Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 400: Không cốc u lan

Tựa hồ sợ Tần Kham không hiểu, Mưu Bân giải thích: "Bạch Liên giáo từ Nam Tống lập giáo tới triều Hoằng Trị ta, vốn đều là bái phật Di Lặc, cho nên còn được gọi là Di Lặc giáo. Mấy năm trước phía bắc Đại Minh ta xuất hiên một người tên là La Mộng Hồng đạo nhân, người này trời sinh căn cốt đạo gia, vào năm Thành Hóa thứ mười tám thì minh tâm ngộ đạo, sau đó sáng lập La giáo, La giáo lúc đầu được gọ là Vô Vi giáo, La Mộng Hồng này sau khi ngộ đạo liề viết ra năm bộ kinh thư, một bộ trong đó là "Khổ công ngộ đạo quyển", trong cuốn này từng đề cập tới cách nói 'Vô sinh lão mẫu', cách nói này lại bị Bạch Liên giáo cướp đi, bắt đầu từ năm Hoằng Trị thứ mười sáu, người Bạch Liên giáo bái không còn là phật Di Lặc mà là 'Vô sinh lão mẫu."

Những điều Mưu Bân vừa nói Tần Kham quả thật không biết, người xuyên qua có ưu thế của người xuyên qua, nhưng ưu thế cũng không thể hiện ở những chỗ này, kiếp trước khi hắn làm phó không có hứng thú nghiên cứu về Bạch Liên giáo cực kỳ xa lạ với hắn này, lúc này nghe Mưu Bân nói ra càng thấy mờ mịt.

" La Mộng Hồng này có liên quan gì tới Bạch Liên giáo không?"

Mưu Bân lắc đầu nói: "Không hề có liên quan gì cả, thuần túy là bị Bạch Liên giáo trộm kinh thư yếu nghĩa, theo Cẩm Y vệ năm đó thám thính biết được, La giáo là giáo phái rất ôn hòa, nó kết hợp thiền tông, lý học và huyền học mà tự thành một phái, tám chữ chân ngôn 'Vô sinh lão mẫu, chân không gia hương' chính là giáo lí của nó, đáng tiếc lại bị Bạch Liên giáo trộm mất, bản ý cũng bị Bạch Liên tà giáo sửa thành rối tinh rối mù."

Nhìn Tần Kham một cái, Mưu Bân hạ giọng rất thấp: "Theo hạ quan biết, ngự mã giám chưởng ấn Trương Vĩnh Trương công công trong cung chính là tín đồ của La giáo..."

Tần Kham ngẩn người, tiếp theo nhìn Mưu Bân với vẻ tán thưởng.

Giáo phái tông nghĩa cái gì, Tần Kham hoàn toàn không hiểu. Có điều hắn rất thưởng thức sự bát quái mới mẻ mà Mưu Bân đưa lên, bởi vì bát quái này tùy thời có thể biến thành tài liệu đen, tương lai sau khi lật đổ Lưu Cẩn, nếu Trương Vĩnh không an phận, có thể dùng tài liệu đen này để giết chết hắn.

"Vô sinh lão mẫu, chân không gia hương", tám chữ này la giáo dùng rồi, Bạch Liên giáo cũng dùng, ngươi nói ngươi là La giáo không phải Bạch Liên giáo, ngươi có thể chứng minh được sao

Không thể không nói, kết làm minh hữu với người như Tần Kham, thật sự là là một chuyện mù mắt chó.

Mưu Bân ngạc nhiên nhìn Tần Kham, không biết sao hắn lại cười âm hiểm không ngừng, Tần Kham một lúc sau mới khôi phục bình thường.

"Mưu đại nhân, tiếp tục nói chính sự đi, Thiên Tân Bạch Liên giáo ngươi tra thế nào?"

"Vâng, ngày ấy hạ quan không tra được gì, sau khi về nha môn liền phát động mật thám Cẩm Y vệ và bang nhàn trong thành Thiên Tân bí mật tìm hiểu tin tức của Bạch Liên giáo, sau khi tìm hiểm mới phát giác chuyện có chút nghiêm trọng, dân chúng trong thành có chừng khoảng hộ, hơn nữa trong đó rất nhiều đều là gia quyến của quân hộ Thiên Tân tam vệ, trong đó đã có mấy trăm hộ trong nhà bí mật cung phụng Vô sinh lão mẫu, hạ quan không dám chần trừ, lập tức hạ lệnh bắt mấy hộ gia đình vào ngục xét hỏi, ai ngờ bọn họ chỉ là tín đồ tầng dưới cùng, hỏi thì chẳng biết gì, chỉ nói Bạch Liên giáo thu nạp tín đồ rộng rãi, nhưng không thu tiền nhan đèn của dân chúng, ngược lại làm nhiều việc thiện, có dân chúng nghèo đói Bạch Liên giáo còn theo tháng tặng họ gạo, hành động này rất được dân chúng dân gian tán tụng, đây cũng là nguyên nhân Bạch Liên giáo bất tri bất giác đứng vững ở Thiên Tân."

