Manh Sư Tại Thượng

Chương 58

Edit: Sênh Mai

Thật lâu sau, từ trong vỏ trai mới truyền ra âm thanh suy yếu của Dạ Trầm Uyên.

"Ta không sao..." Hắn dừng một chút, "Vừa rồi có chút mệt mỏi."

Lệ Lão không phục nói, "Cái gì gọi là có chút? Ngươi mới Trúc Cơ! Vừa dùng máu tế làm trứng rồng sống lại không nói, còn sử dụng Long Ngữ tiêu hao linh khí như vậy, nếu không phải ngươi mở 2 cái huyệt khiếu, linh lực tồn trữ vượt qua người bình thường, bằng không ngươi sớm đã bị thuật pháp rút cạn!"

Dạ Trầm Uyên không để ý Lệ Lão nói oang oang, liền vội vàng hỏi Nguyên Sơ, “ Huynh sao rồi? Có bị thương không?"

Hắn không nhìn thấy bên ngoài được, cho nên không biết tình huống của sư phụ như thế nào, tu bi Giao Băng cao không nói, thân thể linh thú càng cường hãn vô cùng, nàng không sao chứ?

Nguyên Sơ cúi đầu vừa nhìn, nháy mắt nhe răng trợn mắt. Đúng là ta đang bị thương, mặc dù thấy bản thân cũng trâu bò lắm, nhưng con Giao Băng kia cũng không phải dạng vừa đâu, hôm nay nếu không có Dạ Trầm Uyên, ta sao có thể xử lý nó nhanh gọn như vậy, chỉ sợ cũng phải rớt đi nửa cái mạng.

Bất quá trên miệng nàng lại nói, "Không có việc gì, ta sao có thể bị thương được! Một con Giao Băng cỏn con..."

Lúc này, Kỷ Hồng Nhan từ mặt hồ bên kia bay tới, vừa nhìn thấy Nguyên Sơ liền hô to gọi nhỏ!

"Nhạc tiền bối, huynh không sao chứ? Nhìn huynh có vẻ bị thương rất nặng!"

Nguyên Sơ nhất thời không nói gì, trên đầu đầy vạch đen, có chút chột dạ nhìn vỏ ngọc trai một chút, sau đó lại cúi đầu nhìn mình một thân nhiễm máu, dùng giọng điệu thản nhiên nói, "Đều là vết thương nhỏ, nhìn có chút dọa người, kỳ thật không có sao..."

Bất quá đau thật nha! Nhưng bây giờ có người ngoài nên ta nhất định phải chống đỡ! Ta hiện tại cũng là sư phụ của một người mà!

Dạ Trầm Uyên tức giận đến phát run, hắn biết sư phụ đang gạt hắn!

Nếu không phải hiện tại hắn bị nhốt trong vỏ ngọc trai không ra được, hắn nhất định sẽ...!

Nhất định cái gì, Dạ Trầm Uyên không nghĩ ra được, hắn cảm thấy hình như không có cái gì có thể áp chế được Nguyên Sơ, ngược lại hắn đối mặt trước sư phụ chỉ có thể trần trụi không còn mảnh giáp.

"A ha ha..." Loại tình huống này, Nguyên Sơ chỉ có cười ngây ngô, may mà trước đó cứu Kỷ Hồng Nhan một mạng nên nàng ta cũng ngoan ngoãn băng bó miệng vết thương cho mình.

Bên bờ hồ, chờ sau khi một thân thương thế đều được xử lý xong, Nguyên Sơ mặc đồ vào, lúc này mới đi đến vỏ ngọc trai trước mặt, nghiêm túc chăm chú nhìn.

"Vỏ trai này là thế nào đây? Đúng rồi, Dạ Trầm Uyên, lúc trước ngươi làm cách nào đưa ta từ vỏ trai ra ngoài được vậy?”

Dạ Trầm Uyên trầm mặc một lát, không biết nói như thế nào.

