Mơ Ước Hậu Vị

Chương 40: Chém đầu

Chỉ nghe tê một tiếng, tiếp theo đó là máu đỏ bắn tung toé, theo tiếng thét chói tai của mọi người, tay Lộ Toàn cầm mảnh nhọn chắc chắn đâm vào cánh tay người đối diện, máu tươi chảy ồ ồ.

Chỉ là người nọ, cũng là Vệ Dịch Hiên, không biết khi nào, hắn lại chắn trước Hoàng thượng cùng Trữ Dung Hoa, thay hai người họ chặn cú đâm của Lộ Toàn, nhanh che cánh tay bị thương, chau mày, hiển nhiên đâm cũng không nhẹ. Nhưng đau thì đau, lúc đó thân thể hắn chưa từng lùi nửa bước.

”Người tới, hộ giá, giải Lộ Toàn đi.” Giọng nói bén nhọn mà hoảng sợ của Phó Hổ vang lên, qua quýt bắt tay vào làm, bộ dáng giương nanh múa vuốt kia lại rất giống một con hổ bị gãy răng, gào khóc gọi bậy, lại không có nửa phần sức lực.

Nhưng Phó Hổ kêu gào vẫn dùng được, thị vệ rất nhanh liền tiến vào, ba người liền trói Lộ Toàn, cho dù hắn dùng sức giãy dụa thế nào, cũng không thoát khỏi sự áp chế của thị vệ.

” Buồn cười, cẩu nô tài ngươi, dám ám sát vua? “ Mục Nguyên Trinh gân xanh nổi dữ dội, ánh mắt giống như dao thép thẳng tắp bắn vào người Lộ Toàn, nói,“Mang xuống chém.”

Lộ Toàn như bị sấm đánh cả người nhảy dựng lên, nếu không phải thị vệ gắt gao tóm hắn, chỉ sợ hắn muốn làm ra hành động điên cuồng hơn. Chỉ thấy hắn dùng toàn bộ khí lực muốn giãy khỏi hai tay của thị vệ, hai mắt đỏ lên, hai má phồng lên, khàn khàn kêu lên: “Hoàng thượng, nô tài trung thành tận tâm vì ngài, ngài không thể cứ giết nô tài như vậy.”

”Mang xuống đi, đừng làm cho trẫm phải nhìn thấy... cẩu nô tài này nữa.” Lúc này Mục Nguyên Trinh lửa giận công tâm, tức giận đến ngay cả hô hấp cũng ồ ồ, may mắn có Lạc Tử Hân ở một bên vỗ ngực thuận khí cho hắn, nếu không chính hắn cũng không biết có thể làm hành động gì thiếu lễ nghi không.

Dọc đường Lộ Toàn tru lên, bị thị vệ kéo ra khỏi Thái Càn cung, dù đi rất xa rồi, vẫn có thể nghe thấy âm thanh the thé của hắn, kêu rất tự tại.

”Hoàng thượng sợ hãi, nô tài ( thần) đáng chết.” Phó Hổ cùng chúng thái giám trong điện và đám người của Lưu Nghệ Long cùng nhau quỳ xuống, trăm miệng một lời kêu lên.

Mục Nguyên Trinh hít một hơi thật sâu, cuối cùng xoa dịu tâm tình quý mức kích động phẫn nộ của mình, ngồi lại trước bàn, nhìn thần tử cùng thái giám đang quỳ, sắc mặt cũng tiêu tan căm giận lúc trước.

”Ngươi là Vệ... cái gì?” Hắn chỉ vào Vệ Dịch Hiên đang quỳ trên mặt đất, cánh tay vẫn còn chảy máu tươi ròng ròng, máy nhíu lại.

Vệ Dịch Hiên giật mình, nói: “Tất cả mọi người đều gọi nô tài là Tiểu Vệ Tử.”

Hoàng đế a một tiếng, khẽ lầm bầm một câu: “Gan lớn lắm.”

