Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 5: 5: Kiếm Tôn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoài Trần hiếm có lần thương xót cho chậu hoa trọc lốc kia, nhỏ giọng nói: "Ninh kiếm tôn."

Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, không thể tin hỏi: "Ninh Ngu?"

Hoài Trần gật đầu: "Vâng."

Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một hồi, trên gương mặt xinh đẹp mới bừng tỉnh hiện lên một nụ cười.

Tướng mạo Dịch Tuyết Phùng tinh xảo đến độ có chút dào dạt thanh xuân, hắn vốn thích cười, chỉ là khóe môi rõ ràng đang câu lên, đôi mắt cong cong, lại khiến cho người ta cảm thấy giả tạo xa cách —— phảng phất nụ cười kia như là vẽ lên, nhìn lâu khó giải thích được có chút không rét mà run.

Mà lúc này, trên mặt hắn lộ vẻ kinh hỉ, đuôi mắt thon dài nhẹ nhàng cong lên, đôi mắt như lưu ly phảng phất có đốm lửa nho nhỏ, ầm ầm dấy lên rồi lan ra toàn bộ đồng cỏ.

Chỉ trong nháy mắt, mỹ nhân xa cách đột nhiên trở thành yêu tinh mê hoặc lòng người.

Hoài Trần bất giác có chút sững sờ.

Dịch Tuyết Phùng nghe xong danh tự này, bản năng liền chạy ra ngoài, thế nhưng còn chưa ra khỏi cửa đã lui trở về.

Hoài Trần không rõ: "Tiểu tiên quân, ngài muốn đi sao?"

Dịch Tuyết Phùng giơ tay qua loa cởi bỏ y phục, hàm hồ nói: "Lập tức đi ngay."

Hoài Trần thấy hắn chuẩn bị thay đổi y phục đi gặp khách quý, không nghĩ ngợi nhiều, khom người ra ngoài đứng đợi.

Một lát sau, cửa phòng cọt kẹt một tiếng mở ra, Dịch Tuyết Phùng chậm rãi đi đến.

Hoài Trần vô tình ngẩng đầu nhìn lướt qua, mặt mày lập tức tái mét.

Dịch Tuyết Phùng không biết tìm ở đâu ra một bộ y phục, từ đầu đến chân nạm hột xoàn kim tuyến lấp la lấp lánh chói mù mắt chó, phượng hoàng giương cánh trăm hoa đua nở, cực kỳ hoa lệ, trên vạt áo còn khảm một đống trân châu khổng lồ, phát quan lúc nãy qua loa bây giờ đã thay bằng ngọc quan tỉ mỉ buộc lên, lộ ra hoa văn chu sa giữa mi tâm.*

*đoạn này t có chém thêm cho hề hước =))), thực tế nó cũng hài lắm rồi.

Từ một bộ ngốc nghếch thoắt cái đã biến thành công tử bột ăn chơi trác táng.

Dịch Tuyết Phùng nháy mắt: "Thấy ta như thế nào, đẹp không?"

Răng Hoài Trần hơi tê tê, xoắn xuýt nửa ngày mới gian nan đáp lại: "Rất...!Rất tốt."

Nếu chỉ nhìn mặt.

Dịch Tuyết Phùng yên lòng.

Người này từ nhỏ đẹp thì cũng đẹp rồi, chính là mắt có chút không ổn.

Dịch Tuyết Phùng mắt mù không nhận ra Hoài Trần một lời khó nói hết, bề ngoài hắn bình tĩnh như nước, trên thực tế lại không kiềm chế được hoan hỉ truyền âm cùng Thiết Vân.

"Vừa nãy ta không nghe lầm chứ, hắn nói Ninh Ngu phải không, nhưng cũng không phải không thể, trong tam giới ngoại trừ sư huynh ta, còn ai xứng với danh xưng kiếm tôn?"

Thiết Vân: "Vâng, chắc là vậy..."

"Nếu là hắn biết ta còn sống, không biết sẽ phản ứng như thế nào?"

Thiết Vân: "A..."

"Con trai, ngươi nói xem y phục này của ta thế nào? Sao ánh mắt vừa rồi của Hoài Trần lại kỳ quái như vậy?"

Thiết Vân: "..."

Thiết Vân đột nhiên hiểu ra thói quen lải nhải của mình là học từ chỗ nào —— Năm đó, thời điểm mà Dịch Tuyết Phùng chưa nhập ma, tính cách cực kỳ nhiệt tình, chỉ cần một người có thể lảm nhảm cả một ngày trời.

