Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 63

Edit: Arisassan

Thu phục được Đinh Châu là bước ngoặc lớn nhất của trận chiến này, Hồng Thiệu mất Đinh Châu nên không thể vận chuyển vật tư vào trong lãnh thổ Bắc Thần, cuối cùng hoàn toàn bị đánh bại, do đó, Liên vương vừa trở về nước đã bị rất nhiều đại thần dâng tấu bắt lão phải chịu trách nhiệm. Liên vương cảm thấy cực kỳ oan ức, lão nhớ là mình chưa từng hạ lệnh lui binh nào cả, chỉ đột nhiên mất ý thức lúc đang ra lệnh ở Đinh Châu thôi. Nhưng vô số binh sĩ đã tận mắt thấy lão dẫn người ra khỏi cửa thành, lời truyền miệng này chính là chứng cứ xác thực nhất, quốc quân lập tức sai người nhốt lão vào đại lao.

Đúng lúc Liên vương đang vô cùng tuyệt vọng, Hồng Thiệu tướng quân luôn nâng đỡ cho ca ca lão đột nhiên đến cứu lão ra, còn tuyên bố quốc quân hiện tại quá thất đức nên muốn nâng lão thượng vị. Cái bánh từ trên trời rơi xuống này đập cho lão suýt ngất, sau khi hoàn hồn lại, Liên vương lập tức giương cờ tạo phản. Suýt chút nữa lão đã phải chết dần chết mòn trong lao ngục, nên hiện tại vô cùng căm hận cả triều đình, cả đại quân Bắc Thần cũng không thèm để ý, vừa dõng dạc nói muốn đánh ngoại thì phải bình nội trước, vừa đoạt quyền khiến cho cả Hồng Thiệu quốc chìm trong gió tanh mưa máu, chưa đến một tháng đã chết đi vô số người.

Lúc trước khi Hồng Thiệu tướng quân lựa chọn quốc quân thì đã nhìn ra Liên vương này là một người thiển cận không làm được việc lớn, tình hình hiện tại chứng minh rằng ông không hề nhìn nhầm. Tiếc là dưới sự che chở của ông, hoàng thất Hồng Thiệu quốc hoàn toàn mất đi dũng khí, nhắc đến chuyện chiếm tiện nghi lúc Bắc Thần nội loạn thì người nào người nấy đều tích cực cả, nhưng khi Dung Dực đánh vào thì run như cầy sấy ngay, các đại thần liên tục đưa ra đề nghị giải hoà, quốc quân lại không hề có chí tiến thủ, dù ông có khuyên bảo cỡ nào cũng nhất quyết không đánh tiếp.

Trong mắt Hồng Thiệu quốc quân cùng quần thần, hiện tại nước họ đã mạnh lắm rồi, nếu chiếm được Bắc Thần thì càng tốt, không được thì cũng không sao. Nhưng chỉ có Hồng Thiệu tướng quân biết rằng, khí phách của nữ hoàng đế Bắc Thần mới lên ngôi kia hơn xa Hồng Thiệu quốc quân, đến lúc ông phi thăng rời đi thì hậu duệ của ông chắc chắn sẽ đối mặt với mối nguy mất nước. Do đó, khi quốc sư Bắc Thần đề xuất ý kiến dùng nội loạn ở Hồng Thiệu quốc để thu thập âm linh nuôi dưỡng hạt giống Kiến Mộc, ông lập tức cắn răng đồng ý.

Từ khi Nguyệt Triêu bị diệt vong, Hồng Thiệu tướng quân đã đối đầu với quốc sư Bắc Thần, suốt mấy trăm năm qua, người này vẫn giữ nguyên bộ dạng thời niên thiếu, khuôn mặt vẫn được che kín bởi một chiếc khăn, cả tên cũng không cho ai nhắc đến, ông thật sự không hiểu tên Bắc Thần này rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Người này rõ ràng đã bảo vệ Bắc Thần mấy trăm năm, nhưng khi Hồng Thiệu quốc đánh vào Nam Châu thì không chớp mắt đi đến đề nghị hợp tác với địch quốc, nghe tin Thánh Văn đế chết cũng không mở miệng nói nửa lời, cứ như ngoại trừ phi thăng ra thì y không quan tâm đến bất kỳ thứ gì cả. Tuy Bách Lý Thiên Thành tự nhận mình là một người tàn nhẫn, nhưng cũng không thể tuyệt tình đến mức đó được. Cơ mà, dựa vào lập trường của ông thì người này thờ ơ với Bắc Thần mới là tốt nhất, nên ông cũng không hỏi gì. Bây giờ khi đọc được chiến báo từ tiền tuyến, ông bèn suy ngẫm những nghi ngờ nảy ra gần đây, thử hỏi dò: "Tình huống của Liên vương thật sự rất kỳ quái, ngươi nói xem, có khi nào là do quỷ hồn quấy rối không?"

