Mộ Sắc Tịch Hoa

Quyển 2 Chương 13: Tranh đoạt

"Viễn Viễn, còn bao lâu nữa mới có thể đến? Tốc độ nhanh lên một chút!"

Mộ Tịch Thịnh sốt ruột, dọc theo đường đi tốc độ càng lúc càng mau, có mấy lần thậm chí còn vượt lên trước Viễn Viễn. Nếu như không phải đang ở địa giới của nhân loại, hắn hận không thể cưỡi gió trực tiếp bay đến đích.

"Nhanh, ta đã có thể cảm giác được hơi thở của bọn họ!"Viễn Viễn động động cái mũi khả ái, ngửi ngửi, sau đó vẻ mặt khẳng định hồi đáp (Vẻ mặt khẳng định của tiểu ly là như thế nào? Ta cũng không biết, mọi người tự động tưởng tượng thôi!)

Nghe vậy, Mộ Tịch Thịnh hơi run lên, tốc độ càng nhanh.

Chỉ thấy trong không trung một bóng đen vụt qua, cuốn theo một trận gió, thổi qua rừng cây u ám, cả người khó chịu.

...

Mã xa nhanh chóng chạy đi, chỉ thấy bóng cây hai bên đường lao nhanh về phía sau. Dọc theo đường đi không có một bóng người, an tĩnh đến có chút đáng sợ, cũng chỉ có một chiếc xe ngựa này ở trên đường.

Đột nhiên, Triệt đưa tay kéo dây cương, cấp tốc dừng xe, mã xa đang bình ổn bị cú phanh gấp làm cho kịch liệt lay động.

Người đeo mặt nạ ở trong xe cẩn thận khống chế thăng bằng cơ thể, đem Mộ Ti Vũ trong lòng bảo vệ càng chặt, cho dù cẩn thận như vậy, vai trái của hắn vẫn đập mạnh vào thành xe đến "rầm" một tiếng.

"Giáo chủ, ngài không sao chứ?"

Triệt quan tâm hỏi, hắn cấp tốc nhảy xuống xe ngựa, đứng một bên bảo vệ mã xa, cả người căng cứng, biểu tình từ trước tới nay chưa từng tập trung như vậy.

Một đạo bóng đen xẹt qua phía chân trời, không cần nói cũng biết đó chính là Mộ Tịch Thịnh.

Hờ hững nhìn Triệt vẻ mặt phòng bị trước mắt, Mộ Tịch Thịnh không chút nào để ý phóng thẳng tới mã xa.

"Viễn Viễn, kẻ này giao cho ngươi giải quyết!"

Triệt cảm thấy bình sinh bản thân chưa từng chịu qua khuất nhục lớn như vậy, cư nhiên bị người coi như không khí không để ý đến, hắn lắc mình, lập tức muốn ngăn trở trước mặt Mộ Tịch Thịnh.

Nhưng trước mặt hắn đột nhiên lại xuất hiện một đoàn bạch sắc, đem con đường trước mặt hắn vững vàng chặn kín. Tập trung nhìn vào, cư nhiên lại là một con tiểu ly màu trắng.

Một chưởng mở tung cửa xe, cảnh tượng ánh vào trước mắt làm Mộ Tịch Thịnh càng thêm phẫn nộ.

"Mộ gia chủ tốc độ thật nhanh!"

Người đeo mặt nạ không chút nào để ý đôi mắt ẩn chứa hai luồng lửa giận của Mộ Tịch Thịnh, vẻ mặt dương dương tự đắc tựa lưng vào đệm mềm trong xe, tay như thị uy đem Mộ Ti Vũ ôm chặt hơn.

"Buông Vũ nhi ra!"

Gằn mạnh từng chữ, Mộ Tịch Thịnh nắm chặt hai tay, không để ý móng tay cắm vào lòng bản tay.

"Tên chết tiệt! Bất luận kẻ nào cũng không được phép đoạt Vũ nhi của ta! Vũ nhi là của ta!!!"

