Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Đôi Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay

Chương 61: Số phận Tuyền Cơ

Trong lúc Tiêu Minh và Huyền Việt đang quấn quýt chữa thương thì, ở xa ngàn dặm, Tuyền Cơ môn đang loạn thành một đoàn, nguyên nhân dĩ nhiên là do hồn đăng của tên Nguyên Anh chân quân duy nhất còn sót lại trong môn đã tắt đi.

Lúc biết được tin này, toàn bộ trên dưới Tuyền Cơ môn đều bối rối, không thể tin tưởng sự thật trước mắt —— Nhưng hiện thực chính là hiện thực, người đã chết vĩnh viễn không có cách nào sống lại.

Mấy năm trước, Tuyền Cơ môn có hai Nguyên Anh, vài tên sắp lên Nguyên Anh, trong lúc dã tâm bừng bừng, cố gắng đẩy danh hiệu Tuyền Cơ môn lên một đỉnh cao mới. Nào ngờ giờ đây cả hai tên tu giả Nguyên Anh đều đã chết, tu giả Kim Đan cũng chết hơn phân nửa, cơ nghiệp ngàn năm của Tuyền Cơ môn trong chốc lát đã bị hủy hoại, bọn họ sao có thể không bi phẫn gần chết?

Tu giả Tuyền Cơ môn không ai biết Hồ chân quân là do kẻ nào giết, chỉ biết rằng lần này hắn rời tông đi Ngự Thú môn để báo thù cho em trai, như vậy chuyện này chắc chắn chín mười phần liên quan đến Ngự Thú môn.

Dù biết nguyên khí của phái mình tổn thương nặng nề, nhưng đám người Tuyền Cơ môn sao có thể để yên mà nuốt nỗi nhục, để yên cho hung thủ giết chết Nguyên Anh cứ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật tiếp tục làm chuyện ngông cuồng? Chưởng môn Tuyền Cơ môn thẹn quá hóa giận, phái các tu giả Kim Đan còn sót lại đến gây chiến với Ngự Thú môn đòi lại công bằng, Ngự Thú môn vô tội cũng bị vạ lây.

Thật là oan uổng... có trời mới biết tên Hồ chân quân kia chết như thế nào! Kể từ khi đệ tử nhà mình vội vã chạy về báo tin "lỡ tay" giết chết em trai Hồ chân quân, Ngự Thú môn như lâm vào đại họa, không chỉ triệu hồi tất cả trưởng lão Kim Đan về mà còn mời ra cả tên Nguyên Anh chân quân đã sớm bế quan từ lâu, không còn vướng bận chuyện trần tục. Họ đang chuẩn bị cho trận đại chiến, ai ngờ chưa có tin tức gì thì bọn Tuyền Cơ môn đã vu khống, tố cáo bọn họ giết chết cả Hồ chân quân !!!

Chưởng môn Ngự Thú môn trong phút chốc không còn gì để nói, vừa thầm may mắn vì đại địch đã trừ, vừa thấy xui xẻo vì bị vu oan giá họa, nhưng dù có giải thích thế nào, đám người Tuyền Cơ môn vẫn một mực không nghe, yêu cầu Ngự Thú môn phải bồi thường thiệt hại —— Nếu không tìm được hung thủ thật sự, thì tội chính là ở Ngự Thú môn!

Nếu đệ tử Ngự Thú môn các ngươi không giết chết em trai Hồ chân quân thì việc gì hắn phải rời tông? Mà có thể uy hiếp được Hồ chân quân, ngoài Ngự Thú môn ra thì làm gì còn ai khác, không nhân chứng vật chứng, các ngươi làm sao chứng minh mình không liên quan đến việc này?

Sau mấy phen nhẫn nại giải thích mà bọn chúng vẫn không thông, chưởng môn Ngự Thú môn chán nản bỏ đi. Hồ chân quân ngàn dặm xa xôi chạy tới tông môn bọn họ báo thù, cuối cùng chạy được một nửa thì mất mạng, liên quan gì Ngự Thú môn bọn họ?! Tuyền Cơ môn cậy đông bắt nạt người, các ngươi tưởng Ngự Thú môn muốn bắt nạt là được sao.

