Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 81: 81: Thoại Bản

Dịch Tuyết Phùng sửng sốt nửa ngày, mờ mịt hỏi lại: "Hợp tịch?"

Đột nhiên hắn không kịp phản ứng hợp tịch rốt cuộc là cái quái gì, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn Ninh Ngu.

Ninh Ngu thấy đối phương không tỏ thái độ gì, còn tưởng rằng hắn chưa nguôi giận, suy nghĩ một chút, mới nói: "Tuyết Phùng, ta sai rồi."

Ninh Ngu hiếm khi chủ động nhận sai một lần, Dịch Tuyết Phùng gần như men theo bản năng hỏi ngược lại: "Sai chỗ nào?"

Ninh Ngu còn nhớ câu kia của Thiết Vân, ngoan ngoãn lặp lại: "Không nên đánh ngươi."

Dịch Tuyết Phùng vốn không để mấy cái đánh lòng bàn tay đó trong lòng, hơn nữa Thu Mãn Khê cũng đã giúp hắn hả giận, tất nhiên sẽ không vì cái này mà tức giận, hắn tỉ mỉ suy nghĩ một chút, Ninh Ngu trừ lúc trước đã thoáng nhận ra hắn còn dùng thủ đoạn điên cuồng thăm dò, hình như cũng không làm ra chuyện gì không thể tha thứ.

"Ngươi đánh trả đi." Ninh Ngu hóa Anh Túc kiếm thành giới xích nhét vào tay Dịch Tuyết Phùng, nắm tay hắn tạo thành thế đánh lòng bàn tay mình.

Dịch Tuyết Phùng chưa bao giờ đánh Ninh Ngu, thấy dáng vẻ y nghiêm túc như vậy, cũng nổi lên chút tâm tư, siết chặt Anh Túc trong tay định đánh y mấy cái cho hả giận.

Chỉ là hắn còn chưa ra tay, Ninh Ngu đã rào trước: "Ngươi đánh ta xong liền nguôi giận, nguôi giận rồi có phải muốn hợp tịch cùng ta không?"

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Tay Dịch Tuyết Phùng ngừng lại giữa không trung, không còn lòng dạ nào mà đánh với đấm nữa.

Hắn đẩy Ninh Ngu ra, nhét Anh Túc lại trong tay y, lùi về sau mấy bước, mím môi lúng ta lúng túng nói: "Hợp tịch...!cái gì, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì, ta nghe không hiểu."

Ninh Ngu vội kéo lấy tay hắn, nói: "Tấm lòng ta đối với ngươi, chân trời phương xa chứng giám..."

Y vừa nói xong, một đạo sấm sét ầm ầm đánh xuống chân trời, mây đen giăng lối, hạt mưa hạ xuống từ nền trời, bùm bùm liên tiếp nối thành một chuỗi thanh thúy.

Hai người: "..."

Dịch Tuyết Phùng ngoài cười nhưng trong không cười: "Xem ra tấm lòng ngươi đối với ta, cũng không..."

Hắn chưa nói xong, chỉ thấy mặt Ninh Ngu trầm như nước vung tay thả Anh Túc kiếm vào nền trời, điều động linh lực hòa vào mây đen, chỉ nghe ầm ầm vài tiếng sấm sét vang lên, mây đen ở chân trời phảng phất như bị cuồng phong cuốn đi, chẳng mấy chốc đã khôi phục trạng thái vạn dặm không mây thường ngày.

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Trên tóc Dịch Tuyết Phùng còn vương nước mưa, ngu người nhìn Ninh Ngu trước mặt.

Dáng vẻ Ninh Ngu giống như chưa có chuyện gì xảy ra, ung dung thu Anh Túc kiếm về, tiếp tục chỉ thiên, nói: "Tấm lòng ta đối với ngươi, chân trời phương xa chứng giám, nếu có nửa câu dối lừa, tự hủy đạo tu để minh chứng."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Đầu óc khó khăn lắm mới linh hoạt của Dịch Tuyết Phùng đột nhiên có chút trì độn, hắn quay người muốn chạy trốn, nhưng Ninh Ngu không muốn đợi thêm nữa, trực tiếp lắc mình chặn trước mặt hắn.

