Mơ Ước Hậu Vị

Chương 70: Quay lại tai ương kiếp trước

Tâm Nhị nhìn hộp phấn trong tay, bĩu môi nói: “Đây là phấn hoa hồng. Nương nương, người giữ cái này làm gì vậy?”

Phấn hoa hồng? Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, giống hệt với kiếp trước, có người giấu đồ trong ngăn tủ của nàng, chỉ sợ là để thuận tiện cho người đến lục soát, sau đó nàng sẽ bị vu cho tội mưu sát hoàng tự.

Hoàng hậu, ngươi quả nhiên rất ác độc!

“Tích Như, ngươi theo lời ta đi làm chút chuyện.” Lạc Tử Hân nói nhỏ bên tai Tích Như vài câu. Kỳ thật thời gian Tích Như đi theo Lạc Tử Hân lâu như vậy, ít nhiều cũng đã hiểu được một số chuyện trong cung, lúc nghe thấy Tâm Nhị nói đến phấn hoa hồng, cũng đã hiểu đại khái, giờ lại nghe chủ tử nói vậy, lập tức ngầm hiểu, gật gật đầu rồi cầm lấy cái hộp trên tay Lạc Tử Hân, lui xuống.

Quả nhiên giống với dự đoán của Lạc Tử Hân, rất nhanh đã có người lục soát đến Thanh Dương cung.

“Ninh phi nương nương, thực xin lỗi, đây là ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, chỉ có thể đắc tội rồi.” Thái giám nịnh nọt cười cười, cũng không chờ Lạc Tử Hân nói chuyện đã chỉ huy đám cung nhân đi vào lục soát Thanh Dương cung.

Khóe miệng Lạc Tử Hân đã sớm cong cong, mắt thấy những cung nhân này xông vào trong, cũng không ngăn trở.

Qua một lúc lâu sau, trong phòng quả thực tìm được một cái hộp nhỏ màu hồng nhạt để trong tủ quần áo, cung kính đưa cho thái giám cầm đầu, nói: “Lý công công, tìm được cái hộp này bên trong phòng, bên trong có một chút phấn, không biết là phấn gì.”

Lý công công cầm lấy cái hộp, mở ra nhìn, quả nhiên như lời tiểu thái giám kia nói, liền xoay người nhìn Lạc Tử Hân, cười âm hiểm, nói: “Ninh phi nương nương, người có thể giải thích xem đây là vật gì không?”

Lạc Tử Hân tỏ vẻ kinh ngạc, nói: “Cho tới giờ trong cung của bản cung vẫn không có loại đồ này, đây không phải đồ trong cung của bản cung.”

Lý công công kia cười hắc hắc: “Nhưng thứ này đúng là được tìm thấy từ trong tủ quần áo của nương nương, chuyện này chỉ sợ nương nương không thể phủ nhận.”

“Chuyện này...” Lạc Tử Hân nhìn cái hộp trong tay thái giám, mờ mịt hồi lâu không nói gì.

Lý công công thấy vậy, trên mặt lộ vẻ tươi cười nói: “Chuyện này nô tài không dám quyết định, nương nương theo nô tài đi gặp Hoàng hậu, để Hoàng hậu nương nương quyết định thôi.”

Lạc Tử Hân nói: “Nếu công công đã nói như thế, vậy bản cung sẽ đi theo ngươi một chuyến vậy.”

Nhìn sắc mặt trấn định của Lạc Tử Hân, tươi cười của Lý công công hơi ngừng, có lẽ biểu hiện của Ninh phi hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của hắn, khiến cho hắn thấy bất an trong lòng.

Đi tới Kiền Ninh cung, trừ Hoàng hậu, Thục phi cũng có mặt.

“Tham kiến Hoàng hậu nương nương, Thục phi nương nương, Đức phi nương nương an khang.” Lạc Tử Hân hành lễ theo đúng nghi thức.

