
Giới thiệu truyện
Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ hay online. Truyện Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Đôi Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay là một truyện mới nhất của tác giả Mijia sáng tác thuộc thể loại Tiên hiệp, Đam mỹ, Đồng nhân, với diễn biến, nội dung truyện rất hấp dẫn và cuốn hút. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới đầy sự sáng tạo mới lạ, những tình tiết đặc sắc, giúp bạn có những trải nghiệm thích thú, mới lạ hơn.
Truyện Chữ Truyện Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Đôi Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại TruyenChu. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ TruyenChu ra các chương mới nhất của truyện Truyện Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Đôi Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay.
Edit: └(^o^)┘ Something Cool.
Beta: Fuko.
==============
Loan Phượng giương cánh, vân hà tiêu tán . (Loan Phượng tung cánh, mây màu tiêu tan.)
Bên trong động phủ, Tiêu Minh từ từ thu liễm linh lực cuồn cuộn quanh thân, vững vàng , hắn nhìn viên kim đan mượt mà trượt trong đan điền , rốt cục thở phào nhẹ nhõm một hồi .
Khốn khó gần trăm năm , hôm nay rốt cục kết thành kim đan , trở thành tu sĩ cao cấp có thể chân chính đặt chân tại giới tu chân, mặc dù cái này chỉ là bước đầu tiên trên vạn lý trường chinh, nhưng cũng đủ khiến cho Tiêu Minh kích động vạn phần .
Mở ra pháp trận phòng hộ, Tiêu Minh vừa mới bước khỏi động phủ, đã đối diện với ánh mắt hơi mỉm cười của Huyền Việt, người luôn tận tâm tận lực bảo hộ mình:" Chúc mừng đệ kết đan. "
Tiêu Minh lộ ra nụ cười ngây thơ thuần khiết, đi vài bước, sà vào lòng Huyền Việt, nhón chân lên hôn hai gò má của y:" Huynh cực khổ rồi......"
Huyền Việt không trả lời, một tay bám hông Tiêu Minh, một tay kia đặt lên sau ót của hắn, hơi nghiêng đầu, ngậm lấy đôi môi hé mở của hắn.
Mặc dù biết rõ Tiêu Minh lần bế quan này đã chuẩn bị đầy đủ , cũng không có nguy hiểm gì lớn, nhưng Huyền Việt vẫn đứng ngồi không yên, chỉ sợ đối phương xuất hiện một tia dị trạng —— cho dù là lúc mình kết đan hóa anh, Huyền Việt cũng không có thất thố như thế. Hôm nay rốt cục trời trong mây trắng, đạo lữ bình an mà đứng trong lòng mình, điều này làm cho Huyền Việt cảm nhận được một loại cảm xúc viên mãn chưa bao giờ có.
Ôm nhau một lúc lâu, cho dù vô cùng lưu luyến đạo lữ của mình, Huyền Việt vẫn dùng lực kiềm chế cường đại buông Tiêu Minh ra, vuốt ve mái tóc đen của hắn :" Hôm nay đệ vừa mới lên cấp , khí tức còn chênh vênh, cần phải tiếp tục bế quan để có trụ cột vững chắc . "
Tiêu Minh gật đầu cười, nháy mắt một cái:" Đệ biết, đây là vì lo lắng huynh ở bên ngoài chờ tới mức không nhịn được , cho nên đi ra gặp huynh một lần đó. "
Đạo lữ tri kỷ nhu thuận khiến Huyền Việt vô cùng thỏa mãn, khóe miệng xưa nay mím chặt không khỏi khẽ nhếch lên một tia hài lòng , khuôn mặt lại càng dịu dàng:" Ta đã vì đệ luyện chế pháp bảo, đợi lần sau đệ xuất quan là có thể dùng . Lúc trước không phải đệ nói thích bản mệnh kiếm của ta sao ? Ta dùng huyền băng( băng đen) ở Đông hải tế luyện một thanh kiếm cho đệ, vừa vặn xứng đôi cùng bản mệnh kiếm của ta. "
Tiêu Minh đang định trở về động phủ liền dừng chân lại, hơi nhíu mi:" Không phải đệ đã nói rồi sao? Đệ dùng pháp bảo mình tìm được là tốt rồi ......"
