Mơ Ước Hậu Vị

Chương 75: Xuất cung

Mệnh lệnh của Hoàng thượng thì không thể làm trái được, bàn bạc ngày tốt để xuất cung với Ba Đạt Nhĩ, liền quyết định vào hai ngày sau. Vệ Dịch Hiên đã đến mấy lần, chẳng biết vì sao, hình như hắn hơi tiều tụy, còn đưa ra đề nghị hoang đường bảo nàng trốn khỏi cung nữa.

Từ đầu đến cuối Lạc Tử Hân đều không tài nào hiểu được mục đích thật sự mà Vệ Dịch Hiên tiếp cận nàng, có điều sự quan tâm của hắn đối với nàng thì rất rõ ràng. Bây giờ đột nhiên hoàng đế gả nàng cho Ba Đạt Nhĩ, Hoàng đế lại không hề đau đớn thương tiếc, nhưng ngược lại thái giám lại tỏ ra vô cùng lo lắng, mặc kệ ý định ban đầu của hắn là gì, nàng cũng vô cùng biết ơn hắn.

Chỉ là, cả thiên hạ này đều là của Hoàng thượng, coi như trốn được ra khỏi cung thì nàng có thể đi đâu, cho nên đối với chủ ý hoang đường của Vệ Dịch Hiên, Lạc Tử Hân cũng chỉ có thể nở nụ cười nhạt mà thôi.

Hôm nay, là ngày cuối cùng có thể nhàn nhã đi dạo ở trong hoàng cung này, trong lòng lại vô cùng xúc động.

Nhưng mà, bất ngờ gặp phải vài người, cả người của bọn họ mặc y phục khác với nước của mình, cũng không giống với người của Đại Vũ quốc, có điều thoáng một cái Lạc Tử Hân liền đoán ra được, người này chính là người của Đồ Nhã quốc, mà người cầm đầu chính là Ba Đạt Nhĩ.

Bộ dáng của Ba Đạt Nhĩ cực kì thô lỗ, cả người từ trên xuống dưới phát ra một cỗ ngang ngược, ánh mắt giống như chim ưng lộ ra từng tia có khả năng uy hiếp người khác, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng điều khiến cho nàng không thể chịu đựng được chính là hắn lại có thể vừa đi vừa ăn cái gì đó, thỉnh thoảng còn chùi tay bẩn lên trên y phục.

Lạc Tử Hân là người của Đại Vũ Quốc, mặc kệ là làm thiên kim tiểu thư cũng được, làm nô tỳ cũng không sao, tiếp nhận và bảo vệ những văn hóa của Đại Vũ quốc, không thể chịu nổi đối với người không không có lễ nghi như vậy, lập tức trong lòng sinh ra cảm giác chán ghét. Nghĩ đến ngày mai nàng phải đi theo người này sống hết nửa đời sau, trong lòng cũng sắp ứa ra máu.

“Nương nương, hắn chính là Vương gia Ba Đạt Nhĩ sao?” Tâm Nhị đi theo bên cạnh nàng hỏi.

“Ừ.” Lạc Tử Hân khẽ ừ một tiếng, đối với người ở trước mặt này, đột nhiên nàng không có sức lực để nói chuyện.

“Nương nương, nô tỳ cảm ơn ân cứu mạng năm đó của nương nương.” Đột nhiên Tâm Nhị nói một câu không đầu không đuôi này, Lạc Tử Hân còn đang suy nghĩ y tứ câu nói của nàng ấy thì Tâm Nhị đã đi đến chỗ của Ba Đạt Nhĩ, trước khi đi còn cầm lấy áo choàng của Lạc Tử Hân đang ở trên tay của Tích Như đi, khoác lên người mình.

Hành động này của Tâm Nhị, bỗng nhiên Lạc Tử Hân hiểu được mục đích của nàng ấy, muốn ngăn nàng ấy lại, nhưng đã không còn kịp.

Chỉ thấy Tâm Nhị đi nhanh tới trước mặt của Ba Đạt Nhĩ, lớn mật trợn to mắt lên nhìn chăm chằm vào hắn.

“Ngươi chính là Vương gia Ba Đạt Nhĩ sao?”

Ba Đạt Nhĩ nhìn nữ tử có dung mạo xem như có phần xinh đẹp ở trước mặt mình này, kinh ngạc với sự to gan của nàng, nói: “Chính là ta.”

Đột nhiên sắc mặt của Tâm Nhị lạnh xuống, nói: “Ngươi chính là người muốn lấy ta sao? Ngươi có biết ta là Ninh phi, phi tử của hoàng thượng không, ngươi thật là to gan.”