Giờ thì Tuyền Cơ môn cũng chẳng còn tên Nguyên Anh nào trấn giữ!

Ngự Thú môn thứ nhất tức giận Tuyền Cơ môn không nói đạo lý, thứ hai có chút thù cũ với thói ngang ngược của bọn chúng trước kia, thứ ba là thèm muốn đống tài sản mà Tuyền Cơ môn chiếm được những năm gần đây. Ỷ thế có hai tên Nguyên Anh, Tuyền Cơ môn vừa đấm vừa xoa chiếm được không ít của ngon vật lạ từ các tiểu tông môn, tư nguyên của Tu Chân giới vốn có hạn, càng chiếm được nhiều, tông môn phát triển càng cường thịnh. Hôm nay, Tuyền Cơ môn rốt cục cũng xuống dốc, đã đến lúc phải giao tư nguyên trong tay ra rồi.

Dù sao, quy tắc ngầm ở Tu Chân giới chính là cá lớn nuốt cá bé.

Ngự Thú môn âm thầm tính kế, muốn thừa dịp Tuyền Cơ môn yếu thế hung hăng cắn một cái, chỉ ngại bọn chúng đang dựa dẫm vào Lạc Thủy cung.

Ngự Thú môn tuy không phải là tông môn phụ thuộc của Lạc Thủy cung, nhưng cũng dây dưa với Vô Cực môn, ngộ nhỡ Tuyền Cơ môn đến Lạc Thủy cung nhờ giúp đỡ, Lạc Thủy cung có lẽ sẽ bảo vệ, còn Vô Cực môn có nhúng tay vào hay không lại là một chuyện khác —— Địa vị của Lạc Thủy cung cao vời vợi, Vô Cực môn chắc cũng chẳng muốn vì chuyện nhỏ này mà phá hỏng mối quan hệ của hai bên.

Giữa lúc chưởng môn Ngự Thú môn đang do dự, đệ tử giữ cửa lại đột nhiên báo lại, nói rằng dưới chân núi có một tu giả Kim Đan xin bái kiến, tự xưng là trưởng lão Thiên Huyền phái Triệu Hàm, đến vì đồ đệ Lục Thiên Vũ của mình.

Danh tự Triệu Hàm này kể từ sau vụ tỷ thí ở Lạc Thủy cung liền được rất nhiều người chú ý, chưởng môn Ngự Thú môn cũng không phải ngoại lệ, thậm chí có người còn nói Triệu Hàm có giao tình với phong chủ Huyền Việt Lạc Thủy cung, quan hệ khá thân mật, người ở Lạc Thủy cung cũng rất nể mặt, lần trước Tuyền Cơ môn ra tay với Thiên Huyền phái, nhưng vì người này mà phải tay trắng ra về, còn mất đi một Nguyên Anh chân quân.

Ánh mắt chưởng môn Ngự Thú môn sáng lên, y vội vàng mời vị trưởng lão Triệu Hàm này lên núi, lại truyền cho Lục Thiên Vũ đang làm khách trong tông môn xuống.

Lục Thiên Vũ đã chờ ngày này đã lâu, nghe thấy vậy tự nhiên mừng rỡ nhìn sang, ngay cả Trịnh Quỳnh từ lúc gặp hắn đến giờ cũng chưa từng thấy sắc mặt bằng hữu mình vui vẻ đến vậy: " Trưởng lão Triệu Hàm này có phải là vị sư phụ ngươi thường nhắc tới? "

"Đúng thế!" Lục Thiên Vũ cười nói, hắn vừa vội vã chạy tới sơn môn Ngự Thú môn nghênh đón sư phụ, vừa dùng thần giao cách cảm tìm Tiêu Minh. "Sau khi ngươi giết Hồ Đức Anh, ta liền đưa tin cho sư phụ hỏi xem chuyện này nên giải quyết thế nào, dù sao sư phụ cũng tiếp xúc nhiều với bọn Tuyền Cơ môn, có không ít thù oán, chỉ không ngờ người lại đích thân đến!"

