhưng từ xưa đến nay Thiếu Lâm Tự chưa bao giờ có hành động nào bành trướng thế lực của mình, yên ổn tụng kinh niệm phật, cách xa hồng trần nhân thế.

Đại Lang lắc đầu, bọn hắn biết Thiếu Lâm Tự có cao tăng đến, nhưng như vậy bọn hắn vẫn còn cơ hội đào mệnh. Cuối cùng không nghĩ đến còn chọc phải Kiếm Thế Hầu Phủ tồn tại mạnh mẽ này, chỉ sợ cả Thiết Mộc sơn cũng bị san thành bình địa, mạng bọn hắn triệt để không đáng đồng tiền.

Nhìn khắp thiên hạ này Kiếm Thế Hầu Phủ có thể đập ngực tự xưng tối cường kiếm đạo, kiếm pháp thâm ảo xưng hùng Cửu Châu, chiến lực siêu quần, xưa nay hành sự đều giống như kiếm đạo của mình, mạnh mẽ, dứt khoác. Kiếm Thế Hầu Phủ còn là công thần khai quốc của Thanh Triều Cửu Châu, gia chủ đương thời hiện đang là trọng thần trong triều đình, địa vị cao thượng, tồn tại đến nay hơn hai nghìn năm không ngã.

Có thể nghĩ bọn hắn đã đứng trước mũi kiếm của Kiếm Thế Hầu Phủ rồi.

- Đợi đã!

Giữa không khí hỗn loạn, Dương Hàn Tín bỗng cắn răng hô lớn, lập tức đè nén hoảng loạn của chúng nhân, tập trung nhìn hắn. Giờ khắc này Dương Hàn Tín tuyệt đối được tin tưởng nhất.

Dưới ánh mắt khát khao cầu sinh của đám thổ phỉ, Dương Hàn Tín lạnh lùng hỏi:

- Các ngươi không thấy lạ sao? Trưởng tử gia chủ bị ma đầu giết chết mà vì sao cả Kiếm Thế Hầu Phủ đến tận lúc này đã ba ngày không có hành động?

Lời vừa nói ra Đại Lang và Đường Ngạo mới chợt tỉnh. Nghĩ kỹ lại mới thấy có đều bất thường. Bất quá Đường Ngạo lắc đầu, nói:

- Chắc bọn họ không muốn quản tên phế vật này nữa, nhưng vì mặt mũi nên hẳn sẽ ra tay sớm thôi, dù sao trên giang hồ nhật báo có đề con trai gia trưởng bị giết bởi ma đầu Yến Tam Thiên, đánh mặt như vậy, Kiếm Thế Hầu Phủ nhất định sẽ ra tay!

Đại Lang gật đầu đồng ý, bổ sung một câu:

- Chỉ là vấn đề thời gian thôi

Dương Hàn Tín thâm cơ âm trầm suy nghĩ, hắn đã nghĩ qua vấn đề này rồi, nhưng hắn biết có ẩn bên trong, sự tình chắc chắn không đơn giản như thế, chỉ sợ Kiếm Thế Hầu Phủ cũng có âm mưu gì đó đối với sự kiện này...

- Không xong rồi, võ lâm chính đạo đã đánh tới rồi!

Đúng lúc này, một tên lâu la từ bên ngoài la hét khản cổ chạy vào. Đại Lang hừ lạnh, nắm lấy đại đao quát lớn:

- Các huynh đệ! Nếu muốn tiếp tục sống, chúng ta phải tử chiến đến cùng, chỉ cần Yến Tam Thiên độ kiếp thành công, chúng ta nhất định sẽ sống mà còn sống sung sướng đến cả đời!

- Vì các huynh đệ đã chết báo thù!

Đường Ngạo cũng nhặt lại khảm đao hô lớn, thanh âm quyết tuyệt.

Đám thổ phỉ nâng cao đao khảm, nộ khí trùng thiên đồng loạt quát:

- Vì các huynh đệ đã chết báo thù!

Đúng vậy! Bọn chúng vẫn còn giữ chút tin tưởng cuối cùng đặt lên thân Yến Tam Thiên! Nếu thật sự tên ma đầu này độ kiếp, bọn hắn liền lật ngược thế cờ.

GẦM!

Thiên lôi chợt nổ sấm! Vang vọng khắp đất trời!

- Cái gì vậy?

Đường Ngạo cùng đám thổ phỉ hốt hoảng, chợt mừng rỡ như điên nhìn về phía Yến Tam Thiên. Chỉ thấy Yến Tam Thiên lúc này đang nâng cao hai tay, chậm rãi đứng dậy, bộ dáng thật sự sắp độ kiếp. Lôi đình trên trời đã nói nên điều đó.

- Yến Tam Thiên độ kiếp!

Đường Ngạo, Đại Lang và cả nghìn tên thổ phỉ ngẩng đầu cười to. Phía trước xem ra tử chiến không thể tránh khỏi, chỉ hy vọng Yến Tam Thiên độ kiếp nhanh nhanh một chút, để huynh đệ có thể hy sinh ít vài phần!

- Hai người các ngươi cẩn thận bị hắn lừa gạt, việc bây giờ là đối phó với đám chính đạo trước, bọn chúng đến rồi kìa!

Giữa dòng người cuồng hỉ, Dương Hàn Tín lạnh lùng quát to.

Nội tâm Yến Tam Thiên lúc này cũng hoảng hốt không ai sánh bằng, ta thật không phải độ kiếp chứ?! Một chút sinh cơ lại nở, phải tiếp tục diễn! Không hiểu vì sao thời điểm này mây đen trên đầu lại liên tục rền vang tiếng sấm, từng đạo lôi điện sáng lóe trời đất liên tục đánh xuống mặt đất, đùng đùng đùng từng tiếng kinh hồn. Cuồng phong bạo nổi.

