Máu Tôi Không Ngon Đâu

Chương 4: Hương vị

Trương Khải Minh không biết rốt cuộc tối qua Trương Văn có ngủ được hay không. Đêm qua hắn đang được phổ cập một đống tri thức tạp nham về tu tiên (yêu?) thì ngủ mất, mà hắn lúc ngủ thì, không đến nỗi lăn lộn trái phải nửa đêm múa quyền, nhưng nếu có chẳng may coi Trương Văn là gối ôm cơ thể mà ôm cứng ngắc thì…

Chắc là yêu quái không cần ngủ đâu. Trương Khải Minh an ủi, trộm nhìn khuôn mặt khi ngủ của Trương Văn trong ngực mình.

Lông mày không dày, ở cuối đuôi hơi xếch lên, có vẻ hắn khí mười phần. Cặp mắt dài hẹp, lông mi đậm nét, hơi cong cong. Mũi rất thẳng, nhưng không khoa trương như người phương Tây, nói tóm lại vẫn là một mĩ nam tử có vẻ đẹp đậm chất á đông.

Khi cười lên mắt sáng long lanh, khoé miệng vẽ thành đường cong dễ nhìn, theo cách gọi bình thường thì là một người đẹp trai hiếm có nhưng không yêu nghiệt.

Lúc tỉnh khí thế không mãnh liệt như vậy thì tốt biết bao.

Để không kinh động Trương Văn, Trương Khải Minh vẫn duy trì tư thế khi hắn mới dậy: hai tay vòng quanh cổ Trương Văn, hai chân quấn lên chân Trương Văn, nửa người bám lên người đối phương.

Chóp mũi nghe được hương thơm thoang thoảng của Trương Văn, đã thế hắn còn nhìn khuôn mặt y yy đến yy đi, như vậy cứ như vậy, sau đó giữa hai chân có thứ gì đó ngóc đầu dậy.

Bi kịch. Trương Khải Minh nghĩ, đối phương có thể không phải Gay, bị phát hiện nhất định sẽ chết cực kì cực kì thảm khốc!

Cố không làm ồn đánh thức đối phương, Trương Khải Minh vội vàng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, không dám nhìn Trương Văn, nhảy xuống giường định chạy vào phòng vệ sinh.

Kết quả hắn mới nhổm lên đã bị ôm eo, ngã ngồi xuống giường.

Nửa người Trương Văn đè lên người hắn, đầu cọ trên lưng hắn dịch dần lên, cuối cùng gác cằm lên vai phải của hắn, lười biếng nói, “Ta còn chưa ăn sáng đâu.”

Hơi thở ấm áp phả lên mặt, Trương Khải Minh mặt đỏ bừng, hạ thân dưới quần ngủ giấu không nổi, trong đầu hắn chỉ còn đầy ba chữ — đi đời rồi!

Trương Văn giữ nguyên tư thế làm một cái ô mai trên cổ hắn, chuẩn xác mà nói là hút tí máu làm bữa sáng. Sau khi kết thúc y thoả mãn liếm môi, “Hương vị so với đêm qua còn tốt hơn nhiều.”

Trương Khải Minh dại ra, cầu nguyện nơi nào đó không bị phát hiện.

Trương Văn có chút đăm chiêu nói tiếp, “Vì sao nhỉ? Là vấn đề thời gian, hay là vấn đề trạng thái? Ta phải nghiên cứu mới được.”

Trương Khải Minh, “Hở? Nghiên cứu cái gì?”

“Vì sao máu uống ngon thế.” Trương Văn dứt lời đứng thẳng dậy, “Còn chưa rửa mặt đánh răng.”

Trương Khải Minh lấy lại tinh thần, hạ thân đã nhuyễn xuống tương đối, liền theo y vào toilet đánh răng rửa mặt. Trương Văn như cũ mau chóng đi tắm.

Trương Văn, “Vẫn là xuống lầu tập thể dục buổi sáng rồi đi mua bữa sáng à?”

“Ừ…Sao anh biết?” Trương Khải Minh nghĩ nghĩ, chắc là trước khi biến thành người y đã thấy.

“Đúng vậy.” Siêu sao đọc mặt Trương Văn nói, “Có thể không đi không, theo giúp ta nghiên cứu.”

Trương Khải Minh trực giác cái nghiên cứu “Máu vì sao uống ngon” quỷ dị này không phải là chuyện gì tốt, “Không được, tôi làm người mẫu phải duy trì dáng người, nếu không sẽ thất nghiệp.”

Trương Văn, “Được rồi.”

Trương Khải Minh mở cửa xuống lầu, Trương Văn theo phía sau, quần áo trên người không biết từ khi nào biến thành áo ba lỗ bó sát và quần ngố, càng lộ ra dáng người hoàn mỹ.

Đây là muốn cùng nhau chạy bộ à. Trương Khải Minh nghĩ thầm.

Sau đó hai người thực sự cùng nhau chạy trong vườn hoa dưới lầu. Trương Khải Minh một thân mồ hôi từ sống lưng chảy xuống ròng ròng, Trương Văn thì nhẹ nhàng khoan khoái, bước chân nhẹ tênh chạy theo.

Chạy bộ xong hai người sóng vai đi mua bữa sáng, Trương Khải Minh lấy tay lau mồ hôi, lại bị Trương Văn bắt lấy, đưa lên mũi ngửi ngửi.

“Lúc ra mồ hôi hương vị cũng không tồi.” Nói xong y cũng không ngại bẩn, ngậm một ngón tay hắn vào miệng hút.

Trương Khải Minh suýt bị hù chết, muốn rút tay nhưng không rút được, may mắn xung quanh không có ai chú ý tới.

“Hương vị không giống buổi sáng lắm.” Trương Văn trầm tư nói, “Xem ra là lúc j□j (khi cái gì đó ngẩng cao đầu hãnh diện hưng phấn) máu có hương vị tốt nhất rồi.”

Trương Khải Minh cảm giác như mình “Ầm” một tiếng bị đốt thành tro bụi.