Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Đôi Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay

Chương 26: Trời xui đất khiến

Lục Thiên Vũ trằn trọc trăn trở một đêm, vẫn luôn lo lắng sư phụ mình "tính tình thay đổi ", nhưng không nghĩ tới sáng hôm sau rời giường ra khỏi phòng, lại phát hiện Tiêu Minh đã không còn phiền muộn như hôm qua, đang thản nhiên tự đắc ngồi ở trong viện nhâm nhi trà. Thấy hắn đi ra, thậm chí còn mỉm cười giơ tay lên vẫy vẫy: "Thiên Vũ , vi sư tối hôm qua luyện một thanh kiếm cho ngươi, ngươi xem một chút có thích không?"

Lục Thiên Vũ chần chừ chốc lát, cất bước tiến lên, nhận lấy trường kiếm trong tay Tiêu Minh. Nhưng chỉ lướt qua rồi nhìn sư phụ mình, cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn.

Tuy Tiêu Minh luyện kiếm một đêm không ngủ, gương mặt lại sáng láng không có chút chật vật buồn ngủ nào-- dù sao, đối với tu giả Kim Đan, một hai đêm không ngủ cũng không gây ảnh hưởng -- mà càng khiến Lục Thiên Vũ khó hiểu chính là khí tức bình thản quanh người hắn, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Nhận thấy ánh mắt của Lục Thiên Vũ, Tiêu Minh hơi nhướng mi : " Thế nào, không thích?"

"Đương nhiên không phải!" Lục Thiên Vũ vội vàng né tránh, lại cúi đầu nhìn về phía trường kiếm trong tay. Thanh kiếm này tinh xảo sắc bén hơn so với lần trước, vật liệt cũng tốt hơn rất nhiều, hiển nhiên là tốn rất nhiều công sức. Lục Thiên Vũ rất thích thanh kiếm này, nhưng tâm tình lại hết sức phức tạp.

Sư phụ một đêm không ngủ, tuy nói là luyện kiếm cho hắn, nhưng có lẽ là để dời đi sự chú ý của mình? Chỉ có dồn toàn bộ tinh thần vào việc luyện khí, không nghĩ đến những việc khác nữa, mới có thể từ từ vượt qua đêm dài.

Lục Thiên Vũ có tâm tư riêng, lúc trước dù hắn biết được tình nghĩa lâm li bi đát giữa sư phụ và Huyền Việt, nhưng lại vẻ như không biết, im lặng không nói, chẳng qua so với tâm tư của mình, hắn lại càng không muốn thấy vẻ mặt cô đơn của sư phụ. Dáng vẻ thẫn thờ chết lặng của sư phụ ngày hôm qua đã dọa sợ Lục Thiên Vũ, Tiêu Minh giống như đã bị ép buộc đến cực hạn, mỏng manh đến mức chỉ cần đụng nhẹ sẽ vỡ tan, khiến Lục Thiên Vũ không biết làm sao.

Nếu nói rằng không có Huyền Việt, sư phụ sẽ thành bộ dáng kia, vậy thì hắn cam nguyện tha thứ cho sự tồn tại của Huyền Việt.

Đặt trường kiếm trong tay sang một bên, Lục Thiên Vũ đưa tay nhào vào ngực Tiêu Minh, cọ cọ vào cổ hắn: "Thật ra sư phụ thích Huyền Việt đúng không? "

Ánh mắt Tiêu Minh lóe lên, giơ tay lên vỗ đầu Lục Thiên Vũ: "Nói năng hồ đồ."

Lục Thiên Vũ không để ý tới việc hắn lảng tránh, mở miệng nói: "Vì sao sư phụ không giải thích cho y? Đây chỉ là hiểu lầm, con và sư phụ trong sạch, coi như từng có chuyện bất đắc dĩ, sư phụ nuôi dưỡng con làm lô đỉnh, nhưng giữa chúng ta lại không xảy ra gì cả, nếu như sư phụ giải thích, hẳn Huyền Việt có thể tiếp nhận..."