Kiến thức của cường giả Thần Thánh hơn ra người thường rất nhiều, chỉ từ lời kể của người khác thôi đã đoán ra sự thật, nhưng quốc sư Bắc Thần cũng không hứng thú với chuyện này cho lắm, nghe xong suy đoán của ông thì chỉ vô cảm trả lời: "Sau khi Kiến Mộc Thần Quân phân ra sáu giới, phàm là quỷ quái có chút tu vi đều sẽ lên trên trời ở một thời gian ngắn, thế gian có bao giờ xuất hiện một lệ quỷ hung thần như vậy đâu?"

Trong thế giới này, ngoại trừ trường hợp đặc biệt là Mục Nhung lợi dụng lỗ hổng quy tắc của địa phủ để hoá quỷ lúc còn sống, lệ quỷ bình thường cần phải có tu vi mấy trăm năm mới ngưng tụ ra được vật dẫn để phụ thân, tuy tu luyện thành công rồi nhưng chỉ cần phạm lỗi khiến địa phủ chú ý một cái là sẽ bị quỷ sai kéo đi ngay, cho nên nhiều năm qua chưa từng thấy lệ quỷ nào xuất hiện trên nhân gian cả.

Hồi xưa, vì một lý do nào đó mà quốc sư đã từng sưu tầm rất nhiều tài liệu nói về quỷ hồn, mặc dù cảm thấy chuyện này có hơi kỳ quái, nhưng cũng không để trong lòng: "Ngươi lo cái gì? Chỉ cần nuôi lớn thang trời Kiến Mộc, tất cả nguyên khí trong Đại Hoang sẽ thuộc về hai người chúng ta, lúc đó dù cho đối phương là người hay quỷ thì cũng không thể tạo ra bất kỳ uy hiếp gì."

Từ trước đến giờ y đều như vậy, nếu chuyện không liên quan đến phi thăng thì cả mí mắt cũng không thèm nâng lên một chút, nhưng số lượng thương vong trên chiến báo thật sự vô cùng kinh hãi, Hồng Thiệu tướng quân vẫn không nhịn được mà hỏi rằng: "Ngươi có chắc vật này thật sự hữu dụng không? Chúng ta đã bỏ hơn mười vạn oan hồn vào rồi mà sao nó chưa có động tĩnh gì vậy."

"Có thành công hay không thì phải thử mới biết được."

Giọng nói của quốc sư vẫn bình tĩnh như trước, Hồng Thiệu tướng quân lại vô cùng kích động, vỗ mạnh vào cái bàn trước mặt y rồi nói: "Ta dâng cả giang sơn Hồng Thiệu quốc để đổi lấy con đường phi thăng, vậy mà hiện tại ngươi dám nói với ta đây chỉ là thử thôi à?"

"Thử thì biết đâu có cơ hội được phi thăng, không thử thì chỉ có thể chết già dưới trần thế, ngươi chọn cái nào?"

Dường như thấy phiền do bị thúc giục, quốc sư nhíu mày, nói một cách mất kiên nhẫn: "Người Hồng Thiệu quốc không đủ thì cứ sang giết người Bắc Thần, trước sau gì cũng đủ thôi."

Giọng điệu như thứ bị giết chỉ là mấy con kiến này thật sự khiến người khác phải rùng mình, cả Hồng Thiệu tướng quân từng trải nơi sa trường cũng phải ghé mắt nhìn một cái, cuối cùng vẫn hỏi ra thắc mắc trong lòng mình: "Ngươi thật sự không có một chút tình nghĩa nào với Bắc Thần à?"