Trịnh Quỳnh trong lòng tuy rất cảm động nhưng lại luôn cảm thấy lời nói này của Lục Thiên Vũ ẩn chứa điều gì đen tối, khiến người ta có chút khó chịu.

Tiêu Minh đến được Ngự Thú môn chưa gặp được đồ đệ nhỏ của mình, thậm chí cũng chẳng hỏi thăm được một câu đã bị chưởng môn mời lên chính điện, thương thảo về chuyện Tuyền Cơ môn.

Chuyến đi Ngự Thú môn lần này Tiêu Minh không mang theo Huyền Việt cũng là để không ai nghi ngờ việc mình giết Hồ chân quân. Trên đời chẳng ai nghĩ rằng có tên Kim Đan nào giết được Nguyên Anh, huống chi hắn đi chuyến này vì là đồ đệ mình. Đúng là hợp tình hợp lý.

Tiêu Minh cùng chưởng môn Ngự Thú môn mật đàm một phen, thấy được y rất kiên định muốn gây phiền phức cho Tuyền Cơ môn. Tiêu Minh cũng không khuyên gì nhiều, chỉ nói rằng mình có thể ra mặt ổn định Lạc Thủy cung, khiến họ không nhúng tay vào chuyện này. Dù sao Thiên Huyền phái cũng kết oán khá sâu với Tuyền Cơ môn, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, Tiêu Minh chắc chắn sẽ hào phóng trợ giúp.

——Dĩ nhiên, lần hợp tác này bọn họ chỉ âm thầm tiến hành, không thể bành trướng gì nhiều, chưởng môn Ngự Thú môn cũng vui vẻ chấp thuận.

Có Tiêu Minh hòa giải, Ngự Thú môn cũng dâng không ít lễ vật lên cho Lạc Thủy cung, chuyện lần này chắc chắn sẽ thành công. Chưởng môn Lạc Thủy cung chỉ nói đúng một câu là Tiêu Minh thù dai, ngoài ra cũng không có ý kiến gì khác. Cuối cùng chỉ yêu cầu một đệ tử đi truyền tin sẽ không đoạn tuyệt với Tuyền Cơ môn, dù sao nếu họ không có phản ứng gì với việc này, thì cũng khó tránh khỏi khiến các tông môn phụ thuộc khác thất vọng.

Bất quá, tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến Tiêu Minh, ngoại trừ Huyền Việt tham gia từ đầu đến cuối, cùng Lục Thiên Vũ rất hiểu rõ sư phụ mình ra, chẳng ai biết được rằng Tiêu Minh mới chính là người đứng đằng sau thêm dầu vào lửa, đầu sỏ cho tất cả mọi chuyện. Nhưng Tiêu Minh từ đầu đến cuối chỉ ẩn thân sau màn, không bao giờ xuất đầu lộ diện.

Mặc dù Tuyền Cơ môn lần này không bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng Tiêu Minh cũng tạm coi là đạt được mục đích. Thời gian dài sắp tới, Tuyền Cơ môn sẽ chẳng thể nào khôi phục được nguyên khí, chưa nói gì đến khôi phục lại như cũ. Thiên Huyền phái nếu không ngoài suy đoán sẽ theo đà vươn lên một tầm mới, Tuyền Cơ môn cũng chẳng uy hiếp được. Mà huống chi lúc này, thù oán của Tuyền Cơ môn đối với Ngự Thú môn còn sâu đậm hơn, nếu có muốn báo thù, Ngự Thú môn cũng sẽ được xếp trước Thiên Huyền phái, làm lá chắn che chở cho bọn họ.

Tiêu diệt được Tuyền Cơ môn, lại mở rộng quan hệ trở thành bằng hữu tốt của Ngự Thú môn, thuận tiện mang về không ít "quà tạ lễ", Tiêu Minh rốt cục cũng rảnh tay, có thời gian quan tâm đến đồ đệ nhỏ nhà mình.