Dịch Tuyết Phùng lắc đầu: "Ta...!Ta không nghe thấy."

Hắn từ nhỏ đến lớn đối với những chuyện không muốn nghe đều dùng "Nghe không hiểu" "Không nghe thấy" để đối phó, tất nhiên Ninh Ngu là người hiểu rõ tính tình hắn nhất, y hơi nhíu mày, lần thứ hai ôm mặt Dịch Tuyết Phùng, ép hắn không thể né tránh, nói: "Nếu không nghe thấy, vậy ta lặp lại lần nữa, lần này ngươi phải cẩn thận nghe cho rõ."

Hai má Dịch Tuyết Phùng bị y ôm lấy, chút thịt hiếm hoi trên mặt bị ép thành chen chúc với nhau, đôi môi tái nhợt chu ra ngoài, trông buồn cười vô cùng.

Dịch Tuyết Phùng cau mày lấy tay lay hai lần, hàm hồ nói: "Trước tiên buông ta ra."

Ninh Ngu không tha: "Ta buông rồi ngươi lại chạy thì phải làm sao?"

Dịch Tuyết Phùng tức giận đến muốn đánh y: "Ta chạy ngươi không biết lấy dây cột ta lại sao?"

Ôm mặt làm quái gì?

Vốn Dịch Tuyết Phùng chỉ đang nói lời vô ích, ai ngờ Ninh Ngu tỉ mỉ suy ngẫm một chút, vậy mà thật sự thả tay xuống, sau đó biến Anh Túc thành một sợi xích sắt to bằng ngón tay út, thắt lên cổ tay Dịch Tuyết Phùng.

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng sống không còn gì luyến tiếc bị Ninh Ngu kéo vào trong lương đình ngồi, nỗi khiếp sợ lúc mới nghe hai từ hợp tịch hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn dư lửa giận muốn đấm Ninh Ngu mấy phát.

Hắn chưa bao giờ nghe qua có ai lúc cầu người khác hợp tịch, lại dùng dây xích trói người ta lại cưỡng bách nghe mình tâm tình, Ninh Ngu làm việc quả thực khiến người ta mở mang tầm mắt.

Ninh Ngu cũng không cảm thấy chuyện mình làm có bao nhiêu kỳ ba, y nắm một đầu dây xích, còn đang suy tư nên trói ở đâu thì Dịch Tuyết Phùng mới không đào tẩu được.

Dịch Tuyết Phùng lạnh lùng đưa tay còn lại không bị trói ra trước mặt y, nói: "Trói ở đây."

Ninh Ngu ngẩng đầu nhìn hắn.

Dịch Tuyết Phùng lạnh lùng nói: "Hai tay đều trói, ngươi có thể trực tiếp lôi ta xuống phố thị chúng, lên đường chém đầu."

Ninh Ngu: "..."

Ninh Ngu nói: "Nói hưu nói vượn gì vậy."

Y vừa nói, vừa cầm một đầu dây xích thắt lên cổ tay mình.

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Anh Túc: "..."

Anh Túc quả thực muốn hóa thành lưỡi kiếm tại chỗ, một phát chặt đứt cái móng vuốt gợi đòn của Ninh Ngu xuống, tuy rằng hắn chưa từng chứng kiến người khác cầu đạo lữ hợp tịch như thế nào, thế nhưng dùng kiếm tuệ nghĩ cũng biết, chắc chắn sẽ không giống như Ninh Ngu.

Ninh Ngu thấy Dịch Tuyết Phùng không đi được nữa, triệt để thở phào nhẹ nhõm, nói: "Được, lần này ổn rồi, ta nói tiếp, aiz ta mới vừa nói tới chỗ nào?"

Dịch Tuyết Phùng thần sắc vô cảm: "Hợp tịch."

Ninh Ngu nói: "Đúng rồi, không phải ngươi không nghe thấy sao?"