”Hoàng thượng thứ tội, nô tài không dám...” Vệ Dịch Hiên nhất thời hiện ra bộ dáng sợ hãi, thân mình lạnh run, giọng nói cũng run rẩy.

”Nhưng lại có công cứu giá.” Lạc Tử Hân nói, “Hoàng thượng, tuy rằng nô tài kia tuổi không lớn lắm, nhưng chung quy cũng coi như tỉnh táo mẫn trí, nếu không có hắn bẩm báo, tin tưởng không thể phá án nhanh như vậy.”

Lưu Nghệ Long cười mỉa nói: “Nương nương nói đúng, thần hổ thẹn.”

”Chuyện này không trách khanh gia.” Mục Nguyên Trinh khẽ đưa tay, giọng nói than nhỏ, “Là trẫm cho Lộ Toàn này nhiều phương tiện.”

Mục Nguyên Trinh vừa chuyển mắt, đầu lại nhìn về phía Vệ Dịch Hiên, khép hờ hai mắt, đôi mắt ngăm đen, có chút cẩn thận người. Thật lâu sau, mới khẽ mở miệng, nói: “Ngươi đã huỷ một trợ thủ đắc lực bên cạnh trẫm, ngươi cũng nên chết.”

”Hoàng thượng tha mạng.” Vệ Dịch Hiên sợ tới mức đầu cũng không dám nâng, dập đầu trên đất, cả người run run không ngừng. Không khí trong điện trở nên quỷ dị thâm trầm.

Lạc Tử Hân nghe vậy trong nháy mắt, thân thể đột nhiên cứng ngắc, trong lòng nhảy lên như hươu chạy, trên lưng có một cơn lạnh thấu xương gió lạnh xuyên vào người nàng, trong lòng bàn tay chảy ra mồ hôi, cứng ngắc nắm chặt tay.

Cũng không biết trải qua bao lâu, đột nhiên Mục Nguyên Trinh cuồng tiếu, nói: “Nhưng, cũng khó có được một nô tài trung thành, làm sao trẫm giết bỏ được?”

Ở trong sự ngạc nhiên thay đổi rất nhanh của mọi người, Mục Nguyên Trinh nói: “Từ hôm nay Tiểu Vệ Tử sẽ thay thế Lộ Toàn hầu hạ bên cạnh trẫm.”

”Tạ... Tạ Hoàng thượng... Ân điển.” Có lẽ chuyện chợt buồn chợt vui này làm cho người ta khó có thể thừa nhận được, Vệ Dịch Hiên ước chừng sửng sốt hồi lâu mới lấy lại tinh thần, lắp bắp chạy nhanh dập đầu tạ ơn.

Tâm tư Hoàng đế quả thực khó có thể nắm bắt được, đồng thời hòn đá trong lòng Lạc Tử Hân cũng đã được bỏ xuống, cũng cảm khái thật sâu, Hoàng đế này mới là người cần kiêng kị nhất trong cung.

Trong Uyển Trữ cung, Lạc Tử Hân ngồi ở trên tháp (1), liếc mắt nhìn Vệ Dịch Hiên đang đứng ở trước mặt nàng cúi đầu thi lễ, hắn khom người, cũng không ngẩng đầu, nàng cũng không có cách nào nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Nhưng, cho dù nàng không thấy rõ vẻ mặt của hắn cũng đoán được hắn đang hoan hỉ.

(1) tháp: sạp, giường nhỏ

”Ngươi vừa lòng?” Giọng nói của Lạc Tử Hân giương cao.

”Nô tài may mắn được nương nương giúp, lúc này mới thuận lợi qua cửa ải, tất cả vẫn là dựa vào nương nương.” Vệ Dịch Hiên thấp giọng nói.