Thiết Vân thấy vui sướng sắp tràn ra khỏi mặt hắn, chần chờ nửa ngày mới lúng túng mở miệng: "Nhưng mà cha ơi, ngươi không cảm thấy có chút kỳ quái sao? Trăm năm trước tu vi của Ninh Ngu cũng đã đạt số một số hai trong tam giới, sư tôn của cha từng nói trong vòng mười năm y nhất định sẽ phi thăng.

Thế nhưng bây giờ đã qua một trăm năm, ngay cả hàng tiểu bối như Lâm Phàn Quân cũng đã phi thăng, vì sao y vẫn còn lưu lại phàm giới?"

Dịch Tuyết Phùng nói: "Ngươi đang nói gì vậy, ta nghe không hiểu."

Thiết Vân: "..."

Xong rồi, đầu óc người này hôm nay không dùng được, tất cả đều bị tên chết tiệt Ninh Ngu lắp đầy.

Thiết Vân nói: "Dù sao ta vẫn cảm thấy tình hình không tốt lắm."

Dịch Tuyết Phùng nói: "Ta không nghe thấy."

Thiết Vân: "..."

Gom hết mấy chiêu qua loa có lệ từ nhỏ đến lớn của Dịch Tuyết Phùng lại cùng lắp chỉ được mấy chiêu đó, hoặc là nghe không hiểu, hoặc là không nghe thấy, mấy trăm năm trôi qua, cái tính nhỏ nhoi này vẫn không sửa đổi.

Cái gì cũng nghe không hiểu - Dịch Tuyết Phùng lơ mơ theo chân Hoài Trần đi đến tiền viện, dọc theo đường thái độ khác thường lải nhải không yên cùng Thiết Vân.

Từ sau khi Dịch Tuyết Phùng nhập ma, Thiết Vân không còn thấy hắn vui vẻ nói chuyện như vậy, thấy trong mắt hắn tràn ngập vui vẻ, cũng thức thời không giội nước lạnh nữa.

Đầu óc Dịch Tuyết Phùng mơ màng cả một đường, mãi đến tận khi chân trời bắt đầu mưa, thời điểm giọt mưa băng lãnh rơi lên mặt, lúc này hắn mới hoảng hốt có chút thanh tỉnh lại.

Năm đó sau khi Dịch Tuyết Phùng nhập ma, tuy có tôn vị, nhưng trong mắt ma tu ở Man Hoang, cùng lắm chỉ là một bình hoa di động, bày biện nhìn cho đẹp mắt thôi.

Người trong chính đạo bài xích hắn, đồng đạo ma tu cũng không xem hắn là người một nhà.

Hơn nữa...!

Từ sau khi sống lại, Dịch Tuyết Phùng luôn không tự chủ lẩn tránh một vấn đề cực kỳ trọng yếu.

Thời điểm hắn vùi thây trong Tru Ma trận là ngày mùng một, những người biết rõ hắn sau khi trọng thương thì ngày mùng một không thể điều động linh lực ngoài sư tôn lúc bấy giờ đang bế quan ở ngoài mấy chục năm ra, chỉ còn lại một người là Ninh Ngu.

Năm đó Dịch Tuyết Phùng khác nào một phàm nhân bị vây giết trong Tru Ma trận từng chút từng chút một nhìn linh lực chầm chậm trôi đi, dù có trở lại tình cảnh tuyệt vọng đó một lần nữa, hắn vẫn không thừa nhận là Ninh Ngu bán đứng hắn.

Nếu như cái chết của mình thực sự có liên quan tới Ninh Ngu...!

Ý nghĩ này chỉ mới nổi lên, hắn đã thấy cả người ớn lạnh, không dám suy nghĩ tiếp nữa.

Dịch Tuyết Phùng nghĩ thầm: "Những năm tháng ấy nếu như y muốn giết ta, có vô số cơ hội để động thủ, chiếu theo tính tình của y nhất định sẽ không dùng phương thức bỉ ổi như thế."

Vừa nghĩ như vậy, hắn từ từ bình tĩnh lại.

Chắc chắn sẽ có ngày hắn quay lại Man Hoang tra rõ bí ẩn cái chết của mình, bây giờ ở đây nghi thần nghi quỷ cũng vô dụng.

