Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 11

Cố Vân Quyết đột nhiên gọi Nhạc Minh Trạch lại, "Chưởng môn sư huynh dừng chân, ngươi nói trước đó không định nói chuyện này cho sư tôn, vậy ai đã làm thay đổi ý nghĩ của ngươi thế?"

Nhạc Minh Trạch kinh ngạc nhìn vào đôi mắt Cố Vân Quyết, rất muốn nhìn ra chút đầu mối từ trong đó, nhưng đáng tiếc bên trong ngoại trừ sự hiếu kỳ mà hài đồng nên có thì không thể nào tìm được một tia tà khí và lãnh ý như vừa nãy nữa, hắn chỉ có thể khẽ mỉm cười, ôn hòa nói: "Là Trịnh trưởng lão, cũng là đồng môn sư huynh với Mục sư thúc."

Mục Thần hừ lạnh một tiếng, nhíu mày nhìn hắn, tật xấu lỗ tai mềm* này cần phải trị, không biết đánh một trận có thể chữa khỏi hay không.

(Lỗ tai mềm ở đây nghĩa là nhẹ dạ, ai nói gì cũng nghe.)

Nhạc Minh Trạch nhận thấy không ổn, lập tức trốn.

Sau khi Nhạc Minh Trạch trở về vẫn luôn cân nhắc nên viết thư trả lời như thế nào? Sư thúc của ta nói không thích sư đệ của ngươi, bởi vì sư đệ của ngươi lòng dạ còn hẹp hòi hơn thái giám, cho nên chán ghét môn phái các ngươi đến mức có bệnh cũng không trị, các ngươi cứ chờ chết đi!

Nghĩ tới đây Nhạc chưởng môn liền nghiêm mặt không cần giả bộ, mạnh mẽ nắm đầu mình, chuyện này thật khó giải quyết, cái lý do kia của sư thúc hiển nhiên không thể dùng. Phải dùng lý do gì từ chối mà không đắc tội người ta đây Trong đầu đột nhiên xuất hiện ánh mắt kia của Cố Vân Quyết làm cho hắn tê cả da đầu, tâm tư Nhạc Minh Trạch hơi động, có rồi!

Ngũ sư đệ không phải là lý do tốt nhất sao? Đồ nhi quá nhỏ, không thể rời bỏ sư tôn, cho nên chuyện đến Vạn Kiếm môn khám bệnh cũng có thể từ chối. Thời khắc này Nhạc chưởng môn cảm thấy mình chính là một thiên tài.

Nhạc Minh Trạch rất sảng khoái, trái lại không biết người đọc được sẽ có tâm tình gì...

Sau khi Nhạc Minh Trạch đi, Cố Vân Quyết nâng mặt Mục Thần lên, ánh mắt lạnh xuống, trong lòng sư tôn không ai có thể hấp dẫn bằng tên đồ đệ này mới đúng, cái loại tiểu nhân vật như Quý Thanh Viễn kia nào phải khiến hắn bận tâm, dù cho hắn muốn cả tam giới này, y cũng có thể nâng tay đưa tới cho hắn. Sư tôn không cần nghĩ nhiều như thế, ánh mắt phải thường xuyên đặt trên người y là tốt rồi.

Mục Thần bất đắc dĩ kéo hai cái móng vuốt trên mặt xuống, động tác thích động tay động chân này của tiểu đồ đệ có thể là ỷ lại và thân mật với mình, nhưng tật xấu này không thể làm mãi thành quen, làm một nghiêm sư không nuông chiều đồ nhi, hắn từ chối.

Cố Vân Quyết lần thứ hai bướng bỉnh lại gần, hai tay nhấn vai Mục Thần, gần đến mức hơi thở hai người đan xen, y làm thế nào cũng không thể trấn định được phần cảm giác nóng bỏng trong lòng kia. Trong lòng như có một chỗ trống, lại không biết lấp kín ra sao, chỉ có thể dựa vào người ở bên cạnh càng gần hơn một ít, có thể chạm tới, cảm nhận được, người này là của y. Cặp mắt đào hoa câu người không che giấu được nham hiểm trong đáy mắt, đồng tử đen kịt như biển đen, không có sóng lớn, lại như ẩn chứa một trận gió bão điên cuồng.

Y cười nhạt hỏi: "Sư tôn, ngươi mới vừa nói, muốn cưới ai?"

Mục Thần lần thứ hai kéo tay đồ đệ xuống, vì phòng ngừa y tác quái nữa nên vững vàng chộp móng vuốt nhỏ vào trong bàn tay, có chút quẫn bách hơi nghiêng đầu, cho nên không nhìn thấy nét mặt Cố Vân Quyết bây giờ. Lúc nãy hắn bị chọc tức nên nói không biết lựa lời, nào nghĩ tới tiểu hài tử sẽ tò mò như vậy.

