Mị Ảnh

Chương 88: Phân giai của y sư

Cát Thu Sa nhìn thấy trên đường đi, Nghệ Phong không ngừng mua các loại dược thảo, nghi ngờ trong lòng cũng dần dần biến mất, tiểu tử này, nói không chừng thực sự là y sư không tồi. Ít nhất nhãn lực chọn dược thảo của hắn rất tốt, những thứ hắn chọn đều là loại dược thảo tốt nhất.

- Chọn dược thảo xong chưa?

Cát Thu Sa thấy Nghệ Phong không hề lưu luyến những cửa hàng dược thảo này, liền lên tiếng dò hỏi.

Nghệ Phong cười nói:

- Mặc dù ở đây không tìm được dược thảo tốt, nhưng may mắn là, miễn cưỡng có thể phối chế được dược dịch tam giai.

Vẻ mặt Nghệ Phong đầy tươi cười, chỉ là trong đáy lòng vẫn không nhịn được thở dài nói: Những nơi như thị trấn nhỏ này căn bản không tìm thấy dược thảo hiếm có. Ta vốn đang muốn luyện chế một số tễ thuốc đề phòng khi cần đến trên đường đi, thế nhưng hiện tại đành phải từ bỏ suy nghĩ này rồi.

Cát Thu Sa nghe Nghệ Phong nói như vậy, ngược lại rất quỷ dị quan sát Nghệ Phong: nghe ngữ khí của thiếu niên này, hình như hắn rất không hài lòng với những dược thảo này. Lẽ nào hắn còn có thể luyện chế dược thảo cao cấp hơn sao?

Nghĩ vậy, Cát Thu Sa không khỏi lắc đầu, thiếu niên còn trẻ như vậy, y thuật của hắn chẳng lẽ còn có thể chế ra dược tễ vượt qua tam giai?

- Cát đại thúc. Không biết dược đỉnh được bán ở đâu?

Nghệ Phong bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu hỏi Cát Thu Sa.

- Ngươi thân là một y sư? Tại sao ngay cả dược đỉnh cũng không có?

Dược đỉnh, là vật mà một y sư không thể thiếu.

Nghệ Phong ngượng ngùng cười nói:

- Cái này… Ta không cẩn thận làm rớt mất.

Nghệ Phong đương nhiên sẽ không nói, khi ở Thánh địa, có một dược đỉnh tốt nhất cho mình luyện tập. Thế nhưng hắn không thể mang dược đỉnh đó đi được.

Nghe xong giải thích, lúc này Cát Thu Sa mới trở lại dáng vẻ bình thường.

- Đi tập hợp với mọi người đã, thật ra ta có một dược đỉnh, miễn cưỡng vẫn có thể dùng được.

- Vậy cảm tạ Cát đại thúc.

...

Cát đại thúc phảng phất có chút gấp gáp, tốc độ đi đường càng lúc càng nhanh, rất nhanh đã chạy tới lối vào hạp cốc.

- Cát đại thúc ...

Một thanh âm vui vẻ, thanh thúy vang lên bên lối vào hạp cốc khi Cát đại thúc xuất hiện, thanh âm ngọt ngào làm cho lòng người rung động. Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía chủ nhân của thanh âm này.

Một thiếu nữ có mái tóc vàng óng ánh, mặt cười như ngọc, cánh mũi thẳng tắp, đôi môi kiều diễm đỏ mọng. Khuôn mặt trái xoan vô cùng sinh động, da thịt trắng trẽo, nõn nà. Thần thái mê người. Chỉ có điều, thân thể dáng dấp ngây ngô mười sáu tuổi đã tước đoạt rất nhiều mị lực của nàng. Nhưng Nghệ Phong dám khẳng định rằng, khi nàng trưởng thành, nhất định sẽ là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

- Ha ha, Tình Nhi đợi lâu rồi phải không.

Cát đại thúc nhìn thiếu nữ kia, vẻ cứng cỏi trên mặt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt tươi cười, vỗ vỗ đầu thiếu nữ, sủng ái nói.

- Không có, mới đợi một lát thôi.

Thiếu nữ tên là Tình Nhi bĩu môi, hiển nhiên không thích Cát đại thúc vỗ đầu nàng.

Hai thiếu nien khoảng chừng 20 tuổi, đứng phía sau thiếu nữ lúc này cũng cung kính kêu lên:

- Cát đại thúc!

Cát đại thúc nhìn hai nam tử mặc áo gai, thế nhưng vẫn không thể che giấu khí khái nam nhi trên người, gật đầu nói:

- Áo Thủy, Áo Hỏa, đến đây, để ta giới thiệu cho các ngươi, người này là đội viên mới của chúng ta, Nghệ Phong.

Nghệ Phong bước lên phía trước, mỉm cười nói:

- Xin chào, ta là Nghệ Phong?

- Cát đại thúc, tại sao người lại tìm một tên thư sinh mặt trắng như vậy. Dáng vẻ như vậy, chắc chắn không chịu được vất vả.

Tình Nhi bĩu môi nói, thiếu chút nữa khiến Nghệ Phong té ngã xuống đất: Khốn kiếp, từ lúc nào bản thiếu lại trở thành thư sinh mặt trắng chứ. Đố kị, nhất định là đố kị với vẻ ngoài của bản thiếu? Thế nhưng, Nghệ Phong cũng không ngẫm lại, hắn là nam nhân, người ta là nữ nhân, đố kị với vẻ ngoài của hắn làm gì?