Tức giận ngập trời bùng nổ. Đây là lần đầu tiên Mộ Tịch Thịnh lộ ra khí thế như vậy. Kình khí trên người phóng ra đem Viễn Viễn cùng Triệt đẩy lui mấy bước, trên mặt đất thậm chí còn có cát cùng những viên đá nhỏ bị cuốn bay lên. Mặc dù có chút mất khống chế nhưng Mộ Tịch Thịnh vẫn có thể khắc chế bản thân, không để kình khí phóng về hướng người đeo mặt nạ, tránh ngộ thương Mộ Ti Vũ.

Người đeo mặt nạ ý vị sâu xa nhìn thoáng qua mỹ nhân hôn mê trong lòng, "Nghe đồn Mộ gia chủ rất thương yêu đứa con độc nhất, xem ra là thật!"

Ở dưới loại tình hình này, người đeo mặt nạ cư nhiên vẫn có thể ung dung nói chuyện trời đất. Hắn hiện tại căn bản không có sợ hãi, ỷ vào mình có người trong tay, cái gì cũng không cố kỵ.

Lời nói này không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, Viễn Viễn không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã, nhìn người nào đó tức giận càng sâu, đồng thời tặng cho kẻ không biết trời cao đất rộng dám cả gan vặt râu hùm kia một ánh mắt thương cảm. Trong lòng quyết định, vẫn là giải quyết kẻ trước mắt thì tốt hơn.

Nghĩ nghĩ, thân thể nhỏ bé cấp tốc phóng về phía trước, nhảy tới giữa không trung, không chút do dự hạ xuống một móng vuốt, chạm giữa đỉnh đầu Triệt.

Triệt có chút ngây người không kịp phản ứng, cứ như vậy thẳng tắp ngã xuống mặt đất, quang vinh rời khỏi sân khấu lịch sử.

Giải quyết xong chuyện râu ria, Viễn Viễn cũng không nhàn rỗi, ở trên không trung xẹt qua một độ cong kì quái, thừa dịp hai người giằng co không rảnh để ý đến mình liền lặng lẽ vòng ra đằng sau mã xa.

Cuộc chiến trước mắt hết sức căng thẳng, khẩn trương vạn phần.

"Đừng ——"

Đúng lúc này, người vốn vẫn hôn mê đột nhiên cúi đầu tràn ra một tiếng rên rỉ.

Mộ Ti Vũ cảm thấy mọi khớp xương của mình đều sắp vỡ vụn, toàn thân đau đớn dữ dội, thân thể không chút sức lực, mà ngay cả trong đầu cũng đều hỗn loạn.

"Vũ nhi, ngươi không sao chứ?"

Mộ Tịch Thịnh lòng nóng như lửa đốt nhưng lại không hề có động tác, chỉ có thể đứng một bên lo lắng nhìn.

"Ta, ta đang ở đâu?"

Mới vừa tỉnh lại, trước mắt còn chưa nhìn rõ, Mộ Ti Vũ nỗ lực muốn mở mắt ra nhưng trước mắt giống như có một tầng sương, luôn mơ mơ hồ hồ.

Ý thức cũng chưa tỉnh táo, tựa hồ nghe thấy có tiếng người gọi mình từ rất xa. Ngữ khí thân thiết kia dường như có một cỗ khí mát lạnh, trượt vào đáy lòng y.

"Bé con, ngươi tỉnh?"

Người đeo mặt nạ đưa tay xoa gương mặt non mềm của Mộ Ti Vũ, thanh âm trầm thấp khêu gợi nhẹ nhàng vang lên.

"Vương Thiên Mạch, đem tay ngươi buông ra, bằng không đừng trách ta đem Nguyệt Đàn san bằng!"

"Vương Thiên Mạch?" Người đeo mặt nạ sửng sốt, đột nhiên cười ha hả, "Ha ha ha, Mộ gia chủ bản lĩnh thật lớn, vậy mà ngươi cũng có thể đoán ra ta?"

