Mộ Vân Thâm

Chương 16

Đợt Trung thu, Dục Sơ vẫn còn đang trên thuyền, sau khi hắn về kinh, La phi bèn sắp xếp một bữa tiệc gia đình trong phủ Tam hoàng tử, mời vài họ hàng tới tẩy trần cho Dục Sơ. Hoàng phủ với Mạch gia ngồi cùng bàn ở nội đường, suốt cả bữa tiệc nói cười vui vẻ, hân hoan khôn cùng. Dục Sơ với Mạch Sở Địch xa cách đã mấy tháng, cách một bàn tiệc, hắn nhìn y gắp thức ăn cho Lục thị phu nhân, chợt nghe Như Hồng bên cạnh nói: “Điện hạ chưa biết đúng không, gần đây ca của thiếp nạp thêm một thiếp thất, mỹ miều như thiên tiên vậy.”

Tay Dục Sơ run lên làm sánh nửa chén rượu, giương mắt nhìn Như Hồng, dường như hắn nghĩ mình nghe lầm.

Như Hồng mỉm cười: “Thiếp biết là ca ca chưa kịp nói cho điện hạ nghe mà.”

“… Chuyện lâu chưa…”

“Ở ngoài thì cũng khá lâu rồi nhưng bảy tám ngày trước mới rước vào cửa.”

Dục Sơ cố giữ nét mặt sao cho không cứng ngắc, khoảnh khắc đó trong lòng hắn chỉ nghĩ, phải hủy diệt tất cả những điều trước mắt, để mở mắt ra sẽ thoát khỏi cơn ác mộng này.

La phi bên cạnh bảo: “Muội muội không nhắc thì ta cũng quên mất đó, sao hôm nay không đưa nàng theo chung vui?”

Mạch Sở Địch đáp: “Thiếp thất thôi mà, không tiện xuất phủ, huống chi nàng sắp trở dạ, thần đệ sợ động thai khí.”

Dục Sơ đứng dậy nói: “… Đường xa mệt mỏi… Hiện giờ ta thấy rất đau đầu, mọi người cứ nói chuyện, ta xuống nghỉ trước đã.”

La phi cùng Như Hồng vội vàng đứng dậy hỏi han, La phi quan tâm: “Hay do thời tiết nóng quá? Thiếp thân gọi hạ nhân dâng trà lạnh ngay đây.”

Dục Sơ lắc đầu, nói: “Địch thiếu gia qua đây… Ta hỏi ngươi chút chuyện trong triều.” Nói xong xoay người rời bàn tiệc.

Mạch Sở Địch buông đũa, “Tẩu tẩu và các nàng cứ ngồi ăn, thần đệ xin lỗi không hầu chuyện được.”

“Nếu điện hạ không thoải mái thì chuyện triều chính nói ít đi một chút, để ngài ấy sớm nghỉ ngơi.”

Mạch Sở Địch gật đầu, “Thần đệ đã biết.”

Bước tới thư phòng của Hoàng phủ, Dục Sơ đẩy cửa ra, nắm cổ tay Mạch Sở Địch đi theo đằng sau đẩy y vào thư phòng, xoay người chốt then cửa.

Mạch Sở Địch lảo đảo mấy bước, thắt lưng đập vào án thư, ho khan mấy tiếng.

Trong phòng không đốt đèn. Dục Sơ đứng trước cửa, tức giận, nhục nhã, căm hận, sóng nối sóng cuồn cuộn nơi cõi lòng, có ngàn vạn câu lên án, chửi mắng muốn thoát ra khỏi miệng song chẳng một lời nào đủ cứng rắn đủ ngoan độc, chẳng một lời nào đủ xé nát trái tim người đó, xem bên trong rốt cuộc chứa đựng thứ gì!

“Tiện nội* dung sắc khuynh quốc, thần đệ nhất thời khó dằn lòng, điện hạ cũng có một thê một thiếp, không biết điện hạ trách thần đệ điều gì?”

(Tiện nội: khiêm xưng vợ mình.)

Trong lòng Dục Sơ đau đớn khôn cùng, “Ngươi trả thù ta? Vì Như Hồng?”

