Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Đôi Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay

Chương 46: Hai bên trao đổi

Cho dù không muốn, Huyền Việt cũng không thể nán lại Thiên Huyền phái mãi—— hoặc nói là đeo bám Tiêu Minh không chịu về. Huống hồ, trong thư của trưởng lão Kim Đan Lạc Thủy cung có ghi chưởng môn nhà mình không cần tìm kiếm tung tích Phong chủ Huyền Việt nữa, đối phương đã ở Thiên Huyền phái, chưởng môn hồi âm lại rất nhanh, gọi bọn họ trở về, "Có việc thương lượng" .

Nhận được tin trưởng lão Kim Đan không dám trì hoãn, lập tức đi tìm Huyền Việt và Tiêu Minh, hai tay dâng tin từ chưởng môn Lạc Thủy cung. Sau khi Huyền Việt dùng thần thức đọc qua một lần, hơi cau mày, nhìn về phía Tiêu Minh: "Ta phải về rồi."

"Cũng tốt." Tiêu Minh nhẹ nhàng gật đầu, "Chưởng môn gấp rút như vậy, e là có chuyện quan trọng."

Ánh mắt Huyền Việt lóe lên: "... ... ... ... ... Ừm."

"Chuyện liên quan đến kết giới giữa nhân và yêu à?" Tiêu Minh nghi ngờ hỏi.

Hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện ba năm trước nhị sư huynh Huyền Việt trở về Lạc Thủy cung, cũng lưu tâm tìm hiểu một chút về phương diện này, dù sao kết giới có vấn đề không phải là việc nhỏ, cần sớm chuẩn bị trước. Nhưng chẳng biết tại sao, hắn không cảm nhận được hành động khác thường nào của yêu tộc, rõ ràng yên tĩnh, nhưng luôn có một loại cảm giác sơn vũ dục lai.(= mưa gió nổi lên)

Huyền Việt lắc đầu: "Cũng không nghiêm trọng lắm." Dừng một chút, y bổ sung, "Về kết giới, ngươi không cần quá lo lắng."

"Ta biết, Lạc Thủy cung sẽ xử lý, đúng không?" Tiêu Minh cười khẽ, nhìn thoáng qua trưởng lão Kim Đan ở bên có chút lo âu, lại không dám giục một chữ, mà nháy mắt với hắn liên tục, "Được rồi, ngươi cần phải đi."

Huyền Việt: "... ... ... ... ... ... ..."

Trưởng lão kim đan: Đại cứu tinh! ! QvQ

Huyền Việt xưa nay không phải người dài dòng, sau khi bị tiễn cũng thẳng thắn rời đi —— dù sao chỉ có giải quyết xong việc chưởng môn giao, y mới có thể làm chuyện khác.

Nhìn Huyền Việt và trưởng lão Kim Đan Lạc Thủy cung ngự kiếm ra về, mọi người trong Thiên Huyền phái liếc mắt nhìn nhau, bao vây lấy Tiêu Minh.

Lưu trưởng lão sốt ruột nhất không thể nhẫn nại, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Triệu Hàm, ngươi có phải là Tiêu Minh không?!"

Tiêu Minh bị lời nói thẳng thắn này làm sửng sốt trong nháy mắt, không thể làm gì khác ngoài việc xóa đi dịch dung trên mặt: "Đúng, ta chính là Tiêu Minh."

Lập tức, khuôn mặt nam tử thanh tú trẻ đi không ít, nếu như nói dịch dung của Tiêu Minh ôn nhuận như ngọc, chín chắn điềm tĩnh, thì diện mạo chân thật của hắn nhu thuận động lòng người, kẻ khác khó sinh lòng phòng bị, mà lại vô thức muốn chăm sóc bảo vệ—— Đây cũng là nguyên nhân vì sao ban đầu Lạc Thủy cung khó chịu với hắn, dù sao bề ngoài Tiêu Minh thực sự nhu nhược, rất giống dây tơ hồng leo sống ký sinh, hấp thu chất dinh dưỡng, chứ không phải tu giả sống bằng thực lực chân chính của mình.

... Đương nhiên, từ góc độ nào đó, lúc ấy Tiêu Minh cũng có thể coi là "dây tơ hồng" sống bám Huyền Việt .