Đối với lần này, Lục Thiên Vũ tỏ vẻ chẳng vui sướng gì —— có cảm giác địa vị của mình trong lòng sư phụ bị giảm đi một ít thì phải... ORZ

Mà thôi, không vui thì không vui, dù sao sự quan tâm của sư phụ vẫn luôn hướng về mình. Lục Thiên Vũ đưa Tiêu Minh vào khách phòng của mình ở Ngự Thú môn, khai báo đầu đuôi chuyện tình sau khi mình rời tông.

"Có vẻ như con đích xác là huyết mạch của tên Xích vương yêu tộc kia..." Vẻ mặt Lục Thiên Vũ chợt tối sầm lại, hiển nhiên dù biết được thân phụ của mình nhưng trong lòng cũng chẳng vui sướng chút nào, "Nghe nói trăm năm về trước, mẫu thân con cứu về một tên nam tử bị trọng thương, nam tử kia tướng mạo anh tuấn, phong lưu đa tình, lập tức mê hoặc được bà, không lâu sau đó con ra đời, mẫu thân con dù sau này biết được tên nam tử kia chính là yêu tinh, bà cũng không chút hối hận." Dừng một chút, Lục Thiên Vũ khẽ cười nhạo, "Nam tử kia lừa gạt mẫu thân, mượn xử. tử. nguyên. âm của mẫu thân để tu dưỡng thương thế. Sau đó vì kẻ thù truy tới, nam tử lấy cớ là lo cho an nguy của bà, để bà không bị liên lụy mà rời đi, từ đó không bao giờ trở về nữa. Chỉ có mẫu thân vẫn luôn tin tưởng nam tử mà ngày đêm đau khổ đợi chờ, mấy tháng sau mới biết mình đã mang giọt máu của hắn, dù biết hắn chẳng bao giờ quay lại, bà vẫn cố gắng sinh con ra rồi nuôi dưỡng cẩn thận."

"Nếu như thế thì quả thực là phù hợp với câu chuyện năm xưa ở Lạc Thủy cung." Tiêu Minh gật đầu một cái, cũng không cảm giác lạ lẫm gì, "Nhưng thời gian có vẻ như không đúng lắm? "

"... Đúng vậy. " Vẻ mặt Lục Thiên Vũ trở nên lúng túng, "Bởi vì con sau khi sinh ra... là một quả trứng."

Tiêu Minh: "... ... ..."

Lục Thiên Vũ nháy mắt một cái, ho nhẹ: "Loài điểu trong yêu tộc, con cái sau khi sinh ra cần linh lực của phụ mẫu để ấp trứng, linh lực của mẫu thân con thấp kém, lại không dám phô trương, phần linh lực cho con cực kỳ có hạn, vì vậy con phải ngây người trong trứng gần trăm năm..." Nói đến chỗ này, ánh mắt Lục Thiên Vũ hơi cụp xuống, "...Vì tận lực truyền linh lực cho con, tu vi cảnh giới của mẹ liên tục tụt xuống, dù có làm việc cẩn thận như thế nào, cuối cùng cũng khó tránh khỏi bị người của Lục gia phát hiện. Bọn chúng dùng thủ đoạn tra hỏi mẹ con, biết được đoạn nhân duyên mong manh ngắn ngủi khi xưa, lại thông qua sự miêu tả của mẫu thân, suy đoán phụ thân con có lẽ liên quan đến huyết mạch phượng hoàng Xích Dực điểu—— Tuy nhiên, bọn họ cũng không biết Xích Dực điểu là Xích vương yêu tộc —— nên chúng mới mưu tính, sẽ nuôi dưỡng con trưởng thành cẩn thận rồi luyện làm đan dược —— Dù gì thì con cũng là tên nghiệt chủng của yêu tộc, ngoại trừ mẫu thân, chẳng ai thèm quan tâm đến, ngược lại còn có thể coi là vì dân trừ hại. Về phần mẫu thân... người vì chịu quá nhiều thống khổ, tình cảm đè nén quá nặng, chỉ có con là hi vọng duy nhất, một mực kiên trì chờ con ra khỏi trứng, đợi đến khi con ra rồi, thì không gượng nổi nữa, nhanh chóng buông tay rời bỏ nhân gian."