“Hôm nay tiện nội hoài thai đủ tháng, tất nhiên là thần đệ quen với nàng trước khi điện hạ nạp Như Hồng.”

“Là nữ nhi nhà ai? Thừa tướng? Hay là Lại bộ Thượng thư?”

“Nàng là lưu dân tầm thường thôi, thần đệ ngẫu nhiên gặp nàng trên phố, người nhà nàng đã chết hết, chẳng có thân phận gì cả.”

Dục Sơ bước nhanh qua, ghì chặt vai y, đẩy mạnh y vào thư án, “Vậy rốt cuộc ngươi vì điều gì!”

“… Chuyện nam nữ, không vì chữ tình, còn có thể vì điều gì?”

Giọng Dục Sơ chợt lạnh lẽo như băng, “Ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt ta mà nói.”

Mạch Sở Địch ngẩng đầu lên, hai mắt trống rỗng mà nhìn hắn, “Trước đêm ở hoa phòng đó, thần đệ chưa bao giờ nếm thử chuyện nam nữ, tất nhiên không biết mùi vị của nó, giờ thần đệ đã biết cảm giác cá nước thân mật, đại quan đương triều nhất phẩm, một thê một thiếp vốn đâu tính là nhiều.”

“ ‘thề hẹn nữa cũng đều vô dụng’, ‘trong lòng đều rõ’ thì sao?”

“Nếu thần đệ không thuận theo, chắc chắn hôm ấy điện hạ đã lấy tính mạng thần đệ rồi. Ăn thịt uống máu, chẳng phải chính miệng điện hạ đã nói sao?”

Hai tay Dục Sơ ghì chặt vào đầu vai Mạch Sở Địch, Mạch Sở Địch bị đau liền lùi về sau, Dục Sơ xoay mặt y về phía mình, thô lỗ hôn lên môi y. Mạch Sở Địch vùng vẫy, nghiên mực đài bút trên án đều rơi hết xuống đất, Dục Sơ đè y xuống án, Mạch Sở Địch vẫn cực lực trốn tránh, song thế nào cũng không thoát khỏi vòng tay Dục Sơ. Cơ thể dần nóng rực, tay Dục Sơ luồn vào, bắt đầu xé nát quần áo y, Mạch Sở Địch nỗ lực kiềm chế xúc động muốn hùa theo hắn, lửa tình bốc lên lan khắp cơ thể, đột nhiên yết hầu chợt tanh ngọt, y ho ra máu.

Dục Sơ bị tức giận lẫn tình dục kích động đến cuồng loạn, vị tanh trên miệng khiến hắn thoáng chốc tỉnh táo lại, hắn ôm Mạch Sở Địch vào lòng, lấy tay che miệng cho y đang ho không ngừng được. Một dòng chất lỏng nóng ấm chảy vào lòng bàn tay hắn, dinh dính, tanh nồng.

Bốn phía chợt lặng ngắt như tờ, lạnh buốt như băng, dường như như đêm nay, đèn đuốc toàn kinh thành đã bị dập tắt.

Trong lòng bàn tay hắn không chỉ là máu, mà còn là mạng.

Dục Sơ xoay người, nắm chặt lòng bàn tay, như lạnh lẽo mà ôm lấy vai mình.

Giọng nói Mạch Sở Địch yếu ớt đứt quãng từ sau lưng truyền đến, “… Cho tới bây giờ thần đệ, chỉ coi điện hạ như ca ca… Về phần khác, trước nay thần đệ…”

“—— Được rồi, đủ rồi… Vậy là đủ rồi. Ta vĩnh viễn không bao giờ đòi hỏi gì ở ngươi nữa…” Dục Sơ vừa nói vừa đi về phía cửa, “… Sửa sang lại quần áo, ta gọi Địch thái y trong cung tới.”

Tháng chín, giữa thu, Mạch phủ lần đầu có tiếng trẻ con khóc.

Thái Phỉ ôm đứa trẻ, vén rèm bước về phía vợ chồng Mạch Sở Địch, nói: “Chúc mừng thiếu gia thiếu phu nhân, là một cô nhóc rất xinh xắn.”