Ngược lại Lệ Lão trong đầu hắn tiếng nói văng vẳng, "Kêu hắn hôn, hắn hôn chắc chắn sẽ được! Truyền thuyết đều là gạt người, con ngọc trai này tuyệt đối không có tác dụng gọi là thử thách thật lòng gì đâu, chỉ cần là nam nhân hôn liền sẽ mở ra, không tin ngươi kêu hắn hôn thử xem!"

Dạ Trầm Uyên không muốn nói chuyện, liền nghĩ suy đoán của Lệ Lão đúng, người nam nhân trước mắt này, cũng không phải nam nhân thật sự.

Thấy Dạ Trầm Uyên không nói lời nào, một bên Kỷ Hồng Nhan đột nhiên hiểu ra điều gì lại nói, "Hắn vừa mới nhờ ta hôn lên vỏ ngọc trai một chút, chẳng lẽ vỏ trai này muốn người hôn mới có khả năng mở ra? Nhưng ta hôn, nó không có phản ứng gì."

"Phải không? Kỳ quái như thế?" Nguyên Sơ sờ sờ cằm, "Như vậy, ta thử xem sao!"

Tim Dạ Trầm Uyên đập mạnh một nhịp! Lúc Nguyên Sơ cúi đầu chuẩn bị hôn, Dạ Trầm Uyên gấp giọng vội vàng ngăn cản!

"Khoan đã!"

"Sao vậy?"

Nguyên Sơ quỳ một gối xuống trước mặt vỏ trai, nghiêng đầu hỏi.

Ngực Dạ Trầm Uyên phập phồng kịch liệt, đột nhiên cảm thấy bên trong vỏ trai không khí giống như mất hết, làm hắn không thở nổi, hắn không biết tại sao mình lại khẩn trương, nhưng chỉ cần vừa tưởng tượng, nếu sư phụ hôn mà vỏ trai không mở ra thì làm sao đây?

Vừa nghĩ đến việc sư phụ không có tình cảm chân thật với hắn, hắn liền cảm thấy khó chịu cũng như mất hết sự can đảm!

Hắn đối sư phụ là vì trong lòng ôm tình cảm nên khi hôn vỏ trai mới có thể mở ra, mặc dù nhận được sự tôn trọng của sư phụ, nhưng nàng vẫn còn nhỏ như vậy, chỉ sợ ngay cả tình là cái gì, còn chưa phân biệt rõ, cho nên không muốn bị thất vọng, chi bằng ngay từ đầu không thử.

"... Huynh không cần hôn, chuyện ta nói trước đó để cho nàng hôn, chỉ là nói chơi thôi."

Nghe giọng Dạ Trầm Uyên buồn buồn truyền đến. Nguyên Sơ nghe thấy cảm giác được sự mất mát của hắn.

Hắn mất mát cái gì? Nguyên Sơ không nghĩ ra, nhưng thiếu niên hơn mười tuổi, chính là tâm tư mẫn cảm, như sâu như biển, nàng cũng lười đoán!

"Không có việc gì, ta hôn một chút xem xem, lại chẳng sao!"

Nguyên Sơ cười hì hì nói xong, một giây sau, không đợi Dạ Trầm Uyên phản ứng kịp, nàng nhanh nhẹn dứt khoát hôn lên vỏ trai, sau đó lẳng lặng nhìn chằm chằm con kia ngọc trai, phát hiện quả nhiên không có phản ứng gì.

Dạ Trầm Uyên tim nhói lên, sau đó ngã quỳ xuống! Loại cảm giác mất mát giống như bị kim đâm!

Quả nhiên không được sao? Quả nhiên không thể sao?!

Ánh mắt luôn luôn thanh minh đột nhiên trào lên tơ máu, sâu thẳm trong trái tim trừ đau ra, còn chậm rãi hiện lên một tia oán khí dữ tợn!