Quốc sư đã quen biết Bách Lý Thiên Thành từ thời niên thiếu, đường đường là một cường giả Thần Thánh lại vì một thê tử đã chết mà ngậm đắng nuốt cay ngụp lặn trong triều đình chăm lo cho con, chăm một phát tận mấy trăm năm, hiện giờ vì muốn hồi sinh nữ nhân kia mà tìm đường phi thăng, chuyện này thật sự vô cùng nhàm chán, đối với một kẻ đã quên mất lý do phi thăng như y thì chướng mắt vô cùng. Hiện tại y rốt cuộc cũng nâng mắt lên, lạnh lùng nói: "Nếu lúc này thứ cần hiến tế không phải người mà là thú vật, ngươi còn có thể xót xa như vậy hay không?"

"Con người sao có thể so sánh với súc sinh được!"

Đáp án này hoàn toàn nằm trong dự liệu của y, quả nhiên con người ai cũng như nhau cả, chỉ có một thiếu niên không giống người bình thường kia thì đã chết lâu rồi, khoé miệng dưới khăn che mặt cong thành một nụ cười lạnh, y nhỏ giọng nói: "Đúng thế, vốn không phải là đồng loại, chết nhiều hay không có quan trọng gì đâu chứ..."

Ngoại trừ Mục Nhung ra thì không ai biết được thân phận bán yêu của quốc sư Bắc Thần cả, mặc dù Hồng Thiệu tướng quân cảm thấy lời nói của y có hơi quái dị nhưng cũng không nghĩ đến chuyện này, chỉ đành bỏ qua việc bàn luận về nhân tính với cái tên vô tâm kia như mọi khi, nhanh chóng quay về chuyện chính: "Dung Dực đã bắt đầu đẩy mạnh tốc độ công thành, cứ như vậy thì có khi hạt giống của ngươi chưa kịp nảy mầm là y đã đánh tới thủ đô rồi."

Vốn tưởng câu nói này cũng chỉ nhận được câu trả lời qua loa lạnh nhạt, nhưng khi nghe tới hai chữ Dung Dực thì quốc sư Bắc Thần lập tức nhíu mày, bàn tay lướt nhẹ qua mặt gương đồng, trong gương lập tức hiện lên cảnh đại quân Bắc Thần đang tiến đánh, hình ảnh nhanh chóng khuếch tán ra như sóng vỡ, cuối cùng hoàn toàn tập trung vào một thiếu niên giáp bạc huyền bào.

Hồng Thiệu tướng quân vốn rất coi trọng Dung Dực, năm xưa còn định thu y làm đồ đệ nữa, nên hiện tại chỉ cần nhìn một cái thôi là đã nhận ra Dung Dực, nhưng ông lại không ngờ quốc sư Bắc Thần mấy trăm năm qua không hề bày ra biểu cảm giống con người kia, lúc hình ảnh thiếu niên hiện ra thì giọng nói lại đượm nỗi thổn thức: "Dung Dực... quả nhiên y đến để cản trở ta."

Bách Lý Thiên Thành đương nhiên không đoán được y đang suy nghĩ cái gì, trên đời này cũng không ai có thể đoán được, bởi vì y vốn không phải con người, bọn họ dựa vào cái nhìn của mình để suy đoán, nên đương nhiên không thể hiểu được hành động của y.

Từ rất lâu về trước, quốc sư Bắc Thần đã biết mình không giống con người, y là con lai giữa yêu thú và dã thú bình thường, tuổi thọ cũng chỉ có mười năm ngắn ngủi giống mẹ, mấy năm nay toàn dùng nguyên khí để kéo dài mạng sống. Con người có rất nhiều lý do để tu luyện, nhưng đối với y, là do y không muốn chết. Sống sót, một lý do đơn giản như vậy thôi cũng đủ cho một con thú đi tàn sát hết những sinh vật khác rồi.

Thế nhưng, mức độ lão hoá của y vẫn nhanh hơn con người rất nhiều, mặc dù y còn sống, nhưng trí nhớ lại không hề tốt chút nào, không thể nhớ rõ rất nhiều chuyện, chỉ có mong muốn phi thăng là luôn luôn cắm rễ trong lòng y. Y biết trong phủ mình có lập một cái bài vị, cũng nhớ đôi chút về một thiếu niên tên Nhạc Ân rất quan trọng đối với y, nhưng y đã sớm quên mất tính cách và diện mạo của người kia rồi. Bây giờ, ấn tượng duy nhất còn sót lại trong đầu y là hình ảnh thiếu niên mặt mày sáng sủa đứng trên nền tuyết giương cung bắn tên, giống hệt như Dung Dực trong gương lúc này.