Trong một năm Hàn Hoài Xuyên trời mưa hơn phân nửa, Hoài Trần thuần thục mở dù, cẩn thận che chở cho Dịch Tuyết Phùng.

Không biết có phải lấy lòng theo bản năng hay là sợ hãi, cán dù trong tay Hoài Trần luôn hướng về phía Dịch Tuyết Phùng, bản thân thì bị xối ướt nửa người, không bao lâu sau liền run lẩy bẩy.

Dịch Tuyết Phùng phục hồi tinh thần lại cau mày, giơ tay cầm cán dù, nhẹ nhàng đẩy về phía Hoài Trần một cái.

Hoài Trần ngạc nhiên nhìn hắn.

Dịch Tuyết Phùng nói: "Coi chừng cảm lạnh."

Hoài Trần ngơ ngác nhìn hắn nửa ngày, bên tai đột nhiên nóng lên, chẳng hiểu vì sao, vành mắt cũng hơi ửng đỏ.

Dịch Tuyết Phùng truyền âm với Thiết Vân: "Hỏng rồi, hắn lại bị dọa khóc, ta đáng sợ vậy sao?"

Thiết Vân kiếm phân ưu giải nạn giùm hắn: "Cha ngươi quên rồi sao? Năm đó sau khi ngươi nhập ma, một mình đi đến đại điển Tiên đạo kéo hết đám thiếu niên mới lớn ra đánh tơi tả từng đứa, bọn chúng đều nhìn ngươi như vậy."

Vừa sợ hãi vừa ủy khuất.

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng cau mày phản bác: "Đó gọi là luận bàn."

Thiết Vân nói: "Thôi đi, ngươi ghi hận bọn họ lúc trước nói ngươi cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không xứng với Ninh kiếm tôn thì có."

Dịch Tuyết Phùng trầm mặc một hồi, mới nói: "Ai bảo bọn hắn dám so sánh sư huynh với thịt ngỗng, ta mới đánh thôi đã là nhẹ nhàng lắm rồi."

Thiết Vân: "..."

Trọng điểm là cái này hay sao?!

Tính tình Dịch Tuyết Phùng vô cùng nhu thuận, tuy không thù dai, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cho phép ai nói xấu Ninh Ngu chỉ một chút, vì chuyện này mà không ít lần hắn nảy sinh xung đột với đệ tử Quy Hồng Sơn.

Thiết Vân không đáp, tự coi mình là người câm.

Không còn Thiết Vân nói chuyện, Dịch Tuyết Phùng do dự nửa ngày hỏi Hoài Trần: "Những người khác ở Quy Hồng Sơn thì sao?"

Hoài Trần lau mắt một cái, ngoan ngoãn đáp: "Quy Hồng Sơn Thanh Lâm quân hôm qua mới đến."

Dịch Tuyết Phùng "Ồ" một tiếng, nói: "Nơi ở của Ninh kiếm tôn sắp xếp xong xuôi rồi sao?"

"Đã an bài thỏa đáng, tiểu tiên quân không cần lo lắng."

Dịch Tuyết Phùng: "Ồ."

Dọc đường đi hắn có chút khác thường, Hoài Trần thấy kỳ lạ, lén nhìn mấy lần.

Bàn tay nhỏ của Dịch Tuyết Phùng vẫn luôn không tự giác cọ xát lên hai ống tay áo, hơi hơi nhíu mày, tựa hồ có chút hoảng loạn.

Hoài Trần sửng sốt một chút, mới chậm chạp nhận ra, tiểu tiên quân tuy thân phận cao quý, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một thiếu niên vì kiêu căng tự mãn mà ít tiếp xúc với đồng lứa, đột nhiên bảo hắn đi tiếp đãi ma tôn – người mà cả tam giới ai ai cũng khiếp sợ tránh còn không kịp, đương nhiên là sẽ căng thẳng.

Nghĩ như vậy, sự sợ hãi của Hoài Trần đối với Dịch Tuyết Phùng hình như tiêu tán không ít.

Hoài Trần mang Dịch Tuyết Phùng đi qua hành lang hai bên treo vô số linh chuông, lúc sắp tới nơi tiếp đãi, Hoài Trần thử thăm dò mở miệng: "Tiểu tiên quân, Ninh kiếm tôn mặc dù là ma tu ở Man Hoang, nhưng nghe đồn y cùng Lâm Phàn Quân có quan hệ rất tốt, chắc chắn sẽ không làm khó dễ ngài..."