- Tình Nhi muội muội. Ta bảo đảm ta không phải thư sinh mặt trắng. Ta là một y sư.

Nghệ Phong tựa hồ cắn răng nói, hắn hận nhất người khác nói hắn là thư sinh mặt trắng. Hắn đã quyết định, trả thù, nhất định phải trả thù.

- Hừ... Ai cho ngươi gọi ta là Tình Nhi muội muội? Cẩn thận ta đánh ngươi.

Nói xong, nàng giơ nắm tay nhỏ nhắn của mình lên, uy hiếp nói.

Đối với tên thiếu niên vừa gặp mặt đã nhìn nàng từ trên xuống dưới như vậy, nàng thật sự cảm thấy rất đáng ghét.

Nghệ Phong ngạc nhiên, nhìn nàng giơ nắm tay nhỏ nhắn trắng trẻo lên, trong lòng thầm nói:

- Dựa vào nắm tay này mà muốn đánh ta?

Cát đại thúc hiển nhiên rất sủng ái thiếu nữ này, hắn quay sang nói với Nghệ Phong:

- Ngươi đừng tính toán, tính tình của nàng ấy vốn như vậy, ha ha, chúng ta cũng phải chịu đựng nhiều rồi. Ngươi vẫn nên luyện chế một chút dược dịch đi. Nếu ngươi luyện chế không được...

Cát đại thúc không nói rõ, thế nhưng Nghệ Phong vẫn hiểu, nếu như hắn luyện chế không được, hắn sẽ không thể gia nhập đoàn đội của Cát đại thúc.

Nghệ Phong gật đầu, mỉm cười với Áo Hỏa, tiếp nhận dược đỉnh từ trong tay hắn, lấy Hồi Khí thảo vừa mới mua được, ném vào trong dược đỉnh.

Nghệ Phong hít sâu một hơi, mặc dù nói loại dược vật đẳng cấp, hắn có thể tùy ý luyện chế, thế nhưng mỗi lần hắn luyện chế nước thuốc đều quen toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc. Cho nên bất kể Hồi Khí thảo không đáng để để hắn tập trung như vậy thì Nghệ Phong cũng đã ngưng trọng vạn phần.

Cát đại thúc ở bên cạnh nhìn thấy Nghệ Phong bỗng nhiên thay đổi khí chất, âm thầm gật đầu. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nghệ Phong thôi phát đấu khí trong cơ thể, tuôn vào trong dược đỉnh, mặc dù hắn có thể mượn ngoại hỏa. Thế nhưng ngoại hỏa không có đấu khí, thôi phát hỏa diễm luyện chế sẽ có dược hiệu tốt hơn.

Đấu khí chậm rãi tăng nhiệt độ bao trùm lên Hồi Khí thảo, hỏa diễm nhàn nhạt cũng không trực tiếp thiêu đốt Hồi Khí thảo, mà chỉ thiêu đốt từng chút một. Thần kỳ nhất là, Hồi Khí thảo yếu ớt cũng không vì vậy mà héo rút. Hơi nước bên trong hoàn toàn không biến mất.

Cát đại thúc nhìn thấy màn mày, không khỏi gật đầu, chỉ có điều rất bất ngờ khi thấy Nghệ Phong không sử dụng ngoại hỏa, mà trực tiếp mượn dùng đấu khí. Chỉ có điều hắn lập tức bừng tỉnh, ở đại lục, có ai không biết đấu khí, nhìn đấu khí của tiểu tử này có vẻ không mạnh, nhưng dùng để luyện chế dược dịch tam giai vậy là đủ rồi.

Chế thuốc là một kỹ năng đặc biệt của y sư và độc sư.

Một y sư cấp thấp không được ai xem trọng. Thế nhưng, một y sư cấp cao, lại có thể khiến mọi người ngưỡng vọng.

Y sư trên lục giai được tính là y sư cao cấp, chính là cường giả Vương Cấp cũng phải nể mặt. Chỉ có điều người có thể đạt được cấp bậc đó lại cực ít.

Y sư phân làm mười hai giai. Nhất giai nhập môn, nhị giai cầm máu, tam giai hồi khí, tứ giai hoạt sinh nhục, ngũ giai hồi huyết, lục giai dưỡng hồn. Thất giai đề khí, bát giai đoạt mệnh, cửu giai tố cơ, thập giai chết không được, thập nhất giai cứu người chết, thập nhị giai sáng tạo sinh mạng….

Y sư trước ngũ giai, dựa vào tên gọi ý tứ chính là, có thể cầm máu, có thể luyện chế dược tễ hồi phục đấu khí. Điểm ấy, đại đa số mọi người đều có thể làm được.

Thế nhưng, đến lục giai lại hoàn toàn khác. Linh hồn là tồn tại đặc thù, y sư có thể luyện chế dược vật săn sóc linh hồn, có thể thấy được kinh khủng trong đó, quyết đấu giữa cường giả, đại thể sẽ làm linh hồn bị thương. Cho nên, điều này cũng dẫn đến, y sư dưỡng hồn có địa vị đặc thù trong cường giả.

Những cấp bậc sau đó có thể luyện chế dược vật đề thăng đấu khí và đoạt mệnh diêm vương, thậm chí đề thăng cơ sở thiên phú của người. Như vậy còn không khiến người ta điên cuồng.

Về phần cảnh giới sau thập giai, tựa hồ là tồn tại không tồn tại. Chậc chậc, cứu mạng người chết, thậm chí sáng tạo ra sinh mệnh. Đây là năng lực con người có thể sở hữu sao?