Mị Ảnh

Chương 52: Lại một lần nữa lợi dụng thần khí cục gạch

Trong đôi mắt Ban Đạt Tạp hiện lên vẻ khinh thường, đấu khí hơi vận chuyển trên người, châm biếm nói:

- Thấy ngươi là một phế nhân, ta để ngươi xuất thủ trước.

Tư thái giả vờ rộng lượng của hắn khiến tiếng khinh thường không ngừng vang lên xung quanh: ngươi cũng chỉ có thể khi dễ người ta là phế nhân.

Nghệ Phong lại cười nói:

- Ngươi đã rộng lượng như vậy, vậy ta cũng sẽ không phụ ý tốt của ngươi. Lần trước ta đã đánh Tát Mạt Thiết từ người thành chó rách, lần này ta sẽ đánh chó rách thành người.

Nói xong, cục gạch trong tay Nghệ Phong hung hăng nện tới.

Ban Đạt Tạp tức giận, vươn tay đánh về phía cục gạnh đang lao tới.

- Ai da...

Ban Đạt Tạp đau đớn kêu lên, khiến Nghệ Phong cười nhạt không ngớt:

- Đúng là đồ ngu ngốc, thực lực mới Sĩ Cấp lại đi dùng tay đập gạch, không đau mới là lạ.

Ban Đạt Tạp cảm giác trên tay mình truyền đến từng đợt đau đớn, hắn không kìm được kinh ngạc nói:

- Điều này sao có thể? Mình có thực lực Sĩ Cấp, tại sao lại một bị khối gạch đập đau như vậy.

Nghệ Phong cũng không cho hắn cơ hội phản ứng, lại hung hăng đập khối gạch về phía hắn. Ban Đạt Tạp đã chịu đau một lần, đương nhiên sẽ không lựa chọn liều mạng đối đầu, nghiêng người né tránh khối gạch đập tới.

Nghệ Phong cười lạnh, không ngừng nhặt gạch trên mặt đất, sau đó hung hăng đập về phía Ban Đạt Tạp.

Viên gạch không hổ là vũ khí xếp hàng thứ nhất trên bảng binh khí, gạch bị đập tới không ngừng khiến Ban Đạt Tạp không kịp tránh né. Thân ảnh càng lúc càng trúng đòn.

Màn khôi hài này khiến tất cả mọi người đều ngây người, há to miệng. Ban Đạt Tạp không phải là kẻ quá vô dụng, nhưng lại bị một trận gạch đá bức thành như vậy, nói thế nào hắn cũng là một Sĩ Cấp. Không đạo lý nào lại đi sợ công kích của một tên phế nhân, ra sức tránh né như vậy?

Trong đáy lòng của mọi người vô cùng xem thường Ban Đạt Tạp nhát gan, trong lòng Ban Đạt Tạp cũng có nỗi khổ khó nói. Hắn bỗng nhiên phát hiện bản thân quá sai lầm, lực đạo của đám gạch đá này, căn bản không phải thứ một tên phế nhân có thể có được.

Ban Đạt Tạp hạ quyết tâm, cho dù liều mạng bị gạch đập cho mấy cái, hắn cũng phải nhanh chóng giải quyết Nghệ Phong. Hắn lạnh lùng nhìn Nghệ Phong chuẩn bị tiếp tục đập gạch tới, trên tay hiện lên đấu khí nhàn nhạt, mạnh mẽ thôi phát sức mạnh, muốn một lần nữa đánh về phía Nghệ Phong.

Thế nhưng, hắn đã sai lầm, thật sự quá sai lầm. Nghệ Phong không ném gạch ra như trong tưởng tượng của hắn, mà là toàn thân chăm chú chế trụ hòn gạch, hung hăng đập vào nắm tay của hắn.

Đúng vậy, hòn gạch được Nghệ Phong tích lũy toàn bộ lực lượng, làm gì có thể so sánh với hòn gạch bị ném ra.

- A...

