Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 91: Tỷ tỷ phẫn nộ 20

Trong mấy ngày kế tiếp, hàng ngày Lâm Tịch tiếp tục làm dược thiện và châm cứu cho Tông lão phu nhân, Lâm Tịch lẩm bẩm, nếu có thể làm được thuốc Đông y thì tốt, nấu mấy chén thuốc uống, lại phối hợp châm cứu, hiệu quả tốt hơn nhiều so với dược thiện.

Tông lão phu nhân nghe xong, cười tủm tỉm cầm điện thoại riêng gọi một cú điện thoại cho tên Tông thiếu mắc chứng ảo tưởng thời kì cuối kia. Sau đó làm như không có việc gì cùng Lâm Tịch nói về Tông gia.

Biết được trong nhà Tông lão phu nhân thật sự kinh doanh nhiều loại sản nghiệp, trong đó còn có một công ty y dược rất nổi danh.

Hóa ra Tông gia vốn là dòng họ làm y học cổ truyền của Trung Quốc, gia truyền đã hơn trăm năm. Bọn họ dựa vào thuốc Đông y thành lập tập đoàn Tông thị có ảnh hưởng nhất định tại nước M.

"Cho nên, luôn có một số cô gái lấy danh nghĩa chăm sóc bà già này vào ở đây. Hai người tầng dưới kia, công khai là khách trọ, thực tế là do Tuần Nhi tìm tới chăm sóc bà."

Lão phu nhân ý vị thâm trường nhìn Lâm Tịch một cái, dường như có ý giải thích thay Tông Tuần.

Dừng, nói bao nhiêu cũng không có tác dụng, tỷ và tên đó không thể tiểu chung một bình.

Chỉ chốc lát, Tông Tuần với vẻ mặt thối đã đến, biết được lần đầu tiên bà nội mở miệng bảo anh ta tới đây lại muốn anh ta làm chuyển phát nhanh đến công ty lấy những loại thuốc Đông y mà cô gái này yêu cầu, lập tức không chỉ có sắc mặt thối, dường như ngay cả mùi vị cũng đã mô phỏng thành công.

Lâm Tịch bình tĩnh nhìn anh ta, đoán chừng khiến anh ta tức giận đến mức sắp hóa thành bọ hung không phải bởi vì chuyện muốn anh ta làm chuyển phát nhanh này, mà là người khiến anh ta đi làm chuyển phát nhanh, tất nhiên tuyệt đối không phải nhằm vào Tông lão phu nhân, mà là Lâm Tịch cô.

Lâm Tịch đưa mười ngón tay hướng về phía ánh nắng mặt trời, hình như đang nghiên cứu vân tay của mình: "Anh cũng có thể không đi, nói cho tôi biết địa chỉ, tôi có thể tự mình đi."

Sau đó lấy danh nghĩa là người phụ nữ của Tông thiếu làm mưa làm gió ở công ty? Tông Tuần càng ngày càng xem thường cô gái này, thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn nào!

"Cô đừng mơ tưởng! Đừng cho rằng tôi không biết cô có ý đồ gì, nói cho cô biết, đến nơi này của bản thiếu gia, tất cả mọi thứ đều không có chút ý nghĩa nào!"

Hứng thú bừng bừng mà đến đùng đùng nổi giận mà đi, Lâm Tịch xua tay với Tông thiếu: "Lên đường đi, nô lệ mèo*!"

*Đây là ngôn ngữ internet, thuật ngữ này dùng để chỉ bọ hung, một loại côn trùng thu thập phân.

Kết quả, nô lệ mèo lại đi trở về: "Cô gọi tôi cái gì?"

Gọi anh là gì à, suốt ngày bày vẻ mặt như ăn phân, anh vừa thúi vừa có mùi như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn tôi trực tiếp gọi anh là bọ hung?

Lâm Tịch đáp lại một nụ cười dịu dàng, quay người lên lầu: "Anh đoán xem?"

