Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 59: Nhiệm vụ thí luyện cuối cùng 12

Edit: Jess93

"Người đẹp, không có thức ăn và nước uống, ra ngoài chúng tôi cũng chết, còn không bằng liều mạng với các người một lần. Vẫn là câu nói cũ, coi như cô giết chết ba người chúng tôi, chắc chắn tôi và đồng đội của mình cũng có thể giết chết cô." Lâm Tịch cũng không chịu nhượng bộ. Ngón tay câu lên, dáng vẻ liều mạng cá chết lưới rách.

"Chờ một chút!" Dáng vẻ cười đùa tí tởn như du côn của người đàn ông mặc áo ngụy trang biến mất hoàn toàn, anh ta không thể xác định thật giả trong lời nói Lâm Tịch, cũng không dám lấy tính mệnh người phụ nữ mạo hiểm: "Tất cả đều nhường một bước, các người lấy đi một phần thịt và nước, những thứ khác nhất định phải để lại. Đây là ranh giới cuối cùng của chúng tôi."

Thật ra đây cũng là ý nghĩ của Lâm Tịch, sở dĩ Lâm Tịch nói muốn mang đi toàn bộ vật tư, là vì để lại chỗ trống cho bọn họ nói điều kiện. Cô giả vờ nhìn Chu Hiểu Lan một chút, trên mặt mang biểu cảm không cam lòng.

Chu Hiểu Lan thở dài, nói: "Cho bọn họ đi, thức ăn và nước cũng phân ra, mặc dù thiếu một chút, dù sao chúng ta cũng có thể duy trì."

Thật sự là một cộng sự tốt nha, Lâm Tịch khen ngợi cô ta, cái thang này đưa đến thật đúng lúc.

Lâm Tịch suy nghĩ, nói: "Vậy thì được, hai bình nước đều cho các người, chúng tôi chỉ cần nước từ trong vỏ trái cây kia, thịt chia đều."

Giang Bội Linh âm thầm kỳ quái, đầu óc đội trưởng có vấn đề? Vỏ trái cây chứa nước rất bất tiện, cũng không dễ mang theo, đã vậy còn không có nắp đậy. Tại sao không lấy bình nước khoáng? Chẳng qua từ trước tới giờ cô ta vẫn luôn là bé ngoan nghe theo lời chỉ huy, lần này hiếm khi không có lộ ra chút biểu cảm nào trên khuôn mặt.

Lâm Tịch lại phân phó Giang Bội Linh: "Tiểu Linh, đi lấy thịt chia đều, bọn họ chọn xong còn dư lại cho chúng ta. Nhớ kỹ lấy vỏ trái cây tới đây."

Nói xong cùng Chu Hiểu Lan vẫn là không nhúc nhích dùng vũ khí trong tay nhắm ngay người phụ nữ, không dám thả lỏng dù chỉ một chút.

Giang Bội Linh nghe lời cầm liềm chia hai phần thịt, lúc muốn vươn tay lấy vỏ trái cây, người phụ nữa cầm sung MK5 thản nhiên nói: "Cái này để lại cho chúng tôi, các người lấy bình nước khoáng."

Giang Bội Linh càng kỳ quái hơn, chẳng lẽ vỏ trái cây bỏ đi này có bí mật gì mà cô ta không biết? Vì sao một người hai người đều muốn giành chứ?

Chu Hiểu Lan lại âm thầm bội phục Lâm Tịch, chiêu thức bày nghi trận này, trò lấy lui làm tiến rất tuyệt!

Sắc mặt Lâm Tịch không thay đổi, vừa tiếp tục dùng ánh mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ, vừa tức giận bất bình nói: "Tại sao cô có thể như vậy?"

Biểu cảm trên mặt cô rõ ràng là khó chịu và xấu hổ khi bị người ta nhìn thấu quỷ kế, giọng điệu không tốt lắm: "Cũng được, dù sao gặp các người coi như chúng tôi xui xẻo, mấy quả cà chua kia chúng tôi nhất định phải lấy đi! Không phải cái gì các người cũng giành chứ?"