Nói xong cũng không tiếp tục già mồm cãi lão, đưa tay gỡ mặt nạ trên mặt xuống.

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Lúc này trái lại đến phiên Mộ Tịch Thịnh kinh ngạc, gương mặt lộ ra sau mặt nạ không phải của Vương Thiên Mạch. Đó là một gương mặt anh tuấn khoảng 20 tuổi, đường cong khêu gợi, hiện ra khí chất cao quý không thể nghi ngờ. Nhất là ánh mắt kia, rạng rỡ đầy tinh thần.

"Ta là ai sao? Mộ gia chủ hỏi vấn đề thực tốt, ta là Vương Thiên Mạch!"

"Ngươi không phải Vương Thiên Mạch!"

Mộ Tịch Thịnh khẳng định. Bằng nhãn lực của hắn, liếc mắt là nhìn ra người trước mắt không có dịch dung, nhưng cảm giác quen thuộc kia lại là cái gì? Huống hồ Viễn Viễn cũng không có khả năng nhận sai!

Được rồi, nghĩ đến Viễn Viễn, con mắt Mộ Tịch Thịnh bỗng nhiên tối sầm lại.

"A ———"

Nam nhân trẻ tuổi tự xưng là Vương Thiên Mạch đột nhiên kêu to, cánh tay theo phản xạ vung lên, nhưng Viễn Viễn giống như bám dính trên cánh tay hắn, hàm răng tinh tế chăm chú cắn chặt tay người nọ không tha.

Thừa dịp này, Mộ Tịch Thịnh không chút do dự xuất thủ, một chiêu long trảo thủ rất nhanh đã đem Mộ Ti Vũ kéo vào lòng mình. Chờ Vương Thiên Mạch đưa tay muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi.

"Con vật chết tiệt!"

Một đoàn hắc khí đột nhiên từ trên người Vương Thiên Mạch toát ra. Viễn Viễn đang cắn chặt tay hắn không tha bỗng nhiên cả người run rẩy rơi xuống.

Cái hơi thở kia, là hơi thở đã từng làm nó sợ hãi đó.

"Viễn Viễn, trở về!"

Nhìn ra tình hình không ổn, Mộ Tịch Thịnh lập tức gọi Viễn Viễn trở về.

Viễn Viễn là thần thú, cho dù thân thể đang chìm trong sợ hãi nhưng tiềm thức vẫn có thể đẩy nó nhanh chóng thoát khỏi nơi làm nó sợ hãi kia.

"Ngươi mang theo Vũ nhi đi trước, ở đây lưu cho ta ứng phó!"

Đưa tay đặt Mộ Ti Vũ lên lưng Viễn Viễn không biết từ khi nào đã biến lớn, Mộ Tịch Thịnh cúi đầu quyến luyến hôn hôn lên gương mặt kia, sau đó chuyên tâm chuyển hướng sang Vương Thiên Mạch.

"Cha ——"

Thanh âm Mộ Ti Vũ kêu lên từ rất xa truyền đến, ngữ khí ẩn chứa thâm tình làm trong lòng Mộ Tịch Thịnh ấm áp.

"Vũ nhi, ta rất nhanh sẽ trở về!"

"Đến lúc này, Mộ gia chủ còn có tâm tình hứa hẹn sao?"

Thanh âm sắc nhọn đâm thẳng vào đáy lòng người khác. Hắc khí trên người Vương Thiên Mạch phát ra càng nồng nặc.

"Nguy hiểm!" Trong đầu Mộ Tịch Thịnh phát ra cảnh báo.

"Máu —— Ta muốn máu —— Cho ta máu ——"

Tiếng khàn khàn gián đoạn truyền ra, gõ vào sâu trong lòng người khác.

"Là thị huyết đà la!"

Mộ Tịch Thịnh sắc mặt trắng bệch, cư nhiên là thị huyết đà la, loài hoa tà ác đến từ hắc ám!