“Nghe Tiểu Lý Tử nói, trong cung của ngươi tìm được một cái hộp, ngươi giải thích như thế nào?” Ngữ khí của Hoàng hậu lạnh nhạt, nhưng lộ rõ uy nghiêm.

Lạc Tử Hân cười cười, nói: “Hoàng hậu nương nương cho rằng, cái hộp này chứa cái gì?”

Hoàng hậu ngạo nghễ cười cười, nói: “Bản cung nói không tính, không bằng tuyên Thái y qua đây nhìn một chút, cũng không thể để người khác nói bản cung vu oan cho ngươi.”

Lạc Tử Hân mỉm cười: “Cẩn tuân ý chỉ của Hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu thấy nàng trấn định như vậy, trong lòng có chút không yên, thầm nghĩ, chẳng lẽ là đám nô tài tìm lầm đồ rồi? Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt, ra lệnh tuyên Thái y vào.

“Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, trong hộp này là phấn an thần bình thường.” Thái y cung kính hồi báo lại với Hoàng hậu.

“Phấn an thần? Không phải là phấn hoa...” Hoàng hậu nói được một nửa liền im lặng, liếc mắt nhìn Lạc Tử Hân đang cúi đầu đứng trước mặt, tuy có tức giận nhưng không dám nói ra, phất phất tay để cho Thái y lui ra trước.

“Nương nương, đây chỉ là một hộp phấn an thần, thần thiếp nhớ rồi, mấy ngày trước thần thiếp ngủ không ngon, nên sai Tích Như đốt một chút, không nghĩ tới lại khiến cho Lý công công hiểu lầm, là sơ suất của thần thiếp.” Lạc Tử Hân khẽ hành lễ, thái độ cực kỳ khiêm nhường.

Thục phi ở một bên cười duyên vài tiếng, nói: “Ơ, thì ra chỉ là phấn an thần, ngược lại một phen hú vía, bản cung đã nghĩ, sao Ninh phi có thể làm chuyện tình kia. Hoàng hậu nương nương, nên cho người điều tra kỹ mới tốt.”

Thục phi nói một hồi khiến cho trong lòng Hoàng hậu không được thoải mái, liền chỉ vào Lý công công khiển trách: “Tên nô tài này, ngay cả phấn an thần mà cũng không phân biệt được? Còn dám oan uổng Ninh phi.”

“Nô tài biết sai rồi, mong Ninh phi nương nương thứ tội.” Lý công công bùm một tiếng quỳ xuống, dập đầu mấy cái với Lạc Tử Hân.

Lạc Tử Hân lại bày ra vẻ được tâng bốc mà run sợ, nói: “Lý công công sao lại nói vậy, ngươi cũng vì suy nghĩ an toàn trong cung, làm sao bản cung có thể trách ngươi được?”

Hoàng hậu nương nương cười cười, viện cớ có chút việc, bảo Lạc Tử Hân trở về, vì ngại có Thục phi đang ở đây, nàng cũng không thể nói thêm gì. Kỳ thật trong lòng nàng cũng hiểu, chỉ sợ rằng Ninh phi đã biết trước chuyện vu oan, lúc này mới náo loạn ra trò hề, trong lòng âm thầm tức giận.

Trải qua hai ngày, vốn tưởng chuyện đã gió êm sóng lặng, nhưng đột nhiên Thanh Dương cung lại nhận được mật lệnh của Hoàng hậu, nói là có chứng cứ chứng tỏ Ninh phi có liên hệ mật thiết đến chuyện Quý phi xảy thai, phải đến chỗ Hoàng hậu để thẩm vấn.

Sau khi Lạc Tử Hân nghe được mật lệnh này, hỏi thái giám rốt cuộc là chứng cứ gì, nhưng công công kia chỉ cười chứ không đáp, tuyên bố cứ đến chỗ Hoàng hậu sẽ biết.