Cố Vân Quyết bò lên ôm cổ Mục Thần, hai tay ôm chặt chẽ, con mắt đen như mực thâm trầm u ám, "Nếu như sư tôn muốn tìm đạo lữ, nhất định phải nói sớm cho ta biết." Âm điệu lanh lảnh của đứa bé còn mang theo nét mềm mại của trẻ con ở độ tuổi này, nhưng ý lạnh trong lời nói lại làm cho Mục Thần đột nhiên hoảng sợ.

Chẳng lẽ là sợ mình tìm đạo lữ rồi sẽ vứt bỏ y?

Nghĩ tới đây, Mục Thần ngốc nghếch an ủi: "Vi sư sẽ không tìm đạo lữ," thấy tiểu đồ đệ ngước mắt chăm chú nhìn vào mắt của hắn, cực kỳ giống một hài tử bề ngoài kiên cường nội tâm yếu đuối, Mục Thần thở dài, tên tiểu tử này thực sự là mẫn cảm yếu đuối làm đau lòng người. Hắn ôm chặt người trong ngực, cằm cọ sát trên gò má Cố Vân Quyết, âm thanh có chút thấp, lại ôn nhu đến bất ngờ, "Sư phụ chỉ cần có Vân nhi là đủ rồi, chúng ta đã từng nói, ngươi lớn rồi phải nuôi ta."

Cố Vân Quyết ngẩn người một chút, sau đó nở nụ cười, cảm giác hư không trong lòng, giống như đã được câu nói này bù đắp, trái tim lập tức rơi vào nơi chân thật. Cảm giác này thật kì diệu, trước đây y chưa từng có, rất xa lạ, thế nhưng cảm giác không tồi.

Từ trong lòng móc ra một mảnh lụa, Cố Vân Quyết nhấc lên cái tay mà Mục Thần từng sờ qua tấm bái thiếp kia, thật nghiêm túc cẩn thận lau chùi sạch sẽ. Y đã trăm phần trăm xác định Mục Thần đúng là mang theo ký ức trọng sinh, bởi vì Mục Thần là một người không thích che giấu, yêu hận rõ ràng liếc mắt liền nhìn thấy. Một đời trước vào lúc này, sư tôn phải có quan hệ không tệ với Ngự Thiên Dực, chỉ cần đối phương đưa ra yêu cầu không quá phận, sư tôn đều sẽ đáp ứng. Chỉ là cứu trị một trưởng lão mà thôi, đối với sư tôn mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay, hiện tại hắn lại cự tuyệt.

Còn có Quý Thanh Viễn, hiện tại sư tôn phải là không biết đến Quý Thanh Viễn, dựa theo tính tình của hắn mà nói, người bình thường cũng sẽ không để ở trong lòng, hắn lại nói Quý Thanh Viễn là một ngụy quân tử. Hết thảy chứng cứ đều tỏ rõ sư tôn biết được những chuyện phát sinh phía sau, nhưng vì sao lại đối xử tốt với mình như vậy, sao không giết chết mình để tránh mầm họa trong tương lai? Không phải mình đã hại hắn phải chết hay sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Vân Quyết liền có chút thất thần, ngón tay Mục Thần rất đẹp, khớp xương tinh tế, thon dài trắng nõn, da dẻ mềm mại bóng loáng, nhiệt độ nắm trong tay vừa vặn...

Thời khắc này Mục Thần cũng đang thất thần, tiểu đồ đệ mãi mãi không trưởng thành thì tốt biết bao, lòng y tràn đầy ỷ lại chính mình, sẽ lo lắng bản thân bị vứt bỏ, sẽ hiếu thuận vì hắn lau tay bưng trà, sau này lớn rồi, nên bay đi.

Kính Đình cùng Kính Minh đã chạy một vòng, trở về nhìn thấy hai thầy trò này còn đang duy trì tư thế lau tay, biểu tình hai người dường như rất quý trọng quãng thời gian này, khiến người khác không đành lòng đánh vỡ cái không khí như thế. Chưa từng thấy Mục Thần để ý ai như vậy, hai đứa liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấu nghi hoặc trong mắt nhau, Kính Minh: Lẽ nào Cố Vân Quyết thực sự là cung chủ sinh ra?

Cảm ứng tâm linh của sinh đôi quả thật là tốt không tả nổi, chỉ cần liếc mắt nhìn nhau liền hiểu suy nghĩ đối phương, Kính Đình nhất thời cảm thấy như bị sét đánh một cái, nhấc chân đạp bay đệ đệ: Ngươi có phải là ngốc không, loại chuyện hoang đường này ngươi cũng tin!