Nghe thấy còn có cà chua, đừng nói đối diện, ngay cả đồng đội của Lâm Tịch cũng nuốt một ngụm nước bọt.

"Không được! Cho các người lấy một nửa thức ăn và nước đã không tệ, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, người đẹp, trên thế giới này không có thứ gì có thể quan trọng hơn tính mạng, vì giành mấy quả cà chua mà vứt mạng, Diêm Vương gia sẽ cười nhạo cô!" Giọng điệu của người đàn ông mặc áo ngụy trang mang theo vẻ cao cao tại thượng: "Thế nào? Các người còn chưa cút là muốn kéo dài thời gian để đồng đội của tôi bị thương nặng không thể điều trị sao?"

Giọng nói Lâm Tịch tràn đầy uể oải và phẫn nộ: "Được, chúng tôi đi! Ba người các ngươi không được cử động trước, chờ chúng tôi rời khỏi tầm bắn các người mới được tới, nếu không chúng tôi không yên lòng."

Giang Bội Linh cầm túi được bện từ dây mây, đặt đồ vật phân cho bọn họ vào, sau đó theo Lâm Tịch cùng nhau rút đi.

Chu Hiểu Lan và Lâm Tịch từ từ lui lại về phía sau, cả hai đều mồ hôi ướt đẫm. Chỉ cần bọn họ có một chút sơ hở, chắc chắn đối diện sẽ không hề do dự bắn tới một băng đạn diệt sạch bọn họ.

May mà tố chất tâm lý của hai người cũng không tệ, nhịp tim đã sắp có thể diễn tấu << Tướng quân lệnh >>, nhưng hai tay vẫn không nhúc nhích tí nào.

Người đàn ông mặc áo ngụy trang đột nhiên nói: "Hai người các ngươi cũng là thí luyện giả?"

Toàn thân Lâm Tịch căng thẳng, bọn họ đã nhìn ra? Mặc dù trong lòng cô vô cùng khẩn trương, trên mặt lại không biểu hiện chút nào. Chu Hiểu Lan nghi ngờ nhìn Lâm Tịch một cái, Lâm Tịch khẽ lắc đầu với một biểu cảm khó hiểu giống nhau: "Không hiểu ngươi nói gì cả."

Người đàn ông mặc áo ngụy trang khoác tay dường như chẳng nghe thấy cô nói gì, không có hứng thú nói chuyện nữa.

Khi ba người rốt cuộc ra khỏi khu vực tử vong, đến lúc không nhìn thấy ba người kia, bởi vì Lâm Tịch và Chu Hiểu Lan quá khẩn trương, cơ bắp căng cứng đến suýt chút nữa rút gân.

Chu Hiểu Lan nhìn Lâm Tịch một chút, nói một câu không đầu không đuôi: "Cô là thí luyện giả."

Không phải hỏi, mà là khẳng định.

Lâm Tịch ngước mắt nhìn Chu Hiểu Lan một chút, bình tĩnh gật đầu nói: "Phải."

Giọng nói Chu Hiểu Lan hơi khô khan: "Nếu các người đều là thí luyện giả, tại sao không lựa chọn đi cùng bọn họ?"

Giang Bội Linh cảm giác được bầu không khí giữa hai người có chút không đúng, nghe Lâm Tịch trả lời, vội vàng đi nhanh mấy bước tới gần Chu Hiểu Lan.

Lâm Tịch biết bọn họ có một chút phòng bị đối với mình, con ngươi trắng đen rõ ràng nghênh đón ánh mắt Chu Hiểu Lan: "Đạo bất đồng bất tương vì mưu*. Tôi không thích giẫm lên thi thể người khác để thành toàn mình. Tôi chỉ giết người muốn giết tôi."

*Đạo bất đồng tương bất vì mưu: Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.