Ánh mắt của Lạc Tử Hân nhìn về phía cửa sổ, sâu kín nói: “Vốn dĩ, bản cung chỉ muốn nhường tất cả tội trộm đạo cho Lộ Toàn, hắn cũng chỉ không có địa vị, không nghĩ tới hắn sẽ nổi điên đến nước này, uổng phí tính mạng.”

Vệ Dịch Hiên mỉm cười, nói: “Nương nương, điều này cũng do hắn gieo gió gặt bão thôi.”

Lạc Tử Hân gật đầu, ánh mắt chuyển về phía đối diện, nói: “Nay ngươi đã là người bên người Hoàng đế, ngươi hắn sẽ không quên chuyện đáp ứng bản cung đi?”

Rốt cục Vệ Dịch Hiên ngẩng đầu, khoé miệng lộ cười, nói: “Nương nương đã quên, nô tài là người có cùng mục tiêu với ngài, chuyện của ngài là chuyện của nô tài.”

Lạc Tử Hân hung hăng mắng hắn một tiếng, nói: “Đừng tự thếp vàng lên trên mặt mình.”

Tuy lời nói như thế, nhưng cũng không thấy trên mặt hắn có vẻ giận dữ, Vệ Dịch Hiên rụt cổ, cười hắc hắc.

Sau khi Vệ Dịch Hiên cáo lui, Lạc Tử Hân duỗi lưng một cái, đi tới trước bàn học, lấy ra một tờ giấy, trên đó có viết tên vài người, đứng đầu đó là Lộ Toàn.

Lạc Tử Hân lấy bút ra, gạch tên Lộ Toàn.

Đúng vậy, những cái tên trên tờ giấy này, đều là những người kiếp trước đã hại nàng hại gia đình nàng cùng người nàng đắc tội. Kiếp này, nàng muốn động thủ trước bọn họ, từng bước từng bước diệt trừ bọn họ.

Lộ Toàn, người đó là người đầu tiên, là nô tài chỉ biết nói dối, nếu không phải do hắn kiếp trước, có lẽ Hoàng đế sẽ không đến nỗi diệt cửu tộc Lạc gia của nàng, lúc này cuối cùng cũng loại bỏ người này. Lạc Tử Hân nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Sau một lúc lâu, rốt cục mở mắt ra, thì thào tự nói: “Lộ Toàn, không nên trách bản cung, muốn trách cũng chỉ trách chính ngươi lòng tham không đáy.”

________________

”Trình thường tại cũng Lục quý nhân đến.” Theo thông báo của Tích Như, Trình Ngọc Dao cùng Lục Nguyệt Nặc đi đến.

Lạc Tử Hân nhẹ nhàng đứng dậy, cười tiếp đón hai vị tỷ muội vào phòng ngồi xuống, nói: “Mấy ngày không thấy hai vị muội muội, thế nào lại cảm thấy gầy đi không ít, đặc biệt là Trình thường tại, thân thể không tốt sao? Nhìn sắc mặt muội có chút tái nhợt.”

Trình thường tại liên tục xua tay, nói: “Không có, tạ ơn Trữ Dung Hoa tỷ tỷ quan tâm, mấy ngày nay thần thiếp ngủ không được ngon giấc thôi.”

Lục quý nhân đang định nói cái gì, lại bị Trình thường tại nhẹ nhàng kéo ống tay áo, liền căng môi kéo căng khăn lụa trong tay vờ tỏ ra nhàm chán.

Nhưng hành động nhỏ của nàng làm sao thoát khỏi đôi mắt lợi hại của Lạc Tử Hân, nhưng cũng đoán được Trình thường tại không muốn cho nàng biết, lập tức cũng không tiện nhiều lời, chỉ là nói đâu đâu lại nổi lên chuyện khác.

”Chủ tử, hạnh nhân vừa được đưa tới, mời dùng.” Tâm Nhuỵ mang một đĩa hạnh nhân để trên bàn, liền lui ra ngoài.