Tần Kham trầm giọng nói: "Bạch Liên giáo này tính toán giỏi thật, thu mua lòng người chỉ là việc nhỏ sợ là sợ. . ."

Quay đầu nhìn chăm chú Mưu Bân, trong mắt Tần Kham lại có một tia kinh hoàng: "Ngươi nói dân chúng trong thành có bao nhiêu gia quyến quân hộ?"

Tựa hồ biết Tần Kham đang kinh hoàng về điều gì, trên mặt Mưu Bân lộ ra nụ cười khổ: "Vâng, hạ quan từ vậy mà suy đoán, e là các tướng sĩ trong Thiên Tân tam vệ cũng có không ít người bí mật vào hương đường, cụ thể có bao nhiêu người thì hạ quan không biết được, có thể khẳng định, không phải số ít."

"Ta vệ Chỉ huy sứ có biết không?"

Mưu Bân lắc đầu nói: "Việc này quá mức trọng đại, hạ quan không dám tùy tiện nói lung tung, trừ mật báo cho Bắc trấn phủ ti ra, trong thành Thiên Tân hạ quan không để lộ với ai cả, vả lại, nếu Bạch Liên giáo thật sự đã thẩm thấu vào Thiên Tân tam vệ, ba vị Chỉ huy sứ có làm hay không khó mà nói chắc được, hạ quan sao dám làm cái chuyện ngu xuẩn đả thảo kinh xà đó?"

Tần Kham càng nhíu mày chặt hơn: "Thiên Tân tam vệ, tướng sĩ cả ngạch là một vạn sáu ngàn tám trăm người, nếu bị Bạch Liên giáo nắm giữ cỗ lực lượng này, cộng thêm tín đồ giáo chúng mấy năm nay Bạch Liên giáo phát triển ở dân gian, đến lúc đó phất cờ hành động, mấy vạn người tụ tập, khi đó thực sự sẽ thành chuyện lớn đó."

Mưu Bân trầm giọng nói: "Đáng sợ hơn là, Thiên Tân cách kinh sư có hơn hai trăm dặm, sáng đi chiều đến, nếu Bạch Liên giáo kích động tạo phản mà dẫn tới binh biến ở Thiên Tân, nghịch tặc huy binh đánh thẳng tới kinh sư..."

Cả người Tần Kham run lên, nói: "Đám nghịch tặc này cũng chọn chỗ truyền giáo tốt thật, hiển nhiên là sớm có dự mưu!"

Trong mắt phủ đầy sát khí, Tần Kham nghiến răng nói: "Để Bạch Liên giáo thẩm thấu vào tam vệ mà ba gã Chỉ huy sứ không biết gì, bất luận bọn họ có làm hay không, chỉ dựa vào điểm này cũng đáng mất đầu rồi."

Mưu Bân an ủi nói: "Hầu gia chớ gấp, có lẽ tình huống chưa xấu tới mức đó, Thiên Tân tam vệ hơn một vạn sáu ngàn người, không thể toàn bộ đều phản triều đình được."

Tần Kham nghiêm mặt nói: "Mưu đại nhân, ngươi chớ có xem thường lực lượng của tôn giáo, từ xưa tới nay người mượn danh tôn giáo mà thành đại sự nhiều đếm không hết đâu, xa là từ loạn Khăn Vàng Hán mạt, Trương Giác tụ tập tín đồ hưng binh, tới Thái tổ hoàng đế triều ta lập quốc, nếu nói phạm húy, Thái tổ cũng là mượn thế của Minh giáo, hơn nữa cũng có lời đồn là Minh vương thác thế mới được giang sơn, Mưu đại nhân, tôn giáo tốt có thể dẫn người ta hướng thiện, rửa sạch tâm linh, tôn giáo xấu xa thì sẽ bành trướng vô hạn một mặt ác nhất xấu nhất của nhân tính, khiến người ta nổi điên phát cuồng, không cò thuận theo vương hóa, không còn vâng theo vương pháp nữa, chỗ đáng sợ nhất của tôn giáo là ăn mòn lòng người, Bạch Liên giáo nếu thật sự thẩm thấu vào Thiên Tân tam vệ, tốc độ lan ra của nó tất nhiên là cực kỳ đáng sợ, nó so với ôn dịch còn nghiêm trọng hơn, chúng ta không thể ôm cái ảo tưởng vạn nhất được."