Người Thiên Huyền phái lúc trước chưa từng gặp qua "Tiêu Minh" đại danh đỉnh đỉnh rốt cuộc có bộ dáng gì, lúc này không khỏi có chút giật mình, quan sát trên dưới một lúc lâu.

Sau đó, Lưu trưởng lão nắm tóc, thì thầm: "Chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy có chút kỳ quái?"

"Không sai không sai, quen nhìn khuôn mặt dịch dung, đợi đến khi lộ ra bộ mặt thật sự, lại cảm giác không đúng chỗ nào..." Vài tên trưởng lão Kim Đan còn lại cũng không nhịn được liên tục phụ họa, "So với tưởng tượng khác hoàn toàn."

"Thân thể sinh ra thừa hưởng từ cha mẹ, bản thân ta không thể tránh được." Tiêu Minh bất đắc dĩ vuốt tay, cười khổ nói, "Ta tình nguyện lớn lên oai hùng một chút, dù sao vẫn sống tốt hơn thế này... Ừm... bị kẻ khác coi thường."

—— Tuy rằng tướng mạo như vậy càng thích hợp sở thích giả yếu địch mạnh của hắn, thế nhưng bản thân Tiêu Minh sao lại không hy vọng có được khí phách nam tử? Lúc trước hắn dịch dung, cũng luôn vô thức thay đổi bản thân theo hướng khí phách uy nghiêm.

Mắt thấy các trưởng lão nhà mình thảo luận vòng vo mãi không vào trọng điểm, chưởng môn Thiên Huyền phái ho nhẹ một tiếng, chính thức lên sân khấu: "Tiêu đạo hữu, vậy sau này ngươi định thế nào?"

"Tiêu đạo hữu?" Tiêu Minh nhíu nhíu mày, "Chưởng môn, ngài muốn ta phân rõ quan hệ với Thiên Huyền phái?"

Tiêu Minh nói như thế, lập tức hấp dẫn ánh mắt các vị Kim Đan trưởng lão. Chưởng môn Thiên Huyền phái bị ánh mắt nóng rực của mọi người chĩa vào có chút tê dại da đầu, cười khổ nói: "Không phải, thế nhưng nếu ta đoán không lầm, lúc trước ngươi rời khỏi Lạc Thủy cung, hẳn là có hiểu lầm gì với Huyền Việt tôn giả. Hôm nay hiểu lầm hóa giải, hai người các ngươi quay lại với nhau, vậy Tiêu đạo hữu chắc phải trở về Lạc Thủy cung? Dù sao vẫn hơn tông môn nhỏ như Thiên Huyền phái, Lạc Thủy Cung là khát vọng của các tu giả."

Ánh mắt vốn bất mãn của các trưởng lão Kim Đan bị kiềm hãm, đều thu hồi lại, lộ ra chút tiếc hận. Dù sao chưởng môn nói không sai, Tiêu Minh lúc ban đầu gia nhập Thiên Huyền phái chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, hôm nay có lựa chọn tốt hơn, "Người thường đến chỗ cao" cũng là điều đương nhiên.

Tiêu Minh lắc đầu: "Nếu ta nguyện ý trở lại Lạc Thủy cung, thì từ ba năm trước khi gặp Huyền Việt ở tỷ thí tông môn đã về rồi. Nay mọi người dưới sức ép của Tuyền Cơ môn vẫn quyết không thỏa hiệp mà buông tha ta, ta đương nhiên sẽ không phụ lòng. Nếu chưởng môn muốn ta ly khai, ta sẽ không dây dưa, nhưng nếu ngài có ý giữ ta lại, ta nguyện cùng Thiên Huyền phái tiến lùi."

Giọng nói Tiêu Minh nhẹ nhàng bình thản, lại khiến chưởng môn không khỏi sinh lòng cảm khái. Cho dù lão không rõ Tiêu Minh vì sao lựa chọn ở lại Thiên Huyền phái, nhưng lão có thể nhìn ra được, đối phương thật tâm thật ý. Trước đây hưởng môn mở lời, là vì lo lắng Tiêu Minh muốn rời khỏi, nhưng ngại mở miệng trước, nên đã mở đường cho đối phương, nhưng hiện giờ đối phương tỏ vẻ nguyện ý lưu lại, chưởng môn sao có thể để Tiêu Minh rời đi?