"Không cần thiết. " Tiêu Minh lắc đầu một cái, đưa tay đẩy Lục Thiên Vũ ra, dường như từ chối tiếp tục đàm luận về đề tài này, nhẹ nhàng trách mắng , "Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng có làm nũng."

Thế nhưng lần này Lục Thiên Vũ cũng không im lặng nữa, mà bắt lấy ống tay áo của Tiêu Minh đang xoay người muốn đi, lớn tiếng hỏi : "Vì sao lại không cần thiết? Đồ nhi có thể nhìn thấy, sư phụ không hy vọng Huyền Việt hiểu lầm người, nếu đã vậy thì phải giải thích chứ! Tâm tư nặng như vậy, lại giấu hết ở trong lòng, thì dù người có quan tâm thế nào đối phương cũng không thể biết! "

"Đủ rồi, chuyện của ta và Huyền Việt, không phải vài ba lời là có thể giải thích! " Tiêu Minh nghiêng đầu quát nhẹ , "Khiến hắn hiểu lầm rồi chết tâm, đây mới là phương--"

Lời tiếp theo, bị Tiêu Minh nuốt trở vào bụng, mà Lục Thiên Vũ cũng theo đường nhìn của Tiêu Minh, hướng tầm mắt về phía cửa -- gần đây trong nhà luôn có khách không mời mà đến, thật không vui chút nào!

Bị hai sư đồ nhìn chằm chằm, Tô Du Tranh lẳng lặng bước ra, khoanh tay chê cười : "Xin lỗi, hình như ta tới không đúng lúc thì phải? "

Tính tình Tô Du Tranh bạ đâu nói đấy, vừa nhìn chính là loại trêu hoa ghẹo nguyệt, lập tức, Lục Thiên Vũ liền cảnh giác, nghiêng người che sư phụ mình đi : " Ngươi là người phương nào?!"

-- Tiếp nhận một Huyền Việt đã đủ phiền lòng, Lục Thiên Vũ không hy vọng lại có thêm kẻ khác tới chia sẻ sư phụ mình chút nào, mà tên hoa hoa công tử lõ mãng này thì càng không thể!

Mắt hoa đào của Tô Du Tranh lóe lóe, vô cùng hứng thú nhìn Lục Thiên Vũ trông như con sói nhỏ, ngay sau đó nhướng mày cười một tiếng với Tiêu Minh : "Đây chính là vị đồ đệ nhỏ kia của đệ? "

Tiêu Minh có chút mất thể diện dở khóc dở cười, đưa tay đẩy Lục Thiên Vũ qua một bên, tiến một bước, thở dài nói : "Chính là liệt đồ, khiến tô đạo hữu chê cười rồi. "

Lục Thiên Vũ tủi thân nhìn sư phụ mình và hoa hoa công tử đột nhiên nhảy ra trò chuyện với nhau thật vui: "... ... ... . . ."

Mặc dù không cam nguyện, Lục Thiên Vũ vẫn không thể không thuận theo mà bị sư phụ lanh lùng vô tình của mình đuổi đi, còn Tiêu Minh dẫn Tô Du Tranh ngồi xuống bên bàn đá cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ Tô Du Tranh tới thật đúng lúc, nếu không hắn cũng không biết nên ứng phó với những vấn đề của tiểu đồ đệ kia thế nào.

Tất nhiên, thoát được một lúc không thoát được cả đời, tính tình Lục Thiên Vũ xưa nay cố chấp , không đạt mục đích sẽ không bỏ qua , ngay cả Tiêu Minh cũng không biết mình rốt cuộc có thể kéo dài bao lâu. Nhưng dù vậy, Tô Du Tranh đến cũng cho Tiêu Minh có cơ hội thở dốc, cho hắn có thời gian suy tính nên xử trí như thế nào.