Tiêu Minh đưa tay xoa đầu Lục Thiên Vũ, im lặng an ủi một chút, sau đó hỏi thăm: "Ngươi đã xử lý bọn người của Lục gia chưa? Ngộ ngỡ Yêu giới thực sự xâm lấn Tu Chân giới, đừng để bọn họ gây ra chuyện gì."

Tiêu Minh thực sự cũng chẳng quan tâm đến số phận của đám người của Lục gia, chẳng qua là lo chúng sẽ cản trở Lục Thiên Vũ. Lục Thiên Vũ cũng không muốn nói cho sư phụ thủ đoạn xử lí của mình, chỉ nghe lời gật đầu một cái: "Nỗi lo của sư phụ con tự nhiên cũng biết, người yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề gì cả. "

Tiêu Minh hài lòng mỉm cười: "Nếu chỉ có vậy, chắc chẳng cần dùng nhiều thời gian đến thế, sau đó ngươi đã làm gì, vì sao lại chạy được đến Ngự Thú môn này?"

"Bởi vì đồ nhi muốn tinh lọc huyết mạch." Lục Thiên Vũ không chút giấu giếm, "Máu của đồ nhi là máu người – yêu xen lẫn, máu thịt tự nhiên không tinh thuần, người của Lục gia tìm được một phương thuốc, có thể bỏ đi một nửa huyết mạch của con, lấy yêu lực thuần túy hơn, để hiệu quả luyện đan cao hơn. "

Tiêu Minh nhíu mày một cái: "Ngươi muốn trở thành yêu tộc chân chính?"

"Dĩ nhiên là không phải! " Lục Thiên Vũ vội vàng phản bác, "Sư phụ lo lắng cho con chính là vì có máu yêu tộc lẫn vào cơ thể, cho nên con muốn làm ngược lại, bỏ đi huyết mạch yêu tộc, biến thành nhân loại thuần túy, như vậy là nhất lao vĩnh dật!" (=Làm một mẻ, khoẻ suốt đời =)))

Mặc dù nghe đúng là không tệ, nhưng nguy hiểm ẩn chứa trong đó cũng không biết có bao nhiêu, Tiêu Minh không đồng ý lắc đầu một cái: "Sao ngươi có thể tin tưởng được phương thuốc kia? Huống chi phương thuốc dùng để bỏ đi huyết mạch nhân tộc, liệu có bỏ đi được huyết mạch yêu tộc? Ngươi mạo hiểm quá."

"Con biết..." Lục Thiên Vũ cúi đầu, đáng thương giải thích, " Nếu như phải làm thật, con sẽ báo cho sư phụ chứ chắc chắn không mang tính mạng của mình ra đùa giỡn, bây giờ con mới chỉ tìm được phương thuốc, cũng không có vật liệu, chuẩn bị một chút cũng không có hại. "

"Gần đây chủ kiến của ngươi rất lớn." Tiêu Minh khẽ hừ một tiếng, cũng không biết là khen hay chê, thân làm sư phụ chẳng phải luôn cần bao dung cho tật nhỏ của đồ đệ mình hay sao? Tiêu Minh hướng về phía Lục Thiên Vũ, vươn tay ra "Đưa thuốc cho vi sư xem một chút."

Lục Thiên Vũ vội vàng lấy ra một miếng ngọc, trong khi đợi Tiêu Minh tra duyệt thì chăm chú nhìn hắn.

Tiêu Minh thấy tư thái đồ đệ như thế, không khỏi cười mắng một tiếng: "Nhìn ta làm gì? Ngươi coi sư phụ ngươi không gì không thể, cái gì cũng biết sao? "

Lục Thiên Vũ lúng túng cười cười, gãi gãi gò má.

"Để ta ghi lại phương thuốc, bây giờ ta chưa hiểu những thứ này, sẽ đi tìm vài người tin cẩn hỏi thăm, trước khi lấy được câu trả lời xác thực, ngươi đừng động vào chúng. " Vẻ mặt Tiêu Minh cực kì nghiêm túc.