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng tức giận đến hận không thể lấy dây xích ghìm chết y, hắn vung tay khiến dây xích trên cổ tay bị quăng va vào nhau đinh đinh đang đang, lạnh lùng nói: "Ninh kiếm tôn, ngươi muốn cầu ta hợp tịch với ngươi hợp, chính là dùng cách này cầu sao? Tùy tiện ai đó đi ngang qua nhìn thấy, đều sẽ cảm thấy ngươi đang muốn mưu tài hại mệnh."

Ninh Ngu nhíu mày: "Không phải chính ngươi nói muốn ta trói ngươi lại sao?"

Dịch Tuyết Phùng ôm đầu gục xuống bàn đá, hoàn toàn không có ý định nói chuyện cùng y.

Ninh Ngu đẩy hắn một cái, nói: "Tuyết Phùng, ta rất nghiêm túc."

Dịch Tuyết Phùng không muốn nói chuyện, nằm nhoài trên bàn đá giả chết.

Ninh Ngu thấy hắn như vậy, rốt cuộc hiểu rõ, y có chút chán nản nhìn Dịch Tuyết Phùng, nói: "Ngươi như vậy...!Là từ chối sao?"

Dịch Tuyết Phùng tiếp tục giả chết.

Ninh Ngu lại nói: "Ta...!Không tốt sao?"

Nói xong, đột nhiên nghĩ đến những lời Thiết Vân vừa nói.

"Người này tính khí táo bạo lại thích mắng chửi người khác, ngày thường không để ý đến việc phong hoa tuyết nguyệt, thậm chí ngay cả lời tâm tình cũng không nói.

Căn bản không xứng với ngươi!"

Ninh Ngu có chút mờ mịt, lẽ nào nói nhiều lời tâm tình có thể xứng với Dịch Tuyết Phùng sao?

Dịch Tuyết Phùng nằm úp sấp than thở nửa ngày, mới ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn Ninh Ngu, nhẹ giọng nói: "Sư huynh."

Ninh Ngu đang chăm chú suy nghĩ lời tâm tình, bị hắn gọi ngơ ngác hoàn hồn: "Hả?"

Dịch Tuyết Phùng nói: "Bây giờ ngươi muốn cùng ta hợp tịch, vậy tình cảm ngươi đối với ta rốt cuộc là tình cảm giữa sư huynh đệ, hay là tình yêu nam nữ, ngươi có thật sự hiểu không?"

Ninh Ngu cau mày: "Ta tất nhiên hiểu được."

Dịch Tuyết Phùng nói: "Ta thấy ngươi căn bản không hiểu."

Ninh Ngu muốn phản bác hắn, Dịch Tuyết Phùng đã ngắt lời: "Có lẽ vì trăm năm không gặp được ta, sau khi mất đi lại có được, ngươi cảm thấy lo sợ, cho nên mới nảy sinh ý định muốn lưu ta lại bên cạnh mình."

Ninh Ngu: "Không phải..."

Dịch Tuyết Phùng nói: "Nếu như tình cảm ngươi đối với ta thật sự là ái mộ giữa nam nữ, tại sao lại không có nửa phần dục vọng với ta?"

Ninh Ngu sững sờ: "Cái gì?"

Dịch Tuyết Phùng sau khi nói xong, hậu tri hậu giác có chút ngượng ngùng, hắn hơi cụp mi, che khuất vẻ bối rối trong đáy mắt, tận lực để bản thân duy trì sự trấn tĩnh, nói: "Tối qua ngươi và ta ở chung một phòng, sao ngươi nhất định phải chạy xuống dưới đất nằm ngủ một mình?"

Cho dù Dịch Tuyết Phùng chưa từng trải qua cũng biết, nếu Ninh Ngu thật sự ôm tâm tư quý mến đó với mình, làm sao có thẻ bỏ phí cơ hội chung chăn chung gối với mình, ngược lại còn đơn độc nằm dưới nền đất băng lãnh kia?

Đối với những việc sau khi say rượu Ninh Ngu hoàn toàn không có một chút ký ức nào, y ngơ ngác nhìn Dịch Tuyết Phùng, trong lúc nhất thời không biết phải đáp trả như thế nào.