Chỉ tiếc, phần may mắn này của Tiêu Minh còn chưa kéo dài bao lâu, đã bị Tô Du Tranh nhiều chuyện cắt đứt : "Mới vừa rồi không cẩn thận nghe thấy Triệu đạo hữu và đệ tử nói chuyện với nhau, huynh vô cùng tò mò, chuyện tình 'vài ba lời không thể giải thích rõ' giữa Triệu đạo hữu và Huyền Việt kia rốt cuộc là sao? Mà Triệu đạo hữu rõ ràng quan hệ có sâu sắc với Huyền Việt, cớ sao lúc trước lại tỏ vẻ không quen?"

Tiêu Minh : "... ... ... . . ."

-- Ha ha, đám người các ngươi, không hóng hớt chẳng lẽ sẽ chết sao?! Chuyện không thành của ta và Huyền Việt, có quan hệ đến nửa cọng lông nào của các ngươi à?!

Trong lòng, Tiêu Minh thiếu chút nữa vứt bỏ mặt nạ người tốt trên mặt mình, xô bàn trở mặt, hắn bất đắc dĩ cười một tiếng: "Tô đạo hữu, chuyện này ta không muốn nói nhiều, xin thứ lỗi. "

Cho dù lời nói của Tiêu Minh uyển chuyển, giọng điệu lại như đinh chém sắt, Tô Du Tranh có chút thất vọng, nhưng cũng hiểu phân tấc, không có tiếp tục hỏi tới, vì vậy gã chuyển giọng : "Lại nói, hôm qua sau khi đoàn người Lạc Thủy cung rời đi, Triệu đạo hữu có nhìn thấy Huyền Việt hay không? "

Tiêu Minh vì Tô Du Tranh mà chợt dừng châm trà, sau một lát thì trầm ngâm nhẹ nhàng vuốt cằm: "Đúng vậy, phong chủ Huyền Việt có quay trở lại, Tô đạo hữu biết nguyên nhân không? "

Ánh mắt Tô Du Tranh sáng lên, chợt vỗ bàn một cái : "Quả là như thế! "

Tiêu Minh yên lặng liếc qua nước trà bị văng hơn phân nửa vì cái vỗ này, cũng lười tiếp tục rót, dứt khoát đặt bình trà xuống. Chẳng qua, Tô Du Tranh không có nhận ra được vẻ mặt có chút khó chịu của hắn, đã sớm thao thao bất tuyệt kể lể " chiến công vĩ đại" của mình hôm qua.

Theo lời kể của Tô Du Tranh, vẻ mặt Tiêu Minh cực kỳ đặc sắc, đỏ cam vàng lục lam chàm tím thay nhau ra trận, hận không thể trực tiếp bóp cổ của Tô Du Tranh lắc thật mạnh, tốt nhất có thể là có thể lắc chết gã.

"Cuối cùng, huynh cũng không biết rốt cuộc nói sai câu nào, lại chọc cho tên Huyền Việt kia đột nhiên trở mặt, kết quả sau khi huynh trở về Vô Cực Môn nghĩ lại, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng -- huynh cũng không tin sau khi Huyền Việt nghe những lời kia của huynh sẽ không có bất kỳ cảm xúc gì, rõ ràng y quan tâm Triệu đạo hữu như thế, không thể nào không có phản ứng! Vì vậy, huynh hồi báo chưởng môn xong liền vội vã quay trở lại, kết quả quả thật bị huynh đoán đúng! Huynh biết mà, nào có ai có thể thoát khỏi trực giác bén nhạy của huynh chứ! " Tô Du Tranh hả hê đắc chí vuốt ống tay áo, vừa nghiêng đầu nhìn Tiêu Minh một cái, nụ cười tự đắc kia lập tức cứng đờ, "Ừm... Triệu đạo hữu? "

Vẻ mặt Tiêu Minh vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn khẽ mỉm cười với Tô Du Tranh. Thế nhưng Tô Du Tranh lại như nhìn thấy đại hồng thủy ập đến, dần dần lui về phía sau mấy bước, lúng túng nâng hai tay: "Chờ, chờ một chút, Triệu đạo hữu, có chuyện gì thì nói ra đã! "

"Thật xin lỗi, Tô đạo hữu, bây giờ ta không muốn nhìn thấy ngươi chút nào." Nụ cười của Tiêu Minh vẫn dịu dàng như cũ, nhưng Tô Du Tranh lại thấy rất rõ ràng hắc khí oanh lượn quanh người hắn, làm người ta nhìn mà phát khiếp!