Tiếng thét chói tai đau tận tâm can vang lên, một đạo huyết quang từ chỗ hòn gạch và bàn tay Ban Đạt Tạp đụng nhau bắn ra. Ban Đạt Tạp ôm tay, lăn lộn trên mặt đất.

Nghệ Phong nhìn thấy màn này, không khỏi cười lạnh: bản thiếu nói thế nào cũng là Tử Cấp bát giai, phối hợp với cường lực đập của hòn gạch, nếu không để ngươi lưu lại chút máu thì thật có lỗi với đệ nhất thần khí. Chỉ có điều, đáng tiếc, hòn gạch này lại bị vỡ nát.

Thi Đại Nhi lúc này đi tới, cười khanh khách nói:

- Phong ca ca, trước sau ca ca vẫn đê tiện như vậy.

Nghệ Phong nhéo chiếc mũi xinh đẹp của Thi Đại Nhi, cười nói:

- Đa tạ khích lệ.

Thi Đại Nhi liếc mắt nhìn Nghệ Phong, phong tình trong cái liếc mắt khiến đám người Lưu Phong lại tuôn ra huyết khí, tức giận trừng mắt nhìn Nghệ Phong.

Nghệ Phong cũng không ngờ, Ban Đạt Tạp lại ngu ngốc như vậy, Nghệ Phong vốn còn chuẩn bị sử dụng thân pháp Mị Ảnh, không ngờ ngay cả thân pháp Mị Ảnh cũng không cần. Có thể, chính thân phận phế nhân của hắn khiến Ban Đạt Tạp vô cùng coi thường, vì vậy mới tạo thành tình cảnh hắn trở tay không kịp.

Đánh kẻ khác hết sức thê thảm là truyền thống quen thuộc của Nghệ Phong, khi Nghệ Phong ở địa cầu, thường xuyên đẩy chó của người ta xuống nước, sau đó hung hăng đánh, cuối cùng cầm đến quán rượu nướng ăn, thậm chí còn mời cả chủ nhân của con chó đến ăn, chỉ là chủ nhân của con chó ăn rất ngon, cũng không biết đây là chó nhà hắn, mặc dù lúc đó có hoài nghi nhưng đều bị Nghệ Phong vô sỉ phủ nhận.

Nhìn Ban Đạt Tạp ôm tay không ngừng lăn lộn trên mặt đất, Nghệ Phong lại nhặt lên một hòn gạch, hung hăng đập tới, lực đạo vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa rất chăm chú, hoàn toàn lộ ra tư thái của điện ảnh đảo quốc.

- A... A...

Một tiếng kêu đau đớn thê thảm chấn động nhân tâm, truyền tới lỗ tai mọi người, tất cả không nhịn được rùng mình. Mặc dù bọn họ sinh sống ở Thánh Tông, thế nhưng màn trước mắt vẫn khiển bọn họ phát lạnh.

Nhìn Ban Đạt Tạp không ngừng la hét chói tai trên mặt đất, mọi người tựa hồ có chút không thể tin được. Một tên phế nhân tại sao có thể đối phó với một võ giả Sĩ Cấp dễ dàng như vậy, mặc dù trong có dùng thủ đoạn đê tiện. Nhưng liên tục phát sinh hai lần, lẽ nào thực sự chỉ đơn giản là sử dụng thủ đoạn đê tiện hay sao?

Mọi người quay đầu nhìn Lưu Phong, như muốn xác nhận Nghệ Phong bị cắt đứt kinh mạch có thật hay không.

Lưu Phong kiên định gật đầu, tin tức này tuyệt đối không sai. Vì điều này, chuyện Nghệ Phong bị trục xuất khỏi gia môn cũng truyền khắp Mạc thành.

Nghệ Phong phảng phất như cũng mệt mỏi, hắn nhìn vũ khí trên tay, bỗng nhiên cảm thán một câu:

- Không hổ là thần khí trong truyền thuyết, dựa vào ngươi, ta có thể đánh bại cao thủ trong thiên hạ.