Dịch Tuyết Phùng khẽ thở dài một hơi, nói: "Sư huynh, hợp tịch không chỉ đơn giản là dùng linh lực hỗ trợ song tu cho nhau giống như ngươi tưởng tượng đâu, quan hệ giữa đạo lữ cũng không phải chỉ cần tình nghĩa là thành..."

Dịch Tuyết Phùng đang định giải thích sự khác nhau giữa tình ái và tình thân cho y nghe, liền nghe thấy Ninh Ngu đột nhiên nói: "Ta ái mộ ngươi."

Dịch Tuyết Phùng sững sờ.

Ninh Ngu nói: "Ta sống nhiều năm như vậy, cho dù ngu xuẩn đến đâu, cũng nên phân rõ được cái gì là ái mộ."

Dịch Tuyết Phùng: "Nhưng mà..."

Ninh Ngu nắm dây xích trên cổ tay nhẹ nhàng quấn lên bàn tay, liên tiếp mấy vòng, khoảng cách giữa hai người cũng từ từ nhích lại gần, đến cuối cùng, tay Ninh Ngu dịu dàng áp lên bàn tay đang khoát trên bàn đá của Dịch Tuyết Phùng, nắm chặt.

Mười ngón tay đan vào nhau, Ninh Ngu nói: "Ta muốn nắm lấy tay ngươi, muốn hôn ngươi, muốn ôm ngươi, muốn vây ngươi vào trong lồng ngực của ta không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy, Tuyết Phùng, như vậy...!Cũng có thể xem là tình cảm thuần khiết giữa sư huynh đệ hay sao?"

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng ngạc nhiên nhìn y, đột nhiên cả người run lên, suýt nữa bị những lời này của y dọa nổi một thân da gà.

Hắn bỏ tay Ninh Ngu ra, có chút mất tự nhiên nhích nhích qua bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Những thứ này ngươi học được từ đâu?"

Thần sắc thâm tình của Ninh Ngu đột nhiên biến đổi, cau mày nói: "Ta tự mình nghĩ ra."

Dịch Tuyết Phùng hiểu rõ y bao nhiêu, đời nào tin được loại chuyện hoang đường này, hắn một bên cảm thấy tức giận, một bên lại cảm thấy Ninh Ngu vì chuyện này mà nói dối, quả thực không biết nên khóc hay nên cười.

Dịch Tuyết Phùng liếc y một cái, không muốn tiếp tục nghe y lải nhải nữa, hắn đứng dậy vẩy vẩy tay: "Buông ta ra."

Ninh Ngu do dự.

Dịch Tuyết Phùng nói: "Đợi lát nữa Thiết Vân trở về, ngươi chỉ đi ra từ trong phòng ta hắn đã tức giận thành như vậy, nếu để hắn nhìn thấy ngươi dùng dây xích trói ta..."

Vậy Thiết Vân chỉ có thể liều cái mạng già với Ninh Ngu thôi.

Ninh Ngu nhíu mày, y chưa từng để ý ánh mắt của người khác, huống chi chỉ là một thanh kiếm, thế nhưng y cũng biết xưa nay Dịch Tuyết Phùng yêu thương thanh phế kiếm kia thế nào, nghe hắn nói như vậy, không còn cách nào khác đành phải trầm mặt tháo xích ra, trong lòng trộm nghĩ phải tìm cơ hội đánh cho phế kiếm kia một trận rồi nói.

Dịch Tuyết Phùng xoa xoa cổ tay có chút đỏ lên, rũ mắt liếc Ninh Ngu một cái, nửa ngày sau mới nói: "Ngươi suy nghĩ thật kỹ rồi nói sau."

Ninh Ngu nói: "Suy nghĩ cái gì?"

Dịch Tuyết Phùng quay người muốn bỏ đi, Ninh Ngu kiên nhẫn đi theo phía sau hắn, hỏi: "Ta đã nghĩ rất kỹ, ngươi còn muốn ta nghĩ cái gì? Những lời kia ngươi cũng không muốn nghe sao? Vậy ngươi muốn nghe cái gì, ta nói cho ngươi nghe."