Kính Minh bò lên vỗ vỗ cái mông, tiếp tục khiếp sợ: Đó là đan dược gì, nếu như chúng ta không cẩn thận ăn phải...

Kính Đình nhanh chóng rút kiếm, không chút lưu tình chém xuống đệ đệ, bộ tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang sinh ra người ngu ngốc như thế, thực sự là có lỗi với liệt tổ liệt tông, trực tiếp thay cha mẹ làm thịt hắn, không chừng còn có thể đem về nấu rồi nặn lại một lần!

Hai anh em đánh nhau y như kẻ thù, Kính Minh đánh không lại Kính Đình, miệng lại linh hoạt hơn Kính Đình, một bên bị đánh, một bên mắng hắn: "Ngươi có phải là người không vậy, muốn giết ta độc chiếm gia sản chứ gì, nhà ta nghèo rớt mồng tơi, ngươi làm ca ca còn muốn tranh giành với ta, ngươi đánh chết ta đi, đánh chết ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi, còn đánh nữa ta sẽ tìm mẹ kế cho ngươi, mỗi ngày không cho ngươi cơm ăn!"

Kính Đình giận đến mức mặt đều đen, chỉ tiếc mài sắt không nên kim nói: "Ném hết mấy cuốn sách bậy bạ của ngươi, sau này không cho xem mấy thứ đồ kém thông minh đó nữa!"

Mục Thần bị nháo nên phục hồi tinh thần lại, rút mảnh lụa từ trong tay Cố Vân Quyết ra, tiện tay ném cho thị nữ ở một bên, cầm lấy cành Lãnh Hương hoa mà Cố Vân Quyết vứt ở trên bàn, ôm lấy Cố Vân Quyết, thân ảnh loáng một cái liền đi tới ôn tuyền phía sau núi.

Mục Thần để Cố Vân Quyết dưới đất, thấm ướt cành cây bên trong linh tuyền, không chờ Cố Vân Quyết nói chuyện, lại ôm lấy y đi về phía sau núi.

Xa xa một luồng hương thơm tiên quả thơm ngát phả vào mặt, đứng trên không trung nhìn xuống dưới chân, đủ loại hoa nở, muôn hồng nghìn tía, sương trắng lượn lờ bên trong, các loại linh thú cùng yêu thú qua lại ở trong rừng, nhìn thấy Mục Thần, mấy linh thú tướng mạo đáng yêu tất cả đều dừng lại, hiếu kỳ đánh giá Cố Vân Quyết trong lồng ngực của hắn, cho là Mục Thần lại tìm thêm đồng bạn của chúng về, không nghĩ tới thì ra là một người.

Muốn vứt ở đây nuôi sao?

Cố Vân Quyết cũng không rõ ý của Mục Thần, sư tôn tới nơi này làm gì, giới thiệu bạn chơi với y sao?

Mục Thần ôm Cố Vân Quyết rơi xuống đất, để hắn dưới đất, tay lớn nắm tay nhỏ, hai thầy trò mang giày trắng giống nhau đạp lên lá rụng, phát ra âm thanh sột xoạt, hắn không nói gì, Cố Vân Quyết cũng không mở miệng đánh vỡ phần ấm áp này, mãi cho đến khi đi tới trước thác nước, khóe miệng Mục Thần nhẹ nhàng nhếch lên một độ cong, nói với Cố Vân Quyết: "Nhắm mắt lại."

"Sư... tôn, ngươi cười." Thấy qua rất nhiều mỹ nhân, Mị Ma của Ma giới diễm tuyệt nhất tam giới, cũng không làm lòng y chấn động bằng người trước mắt nhẹ nhàng nở nụ cười, Cố Vân Quyết trong lúc nhất thời có chút sững sờ.

Mục Thần thấy tiểu đồ đệ nhìn mình không biết chớp mắt, bất mãn che ánh mắt của đối phương, đồ đệ ngốc không biết kỷ luật nghiêm minh, vẫn là thiếu dạy dỗ mà.

Giơ tay vung ra một đạo linh lực, chia thác nước trước mắt ra, mặt sau lộ ra một hang núi, cửa động không lớn, nhìn chỉ như cái hành lang. Mục Thần ôm lấy Cố Vân Quyết lắc mình xuyên qua sơn động, dùng âm thanh mang theo vài phần sung sướng nhẹ giọng nói ở bên tai y: "Vân nhi, mở mắt ra."

(Trời ơi tui thích cái cách Mục Thần gọi Vân Nhi quá đuyyyyyyyyyyyyyy)