Tình huống này khiến cho Lạc Tử Hân không khỏi nhớ tới chuyện kiếp trước bị nhốt vào gian phòng tối kia, hình như thời gian cũng tương tự, mặc dù không hoàn toàn trùng hợp nhưng bánh răng lịch sử vẫn đang dần hướng tới phương hướng kia. Chuyện này khiến cho nàng cảm thấy, phải sớm chuẩn bị thỏa đáng.

“Công công, cho phép bản cung giao phó Tích Như một chuyện, sau đó sẽ đi cùng ngươi.” Lạc Tử Hân nhàn nhạt nói.

Thái giám kia chần chừ một hồi nhưng vẫn đáp ứng. Lạc Tử Hân lập tức nói thầm bên tai Tích Như một hồi lâu, lúc này mới đi cùng thái giám.

Tích Như nhìn bóng lưng Lạc Tử Hân, tim đập mạnh. Vừa rồi việc chủ tử nói trước khi đi, nàng quả thực không dám tin là thật, nhưng có đôi khi nàng cũng phi thường bội phục dự cảm của chủ tử nhà mình, cho nên không dám không tin. Sau khi Lạc Tử Hân đi rồi, Tích Như cũng đi ra khỏi cửa Thanh Dương cung.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Lạc Tử Hân, Hoàng hậu gọi nàng qua, chính là không có ý tốt. Cái gọi là chứng cứ, vẫn là cái hộp màu hồng nhạt kia: “Bản cung đã thay đổi Thái y điều tra, bên trong quả thật có chứa phấn hoa hồng.”

Vì để cho nàng tin phục, Hoàng hậu lại triệu vài Thái y khác, trước mặt nàng tra xét cái hộp, kết quả vẫn tra ra bên trong hộp là phấn hoa hồng.

Lạc Tử Hân nói: “Nương nương, lúc trước cái hộp Lý công công tìm ra rõ ràng có màu sắc khác so với cái hộp trong tay nương nương, vật này cũng không phải là thần thiếp...”

Đôi mắt của Hoàng hậu lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Còn dám nói xạo, bản cung nói là cái này thì là cái này, ngươi không cần hoài nghi.”

Trong lòng Lạc Tử Hân đã hiểu, mặc kệ như thế nào Hoàng hậu chính là muốn đội cho nàng cái tội danh này, mặc kệ nàng thay đổi đồ bên trong, cũng không cần biết lúc đó thứ Lý công công tìm có phải là phấn hoa hồng hay không, chính là chỉ cần có thể vu oan cho nàng.

“Hoàng hậu, cứ cho là trong cung của thần thiếp có phấn hoa hồng thật, vậy cũng không thể nói là thần thiếp hại Quý phi nương nương xảy thai.” Lạc Tử Hân biện bạch.

“Sao lại không liên quan tới ngươi?” Hoàng hậu cười lạnh, “Buổi sáng ngày Quý phi xảy thai, ngươi cũng có qua chỗ nàng ấy, chuyện này người trong cung Quý phi cũng có thấy, ngươi còn dám cãi?”

Lạc Tử Hân giờ mới hiểu được, buổi sáng ngày ấy nàng quả thật có qua chỗ Quý phi, mà khéo là xế chiều ngày hôm đó Quý phi xảy thai, đây nói rõ Hoàng hậu đã nắm chắc thời gian mới ra tay, cố ý kéo nàng xuống nước.

Thấy Lạc Tử Hân không nói gì, đáy mắt Hoàng hậu lộ vẻ đắc ý, lại nói: “Chuyện này cần điều tra kỹ, trước dẫn Ninh phi đi, các ngươi trông coi cẩn thận, không có mệnh lệnh của bản cung, không được thả nàng ta ra.”