"Đệ tử nhớ kỹ. " Lục Thiên Vũ cũng thu lại nụ cười, nghiêm túc lên tiếng.

Chính sự đã bàn xong, không khí giữa sư đồ giữa hai người chợt lỏng hẳn, cả hai cùng trò chuyện những đề tài khác, tỷ như trải nghiệm sau khi Lục Thiên Vũ rời tông lần này, ngoại trừ Lục gia, không thể không nhắc tới lần gặp tình cờ với Tiêu Minh, rồi người bị hắn ngấm ngầm mưu tính – Trịnh Quỳnh.

Trịnh Quỳnh là một người chất phác độ lượng, mặc dù Lục Thiên Vũ có ý đồ xấu xa nhưng rất thích giao du với loại người này. Khiến Lục Thiên Vũ nói say sưa nhất, chính là giá trị may mắn bi kịch của Trịnh Quỳnh.

"Sư phụ người không biết hắn xui xẻo cỡ nào đâu! Mỗi lần gặp kẻ thù, người đầu tiên bị công kích luôn là hắn, bất luận được thứ gì, qua tay hắn cũng sẽ rơi mất, chúng con cùng gặp phải bí cảnh, con thắng lợi ra về, hắn không những không thu hoạch được gì còn làm mình bị thương, thậm chí lúc nghỉ ngơi dưới tán cây cũng trúng phân chim từ trên trời roi xuống!" Lục Thiên Vũ khoa tay múa chân một hồi, cảm thán liên tục, thậm chí còn rất không phúc hậu phán một tiếng, "Kể từ khi con đi cùng hắn, cảm giác vận khí mình tốt lên không ít, hơn nữa còn không ai cướp đồ với con, thật là tốt! "

Tiêu Minh: "... ... . . ."

—— Còn sống được đến bây giờ, cũng coi như là một loại may mắn...

"Lần hắn gặp may duy nhất là ở bí cảnh Khê Sơn. " Lục Thiên Vũ nhún vai, "Không biết sư phụ có biết không, cái bí cảnh ngàn năm không người giải có mấy câu hỏi kỳ quái ấy."

Trong lòng Tiêu Minh "bộp" một tiếng, trên mặt lại không thay đổi chút nào: "Sư phụ đã từng nghe qua. "

Lục Thiên Vũ lơ đễnh tùy tiện gật đầu một cái: " Cuối cùng, bí cảnh đó lại lựa chọn Trịnh Quỳnh! Có vẻ như may mắn cả đời của hắn đều đặt ở chỗ này! "

Tiêu Minh: "... ... ..."

"Chỉ tiếc là hắn phá được bí cảnh rồi lại bị người ta phát hiện, mấy thứ bảo bối lấy được cũng bị người ta đoạt đi, thậm chí có không ít người cho là hắn không thể nào chỉ lấy được mấy thứ đồ như vậy, trên người nhất định còn che giấu thứ quý báu hơn, cho nên vẫn luôn đuổi giết hắn." Lục Thiên Vũ nhún vai, " Thời điểm con với hắn gặp nhau chính là khi hắn bị người ta đuổi giết, con trời xui đất khiến thế nào lại cứu hắn một mạng, lúc này mới bắt đầu quen biết. "

Vẻ mặt Tiêu Minh... trở nên vi diệu.

Nếu như Lục Thiên Vũ không nói, Tiêu Minh đã sớm quên cái bẫy của mình ở bí cảnh Khê Sơn, thế nhưng không nghĩ tới cái hố đào rất thành công, cuối cùng lại gài bẫy bạn tốt của đồ đệ.

Nhìn Lục Thiên Vũ có quan hệ không tệ với Trịnh Quỳnh đang cười nhạo bằng hữu, Tiêu Minh chỉ muốn thở dài một hơi.

Hài tử ngốc, bằng hữu của ngươi phá được bí cảnh Khê Sơn không phải vì giá trị may mắn bất ngờ bạo phát, mà là do... Số hắn vốn là đại hung rồi...

= Hết chương 61 =