Dịch Tuyết Phùng hận không thể bịt kín lỗ tai, hữu khí vô lực nói: "Suy nghĩ thật kỹ tình cảm ngươi đối với ta rốt cuộc là cái gì."

Ninh Ngu cau mày đi cùng hắn, suy nghĩ một hồi, hỏi: "Vậy còn ngươi? Tình cảm ngươi đối với ta là thế nào? Tình sư huynh đệ, hay như năm đó ngươi nói, thật sự ái mộ ta?"

Dịch Tuyết Phùng cúi đầu đi về phía trước: "Cái này ta tự mình hiểu rõ, không cần ngươi hỏi tới."

Ninh Ngu lập tức học theo: "Vậy tự ta cũng hiểu rõ, không cần nghĩ nhiều nữa."

Dịch Tuyết Phùng không để ý tới y.

Ninh Ngu ở phía sau gọi: "Tuyết Phùng, Tuyết Phùng."

Dịch Tuyết Phùng phiền muốn chết, thực sự không thể nhịn được nữa quay đầu lại nói: "Vậy năm đó ta ở trước mặt nhiều người như vậy thổ lộ với ngươi, tại sao ngươi không có nửa phần đáp lại ta?"

Bước chân Ninh Ngu khựng lại, bị hỏi đến nghẹn họng.

Dịch Tuyết Phùng thực sự không muốn lấy loại chuyện mất mặt này ra nói, làm như vậy ngay chính hắn cũng cảm thấy mình đang quá ra vẻ, xoắn xuýt như nữ nhân vậy, thế nhưng Ninh Ngu không biết thiếu mất cọng gân nào, cứ mãi đuổi theo hắn truy hỏi không ngừng, hắn chỉ còn cách cắn răng, đào lại nợ cũ trăm năm trước, cùng lắm thì mọi người cùng nhau mất mặt.

Ninh Ngu: "Ta..."

Dịch Tuyết Phùng đột nhiên cảm thấy có chút lúng túng, hắn xoay người không muốn đối mặt với Ninh Ngu, miễn cưỡng trụ vững âm thanh: "Ta biết ngươi muốn nói cái gì, Vô Tình đạo đúng không, nếu đã quyết định muốn tu Vô Tình đạo, tại sao sau này lại hủy đạo tu, đến bây giờ ngươi còn chưa nói cho ta biết nguyên do."

Ninh Ngu muốn kéo hắn, bàn tay dừng lại giữa không trung rồi lại không dám tiến lên trước.

Dịch Tuyết Phùng không nhận được hồi đáp, hít sâu một hơi cảm thấy trong lòng có chút đau nhói khó giải thích, hắn ngẩng cao cổ, lạnh lùng nói: "Trước khi ngươi nhận rõ lòng mình, chúng ta vẫn là..."

Hắn hạ quyết tâm, ngẫm nghĩ hồi lâu mới thốt ra những lời ấp ủ trong lòng: "Đạo ma thù đồ đi."

Ninh Ngu: "..."

Dịch Tuyết Phùng nói xong, dứt khoát đạp bước rời đi.

Ninh Ngu đứng tại chỗ nửa ngày, đột nhiên có loại ảo giác thế sự đổi thay.

Năm đó ở đại điển Tiên đạo, Dịch Tuyết Phùng một thân ma tức nóng cháy nhập hỏa, mang một tấm chân tình thông báo trước mặt mọi người trong tam giới, cuối cùng chỉ nhận lại được bốn chữ của y: "Đạo ma thù đồ."

Mà trăm năm sau, y đã sâu hãm trong đó, nhưng Dịch Tuyết Phùng xưa nay chưa từng tỉnh táo như vậy, dùng bốn chữ đó nguyên vẹn trả lại cho y.

Ninh Ngu nhất thời không biết tư vị trong lòng rốt cuộc là gì.

Dịch Tuyết Phùng trầm mặt về tới nơi ở ban đầu, vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Dạ Phương Thảo đã mấy ngày không gặp.