Cái đáng sợ nhất chính là uy áp hùng hồn từ trên trời cao đang dần dần phủ xuống, chẳng mấy chốc đã lan ra khỏi Thiết Mộc sơn, bao phủ Hàng Châu thành, rồi đến Kinh Châu, Dương Châu. Không đến năm hơi thở, khắp Thanh Triều Cửu Châu đã bị uy áp nhàn nhạt che phủ, bất kể già trẻ lớn bé đều có thể cảm nhận được rõ ràng, thiên hạ nhất thời đại loạn.

- A di đà phật!

Đang lúc chúng thổ phỉ kích động nhún nhảy, một tiếng niệm kinh thanh tịnh bỗng truyền đến, nương theo đó là một bàn tay chân nguyên bạch sắc từ ngoài xa đánh vào, uy lực hùng hồn, rẻ lá xé gió.

- Cẩn thận!

Đại Lang cả kinh quát lớn. Chỉ có điều đại thủ chân nguyên nhanh như gió thoáng, mang theo uy lực dữ dội một đường đánh tới, hàng trăm tên thổ phỉ không kịp tránh né đã văng nhào thổ huyết, tức tưởi bỏ mạng.

Một chưởng đơn giản giết đi trăm người! Đại Lang hít sâu hơi lạnh, cao tăng của Thiếu Lâm Tự đến rồi.

Phần phật tiếng khinh công, một lão tăng vận áo cà sa rách nát từ đằng xa chậm rãi hạ xuống, mặc dù rách rưới tơi tả nhưng lão lại rất tĩnh lặng, thần thánh dị thường.

Vừa đến, lão tăng nọ liền chấp tay ôn tồn nói:

- A di đà phật. Bần tăng hiệu Khổ Bức, được chúng sinh uỷ thác, hay tin ma đầu Yến Tam Thiên độ kiếp nguy hại thế gian, ta đến đây để hàng yêu phục ma, chư vị thí chủ xin hãy tránh đường, đại sự cấp bách, ta không muốn siêu độ cho nhiều người!

Khổ Bức đại sự, Tiên Mệnh cảnh cao thủ! Khổ Bức đại sư vừa đến, không gian nghìn mét xung quanh không tự chủ được bị uy áp bàn bạc như biển cả làm cho rung động nhàn nhạt, bất chấp cuồng phong đang gào thét.

Dương Hàn Tín đám người cũng bị trấn trụ, uy năng của Tiên Mệnh cảnh cao thủ phát ra khiến bọn hắn hít thở cũng không thông, cử động nặng nề như có tảng núi trên vai.

Nhiều tên thổ phỉ cảnh giới nhỏ yếu triệt để phun máu bỏ mình, sinh sinh gục chết, liên tục bỏ mạng mãi không ngừng, không đến mười hơi thở, đám thổ phỉ ngàn người liền không còn tới năm trăm! Từ đầu đến cuối Khổ Bức đại sư không làm ra hành động gì mà chỉ đứng yên tại chỗ phát ra uy áp bàn bạc!

Tiên Mệnh cảnh quá đáng sợ, Đường Ngạo cắn răng, máu tươi tràn ra khoé miệng. Hắn quyết liều chết, đang lúc muốn đề đao lên khai chiến thì bị Dương Hàn Tín đưa tay ngăn cản, hắn nhìn sang, chỉ thấy Dương Hàn Tín hai mắt lập loè hàn mang, nói:

- Nghe theo ta!

Cũng vào đúng lúc này, võ lâm chính đạo quần hùng đã nối đuôi nhau đuổi tới, dẫn đầu chính là năm môn chủ Ngũ Nhạc Kiếm Phái cùng Thanh Thành tứ tú và hàng nghìn cao thủ Hậu Thiên, Tiên Thiên trên giang hồ, tay lăm lăm đao kiếm, nội lực phát ra hùng hồn.

- Ma đạo đáng chết, còn không mau giao ra Yến Tam Thiên cho Khổ Bức đại sư hàng ma, các ngươi muốn chết chung phải không?!

Người quát là Tôn Cảnh Thiết môn chủ phái Hoa Sơn.

- Hừ, ta thấy có Khổ Bức đại sư ở đây thì cần gì nhiều lời, nhìn khí thế trời đất lúc này, Yến Tam Thiên chắc chắn sắp độ kiếp đến nơi rồi, giết ngay thôi!

Mở miệng nói tiếp là Hà Hữu Đạo, một trong thanh Thanh Thành tứ tú.

Ầm ầm!

Dường như bổ sung cho câu nói đó là thiên lôi tiếp tục nổ vang, uy áp giữa thiên địa càng ngày càng lớn.

Khổ Bức đại sư ngẩng đầu nhìn Yến Tam Thiên phía xa, cảm thấy không thể để lâu hơn nữa, nhưng phía trước Yến Tam Thiên lúc này lại được cả trại thổ phỉ liều chết che chắn lại. Mặc dù bọn chúng không thể di chuyển nhưng vẫn chọn liều chết ngăn cản, hai mắt đỏ bừng nhình quần hùng chính đạo.

- A di đà phật, nếu các ngươi đã không nghĩ đến bách tính, thông đồng với ma đầu làm hại thế gian, vậy thì đừng trách bần tăng siêu độ cho các ngươi. A di đà phật!

Dứt lời, một chưởng vỗ ra!