Ba Đạt Nhĩ rất thích thú, cười to, nói: “Hay cho một nữ tử đanh đá, bản vương thích. Hóa ra nàng chính là Ninh phi sao, được, bắt đầu từ ngày mai, nàng chính là Vương phi của Ba Đạt Nhĩ ta. Ta không quan tâm đến việc nàng có từng là phi tử của Hoàng thượng Đại Vũ quốc hay không, chỉ cần ta thích là được rồi.”

Nói xong, hắn liền dùng hai tay dính đầy đồ ăn của mình ôm lấy vai của Tâm Nhị, vô cùng đắc ý.

Tâm Nhị cãi nhau với hắn vài câu, cuối cùng cũng không thể chống lại nổi “Lời nói hùng hồn” của hắn, bị hắn mạnh mẽ kéo ra khỏi Ngự Hoa Viên.

Buổi tối, lúc Lạc Tử Hân đang lo lắng chờ đợi, cuối cùng Tâm Nhị cũng trở về Thanh Dương cung, chỉ là sắc mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng vô thần.

“Tâm Nhị, cái tên Ba Đạt Nhĩ kia mang ngươi đi đâu vậy?” Tích Như vừa nhìn thấy nàng đi vào, vội vàng kéo nàng lại.

Sắc mặt tái nhợt của Tâm Nhị khẽ kéo ra một nụ cười tươi, nói: “Hắn... Hắn làm cho ta sớm trở thành phu nhân của hắn...”

Tâm Nhị nói lời này ra lại vô cùng bình tĩnh, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt và ánh mắt vô thần kia đã nói cho người khác biết rằng nàng đã phải chịu kích thích rất lớn ra, thì vẻ mặt của nàng lại bình thản như vậy, lại có thể mỉm cười mà đối mặt.

“Cái gì, tên súc sinh đó, ta đi chém hắn.” Tính tình nóng nảy của Tích Như bộc phát, thật sự muốn xông ra ngoài, lại bị Tâm Nhị liên tiếp kéo lại.

“Tích Như, ta đã tâu với Hoàng thượng rồi, để ta thay Nương nương gả đến Đồ Nhã quốc. Sớm muộn gì cũng là người của hắn, coi như là sớm hơn hai ngày đi.” Tâm Nhị cười khổ nói.

“Tâm Nhị, ngươi làm như vậy là vì cái gì? Đó là hạnh phúc cả đời của ngươi.” Lòng của Lạc Tử Hân có chút xúc động.

Tâm Nhị lại nở nụ cười, đột nhiên quỳ xuống, nói: “Nương nương, nếu như không phải lúc đó ngài cứu nô tỳ từ trong Hoán Y cục (Chỗ giặt quần áo) ra, thì căn bản sẽ không hề có sự tồn tại của Tâm Nhị. Hơn nữa thời gian dài ở bên cạnh nương nương như vậy, nương nương đối xử thân thiết với nô tỳ như là tỷ muội, nô tỳ mang ơn của nương nương, làm sao có thể để cho nương nương đi chịu sự đau khổ này chứ. Nương nương, người là người của hoàng đế Đại Vũ quốc, chứ không phải là của Ba Đạt Nhĩ kia.”

Đột nhiên Lạc Tử Hân cảm thấy miệng của mình khô khốc lạ kỳ, từ đầu đến cuối không thể nói được câu nào, Tâm Nhị lại nói tiếp: “Nhà của nô tỳ nghèo, nên mới đưa nô tỳ vào trong cung, có thể đây chính là số mệnh của nô tỳ, nếu như gả cho Ba Đạt Nhĩ, thì có thể trở thành Vương phi, như vậy không phải là rất tốt sao?”

“Tâm Nhị...” Lạc Tử Hân khẽ kêu một tiếng, cuối cùng vẫn không nói gì, cũng không biết nên nói cái gì, liền để Tích Như đỡ Tâm Nhị đi xuống rửa mặt nghỉ ngơi.

Tâm Nhị lại có thể hi sinh chính mình, giải vây cho nàng như vậy, trong lòng nàng thật sự thấy cảm động. Khoảng thời gian trước kia cho tới bây giờ, đúng là nàng đối xử với Tâm Nhị không tệ, nha đầu này lại biết ơn, cũng xem như không phí công lâu nay mình chăm sóc nàng ấy. Tâm Nhị đúng là một nô tỳ trung thành, đột nhiên mất đi nàng ấy, trong lòng của Lạc Tử Hân lại có chút không nỡ từ bỏ. Nhưng mà nàng không làm được gì cả, dù sao nếu như Tâm Nhị không đi, thì chính là nàng muốn đi tới Đồ Nhã quốc.