Trong phủ quốc sư có một cái hộp được giữ gìn rất kỹ, bên trong chỉ cất giấu ghi chép về một ngày, đó là manh mối có liên quan đến Nhạc Ân mà y tìm được khi nhìn trộm thiên cơ lúc tiến giai Thần Thánh thật lâu về trước. Y vốn không muốn tìm hiểu, cho đến khi Thánh Văn đế mang sinh thần bát tự của Dung Dực và Tử Quy công chúa đến cho y xem bói, y mới phát hiện ra, đó là ngày sinh của Dung Dực.

Y nghĩ, có lẽ, Dung Dực là kiếp sau của người kia. Vì thế, y cố ý đến gặp Dung Dực, lúc đó thiếu niên đang đi săn ở vùng ngoại ô, kỹ năng bắn trường cung vô cùng tốt, đúng là có vài nét giống với thân ảnh trong trí nhớ của y. Thế nhưng, giống như y không nhớ rõ được gì, người nọ cũng không nhớ y, dù y có đứng ở chỗ nổi bật nhất trong đám đông, Dung Dực vẫn không hề liếc nhìn y một cái.

Quốc sư Bắc Thần từng có ý muốn hiểu được loại tình cảm có thể khiến cho một người hy sinh vì người khác, đáng tiếc thay, dù là đệ tử luôn tôn kính y hay hoàng thất do y một tay nâng đỡ, vẫn không thể giúp y kích phát được cảm xúc đó. Y không biết người tên Nhạc Ân kia có khác người bình thường hay không, nhưng cũng không có ý định tìm hiểu.

Dù người đó đã từng quan trọng đến cỡ nào, nhưng nếu đã không nhớ rõ thì còn nghĩa lý gì nữa chứ. Sống sót mới là chuyện quan trọng nhất, ai cũng không thể ngăn y phi thăng, cả kiếp sau của Nhạc Ân cũng vậy.

Do đó, sau khi trở về y lập tức bắt đầu kế hoạch nuôi dưỡng hạt giống Kiến Mộc, hạ lệnh cho Thánh Văn đế diệt trừ Dung gia. Có lẽ do có người thoát được nên trận thế bị phá huỷ, âm linh Dung gia vốn nên bị hạt giống Kiến Mộc hấp thu đột nhiên biến mất, y định giết chết Dung Tịch thì bị Mạc Quy cản lại, đến lúc đó trận pháp chữ thập máu ở vương thành đã bị phá hỏng hoàn toàn, y đành phải chuyển địa điểm đến Hồng Thiệu quốc.

Âm linh nơi biên quan dần dần kích hoạt hạt giống Kiến Mộc, y nương theo nguyên khí ở đây đi dò vị trí của Nhạc Ân thêm một lần nữa, quả nhiên người xuất hiện trong gương chính là Dung Dực đang cưỡi ngựa tiến vào vương thành, thần sắc thiếu niên lạnh như băng, cả người đầy sát khí, hoàn toàn khác với trước kia, chắc đang hận y cực kỳ. Y nghĩ, thế cũng tốt, ít nhất Nhạc Ân sẽ nhớ rõ y, không lơ y đi như lúc trước nữa.

Hiện tại, Dung Dực đang dẫn quân đến Hồng Thiệu quốc, hình như định ngăn cản y nuôi dưỡng hạt giống Kiến Mộc. Y nghiêng đầu suy nghĩ, nếu Nhạc Ân không muốn y sống thì y nên làm gì đây?

Sau đó, không hề do dự chút nào, y chợt nghe bản thân mở miệng nói với Hồng Thiệu tướng quân: "Nếu Dung Dực đã cản trở như vậy, thì phải ra tay diệt trừ thôi."

Đúng thế, bọn họ đã không nhớ được nhau, vốn không còn lựa chọn nào khác, điều đáng tiếc duy nhất có lẽ là, sau này y không còn cơ hội để nhớ ra người tên Nhạc Ân kia là ai nữa rồi.

Đôi lời của tác giả:

Quốc sư: Nhạc Ân là ai vậy?

Nhạc Ân: Quốc sư Bắc Thần hả? Ai vậy? Không biết.

Dung Dực: Mục Nhung, có người nhìn trộm ta!

Mục Nhung (bẻ tay): Sao ta có thể ngờ được cái vụ mất trí nhớ này chứ!?

Hết chương 63