Lục thị nhận đứa bé, cưng chiều nhìn ngắm nó, thấp giọng nói: “Nếu là một bé trai thì tốt.”

Mạch Sở Địch liếc mắt ra hiệu cho Thái Phỉ. Thái Phỉ gật đầu đi xuống, đóng chặt cửa phòng.

“Đứa con trong bụng phu nhân mới là trưởng tử Mạch gia.”

Lục thị cúi đầu, ngượng ngùng mỉm cười, “Sao lão gia biết là bé trai.”

“Ý ta là…” Mạch Sở Địch bế đứa bé, “Đứa bé trong bụng phu nhân mới là đứa con đầu tiên của Mạch gia.”

Lục thị nghi hoặc ngẩng đầu.

“Đứa trẻ này không phải là cốt nhục của ta.”

“… Lời lão gia nói, thiếp thân không hiểu.”

“Phụ thân đứa bé này đã qua đời, trước khi chết gã phó thác cô nhi quả mẫu họ cho ta, vì họ bị kẻ thù đuổi giết, để bảo vệ an toàn cho họ ta mới đưa nàng ấy vào phủ, cho nàng ấy một thân phận.”

Lục thị ngây người, nước mắt nối thành hàng chảy xuống hai gò má, Mạch Sở Địch ôm nàng vào lòng, nói: “Mấy ngày trước nàng ấy mới tới, ta sợ có thêm biến cố nên mới chưa nói rõ với phu nhân, uất ức cho phu nhân rồi.”

Lục thị phu nhân lắc đầu, nức nở nói: “… Thiếp thân không nên suy đoán lung tung về lão gia… Thiếp thân không nên ngấm ngầm oán trách lão gia…”

“Dù trong lòng phu nhân uất ức cũng để lộ chút nào, thông tuệ lễ nghĩa như vậy mới là chính thất phu nhân của Mạch gia ta, ta không nên giấu phu nhân, xin nhận lỗi với nàng.”

Lục thị vội vã lắc đầu, “Lão gia đừng nhận lỗi thay thiếp… Dù lão gia có thật sự lấy một vị thiếp nữa thì thiếp cũng không nên…”

“Nếu ta không nói thân phận nàng ấy cho nàng thì sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái. Nhưng ta sợ phu nhân không biết sự thực lại đau thương sầu muộn, giờ đã cho phu nhân biết, xin phu nhân tuyệt đối không nói cho ai.”

Lục thị vội vàng gật đầu, “Thiếp thân đã biết. Thân thế mẹ con nàng ấy đáng thương như thế, thiếp thân nhất định sẽ coi vị tỷ tỷ này như tỷ muội ruột của mình, coi đứa trẻ ấy như con gái ruột của Mạch gia.”

Mạch Sở Địch tươi cười, “Người hiểu ta nhất vẫn là phu nhân.”

Lộng Bích tỉnh dậy, đã lặng lẽ nghe được một lúc, bấy giờ mới chợt nhớ tới Việt Lâm Xuyên, nước mắt rơi xuống thấm ướt gối đầu.

Mạch Sở Địch thấy nàng tỉnh bèn nói với Lục thị phu nhân: “Người đã tỉnh, bây giờ cơ thể nàng ấy rất yếu ớt, phu nhân đi nấu bát canh gà cho nàng ấy tẩm bổ đi.”

Lục thị gật đầu lui xuống, Lộng Bích cựa quậy muốn ngồi dậy, Mạch Sở Địch nói: “Ta ngươi sau này không cần câu nệ, cứ nằm nghỉ đi.”

Lộng Bích nằm trên giường, Mạch Sở Địch bế đứa bé tới cho nàng xem, nói: “Từ nay về sau, ngươi là thiếp thất Mạch gia —— tất nhiên, đó chỉ là danh phận. Đứa trẻ này, không phải thân phận gì khác, mà chính là con đẻ của ta.”

Lộng Bích gật đầu, nước mắt trải đầy hai gò má trắng trẻo, “Thiếp thân không biết kiếp trước tu nhiều phúc đức thế nào mà lại được Mạch đại nhân chăm sóc nhường ấy.”

“Việt đại nhân đã phó thác mẹ con ngươi cho ta, tất nhiên ta đâu thể thờ ơ.”