Cô vậy mà không biết, người đàn ông nào đó bị nụ cười này làm cho ngây người chỉ trong chốc lát, lúc ngước mắt lên dĩ nhiên mỹ nhân chỉ còn lại một mảnh góc váy..

* * *..

Không thể không nói, sách thuốc Khúc Cửu Tiêu cho thực sự không tệ.

Lâm Tịch tiến hành đồng bộ, chỉ trong một tuần lễ vậy mà Tông lão phu nhân đã hoàn toàn khỏi rồi.

Bên này Lâm Tịch cũng thuận lợi khai giảng, bắt đầu vừa đi học, vừa tiếp tục sự nghiệp kiếm tiền của mình.

Chẳng qua ngay sau đó, Lâm Tịch đầy tham vọng đã gặp được đả kích trước nay chưa từng có.

Cô làm kem dưỡng ẩm hoa hồng lại không tìm được một người mua.

Vị diện hiện đại không giống cổ đại, muốn mở cửa hàng cần các loại thủ tục, giấy chứng nhận, nhất là dính đến mỹ phẩm, y dược, càng đòi hỏi rất khắt khe về trình độ học vấn và bằng cấp liên quan.

Tồi tệ nhất là, Lâm Tịch nghĩ rằng sau này sẽ không làm thuốc Đông y, chỉ làm một số mỹ phẩm, ai biết khi vừa nghe cô muốn làm mỹ phẩm, vậy mà còn muốn cô cung cấp chứng chỉ dược sĩ, cái này biết lấy ở đâu nha!

Vì vậy Lâm Tịch dứt khoát không đi con đường bình thường, trực tiếp tự mình làm sản phẩm..

Không có một người chịu mua.

Lâm Tịch đi vào trong ngõ cụt, mở tiệm không có thủ tục, tự mình làm sản phẩm không có uy tín.

Tóm lại, hai con đường đều bị chặn đến sít sao.

Khai giảng cũng đã hơn bốn tháng, Lâm Tịch vẫn không có đường xoay sở.

So với cô khổ cực, An Tử Tình đã muốn bay ra khỏi hệ ngân hà.

Các loại khoe khoang, thức ăn ngon, phong cảnh, người yêu, oanh tạc các kiểu trên Wechat, Weibo.

Lâm Tịch coi cô ta là không khí.

Về sau, vào một ngày nào đó An Tử Tình gửi tới cho cô một tấm hình suy sụp tinh thần của Lục Thời Dã: "Chị, danh hiệu tốt nghiệp đại học H quan trọng như vậy sao? Hiện giờ chị trở thành người em cũng sắp nhận không ra. Làm sao chị có thể nhẫn tâm vứt anh Thời Dã đáng thương như vậy?"

Sao đây sao đây?

Là lão tử vứt bỏ Lục Thời Dã?

Lâm Tịch đáp lại hai chữ: "Ha ha."

An Tử Tình lại tiếp tục lảm nhảm một trận, tóm lại chính là, hiện tại Lục Thời Dã rất suy sút tinh thần, rất suy sụp rất phế, em đã từ bỏ anh ấy, tác thành cho các người, kết quả chị lại vứt bỏ anh ấy, hiện tại anh ấy rất đáng thương blabla..

Lâm Tịch đặt điện thoại ở một bên, tiếp tục mân mê sản phẩm mới của mình -- nước hoa hồng Dương Ngọc Hoàn đã từng dùng. Nước hoa hồng này bắt đầu từ thời Ngũ Đại và phát triển mạnh vào thời Tống, Lâm Tịch không biết cụ thể cô nàng Dương béo rốt cuộc có từng dùng hay không. Chẳng qua là hiệu ứng của người nổi tiếng thôi, dù sao cô nàng Dương béo nổi tiếng ở hải ngoại nhiều năm, hơn nữa có vẻ như cô nàng có mùi cơ thể, dùng để đại diện cho nước hoa hồng có độ tin cậy cao hơn, nghe nói cô nàng này cực kỳ yêu mùi hương, cho nên cũng không tính là Lâm Tịch lừa gạt người ta.