Tại sao không được chứ? Vì sao hắn có thể, nàng lại không?!

Nguyên Sơ không có phát hiện Dạ Trầm Uyên có gì không đúng; nàng kỳ quái lấy ngón tay gõ một cái, "Còn thật mở không ra a..."

Nhưng ngay lúc này, vỏ ngọc trai có hơi rung động một chút, nó không biến sắc, nhưng một giây sau, lại từ từ mở ra.

Nguyên Sơ mở to hai mắt nhìn, "Nha! Mở?"

Nàng quỳ một gối xuống, nhìn vỏ trai từng chút một mở ra, trong lòng hô to thần kỳ, lại thật sự có chuyện hôn một cái liền sẽ mở ra! Quá tốt rồi!

Lệ Lão ngay lúc này cũng lớn tiếng nói, "Ta đã nói rồi? Chỉ cần nam nhân là được! Cái vỏ trai này đúng là háo sắc mà!"

Dạ Trầm Uyên ngồi bên trong đã muốn choáng váng! Hắn ngơ ngác nhìn ánh sáng chiếu vào, sau đó nhìn đến người đang quỳ một gối xuống ở trước mặt hắn, nhìn nàng mặc kệ dù đổi bao nhiêu khuôn mặt, biểu tình đều thập phần sáng lạn... Cự ngọc trai bởi vì nàng hôn mà mở ra, tim của hắn vui sướng như điên đến tận cùng.

Nguyên Sơ nhìn về phía Dạ Trầm Uyên thì lại phát hiện Dạ Trầm Uyên cũng đang dùng một loại ánh mắt khó có thể miêu tả nhìn mình, tựa chua xót, tựa ngọt ngào.

Cuối cùng nên hình dung như thế nào? Nàng không nói, chỉ biết khi ánh mắt chạm phải hắn, tâm thần run lên.

Lúc này hắn mặc y phục trắng thuần, ngồi xếp bằng bên trong vỏ ngọc trai, mái tóc đen dài, dung nhan tuấn mỹ, thật giống như ngọc trai sinh ra một yêu tinh nam nhân không phải người.

Mà hai mắt hắn dần dần đỏ lên, môi mỏng nhếch, bộ dạng hết sức kích động lại khắc chế, làm Nguyên Sơ có chút kỳ quái.

"Ngươi làm sao vậy?"

Nàng hướng Dạ Trầm Uyên đưa tay ra, trong mắt mỉm cười, phảng phất có một đoạn dương quang giấu ở trong đó, "Ngươi sợ tối? Để ta kéo ngươi ra ngoài!"

Trong lúc nhất thời, Nguyên Sơ cũng chỉ có thể nghĩ tới khả năng này.

Ai ngờ một giây sau, Dạ Trầm Uyên không có nắm tay nàng, mà là nhào tới, ôm chặt lấy nàng!

Chỉ nghe "Choang" một tiếng, một bên Kỷ Hồng Nhan cầm lọ thuốc trong tay rơi xuống mặt đất, trừng mắt lớn nhìn hai người bọn họ.

Đôi cẩu nam nam này!

Nguyên Sơ nghe được động tĩnh, vội vàng quay đầu hướng nàng làm một hành động im lặng, cho rằng Dạ Trầm Uyên là thật sự bị doạ, chung quy những người cường đại, cũng sẽ có nỗi sợ, nói không chừng Dạ Trầm Uyên là sợ tối đi?

Trong lòng dù có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng Dạ Trầm Uyên đều không nói, thời điểm sư phụ hôn đồng tâm ngọc trai, nó sau một lúc lâu mới mở ra, hơn nữa chưa từng biến sắc, chỉ có thể nói, sư phụ đối với hắn có tâm, nhưng cũng không nhiều, cho nên hắn không thể nói, không thể dọa nàng sợ hãi đến một phần tình cảm còn chưa phát hiện kia, không thể biểu lộ nửa phần!