Rồi còn quan hệ giữa Tiêu Minh với Lạc Thủy cung và Huyền Việt tôn giả, Thiên Huyền phái như được cấp kim bài bảo mệnh, mà dù không có quan hệ này, thực lực và ý tưởng của Tiêu Minh cũng là tồn tại không thể thiếu của phái, mà một kiếp Tuyền Cơ môn, càng giúp hắn thu được nhiều tin tưởng và ỷ lại của bọn họ.

"Ngươi nguyện ý lưu lại, ta cầu còn không được." Cầm tay Tiêu Minh, chưởng môn Thiên Huyền phái vỗ nhẹ, từ ái cười, "Thế nhưng, nếu có một ngày ngươi muốn rời khỏi, thì không cần lo lắng, dù thế nào đi nữa, Thiên Huyền phái luôn có chỗ dành cho ngươi."

"Chà! Nếu vậy, hình như chúng ta và Lạc Thủy cung đang có quan hệ thông gia nhỉ?" Lưu trưởng lão há miệng, cười to trêu chọc. Các trưỡng lão còn lại mặc dù không phụ họa, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ trêu trọc tán thành.

Tiêu Minh đau đầu: "Chớ nói bậy, ta và Huyền Việt giờ đây chỉ là bạn bè, không phải đạo lữ."

Chưởng môn và quần chúng trưởng lão Kim Đan: "... ... ... ... ... ... ..."

—— Bọn ta ít đọc sách, ngươi đừng lừa bọn ta! Chuyện này nói ra ai tin? Ngươi tin không?!

Bên này Tiêu Minh đang cố gắng thuyết phục thân hữu của mình tin tưởng mình và Huyền Việt hiện giờ trong sạch, bên kia Huyền Việt rốt cục về tới Lạc Thủy cung, vừa đến trước cửa tông môn, đã thấy chưởng môn Lạc Thủy cung đang chờ ở đây.

Nhìn thấy Huyền Việt, lông mày chưởng môn Lạc Thủy cung nhướn lên, đang định phát hỏa, liền ý thức được địa điểm sai, phải dốc lòng kiềm chế xuống, trợn mắt nhìn Huyền Việt, lập tức khoát tay áo: "Đi theo ta!"

Chưởng môn Lạc Thủy cung vô cùng uy nghiêm, tuy rằng tu vi cũng không quá cao, nhưng ở giới Tu Chân cũng là nhân vật nói một không hai. Bình thường lão xưa nay hòa ái dễ gần, nhưng nếu thật sự nghiêm túc, thì không ai có can đảm giở thủ đoạn trước mặt lão.

Đương nhiên, Huyền Việt cũng không sợ vị chưởng môn này, nhưng kính trọng lão, lúc này, y vẫn chưa nói gì, chỉ an tĩnh đi sau chưởng môn.

Một đường im lặng đi tới chính điện, chưởng môn vung tay đóng cửa điện, sau đó nhìn về phía Huyền Việt, giọng nói vô cùng bất mãn: "Ngươi và Tiêu Minh rốt cuộc xảy ra chuyện gì?! Trước kia tâm trạng ngươi ủ rũ, chẳng nói năng gì, ta đã không hỏi, ngươi ở đại điển Hóa Thần trực tiếp đoạn tuyện quan hệ đạo lữ với hắn, ta cũng không có hai lời, bây giờ lại xảy ra chuyện gì?! Các ngươi đang làm hòa? Gương vỡ lại lành?! Dằn vặt nhau làm gì thế?! Ngươi đã sớm biết Tiêu Minh giả trang, dừng chân nơi nào, sao lại che giấu để tất cả mọi người không ai biết gì?! Nếu không phải lần này Thiên Huyền phái gặp nạn, hắn đưa tin cho ta, thì chẳng rõ khi nào ta mới có thể biết chuyện đây!"

Huyền Việt vừa về đã bị chưởng môn nhà mình tương một tràng cẩu huyết, hơi nghiêng đầu một chút: "Đây là chuyện riêng của ta và Tiêu Minh."