Tô Du Tranh khá thức thời nháy mắt một cái, thử mở miệng thăm dò: "Hay là... ngày khác huynh lại đến thăm đệ sau nhé? "

"Đi thong thả. Không tiễn." Tiêu Minh đứng dậy giơ giơ chén trà, mỉm cười tiễn khách.

Tô Du Tranh : "... ... ... QAQ"

-- Ngày hôm qua Huyền Việt chưa giải thích đã trở mặt , hôm nay Triệu đạo hữu cũng như thế, đúng là "không phải người một nhà nhưng đi cùng một ngõ" nha...

Tô Du Tranh đại khái cũng hiểu "Triệu Hàm" đang trách cứ lời nói hôm qua của mình, thậm chí từ lời nói giữa hắn và đồ đệ lúc trước, Tô Du Tranh có thể đoán được nhờ lòng tốt lần này của gã, đã khiến "Triệu Hàm" và Huyền Việt nảy sinh hiểu lầm.

Tự nhận mình có lỗi Tô Du Tranh ủ rũ cụp đuôi rời đi, đồng thời yên lặng cầu nguyện cho mình, Triệu Hàm cùng Huyền Việt các loại.

Bất quá Tô Du Tranh cũng không quá mức lo lắng, nếu là hiểu lầm, tự nhiên có ngày sẽ giải bỏ , việc tốt thường hay gặp trắc trở --nhìn Huyền Việt và Tiêu Minh thuận lợi như thế, cuối cùng cũng chỉ là ân ái trăm năm thôi, chỉ có quá trình càng gian nan, kết quả đạt được càng khó khăn, mới khiến người ta quý trọng, khó mà dứt bỏ.

Mắt thấy Tô Du Tranh rời đi, Tiêu Minh lúc này không kiềm được nụ cười trên mặt, trầm ngâm một lúc rồi thở dài.

Dường như hắn và Huyền Việt có bát tự không hợp, rõ ràng từng có cơ hội biến chuyển, rồi lại luôn vì đủ các loại trời xui đất khiến mà càng lúc càng xa .

Cũng được, có lẽ... đây chính là ý trời, không nên cưỡng cầu.

Tiêu Minh một hớp uống cạn linh trà trong tay, giống như muốn rửa trôi cõi lòng phức tạp rối rắm này đi.

Bởi vì tạm thời không biết nên trả lời câu hỏi của đồ đệ như thế nào, mặc dù Tiêu Minh vẫn hết sức khó chịu với Tô Du Tranh, hôm sau vẫn qua lại với gã, đi tới bí cảnh thần kỳ có vẻ liên quan đến tiền bối mà lúc trước gã nhắc tới.

Nếu không dùng lô đỉnh nữa, thể chất tịnh linh của Tiêu Minh chính là chưởng ngại tiến cấp lớn nhất, hắn hy vọng chuyến này có thể có thu hoạch, giúp hắn hữu duyên tiến thêm một bước trên con đường lớn.

-- Dù cho không còn lô đỉnh, Tiêu Minh dã tâm bừng bừng cũng không cam lòng vì thế mà dừng bước ở Kim Đan.

Tô Du Tranh : "... . . . Triệu đạo hữu, đừng trưng bản mặt cau có nữa, cười một cái xem nào ? "

Tiêu Minh : "Câm miệng, ta bây giờ vẫn chưa hết giận đâu! "

Tô Du Tranh : "... ... ... QAQ"

-- Gì mà "Lý tưởng hợp nhau, cùng tay trong tay, tiêu diêu tự tại"? Dù đệ và Huyền Việt kia có mệnh kết phu thê, cũng đừng học theo vẻ mặt lạnh lẽo của y chứ... QAQ

=Hết chương 26=