Lạc Tử Hân bị người mang đến một căn phòng nhỏ trong hậu viện Kiền Ninh cung, cửa bên ngoài đã bị khóa, rõ ràng muốn giam lỏng nàng. Nhưng khiến nàng vui mừng chính là, đây không phải một căn phòng tối tăm không có ánh sáng, chí ít căn phòng này còn có giường và cửa sổ. Đây không phải không khác gì với Tiệp dư sao? Lạc Tử Hân không khỏi tự giễu.

Hoàng hậu nhìn căn phòng nhỏ xa xa kia, khóe miệng lộ ra tươi cười, cuối cùng nàng cũng có thể thành công.

“Tô ma ma, nên làm như thế nào, ngươi đã rõ chưa?” Hoàng hậu cười dịu dàng.

Tô ma ma là bà vú nhìn Hoàng hậu lớn lên từ nhỏ, sau lại theo Hoàng hậu vào cung, đối với nàng nói gì nghe đấy, cũng là người cực kỳ trung thành, lúc này nghe Hoàng hậu nói như vậy, lập tức đáp lại: “Nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ làm tốt.”

Hoàng hậu khẽ cười, Tô ma ma làm việc, nàng rất yên tâm.

Bây giờ, bản cung nhìn xem ngươi làm sao tiếp tục lưu lại bên cạnh Hoàng thượng, Hoàng hậu nhìn gian phòng kia thầm nghĩ.

Tô ma ma theo ý tứ của Hoàng hậu, đi tới Ngự thiện phòng, lấy một bát tổ yến, bưng ra ngoài. Lúc đi đến giữa hành lang, tiện tay rắc một chút thuốc bột vào trong bát, nhẹ nhàng khuấy khuấy, cũng không nhìn ra bất thường. Tô ma ma cười rồi bưng tổ yến đi.

Lúc đang đi, lại gặp phải Tích Như, bị nàng ngăn trở.

“Tô ma ma, nương nương ta đến chỗ Hoàng hậu đã lâu, sao còn chưa thấy trở về, không biết Tô ma ma có biết là chuyện gì không?” Vẻ mặt Tích Như nóng nảy, “Nương nương nhà ta thật sự không hại Quý phi.”

“Có hại hay không, đây cũng không phải chuyện ta có thể định đoạt, đến lúc đó có tội hay không, vậy thì chờ Hoàng hậu nương nương xét xử đi.” Hai mắt Tô ma ma hếch lên, bộ dáng cực kỳ kiêu căng.

“Tô ma ma, ngươi mau nói cho ta biết, nương nương nhà ta hiện tại như thế nào rồi?” Tích Như quýnh lên kéo tay áo Tô ma ma, thoáng dùng chút sức, tay Tô ma ma bị trượt, bát tổ yến trong tay bị sánh ra ngoài một chút, cũng khiến tay áo nàng bị dính ướt.

Lần này xem như Tô ma ma phát hỏa rồi, đặt bát tổ yến sang một bên, thuận tay vỗ vỗ tay áo mình, nói: “Ngươi cái đồ xú nha đầu này, ta đã nói ta không biết, ngươi còn kéo cái gì, trở về Thanh Dương cung mà chờ đi.”

“Thực xin lỗi, Tô ma ma...” Tích Như chu môi, ủy khuất cúi đầu, hơi hơi lùi ra sau hai bước.

Tô ma ma nhíu mày, xoay người bưng tổ yến lên tiếp tục đi, thấy Tích Như cúi gằm đầu, lầm bầm trong miệng, cũng mặc kệ nàng.

Cửa bị đẩy ra, Lạc Tử Hân nhìn thấy Hoàng hậu và Tô ma ma đi vào, giờ phút này trên mặt Hoàng hậu tràn đầy tươi cười.

“Bản cung đến thăm ngươi, thuận tiện đưa tổ yến cho ngươi, cũng đừng nói bản cung bạc đãi ngươi.” Ý cười của Hoàng hậu triền miên, nhưng Lạc Tử Hân đã nhìn ra, nụ cười này tràn ngập sát khí.

Tô ma ma tiến lên, đưa khay đựng tổ yến qua.