Mị Ảnh

Chương 74: Nhân Cấp thất giai

Ở Thánh địa có rất ít người vô sự, và có rất nhiều người Nghệ Phong nhìn không vui, đều bị hắn tìm cơ hội hung hăng đánh cho một trận. Quan trọng nhất là, Nghệ Phong căn bản không dựa theo lẽ thường ra bài. Các loại dược phẩm xấu xa như thuốc xổ, mê dược, xuân dược… Thấy người là tung ra, thủ đoạn đê tiện vô cùng.

Những người này vốn đang chuẩn bị quyết một phen sống mái với Nghệ Phong, dưới tác dụng của một số dược phẩm, cũng không thể thăm dò được thực lực của hắn.

Cũng vì vậy, toàn bộ đệ tử Thánh địa đều sợ Nghệ Phong tới cực hạn. Trong nháy mắt, uy thế của Nghệ Phong lại một lần nữa đạt được đỉnh phong, toàn bộ đệ tử Thánh địa không có ai còn dám khiêu khích địa vị bá chủ của Nghệ Phong. So với năm năm trước, Nghệ Phong càng khiến cho bọn họ kính nể.

Cơ hội để Nghệ Phong xuất thủ cực nhỏ, nhưng thực lực Nhân Cấp của bọn họ, căn bản không chống đỡ được dược phẩm của hắn. Điều này cũng khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc và bất đắc dĩ.

Trái lại Nghệ Phong mỗi lần đánh ai xong đều rất thương cảm nói:

- Khốn khiếp, các ngươi lập tức rời khỏi Thánh địa này. Không có cách nào, ta chỉ có cách này để khiến các ngươi nhớ kỹ ta, ta rất tiếc…

Khi Nghệ Phong nói những lời này, lại lấy tay lau nước mắt nước mũi, khiến tất cả mọi người đều rùng mình: Có quỷ mới luyến tiếc khi rời khỏi ma đầu nhà ngươi.

Kỳ thực Nghệ Phong cũng rất bất đắc dĩ, hắn rất nhu thuận, rất hòa khí, không muốn động thủ động cước đánh giết ai, nhưng không có cách nào, đành phải mượn những dược phẩm trợ lực này. May mắn là, độc thuật của hắn miễn cưỡng sử dụng, bọn họ đều không trốn tránh được. Quan trọng hơn, những dược phẩm cấp thấp này, căn bản sẽ không khiến người khác hoài nghi thân phận độc sư của hắn.

...

Toàn bộ Thánh địa lúc này đang bao trùm trong không khí sắp sửa hạ sơn, tất cả đệ tử phảng phất đều đang liều mạng tu luyện. Trong đó bao gồm cả Thi Đại Nhi, tiểu ma nữ này, hơn một tháng không gặp nàng, không khỏi khiến Nghệ Phong ngạc nhiên. Nghệ Phong vốn là người có áp lực lớn nhất, ngược lại là người xuất hiện ở Thánh địa nhiều nhất.

Thời gian mấy tháng khiến thực lực của hắn đề thăng tới Nhân Cấp thất giai, theo lý mà nói, thành tích như vậy cũng đủ chấn động tất cả mọi người. Thế nhưng Nghệ Phong vẫn chưa thỏa mãn. Sư Cấp và Nhân Cấp có cách biệt lớn vô cùng, cho dù là Nhân Cấp cửu giai chống lại một người vừa mới tiến vào Sư Cấp cũng tuyệt đối không có phần thắng, bất kể vũ kỹ của ngươi kiệt xuất như thế nào.

Giữa Nhân Cấp và Sư Cấp có một đường phân tuyến, tiến vào Sư Cấp sẽ chứng minh ngươi là một cường giả chân chính.

Sau khi tiến vào Sư Cấp, đấu khí có thể tự do vận chuyển trong cơ thể. Cái đó kết hợp với khống chế hồn lực dưới Sư Cấp mới có thể vận chuyển đấu khí, có biến hóa về chất. Nếu nói đấu khí của Nhân Cấp là cái lò không dễ nung thì đấu khí của Sư Cấp lại là gốm sứ đã xuất lò, trơn bóng, hoàn mỹ.

Còn một ngày nữa sẽ đến ngày Nghệ Phong phải quyết đấu với Lưu Phong. Thế nhưng, với thực lực của Nhân Cấp thất giai, quyết đấu với Lưu Phong không khác biệt gì với tìm đánh.

...

Nghĩ vậy, Nghệ Phong hung hăng đạp một cước lên tảng đá dưới chân, lực đạo cường đại khiến tảng đá lớn bắn về phía rừng rậm.

- Mẹ kiếp... Ta biết, trong vòng một năm, làm sao ta có thể đạt được Sư Cấp. Thực lực Nhân Cấp thất giai đã là một kỳ tích rồi.

Trong lòng Nghệ Phong không ngừng phỉ báng Đại trưởng lão.

Thế nhưng, quyết đấu ngày mai vẫn phải tiếp tục. Nghệ Phong có chút bất đắc dĩ, trận chiến ngày mai, xem ra mình nhất định bị Lưu Phong đập dập.

Quên đi, đập thì cứ đập, sau này bản thiếu cũng sẽ đòi lại. Nghệ Phong bất đắc dĩ thở dài, đối với kết quả như vậy, thật sự cũng không có gì khống chế. Dù sao Đại trưởng lão không cho phép hắn dùng độc thuật, hắn cũng không dám thi triển độc thuật trước mặt các đệ tử Thánh địa.