" Ta hy vọng đệ dùng đồ ta đưa cho đệ . " Huyền Việt vẫn không hiểu, vì sao đạo lữ luôn cự tuyệt quà tặng của mình, y muốn cả người đối phương trên dưới đều có dấu vết thuộc về mình, nhưng mà tính tình Tiêu Minh lại hoàn toàn không giống bề ngoài đơn thuần mềm mại , vô cùng độc lập tự chủ khiến cho y có chút bó tay.
Đối diện tầm mắt kiên quyết của Huyền Việt, Tiêu Minh có chút bất đắc dĩ gật đầu qua loa một cái —— hắn cho tới bây giờ vẫn chưa có biện pháp cải biến một số tư tưởng của đối phương, dù cho ...... toàn bộ thể xác và tinh thần của đối phương đều bị hắn nắm trong tay .
" Được rồi, đệ biết, cám ơn huynh . " Lưu một nụ hôn trấn an trên má Huyền Việt , Tiêu Minh xoay người trở lại động phủ bế quan , mà Huyền Việt khẽ vuốt ve nơi vừa được Tiêu Minh hôn , mâu quang mỉm cười hạ đường nhìn xuống .
Các đệ tử xung quanh Lạc Thủy cung đã sớm thấy nhưng không bàn tán gì, phong chủ mặt than của cung mình mỗi khi đối mặt đạo lữ sẽ biến thành bộ dáng mềm mại đến chảy nước, đơn thuần khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng. Ban đầu mọi người còn cảm thấy vô cùng kinh hãi , mà bị kinh hãi như vậy gần một trăm năm, dù là ai cũng sẽ lạnh nhạt cho qua.
Đưa mắt nhìn thân ảnh của Tiêu Minh biến mất phía sau cửa động phủ, Huyền Việt thu lại một tia mất mát, xoay người nhìn về phía đệ tử đang đứng một bên chờ khá lâu, thanh âm lạnh lùng:" Chuyện gì ? "
Thoáng cái vừa thổi gió xuân giờ đã phất gió rét lẫm liệt, đệ tử báo tin có chút không thoải mái mà rùng mình, vội vàng khom người hành lễ:" Chưởng môn có chuyện muốn mời phong chủ một lúc . "
Huyền Việt nhíu mày một cái , hiển nhiên không muốn đi , nhưng dù sao hắn cũng là người đứng đầu một ngọn núi,đạo lữ của mình vừa thuận lợi kết đan, hoàn toàn không có cớ để cự tuyệt.
Huyền Việt huy tụ ngự kiếm rời đi, chuyến đi này mất trọn vẹn nửa tháng , mà một ngày nọ Tiêu Minh đang bế quan trong động phủ lại đột nhiên động tâm , đang nhập định (ngồi thiền) thì thanh tỉnh lại.
Bản thân Tiêu Minh cũng không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra , nhưng trực giác nói cho hắn biết đại sự không ổn , màchuyện tình không ổn này , hiển nhiên có liên quan tới Huyền Việt.
—— Chẳng lẽ là sự việc đã bại lộ? Không phải nói vật kia trừ phi người sử dụng tự làm tổn thưởng tay mình mới giải trừ , nếu không vĩnh viễn sẽ không thể tránh thoát sao ? Vậy vì sao hắn đột nhiên không cảm ứng được vật nhỏ trong cơ thể Huyền Việt?
—— Quả nhiên đồ cổ không rõ nguồn gốc từ trước đến nay đều không đáng tin cậy mà!
Tiêu Minh ở bên trong động phủ đi lại hai vòng , rốt cục không nhẫn nại được, mở cửa động phủ đi ra ngoài. Các đệ tử chung quanh Lạc Thủy cung vẫn như cũ, thấy hắn xuất quan , rối rít hướng hắn khom người hành lễ , thái độ thân cận mà cung kính .
Mặc dù Tiêu Minh chỉ là một tu tiên giả Kim Đan kỳ, nhưng danh vọng của hắn ở Lạc Thủy cung không thấp, không chỉ vì hắn có một vị đạo lữ người người kính ngưỡng , mà vì hắn đã đóng góp không ít cống hiến cho Lạc Thủy cung.