Dạ Phương Thảo đang ngồi dưới bóng cây trong viện, trên tay cầm một quyển sách, nghe tiếng cửa mở ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng lập tức vội vã chạy tới: "Tiểu tiên quân! Rốt cuộc ngươi cũng trở lại rồi!"

Tuy Dịch Tuyết Phùng giận dỗi Ninh Ngu, nhưng hắn không có thói quen giận cá chém thớt lên người khác, hít sâu một hơi, như không có chuyện gì xảy ra nhoẻn miệng cười, tiến lên trước, nói: "Ở đây làm gì?"

Dạ Phương Thảo nói: "Vốn đang đi chơi ở bên ngoài, thế nhưng đột nhiên trời mưa ta phải chạy trở về lấy dù, ai mà biết vừa cầm dù ra ngoài, mưa lại tạnh, chậc, thời tiết ở Man Hoang thực sự quái lạ."

Dịch Tuyết Phùng ho khan một tiếng, lảng sang chuyện khác: "Trong tay ngươi là sách gì vậy?"

Dạ Phương Thảo "Ồ" một tiếng, trực tiếp đưa cho hắn, nói: "Ầy, lúc trước không phải ta từng nói với ngươi ở Man Hoang đâu đâu cũng có thoại bản của Ngọc Ánh quân với Ninh kiếm tôn sao, ngươi lúc đó còn không tin, cho nên ta tùy tiện mua mấy quyển về, ngươi xem."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng vội lui về phía sau, bảo hắn tự đọc thoại bản của chính mình và Ninh Ngu, loại chuyện vừa mất mặt vừa xấu hổ này hắn tuyệt đối làm không được, mặc dù biết rõ là bịa đặt cũng không được.

Dạ Phương Thảo nói: "Thật sự không xem? Thật ra viết cũng không tồi, Ninh kiếm tôn trong này rất biết nói lời tâm tình nha."

Động tác xoay người rời đi của Dịch Tuyết Phùng đột nhiên dừng lại, hắn không biết nghĩ tới điều gì, do dự tiếp nhận quyển sách trên tay Dạ Phương Thảo, lung tung lật đến một trang.

Vận khí hắn không tệ, tùy tiện lật một tờ liền nhìn thấy lời tâm tình thâm tình đến cực điểm của "Ninh kiếm tôn" ——

【 chỉ thấy Ninh kiếm tôn chứa đầy tình ý nhìn chăm chú vào gương mặt yêu diễm kia của Ngọc Ánh quân, đưa tay ra cùng đan lấy năm ngón tay của đối phương, trầm giọng nói lời tâm tình:

" Ta muốn nắm lấy tay ngươi, muốn hôn ngươi, muốn ôm ngươi, muốn vây ngươi vào trong lồng ngực của ta không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy, tiểu Ngọc Ánh của ta."

Trên mặt Ngọc Ánh quân tất cả đều là vẻ cảm động, cuối cùng không nhịn được nhiệt lệ, nức nở một tiếng, hai hàng thanh lệ hạ xuống, nhào thẳng vào lòng Ninh kiếm tôn.】

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng chậm rãi khép sách lại, nhắm mắt hít sâu mấy hơi, có chút hồn phi phách tán lảo đảo đi vào trong phòng.

Dạ Phương Thảo ở phía sau gọi: "Hả? Tiểu tiên quân, không đọc thêm sao?"

Dịch Tuyết Phùng suýt chút nữa vấp té, hai mắt tan rã, nhìn vào hư vô, lẩm bẩm nói: "Không đọc."

Hắn nói xong đẩy cửa đi vào phòng, chậm nửa nhịp đóng cửa lại, ngẩn ngơ tại chỗ hồi lâu, đột nhiên dựa vào cửa trượt dài xuống đất, chầm chậm bưng kín lấy hai lỗ tai nóng bỏng.

Tác giả có lời muốn nói: Buổi tối tái càng một chút, cảm tạ sự ủng hộ của mọi người nha.

Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!.