Chưởng môn hít sâu một hơi, cực kỳ muốn ăn sạch tên tiểu tử thối từ nhỏ đã mạnh miệng cứng đầu này—— điều kiện tiên quyết là đối phương có thể đứng yên cho lão.

Ổn định tâm tình của mình một chút, giọng nói chưởng môn thâm trầm: "Việc riêng? Vớiđịa vị và thân phận của ngươi hiện giờ, mọi cử động của ngươi đều ảnh hưởng đến cái nhìn của người đời về Lạc Thủy cung! Ngươi nghĩ rằng bây giờ mình vẫn là cái tên ngày trước sau chuyến rèn luyện, quay về đã mang theo một tán tu chẳng biết thân phận, nghịch ngợm đòi lấy làm đạo lữ sao? Khi đó ngươi chỉ là một tiểu quỷ hậu bối Kim Đan, mà giờ ngươi đã là tôn giả Hóa Thần! Hai người không sánh với nhau! Huyền Việt, ngươi không được tùy hứng!"

Huyền Việt nhìn trưởng bối trước mắt vì Lạc Thủy cung mà tâm tư hỗn loạn, thậm chí không có thời gian bế quan tu luyện, tu vi cảnh giới đều tụt dần về sau, nhẹ nhàng gật đầu: "Ta hiểu rồi."

Thấy thái độ Huyền Việt trở nên mềm mỏng, chưởng môn cũng không nói thêm lời, vẻ mặt nghiêm nghị, lão kéo Huyền Việt ngồi xuống, chậm rãi mở miệng: "Hiện tại, chúng ta hảo hảo nói chuyện về Tiêu Minh —— Đầu tiên, rốt cuộc vì sao các ngươi xích mích với nhau?"

Huyền Việt trầm mặc trong giây lát, dù ban đầu y nghĩ mình hận Tiêu Minh, cũng vô thức lựa chọn giấu diếm, không phải vì mặt mũi, mà vì y biết, một ngày y nói ra, quan hệ của y và Tiêu Minh sẽ biến thành không chết không thôi.

Hôm nay, y và Tiêu Minh "Hạnh phúc quay về", Huyền Việt đương nhiên không thể để lộ sự thực, y hơi rũ mắt: "Bởi vì ta cho rằng mình không có tình cảm với hắn, mà hắn đối với ta cũng chỉ là lợi dụng."

Chưởng môn Lạc Thủy cung: "... ... ... ... ... ... ..."

Mặc dù không nói gì, nhưng từ gương mặt, Chưởng môn Lạc Thủy cung thể hiện cảm thụ của mình vào lúc này vô cùng rõ ràng.

—— Đây là cái quỷ gì?!

—— Ngươi tmd trêu tức ta à?!

Lúc sau, chưởng môn lúc này mới tiêu hóa được một chút, xoắn xuýt mà hỏi thăm: "Là điều gì khiến ngươi nghĩ như vậy? Trước đó, vốn không có bất kỳ dấu hiệu nào mà? Là lúc Tiêu Minh kết đan, các ngươi không thuận tiện ân ái sao? Chẳng lẽ là nhiệm vụ lần ấy xảy ra điều gì ngoài ý muốn?"

Huyền Việt hơi lắc đầu: "Ta không muốn nói."

Chưởng môn sờ soạng chòm râu, có vẻ cũng hiểu đây một đoạn lịch sử đen tối, lại dò hỏi: "Đã là quá khứ hôm qua, ta không muốn hỏi nhiều nữa, sự tình giải quyết như vậy là được rồi. Mấu chốt là hiện tại, ngươi và Tiêu Minh tính thế nào?"

Nghe được vấn đề này, Huyền Việt vô ý thức vuốt ve cổ kiếm trong tay: "Tô Du Tranh nói hắn có tình cảm với ta, thế nhưng Tiêu Minh nói... Hắn và ta chỉ là bạn bè." Dừng một chút, y bổ sung một câu, "Ta không nghĩ như thế."

Chưởng môn đè huyệt Thái Dương, lão nghe nói ở nhân gian, phàm là tử nữ kết hôn, các trưởng bối luôn luôn nhức tâm vì hôn sự của nữ nhi, không nghĩ tới bây giờ, lão cũng được thể hội sự phiễn não của trưởng bối phàm nhân.