Sở dĩ Lâm Tịch nhiệt tình như vậy, là bởi vì Tông lão phu nhân ra mặt, thay cô nói ổn thỏa một cọc mua bán lớn. Lâm Tịch phụ trách ra kỹ thuật, treo sản phẩm dưới danh nghĩa xí nghiệp Tông gia, Lâm Tịch phải cung cấp mười phương thuốc trở lên về y dược, mỹ dung, mà công ty chế biến những sản phẩm này sẽ có 10% cổ phần của Lâm Tịch.

Tên nô lệ mèo Tông gia kia vốn không đồng ý, cô gái này rất tà môn, ai biết cô ta rốt cuộc có mục đích gì? Chẳng qua toàn bộ Tông gia, lúc Tông lão phu nhân còn trẻ gặp tai họa lớn, một mình bà dưỡng dục mấy đứa con thơ, còn phải một mình chống đỡ vựt dậy công ty đang bấp bênh, cuối cùng chẳng những Tông gia không có sụp đổ như mong muốn của những kẻ đối đầu kia, còn cao hơn một tầng, vì vậy địa vị Tông lão phu nhân tại Tông gia, là vĩnh viễn không thể rung chuyển.

Chuyện Tông lão phu nhân đã nhận định, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể bác bỏ.

Đối với Lâm Tịch đã đi vào khốn cảnh mà nói, đề nghị này đâu chỉ là tiếng trời.

Tông Tuần tự cho là đã nhìn thấu mục đích âm hiểm của Lâm Tịch, sắc mặt càng thêm khó coi, anh ta vẫn cảm thấy mục tiêu cuối cùng của cô gái này là anh ta.

Bao nhiêu danh viện thục nữ đều nhìn chằm chằm anh ta, người đàn ông kim cương độc thân này? Anh ta vẫn luôn chắc chắn cô gái này cũng giống như vậy.

Khiến anh ta vô cùng oán giận, đó là thứ cô gái này mưu đồ lại là tiền mà không phải là Tông Tuần anh ta, quả thực là đang đánh mặt của anh ta!

Anh ta đường đường là người thừa kế tương lai của tập đoàn Tông thị, vậy mà lại bại bởi 10% cổ phần của công ty nhà mình, hơn nữa chỉ là 10% cổ phần từ công ty nhánh.

Lại vứt một ánh mắt như đao cho cô gái ngu ngốc kia, Tông Tuần vô cùng phiền muộn: Thật không biết kẻ ngu xuẩn này rót thuốc mê gì cho bà nội. Hơn nữa tồi tệ nhất là, từ lúc ký kết phần hợp đồng này, ngay cả ba mẹ cũng bắt đầu vừa mở miệng là gọi một tiếng "Tiểu Hàm" với cô gái ngu xuẩn này.

Tông Tuần bắt đầu suy tính có nên tìm pháp sư đến xem một chút hay không, rốt cuộc là thứ yêu ma quỷ quái gì, lại có thể mê hoặc người như vậy.

Những công ty kia gần như đều dưới danh nghĩa của mình, cô gái này cười với bà nội, cười với ba mẹ, chỉ duy nhất vừa nhìn thấy mặt anh ta liền lạnh như khối băng.

Có gì đặc biệt hơn người! Không phải trong tay có vài đơn thuốc nát kia? Lại dám bày vẻ mặt lạnh lùng với anh ta, chỉ có cô biết lạnh lùng? Tông Tuần tôi mà lạnh lên chính mình cũng sợ hãi!

Lâm Tịch: Như ngươi mong muốn nha, chẳng phải ngươi bảo lão nương đừng thu hút sự chú ý của ngươi sao?

Lâm Tịch cảm thấy, nếu như Tông gia giao cho người mắc chứng ảo tưởng như thế quản lý, tương lai thật sự rất đáng lo!