Lộng Bích ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh vui mừng, “Là Việt đại nhân…”

“Việt đại nhân chưa thành thân, lại thêm bất hòa với gia đình, thường thường chỉ ở trong nha môn, không có nơi nào thích hợp để bố trí ổn thỏa cho mẹ con ngươi. Người ta nói nhất nhập hầu môn thâm tự hải*, Mạch gia ta kín cổng cao tường, là lựa chọn thích hợp nhất để giấu người, bình thường ta với Việt đại nhân cũng thân thiết nên hắn phó thác mẹ con ngươi cho ta.”

(“Nhất nhập hầu môn thâm tự hải” (Cửa nhà quyền quý sâu tựa biển) xuất phát từ bài “Tặng tỳ thi” của một thi nhân thời Đường tên Thôi Gia, phản ánh những bi kịch tình yêu tạo nên từ sự khác biệt về dòng dõi trong xã hội phong kiến. Người đời dùng nó để chỉ những nhà quyền quý kín cổng cao tường, canh gác nghiêm cẩn, người thường khó mà ra vào/.)

“Đại ân đại đức của Mạch đại nhân, kiếp sau thiếp thân xin kết cỏ ngậm vành hoàn trả cho ngài.”

“Việc này chỉ là việc ta nên làm để báo đáp ngươi, hai lần ngươi giúp ta hoàn thành đại sự, bây giờ ta chỉ cho ngươi một mái nhà để che mưa nắng, cần gì nói lời cảm tạ.”

“Thiếp thân… giúp đại nhân?”

Mạch Sở Địch gật đầu, “Truyền mật tín của Thái tử tới Lư phủ, ra mặt chỉ điểm Phương Đỗ Nhược, ngươi giúp Việt đại nhân cũng là giúp ta. Hôm nay tặng một danh phận thêm hai đôi đũa, ta còn thấy chưa đáp đền đủ cho ngươi.”

Lộng Bích nhìn đứa bé đã ngủ say, lệ trong mắt lại tuôn ào ạt, “Thiếp thân… đã phụ Lư đại nhân, phụ cả Phương đại nhân… Nhiều chuyện tồi tệ như thế… sao xứng với phúc phận nhường này…”

“Ngươi phụ Lư đại nhân, lại phụ cả Phương đại nhân song chưa từng phụ Việt đại nhân. Suốt cả đời này chỉ có một người là ngươi tuyệt không phụ, phúc phận thế nào cũng đều xứng cả.”

Ánh mắt Mạch Sở Địch rất bình tĩnh. Khoảnh khắc đó Lộng Bích cảm thấy, nàng đã được miễn đi nỗi oan lăng trì ngày trước, được xá đi cái tội phản bội bây giờ, nửa đời lận đận truân chuyên, rốt cuộc đã được đôi mắt ấy cứu rỗi khỏi nhân thế vẩn đục.

“Bây giờ ngươi đã thay đổi thân phận, tốt nhất là tên cũng nên đổi lại.”

“Mọi chuyện thiếp nghe theo lời… ‘lão gia’.”

Mạch Sở Địch mỉm cười, suy nghĩ chốc lát, thứ đầu tiên vụt lên trong đầu vậy mà lại là câu thơ ấy “Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn”.

(Hai câu trích từ bài “Sơn viên tiểu mai” của Lâm Bô. Bản dịch của Điệp luyến hoa:

Thưa bóng đâm nghiêng lan mặt nước.

Thoảng hương toả xuống động hoàng hôn)

… Thực ra cái tên Sơ Ảnh nghe rất hay, tiếc là lại trùng với tên húy của người ấy.

“Từ nay về sau, tên ngươi là Thiển Hương.”

Ngày đứa trẻ đầy tháng, Mạch gia bày tiệc nhưng chỉ mời một mình Hoàng phủ. Như Hồng ôm đứa bé, vừa đùa vừa cười, nói: “Bây giờ mới đầy tháng mà đã thanh tú xinh xắn thế này rồi, sau này nhất định sẽ trở thành một thiếu nữ còn mỹ miều hơn cả tiểu tẩu cho xem, cướp hết trái tim nam tử khắp thiên hạ.”