Cho nên đừng gãi ống tay áo nữa, vải vóc đều bị ngươi dày vò nhăn hết rồi kìa.

Dịch Tuyết Phùng có chút không yên lòng gật gật đầu.

Hoài Trần thấy hắn nghe tên Lâm Phàn Quân cũng không có phản ứng gì quá lớn, lập tức lén lút thở phào nhẹ nhõm, trên thái dương đều là mồ hôi lạnh.

Hai người đi tiếp mấy bước, Dịch Tuyết Phùng vẫn luôn không có phản ứng đột nhiên dừng chân đứng lại.

Hoài Trần hồn nhiên không biết gì đi tiếp, tán dù trực tiếp đập lên đầu Dịch Tuyết Phùng, kéo hắn lảo đảo hai bước về trước.

Hoài Trần sợ hết hồn, liều mạng nhón mũi chân nâng dù lên, run giọng nói: "Tiểu tiên quân có sao không?"

Dịch Tuyết Phùng mơ hồ chưa nhận ra mình mới bị tán dù va vào đầu, khuôn mặt nhỏ trắng bệch nhìn hắn, đôi môi nhẹ nhàng mấp máy, lại không phát ra tiếng nào.

Hoài Trần bị doạ sợ, còn tưởng rằng hắn muốn tính sổ với mình.

Rất nhanh, Dịch Tuyết Phùng tìm về thanh âm của mình, hắn lẩm bẩm nói: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"

Hoài Trần sợ đến mức hai tay run rẩy, giọng khàn khàn: "Hoài Trần đáng chết, không nên trước mặt tiểu tiên quân nhắc tới Lâm..."

Hắn còn chưa nói xong, Dịch Tuyết Phùng đã tiến lên hai bước một phát bắt lấy tay hắn, gấp gáp hỏi: "Không phải cái này! Ngươi vừa mới nói Ninh kiếm tôn là cái gì..."

Hoài Trần trong mắt rưng rưng nhìn hắn, lúc lâu mới phản ứng hắn đang hỏi cái gì.

Hắn run lập cập: "Ninh kiếm tôn là..

ma tu Man Hoang..."

Dịch Tuyết Phùng nói: "Ta nghe không hiểu, ngươi lặp lại lần nữa."

"..." Hoài Trần không thể làm gì khác hơn là lặp lại, "Ma tu Man Hoang."

Dịch Tuyết Phùng: "Man Hoang cái gì?"

Hoài Trần: "..."

"Ma...!Tu."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Hai người chạy tới trước cửa nhà thủy tạ* tiếp đãi, một người liều mạng nhón mũi chân nâng dù, một người ăn mặc diễm lệ như khổng tước xòe đuôi, trêu tới một đám để tử đứng bên cạnh hiếu kỳ nhìn không rời mắt.

*nhà thủy tạ: nhà xây trên mặt nước, hồ

Hoài Trần thấy trên mặt Dịch Tuyết Phùng đầy vẻ mờ mịt, sửng sốt nửa ngày mới lúng ta lúng túng nói: "Tiểu tiên quân, Ninh kiếm tôn đang ở trong nhà thủy tạ Lạc Vân ngay phía trước, ngài..."

Dịch Tuyết Phùng sững sờ lúc lâu, mới chậm chạp tỉnh lại "Ồ" một tiếng, hồn vía lên mây theo sát Hoài Trần đi tới nhà thủy tạ.

Bốn phía nhà thủy tạ Lạc Vân là mặt hồ mênh mông, từng hạt mưa rơi trên mặt nước, phát ra tiếng vang thanh thúy, làm người ta bất giác buồn ngủ.

Đầu óc Dịch Tuyết Phùng trống rỗng, ngơ ngơ ngác ngác cùng Hoài Trần đi vào nhà thuỷ tạ, cái gì cũng chưa chuẩn bị, vừa ngẩng đầu lên liền đối mặt với đôi ma đồng màu đỏ tươi lạnh lùng đến cực điểm.

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Hai mắt Dịch Tuyết Phùng tối sầm.

Bên trong nhà thủy tạ Lạc vân ba mặt lơ lửng treo màn trúc chạm khắc, gió mang theo hơi ẩm từ mặt hồ thoảng qua, thổi tấm màn hơi phất lên.