Chỉ có điều, cảm giác nghẹn khuất cứ vương vấn trong đầu. Hắn lại đá một cước vào tảng đá dưới chân để phát tiết.

- Vù...

Nghệ Phong cũng không biết có phải do vận khí không tốt, hai tảng đá này đều đập vào Mộc ly linh. Tiếng kêu cổ quái của Linh vang lên trong không gian, khiến Nghệ Phong sững sờ đứng tại chỗ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Lập tức, hắn nổi giận mắng:

- Khốn khiếp…. Bản thiếu may mắn như vậy sao?

Thế nhưng, Mộc ly linh trước mắt lộ ra hung quang, khiến Nghệ Phong khóc không ra nước mắt: Khốn khiếp, thì ra bản thiếu may mắn như vậy. Vừa rồi còn dự định làm chút mê dược đi nói chuyện nhân sinh với tiểu ma nữ, may là không đi, bằng không, ta khẳng định đã ăn mê dược này rồi.

- Súc sinh? Ngay cả ngươi cũng khi dễ bản thiếu gia?

Nghệ Phong nhìn Mộc ly linh toàn thân đang chớp động quang mang lục sắc, đấu khí trên người cũng hơi vận chuyển.

Mặc dù Mộc ly linh chỉ là Linh nhị giai, thế nhưng thực lực lại có chút cường hãn, ít nhất có thể sánh ngang Nhân Cấp. Nghệ Phong mấy tháng trước còn đang khốn đốn vì nó, nhờ thân pháp Mị Ảnh mới có thể chạy thoát.

Thế nhưng, hiện tại ánh mắt Nghệ Phong nhìn Mộc ly linh không hề khiếp sợ. Với thực lực Nhân Cấp thất giai của hắn, muốn giết một con Mộc lưu linh thật sự không mất nhiều thời gian.

Mộc ly linh hiển nhiên cũng nhận ra con người ghê tởm trước mắt: chính là kẻ đã chạy trối chết dưới uy thế của mình lần trước. Vậy mà hôm nay hắn lại dám khiêu khích mình.

Mộc ly linh bạo bắn ra hung quang, trong đôi mắt u lục càng hiện ra vẻ quỷ dị, vào buổi tối, người ta không bị nó dọa chết mới lạ.

Nghệ Phong chế định hồn lực trên người Mộc ly linh, đấu khí trong cơ thể xông lên nắm tay. Từng đạo đấu khí giống như từng đợt sóng cuộn trào, phụ trợ nắm tay của Nghệ Phong lớn hơn mấy phần.

- Bạo Liệt quyền...

Nắm tay Nghệ Phong không có quỹ tích, hoàn toàn là đánh lộn xộn như người điên.

Mộc ly linh cảm giác được lực đạo cường đại, không khỏi hoảng hốt: sau mấy tháng, tại sao lực lượng của con người trước mặt lại tăng trưởng nhanh như vậy.

Thế nhưng, trước nắm đấm lộn xộn của Nghệ Phong, Mộc ly linh vội vàng phun cầu năng lượng từ trong miệng ra ngăn cản.

Nghệ Phong giống như phát tiết, không hề né tránh. Nắm tay bá đạo đánh thẳng vào đạo đạo năng lượng. Âm hưởng như sét đánh không ngừng vang lên trong không gian.

Từng đạo kình khí bắn ra không ngừng, âm hưởng vù vù vang lên, trong hư không cuồn cuộn nổi lên từng đạo phong ba.

Nghệ Phong cũng không biết điên loạn đánh như vậy trong bao lâu, Mộc ly linh hiển nhiên không biết tại sao con người này lại trở nên mạnh như vậy. Nó vừa kinh hãi vạn phần, vừa không ngừng rút lui, muốn chạy thoát con người giống như kẻ điên này.

Nghệ Phong phảng phất như phát tiết xong, nhìn Mộc ly linh, lúc này mới mỉm cười nói:

- Hắc hắc, còn muốn khi dễ bản thiếu gia? Bản thiếu là người rất dễ thù ghét , cho dù ngươi là súc sinh ta cũng sẽ mang thù, vừa rồi đánh ngươi có sảng khoái không?

Nghệ Phong nhìn nhãn thần của Mộc ly linh, phảng phất trêu tức như mèo nhìn chuột. Thực lực hiện tại của Nghệ Phong, cho dù không tìm được linh hồn của Mộc ly linh, vẫn có thể tiêu diệt nó.

- Ngươi định trốn đi đâu?

Nghệ Phong nhìn Mộc ly linh đang vội vàng rút lui, cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt thi triển Mị Ảnh thân pháp, tung một quyền đánh lên lưng Mộc ly linh.

- Gàoooo...

Một tiếng thét chói tai vang lên, Mộc ly linh bỗng nhiên mềm nhũn, con mắt lục quang chớp động lập tức không còn quang mang, chậm rãi ngã xuống mặt đất, một quyền này đã trực tiếp đánh lên linh hồn của nó.

Nghệ Phong nhìn thi thể của Mộc ly linh, trong đầu không ngừng xoay chuyển suy nghĩ: Hôm nay nhất định phải bắt được thứ quỷ dị đó, trộm của ta nhiều Linh như vậy, còn không biết nó là ai, thật sự là quá mất mặt.