Thiển Hương cười nói: “Tiểu cô khen nhầm rồi.”

“Nào có khen nhầm, tiểu tẩu không biết đấy thôi, ca ca ta tâm cao khí ngạo vô cùng, ngày đó chọn tới chọn lui mới lấy đại tẩu ta, không ngờ khi gặp tỷ, vừa gặp đã thương. Tiểu tẩu cứ coi mình là kinh thành đệ nhất mỹ nhân đi, không một chút nào vô lý cả.”

Lục thị phu nhân quay đầu đi. La phi thấy thế nói với nàng: “Đứa nhỏ trong bụng đệ muội cũng được hai tháng rồi đấy nhỉ? Nếu sinh được bé trai, chẳng phải Địch thiếu gia đã nam nữ song toàn rồi sao.”

Lục thị phu nhân cúi người đáp lễ, “Xin được mượn lời chúc của tẩu tẩu.”

“Tên đứa bé này đã đặt chưa?”

“Chưa đặt, xin tẩu tẩu thưởng tên.”

La phi cười, “Ta đàn bà con gái, làm thế sao được. Điện hạ đang ở đây, để điện hạ đặt tên cho nó đi.”

Dục Sơ ngồi ghế chủ tọa, chầm chậm uống trà, Mạch Sở Địch ngồi ở ghế dưới, hai người vẫn chưa nói lấy một câu. Nghe La phi nói, Dục Sơ hạ mắt nghĩ một lát, đáp: “Gọi là Bích Tình đi.”

Như Hồng hân hoan cười: “Bích Tình, bích không tình nhật, mạch thượng hoa khai*, cái tên thật nhã!”

(Hai câu trích từ bài “Thiền” của Lý Thương Ẩn.

Bản dịch của Anh Nguyên:

Trời xanh trong vắt, hoa nở trên đồng.)

Lục thị phu nhân cũng nhìn về phía Mạch Sở Địch, thấp giọng nói: “Thật là dễ nghe.”

Nhưng Mạch Sở Địch vẫn chưa nhìn thấy ánh mắt nàng, chỉ cúi đầu xuất thần. Thiển Hương quỳ xuống đất dập đầu, “Thiếp thân thay mặt Bích Tình khấu tạ long ân của Tam điện hạ.”

Dục Sơ đứng dậy, “Một cái tên chẳng tính là gì, sức khỏe đệ muội vẫn chưa hồi phục, đừng hành đại lễ, mau đứng lên đi. Ta phải về trước chuẩn bị, ngày mai còn vào triều, các nàng cứ nói chuyện thong thả.”

La phi muốn tiễn Dục Sơ ra cửa, Dục Sơ lại lắc đầu từ chối. Mạch Sở Địch đứng dậy nói: “Tẩu tẩu cứ ngồi, để thần đệ tiễn điện hạ ra ngoài.”

Mới bước ra khỏi hậu đường, bóng dáng ấy đã đi quá nửa hành lang, Mạch Sở Địch chạy đuổi theo mấy bước nhưng người đó vẫn dứt khoát đi thẳng, cuối cùng y dừng ở hành lang.

Đêm buông trời thoáng lạnh, ve ngân khắp ngọn cây, lúc liền lại lúc đứt, nghe sao mà não nề.

Y hiểu đây là lần cuối cùng Dục Sơ bước chân vào Mạch phủ, cũng hiểu thứ mà Dục Sơ muốn biết là vị nữ tử y thương mến, là đứa con đầu lòng của y.

Không phải y, vĩnh viễn không còn là y nữa.

Tiếng cười trong phòng phía sau lưng dội đến, chốc chốc lại vang tiếng trẻ con khóc.

Mạch Sở Địch che miệng ho ra máu, xoay người bước về phòng.

… Mạch Bích Tình.

Ngũ canh sơ dục đoạn, nhất thụ bích vô tình*.

(Hai câu trích từ bài “Thiền” của Lý Thương Ẩn. Bản dịch của Anh Nguyên:

Năm canh muốn dứt tiếng ngay. Một cây xanh biếc thật hay vô tình.)