Thi Đại Nhi nghe thấy câu nói này, bật cười thành tiếng, khuôn mặt xinh đẹp của nàng điểm xuyết thêm nụ cười, càng thu hút ánh mắt của người khác.

Nghệ Phong hung hăng trừng mắt nhìn Thi Đại Nhi, sau đó quay đầu nhìn về phía đám người Nghệ Phong đang dùng ánh mắt huyễn ảo bất định nhìn mình, bình thản nói:

- Lời ta nói trước đây vẫn còn hiệu lực, trong một năm này, ta sẽ tìm một số người nào đó trong các ngươi để luyện tay.

Nói xong, Nghệ Phong không để ý đến bọn họ, cũng bất kể Ban Đạt Tạp nằm trên đất đã không còn nhìn ra hình dạng, bước đi ra ngoài.

Nghệ Phong vẫn nhớ một chuyện, hẹn ước của hắn và tiểu nha đầu Thiên Nghịch vẫn chưa hoàn thành, hắc hắc, Thiên Nghịch lạnh lùng mỉm cười xuất hiện trên Thánh địa, Nghệ Phong càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ.

- Phong ca ca. Ca ca cười tà ác như vậy, lại nghĩ đến chuyện chỉnh đốn ai sao?

Thanh âm bất mãn của Thi Đại Nhi vang lên phía sau Nghệ Phong.

- Nói lung tung, cẩn thận không ta cho nàng ngửi rắm đấy, nụ cười của ta thiện lương như vậy, sao có thể dùng từ tà ác để hình dung chứ?

Nghệ Phong trừng mắt nhìn Thi Đại Nhi, bất mãn nói.

Thi Đại Nhi che miệng cười, bỗng nhiên nàng bình tĩnh nói:

- Phong ca ca, ca ca nói cho ta biết, ca ca không phải phế nhân?

Nghệ Phong bất giác cảm thấy căng thẳng, sau đó quỷ dị nhìn Thi Đại Nhi: nhãn lực của tiểu ny tử này tốt như vậy, lẽ nào đã nhìn ra điều gì?

- Phong ca ca, sức mạnh vừa rồi của ca ca không giống như một phế nhân.

Quả nhiên, tiểu ny tử này không đơn giản, tình huống như vậy cũng bị nàng nhìn ra. Xem ra nàng xác thực rất mạnh.

- Nàng biết còn hỏi cái gì?

Nghệ Phong nhẹ nhàng vuốt mái tóc Thi Đại Nhi, hắn phát hiện hắn cực kỳ thích mái tóc đen nhánh, đầy mượt mà của nàng.

- Ca ca xấu lắm, lần nào cũng làm tóc ta rối loạn, đáng ghét... Chỉ có điều, Phong ca ca, ta rất hiếu kì, kinh mạch của ca ca đã bị đứt đoạn, tại sao...

Nghệ Phong mỉm cười, cũng không nói nhiều với Thi Đại Nhi, cũng không thể nói cách đây không lâu hắn còn là một cao thủ, sau đó biến thành phế nhân, trong vòng bảy ngày đã tu luyện đến Tử Cấp bát giai.

Nói cho Thi Đại Nhi biết những điều này, Nghệ Phong sợ nàng sẽ xem mình như quái vật để nghiên cứu.

- Tiểu ma nữ, đừng quan tâm nhiều chuyện như vậy. Chỉ là, ta hiện tại rất yếu chính vì… Ha ha, nói cho nàng cũng không ngại, Tử Cấp bát giai, rất mất mặt đúng không?

Nghệ Phong nhìn Thi Đại Nhi khẽ cười nói.

Thi Đại Nhi trong nháy mắt lại tười cười, mặc dù không biết Nghệ Phong vì nguyên nhân gì có thể tu luyện đấu khí. Thế nhưng, có thể tu luyện, đó chính là có hi vọng. Như vậy mình cũng có hi vọng ở cùng Nghệ Phong.

- Phong ca ca, ta luôn tin tưởng ca ca sẽ trở thành một cường giả. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Đại Nhi tươi cười kiên định nói.