Ba Đạt Nhĩ không nghi ngờ gì liền để Tâm Nhị trở thành Vương Phi của hắn, vui sướng dẫn quân về nước. Trước khi đi, nàng nhìn thấy dòng nước mắt của Tâm Nhị, đột nhiên tâm tình trở nên vô cùng buồn phiền.

“Nương nương, lại không sửa được tật xấu đa sầu đa cảm này, Tâm Nhị làm vậy là vì báo đáp lại ân tình của người, người không cần phải lo lắng.” Đột nhiên bên tai xuất hiện giọng nói của Vệ Dịch Hiên.

Lạc Tử Hân nhìn đội quân đã đi xa, lại quay đầu liếc mắt nhìn Vệ Dịch Hiên một cái, đột nhiên trong lòng xuất hiện một ý nghĩ, nhàn nhạt mở miệng nói: “Vệ Dịch Hiên, chuyện này là chủ ý của ngươi phải không.”

Vệ Dịch Hiên ở đằng sau trầm mặc rất lâu, mới mở miệng: “Nô tài không muốn người rời đi.”

Khi ánh mắt của nàng rũ xuống, Vệ Dịch Hiên lùi về sau hai bước, xoay người rời đi.

Hắn lại cứu nàng lần nữa sao?

Chuyện Tâm Nhị gả thay cả hậu cung đều có nghe nói, tâm tình của hoàng hậu cũng trở nên buồn bực căng thẳng. Vốn cho rằng lần này Ba Đạt Nhĩ có thể làm cho Ninh phi chướng mắt kia hoàn toàn biến mất khỏi bên cạnh hoàng thượng, nhưng mà không ngờ lại bị nha đầu Tâm Nhị này phá rối. Nhưng mà hoàng thượng đối mặt với sự “nhầm lẫn” như vậy, dường như cũng ngầm thừa nhận, thân là hoàng hậu, nàng cũng không thể lại gây thêm sóng gió gì nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ hội này tuột mất. Hơn nữa, rõ ràng nàng có nói tới thân phận Ninh phi giả mạo với Hoàng thượng rồi, vốn tưởng là Hoàng thượng sẽ không thể tha thứ, lại không nghĩ rằng Ninh phi này lại thần thông quảng đại như vậy, có thể lập công lớn, dĩ nhiên ưu khuyết điểm đối chọi với nhau rồi. Ngay cả tên loạn tặc Lạc Kiến Phú cũng khôi phục lại chức quan, xem ra Ninh phi kia lại càng kiêu ngạo hơn rồi.

Hoàng hậu nghĩ như vậy liền tức giận, hung hăng hất mọi thứ trên bàn xuống dưới đất.

Có điều, nếu như vẫn là phi tử ở Đại Vũ quốc, thì mệnh lệnh trước đó của hoàng thượng vẫn có hiệu lực, nàng ta phải tuân theo thánh chỉ mà đi Phạm Quang Tự niệm Phật ba tháng.

Có điều như vậy cũng được, thanh tu một thời gian, cũng để cho mình bình tĩnh lại một chút.

“Nàng đi ba tháng, coi như là cầu phúc cho thái hậu đi.” Mục Nguyên Trinh lạnh nhạt nói: “Trẫm thấy, ba tháng này tạm thời để cho Tiểu Vệ Tử đi theo nàng đi, có chuyện gì, để cho hắn làm giúp là được.”

“Tạ hoàng thượng ban ơn.” Lạc Tử Hân cảm ơn hoàng thượng, nhàn nhạt thối lui ra ngoài, chuẩn bị đi đến Phạm Quang Tự.

Lạc Tử Hân lấy thân phận Hoàng phi để vào Phạm Quang Tự, tất nhiên phương trượng trong chùa cũng không có bất kỳ thất lễ nào đối với nàng, để tiện cho nàng hằng ngày tụng kinh niệm Phật, đặc biệt để cho nàng ở trong một hậu viện vắng vẻ, việc này cũng để cho nàng không ít tiện lợi. Nơi cửa Phật thanh tĩnh, mấy ngày nay mỗi ngày tụng kinh niệm Phật, ngược lại nàng cảm thấy tinh thần khá hơn nhiều, không còn nhìn thấy sự lục đục đấu đá trong cung nữa, dĩ nhiên tâm tình thoải mái không ít.

Chỉ là dù sao sinh hoạt trong chùa cũng rất nhàm chán, may còn có Tích Như ở bên cạnh với nàng.