Đôi mắt Lâm Tịch trong vắt mà thản nhiên: "Lưu Thiến chết, tôi rất khó chịu. Mỗi sinh mệnh, đều nên được tôn trọng, trừ khi bản thân họ không đáng giá tôn trọng. Thí luyện giả giết người sẽ có được chỗ tốt, tương tự giết chết thí luyện giả chỗ tốt càng lớn hơn. Vì vậy tôi càng tin tưởng cô và Tiểu Linh, cũng hi vọng các người có thể tin tưởng tôi giống như trước, tôi chỉ có một mục đích đó là sống sót. Tất nhiên, các người cũng có thể lựa chọn tách nhóm, tôi không có ý kiến."

Chu Hiểu Lan trầm mặc một chút, hướng về phía Lâm Tịch đưa tay ra, Lâm Tịch cười, cũng đưa tay ra, hai cánh tay cùng nhau nắm thật chặt.

Giang Bội Linh thở phào nhẹ nhõm, mắt to nhìn Lâm Tịch một chút, có hơi xấu hổ đối với hành vi vừa rồi của mình, ngượng ngùng nói: "Chị Băng, thật sự xin lỗi, em không nên.."

Lâm Tịch cắt ngang lời cô ta: "Đừng nói như vậy, tôi cũng không có thẳng thắn với các người. Những chuyện này rất kinh thế hãi tục, cụ thể thế nào tôi sẽ không nói, các người chỉ cần biết, tôi không có ác ý đối với các người là được rồi."

"Ừm!" Giang Bội Linh gật đầu thật mạnh, một đôi tay nhỏ trắng nõn cũng đặt lên cùng bọn họ nắm chặt tay: "Cả đời này chúng ta là bạn tốt!"

Lời cũng đã nói, ba người cũng xóa đi ngăn cách, Lâm Tịch đề nghị đi đường vòng quay trở về con đường của nhóm người đàn ông ngụy trang kia, lý do của cô là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, người đàn ông mặc áo ngụy trang tuyệt đối sẽ không nghĩ đến nhóm bọn họ sẽ chọn lựa phương hướng này, coi như người đàn ông ngụy trang gặp được động vật nguy hiểm gì đó, đoán chừng hiện tại ăn uống no đủ chắc chắn cũng đã rời đi từ sớm.

Bầu trời dần dần ảm đạm xuống, trước lúc trời tối, cuối cùng ba người cũng tìm được một chỗ rất tuyệt để cắm trại.

Nhắc tới cũng xem như nhân họa đắc phúc*, nơi cắm trại lần này của họ có hệ số an toàn cao hơn rất nhiều, bởi vì bọn họ ở trên cây. Giữa hai gốc cây cao được nối liền với nhau bằng tầng tầng dây leo, chỉ cần hơi xử lý một chút, lập tức sẽ thành một cái giường đủ để ba bốn người ngủ chung. Lần này bọn họ sửa sang lại giường chiếu rất nhanh, bởi vì trên đường nhặt được một thanh vũ khí của người Da đỏ, đại khái đây là vũ khí được sử dụng bởi tên đồng đội xui xẻo đã chết của người đàn ông mặc áo ngụy trang kia.

*Nhân họa đắc phúc: Trong lúc gặp họa lại gặp được điều may mắn.

Bàn về độ sắc bén đương nhiên là lưỡi liềm chiến thắng, nhưng thật sự lưỡi liềm cũng không phải là vũ khí được sử dụng nhiều. So với vũ khí của người Da đỏ quả thật là sự lựa chọn tốt nhất với việc ở nhà du lịch và giết người cướp của!

Một mình Lâm đại lực sĩ rất nhẹ nhàng đã làm xong giường chiếu, sau đó trải lên những chiếc lá dày, phía trên lại phủ thêm một tầng lá cây khô mềm mại, ba người bố trí những cây cỏ xung quanh khiến dã thú chán ghét như cũ, bộ phận thân thể lộ ra bên ngoài cũng bôi lên, sau đó không kịp chờ đợi bò lên trên võng, trải qua một ngày kinh tâm động phách, thể xác lẫn tinh thần cả ba người đều mệt mỏi, nhớ đến Lưu Thiến đã chết, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bã.

Theo thường lệ Giang Bội Linh là người trực đầu tiên, Lâm Tịch và Chu Hiểu Lan nghỉ ngơi.