"Tức là, ngươi chỉ... vừa mới làm hòa? Tiêu Minh mai danh ẩn tích trốn ở Thiên Huyền phái mà không quay về Lạc Thủy cung, chẳng lẽ là lo lắng chúng ta sẽ bức hôn?!" Chưởng môn trừng mắt, không cam lòng. Dù sự tình ban đầu là ai sai, ở trong lòng chưởng môn, Huyền Việt đương nhiên là ưu tú nhất, đừng nói lấy một gã tán tu xuất thân kim đan, thiên chi kiêu tử từ thế gia đại phái cũng dư sức, thế mà tên tán tu kia còn muốn, từ, chối! Là ai khiến hắn có gan này?!

"Hắn chỉ là thích hoàn cảnh đơn giản của Thiên Huyền phái hơn." Huyền Việt lại nhíu mày.

Chưởng môn mặc kệ, dù thế nào, trái tim Huyền Việt luôn luôn ở bên người kia. Trầm ngâm gõ bàn một cái, chưởng môn thở dài: "Mà thôi, ta nhìn ngươi lớn lên, chưa bao giờ thấy ngươi quan tâm ai khác như quan tâm Tiêu Minh, một lần chưa đủ, còn có lần thứ hai —— Tấm chân tình của ngươi đời này, có lẽ chỉ dành cho hắn. Chỉ cần không quá phận, thì các ngươi lăn qua lăn lại kiểu cũng được, ta sẽ giúp các ngươi bảo vệ Thiên Huyền phái, nhưng phải nhớ thật kỹ—— Tu hành làm trọng, chớ có cưỡng cầu. Ta đã thấy không ít nhiều đệ tử thiên phú tuyệt luân, cuối cùng lại vướng phải tình kiếp, ta không hy vọng các ngươi theo chân bọn họ."

Huyền Việt hơi gật đầu, đôi mắt sáng ngời cứng cỏi, chưởng môn an tâm phần nào: "Ta sẽ không cưỡng cầu. Nếu hắn chỉ nguyện làm bạn với ta, thì chúng ta chỉ là bằng hữu."

Chưởng môn: "... ... ... ... ... ... ..."

—— Ha ha, ai tin?!

Có chút thương cảm chỉ số tình cảm luôn dừng ở con số không của vãn bối nhà mình, chưởng môn tuy rằng không có đạo lữ, nhưng tuổi trẻ và phong lưu, lúc này hận không thể bỏ qua mặt mũi của trưởng bối đức cao vọng trọng, giảng giải thật kỹ cho tiểu bối nhà mình.

—— Bằng hữu? Đừng có đùa! Truy đạo lữ không thể truy như vậy! Nếu làm thế, cả đời ngươi sẽ sống cô độc!

"Tuy rằng Tô tiểu tử Vô Cực Môn kia xưa nay không đáng tin cậy, thế nhưng ở phương diện này... Tốt hơn hết ngươi nên nói chuyện với hắn." Câm nín nửa ngày, chưởng môn đề nghị.

Huyền Việt: "... ... ... ...Ân."

"Nếu ngươi cần, tông môn bên này sẽ trở thành trợ lực của ngươi." Đương sự không nỗ lực, chỉ có thể để người khác tới quan tâm, chưởng môn cảm giác sâu sắc nuôi con thật không dễ dàng.

"... Không cần, ta không muốn bức bách hắn." Huyền Việt khẽ lắc đầu.

"Tùy ngươi vậy." Chưởng môn thở dài, lập tức chuyển đề tài, "Nếu việc riêng đã nói xong, vậy chúng ta nói chính sự một chút. Yêu giới bên kia có dị động, ngươi hãy qua bên kia tra xét một phen, xem có thu hoạch gì không."

Huyền Việt: "... ... ... ... ... ... ..."

—— Vừa rồi là ai nói ủng hộ tình cảm của ta? Vừa quay đầu đã điều ta đi Yêu giới là sao?!

Chưởng môn tươi cười hiền hòa: Hỏi thừa, Hóa Thần thuộc thế hệ vãn bối chỉ có mình ngươi, những người khác đều là trưởng bối, có giục cũng không động!

= Hết chương 46 =