Qua lời nói của Tần Kham, trán Mưu Bân lập tức túa mồ hôi, sắc mặt vốn trọng thương chưa lành mà tái nhợt, lúc này hoàn toàn không còn màu máu.

"Mưu đại nhân, ngươi bị ám sát là thế nào? Trước đó hoàn toàn không có dấu hiệu gì sao?"

Mưu Bân lắc đầu nói: "Hoàn toàn không có dấu hiệu, một tháng trước, hạ quan dẫn mấy chục Giáo úy tới bến tàu, bởi vì theo báo của thám tử, bến tàu có dân phu tụ tập mở hương đường bái Vô sinh lão mẫu, hạ quan vội vàng dẫn người tới truy bắt, kết quả ra khỏi nha môn, khi đi qua một ngõ tối trên đường thì bị trúng ám toán, đối phương có nỏ mạnh, một loạt nỏ tiễn đã bắn chết hơn nửa mấy chục Giáo úy, hạ quan vội vàng lệnh cho mọi người rời khỏi ngõ tối, kết quả một mũi tên thổi do giang hồ nhân sĩ dùng vô thanh vô tức bắn vào bụng hạ quan."

Trong mắt Tần Kham hiện lên vẻ suy tư, lẩm bẩm nói: "Dám ngang nhiên giết Cẩm Y vệ Thiên hộ, hơn nữa hiển nhiên là hành động có chuẩn bị có dự mưu, mục đích của đám người này chẳng lẽ chỉ đơn giản là muốn mạng ngươi thôi sao? Bọn họ làm như vậy không sợ dẫn tới sự trả thù điên cuồng của triều đình à?"

Lúc Hai người đang suy tư trầm mặc thì người trẻ tuổi sắc thuốc ngoài cửa bỗng nhiên gọi với vào trong phòng.

"Thiên hộ đại nhân, Đường đại phu tới thay thuốc cho ngài rồi, có điều lại bị... lại bị thuộc hạ của vị khách quý này cản lại ở ngoài, Đường đại phu sắp tức giận rồi."

Mưu Bân nhìn nhìn sắc trời, cười nói: "Hôm nay Đường đại phu tới sớm thế, lúc trước không phải là trời gần tối mới đến sao?"

Quay lại nhìn Tần Kham, Mưu Bân cười nói: "Xin Hầu gia cho vị đại phu kia vào, hạ quan bị thương khá nặng, lúc ấy mũi tên cắm vào bụng khó gắp ra, may mà có vị Đường thần y này xảo thi diệu thủ, mới cướp được mạng của hạ quan từ tay Diêm Vương về, hơn nữa trong thời gian này Đường thần y mỗi ngày đều không ngại vất vả vào nha môn thay thuốc kê đơn cho hạ quan, đối với hạ quan thực sự là có cơn tái sinh."

Tần Kham cười nói: "Có ơn với Mưu đại nhân tức là có ơn với Cẩm Y vệ chúng ta, ta tất nhiên sẽ không làm khó hắn."

Nói xong Tần Kham xoay người cao giọng hô bảo thuộc hạ bên ngoài cho vị Đường đại phu vào.

Có ngoại nhân, đề tài vừa rồi nói với Mưu Bân tất nhiên là không thể nói nữa, Tần Kham cười dài đứng lên, thuận tay lật xem sách trên giá.

Ánh sáng trong phòng bị che lại, một thân ảnh lả lướt xuất hiện ở cửa.

Tần Kham quay đầu nhìn lại, vẻ mặt không khỏi ngẩn ra, tiếp theo lộ ra thần sắc cực kỳ kinh ngạc.

Chỉ thấy người tới là mặc một thân quần áo màu xanh, trên áo thêu mây lành một trắng, nhìn thêm lên trên là một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, mày như núi xa, mắt như sao sáng, đôi môi mỏng mím chặt, trên mặt không tô son trát phấn, chỉ lặng lẽ đứng ngoài cửa thôi cũng như cướp đi hết cái đẹp của thế gian rồi.

Căn phòng mùa đông rét lạnh, giống như nở ra một đó hoa lan trong cốc trống.