Lần này nàng xuất cung đi đến chùa, chỉ dẫn theo một thị nữ là Tích Như, người khác chính là Vệ Dịch Hiên mà Hoàng thượng phái đến bên mình. Dĩ nhiên Tích Như vẫn chăm sóc nàng như trước kia, thường xuyên nói cười đùa giỡn với nàng ở trong chùa. Mà ngày thường Vệ Dịch Hiên cũng không thường ở trong phòng, phần lớn thời gian luôn không thấy người đâu, Lạc Tử Hân đoán có thể hắn phải đồng thời chú ý chuyện trong cung nữa, nên không suy nghĩ làm gì. Qua mấy ngày nay, đúng là hắn đặc biệt chăm sóc nàng, cách chăm sóc như vậy lại khiến cho nàng cảm thấy khác với cách chăm sóc của Tích Như, có khi nhìn thấy ánh mắt của hắn, trong lòng của nàng sẽ sinh ra một chút cảm giác kỳ quái.

Bởi vì ở trong chùa, đương nhiên cũng phải kiêng dè người xuất gia, vì vậy mặc kệ là Lạc Tử Hân, hay là Tích Như, đều có đồ ăn chay giống nhau. Đối với Lạc Tử Hân mà nói, nàng cũng rất thích ăn những đồ ăn chay này, nhưng mà Tích Như chính là một cô bé tham ăn, mấy ngày không được ăn đồ ăn mặn, có chút không chịu được, ngoài miệng không nói, nhưng rõ ràng hai mắt buồn chán đã bán đứng nàng ấy.

“Có phải thèm ăn hay không?” Lạc Tử Hân cố ý trêu nàng ấy.

“Nào có, nô tỳ nào dám.” Tích Như vẫn một mực mạnh miệng.

“Tích Như à, chỉ là ăn chay ba tháng mà không chịu được, quả nhiên là không có duyên với Phật.” Lạc Tử Hân hờn giận mắng nàng.

Tích Như đỏ mặt, chần chừ đến bên cạnh của Lạc Tử Hân, lẩm bẩm nói: “Nương nương, sao người lại chế giễu nô tỳ rồi.”

Vệ Dịch Hiên ở bên cạnh nghe được đoạn nói chuyện này, không nhịn được cười, nói: “Tích Như, không bằng chúng ta đi tìm thứ gì ăn ngon hơn đi?”

Tích Như nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên, nhưng trong nháy mắt nghĩ đến điều gì đó, hai mắt lại tối sầm xuống, giống như ăn trộm lén liếc mắt nhìn, dùng giọng nói nhỏ hơn bình thường, chỉ có mỗi mình nàng ấy nghe được nói: “Hay là thôi đi.”

Lạc Tử Hân sớm biết trong lòng của Tích Như đang kiêng dè suy nghĩ của nàng, liền nói: “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, các người đi đi, nhớ kỹ đừng để cho người trong chùa nhìn thấy là được. Đừng gây phiền toái cho người ta.”

“Nương nương, cả ngày ở mãi trong chùa cũng không tốt đối với thân thể, không bằng để nô tài bồi người đi ra ngoài dạo một chút, mấy người trong chùa người cũng không dám nhiều lời đâu.” Vệ Dịch Hiên nói.

“Ta sao? Chuyện này...” Lạc Tử Hân chỉ vào mình, có chút do dự.

Dù sao cũng ăn chay niệm Phật, trong lòng hướng đến Phật là đủ rồi, hơn nữa bị hoàng thượng phạt đến đây niệm Phật, mấy ngày nay cũng coi như là làm tròn bổn phận, hiếm khi được đi ra ngoài thoải mái một lần, cũng không có phải là việc gì lớn. Vừa nghĩ như vậy, cuối cùng tính tình trẻ con của Lạc Tử Hân cũng nổi dậy, hiểu ý khẽ cười với Vệ Dịch Hiên, nói đi thay y phục một tiếng, rồi đi hai người họ theo hắn lén lút chạy ra khỏi ngôi chùa.

“Nương nương, mấy ngày nay nhìn thấy sắc mặt của người tốt lên rất nhiều đó.” Tích Như vừa đi bên cạnh vừa cười khẽ nói.

Ở ngoài cung, trước mặt hai người bọn họ, cuối cùng Lạc Tử Hân cũng buông phần tâm tình cẩn thận dè dặt khi ở trong cung xuống, cũng bỏ đi hành vi cẩn thận dè dặt của một người chủ tử. Có lẽ là đã lâu không xuất cung, mặc kệ là mùi hương khói ở trong chùa, hay là mùi thơm ngát của thiên nhiên trong không khí, đều khiến cho nàng có một loại cảm giác đã lâu không còn được cảm nhận những thứ nữa, mấy ngày nay thường xuyên treo nụ cười trên mặt.

Ba người một đường vừa nói vừa cười mà bước đi.

Chỉ là có lẽ bọn họ không để ý rằng, có một người xuất hiện ở phía sau bọn họ, đang gắt gao nhìn chằm chằm vào bọn họ.