Ninh kiếm tôn dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất thống ma tu Man Hoang trong lời đồn mặc một bộ y phục đen hoa văn tối màu ngồi trên ghế mềm, trên gương mặt lạnh như hàn băng toàn bộ đều là vẻ không kiên nhẫn.

Ninh Ngu vốn lạnh lùng như băng sương, toàn thân tỏa ra khí thế doạ người đến đòi mạng —— năm đó trên Quy Hồng Sơn trừ Dịch Tuyết Phùng ra căn bản không ai dám tới gần y.

Mà bây giờ trăm năm đã qua, tu vi y càng cao hơn, hơn nữa linh lực ma tu vốn yêu tà uy nghiêm đáng sợ, hiện tại hắn chỉ ngồi ở đó, khí tức ác liệt ẩn ẩn khiến người ở gần có xúc động muốn quỳ sụp xuống.

Tống Kính Sênh đang ngồi ở cách đó không xa, vô luận nói cái gì Ninh Ngu cũng không đáp lại, bầu không khí hết sức khó xử.

Ninh Ngu không hề liếc mắt nhìn nàng, con ngươi lạnh nhạt xuyên qua khe hở của bức rèm nhìn mặt hồ gợn sóng ở xa xa, không biết đang nghĩ gì.

Trong tay y cầm một chén nước trắng, khớp xương rõ ràng tùy ý gõ gõ lên bàn.

Có lẽ vì nhàm chán, ngón tay thon dài kia nhẹ nhàng cong một chút, ly nước bên cạnh trong nháy mắt ngưng kết thành băng, toát lên hàn ý sương trắng nhè nhẹ; rất nhanh, ngón tay kia lại sờ mặt bàn một chút, băng vừa kết lập tức hòa tan rồi sôi trào, sùng sục bốc hơi nóng.

Bên trong nhà thủy tạ, chỉ có thể nghe thấy tiếng vang nhỏ bé của ngón tay y gõ trên bàn, mà chén nước kia cũng không được yên, kết băng, sôi trào, lại kết băng...!

Tống Kính Sênh thấy bản thân y ngồi chơi không xem ai ra gì, khóe môi co rút, ý cười trên mặt đông cứng.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh của Hoài Trần, Tống Kính Sênh ngẩn ra, lúc này mới không dấu vết thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ngay lập tức, Dịch Tuyết Phùng hồn vía lên mây đi vào, mi mắt buông xuống, liếc cũng không dám liếc Ninh Ngu một cái.

Tống Kính Sênh nhìn bề ngoài chói mù mắt của Dịch Tuyết Phùng, mặt mày tái mét.

Nàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* trừng Dịch Tuyết Phùng một cái, mới miễn cưỡng vui cười nói: "Ninh kiếm tôn, đây là nhi tử của Lâm Phàn Quân Phù Ngọc."

* ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.

Ngón tay Ninh Ngu khựng lại, rốt cục nghiêng đầu lạnh nhạt liếc hắn một cái.

Đầy đầu Dịch Tuyết Phùng đều là câu nói năm đó của Ninh Ngu "Đạo ma thù đồ", trong lúc nhất thời không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

Tống Kính Sênh thấy Ninh Ngu cuối cùng cũng có phản ứng, thở phào một hơi, mỉm cười nói với Dịch Tuyết Phùng: "Phù Ngọc, Ninh kiếm tôn cùng Lâm Phàn Quân là hảo hữu chi giao, lúc ngươi còn nhỏ y còn tặng lễ vật cho ngươi, ngọc trường mệnh trong phòng kia chính là do kiếm tôn tặng cho, mau tới..."

Dịch Tuyết Phùng không muốn tới chút nào, hắn chỉ muốn xoay người rời đi.

Tống Kính Sênh nói: "...!Gọi nghĩa phụ."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Không, bây giờ rời đi hắn cũng không muốn nữa, chỉ muốn đập đầu chết cho xong.

Từ sư huynh biến thành nghĩa phụ...!

Thoại bản* cũng không dám viết như vậy.

*Thoại bản là một cách gọi khác của tiểu thuyết.

Tác giả có lời muốn nói: Ninh kiếm tôn: Gọi.

Dịch Tuyết Phùng:??????????????

- --------------------

editor: muốn tìm 1 tấm hình bàn tay cầm chén trà thôi mà k có:((( k có tấm nào hợp vs khí chất kiếm tôn hết..