”Hai vị muội muội mời dùng,“ Lạc Tử Hân vui vẻ đón tiếp hai người, tuỳ tay liền bóc vỏ dùng ăn, nhưng lại không thấy Trình Ngọc Dao động tay, liền ngạc nhiên nói, “Muội muội không thích loại hạnh nhân này sao? Bản cung ăn thấy rất ngon.”

Trình Ngọc Dao sửng sốt, trên mặt có vẻ cổ quái, ngượng ngập giơ tay lấy một viên đặt trong lòng bàn tay, nhưng cũng không lập tức bóc vỏ, chỉ dùng lòng bàn tay khẽ gạt.

Hành động quái dị của nàng khiến cho Lạc Tử Hân chú ý, nhìn chăm chú nàng hồi lâu, nói: “Hình như muội muội có tâm sự?”

”A, không, không có, thần thiếp thích ăn.” Nói xong, Trình thường tại liền cúi đầu vội vàng bóc vỏ, nhưng lúc lơ đãng lại nhíu mày lại càng dẫn đến Lạc Tử Hân hoài nghi, mà Lục quý nhân thường liếc về phía của nàng với ánh mắt oán trách lại càng làm nàng cảm thấy hai người này nhất định có việc.

Lập tức, liền túm tay Trình thường tại, nói: “Muội có chuyện? Không được gạt bản cung.”

Chỉ nghe Trình thường tại kêu một tiếng, run rẩy rút tay trở về, hiển nhiên là chạm vào chỗ đau. Đón nhận ánh mắt hoài nghi của Lạc Tử Hân thì Trình thường tại chỉ đỏ mặt đứng lên, lại rụt tay phải vào trong áo.

”Thần thiếp... Thần thiếp chỉ là...” Mặt Trình thường tại đỏ lên, ấp úng nói không xong, ngón tay trái không ngừng cọ vào nhau, hiển nhiên trong lòng có chút bất an.

”Nàng bị mệt, tay cũng bị cắt phải, mắt cũng sắp mù.” Cuối cùng Lục quý nhân không nhịn được, đứng lên, tóm tay phải của Trình thường, chỉ chỉ, nói: “Tỷ xem những vòng đỏ trên ngón tay, chỉ sợ khó có thể cử động được nữa.”

Lạc Tử Hân buông hạnh nhân trong tay xuống, đứng lên kinh ngạc chăm chú nhìn Trình thường tại, ở trong lòng biết nàng tất nhiên đã bị uỷ khuất. Bằng hiểu biết của Lạc Tử Hân về Trình thường tại, tính tình nàng bình thường, thậm chí có chút nhát gan, cho nên dưới tình huống bình thường, cho dù bị uỷ khuất cũng sẽ nuốt vào trong bụng mình, cung kính thuận theo. Người như nàng, nhẫn nhục chịu đựng, lại đắc tội ai?

”Trình thường tại, là ai?” Đôi mắt Lạc Tử Hân sắc bén, giọng điệu có chút quát tháo, Trình thường tại bị nàng làm sợ hãi, nhút nhát lui về phía sau vài bước.

”Chính là Như...” Lục quý nhân thấy thái độ của Trình thường tại, cảm thấy quýnh lên, liền đoạt lời của nàng.

”Như phi nương nương đến...” Theo tiếng truyền báo của thái giám ngoài cửa, đúng là Như phi đến Uyển Trữ cung.

Ba người không khỏi cả kinh, mà Trình thường tại lại giấu tay vào trong áo, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi. Động tác nhỏ của nàng rơi hết vào trong mắt Lạc Tử Hân, trong lòng đột nhiên hiểu rõ vài phần, chắc chắn nàng bị Như phi uỷ khuất. Chỉ là một thường tại nho nhỏ, làm sao khiêu khích sự chú ý của Như phi, Như phi đã làm gì với nàng, mà làm cho nàng sợ hãi đến mức này?

Đang nghĩ, Như phi đã đi vào cửa.