Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương 14: Sinh tồn trên hoang đảo (8)

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Loài động vật trông giống gà rừng kia xấu đến mức khiến người ta không dám cắn, nhưng ngờ đâu mùi vị lại khá ngon.

Từ lúc lên đảo, Trương Hằng đã ăn hải sản lâu đến mức quên luôn vị thịt gà. Nồi gà hầm tối nay đã gợi lại hương vị quen thuộc trong ký ức của hắn.

Thật ra nếu nhận xét một cách nghiêm khắc thì loại thịt này dai hơn thịt gà, cảm giác khi ăn thì gần giống thịt bồ câu.

Nhưng đối với một người đang thèm thịt đến phát điên như Trương Hằng thì đây chính là món gà ngon nhất mà hắn từng ăn trên đời này.

Hắn không thể ăn hết cả mười mấy kg thịt gà một lúc nên sau khi vứt nội tạng thì hắn đã ướp phần thịt còn lại với nước biển, sau đó phơi khô rồi treo dưới mái hiên.

Trương Hằng tìm một khu đất nhiều nắng ở đằng sau nhà để trồng đống khoai tây mà mình đào được xuống. Hắn đốt ít tro để làm phân bón và đóng một hàng rào bao quanh. Mong rằng chừng một tháng nữa nơi đây sẽ mang lại bất ngờ cho hắn.

Trước kia, Trương Hằng tính thời gian bằng cách khắc lên vách hang. Nhưng lúc dọn nhà, hắn lại không thể kéo cả cái vách đá đó đi được, may mà hắn vẫn còn chiếc đồng hồ Seastar trên tay.

Với độ cứng khó tin đến mức khoa học không thể giải thích được, ban đầu Trương Hằng còn dùng mặt kính để mài đá.

Dựa trên vị trí của kim giờ và kim phút trên đồng hồ, hắn có thể dễ dàng quy đổi ra từ ngày giờ ở thế giới thực, tính ra thì hắn đã sống ở hòn đảo hoang này được 201 ngày.

Quần áo trên người hắn là thứ đầu tiên bị rách nát, tiếp đến là đôi giày cũng thủng một lỗ. Cũng may, vì đây là vùng nhiệt đới nên dù mùa đông đến thì Trương Hằng cũng không cần lo về vấn đề nhiệt độ cho lắm. Bây giờ ban ngày hắn đều ở trần cho khỏe.

Làn da của hắn bị phơi thành màu lúa mạch, râu ria xồm xoàm, tóc tai bù xù bết lại, trông khá lôi thôi lếch thếch.

Một chiều nọ, Trương Hằng gác hết mọi việc qua một bên, chọn một mỏm đá bên bờ biện rồi leo lên đó ngồi, lặng lẽ nhìn về phương xa.

Khoảng nửa giờ sau, người bạn cũ mà Trương Hằng chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện.

Nhà thám hiểm đang giãy dụa giữa từng con sóng biển, trông giống như có thể chìm nghỉm bất cứ lúc nào.

Trương Hằng nhìn bóng dáng nhấp nhấp nhô nhô đằng xa, trong lòng rối như tơ vò.

Nhà triết học, nhà toán học và nhà sử học vĩ đại Russell từng nói, cuộc đời ông bị chi phối bởi ba niềm đam mê đơn giản mà mãnh liệt, đó là khát vọng về tình yêu, tìm kiếm kiến thức và lòng trắc ẩn với nhân loại.

Nhưng đối với Trương Hằng lúc này, mọi chuyện lại đơn giản hơn nhiều.

Có hai thứ sẽ giúp hắn sống đến ngày thứ 500, đó là một chuyến khám phá trung tâm hòn đảo và nhà thám hiểm cứ 40 ngày lại trôi đến đây một lần.

Vế trước khiến hắn bận rộn để không có thời gian suy nghĩ linh tinh, trong khi vế sau lại nhắc nhở hắn rằng mình không hề cô đơn.

Trương Hằng đã nghĩ đến việc cứu người đàn ông đó lên hàng trăm lần.

Chỉ cần kéo đối phương lên bờ thì sẽ có người đồng hành cùng hắn trong 19 ngày, mang đến thứ hắn mà cần nhất lúc này là sự ấm áp của đồng loại.

Nhưng Trương Hằng vẫn lần lữa mãi mà không ra tay.

Hắn nhớ đến bộ phim "Một mình trên hoang đảo" mà mình từng xem. Nhân vật chính gặp tai nạn máy bay và trôi dạt vào một hòn đảo hoang cùng với các kiện hàng. Để sống sót, anh ta đã mở từng bao một, nhưng vẫn giữ lại kiện cuối cùng vì đó là nguồn hy vọng của anh ta.

Bây giờ đối với Trương Hằng, nhà thám hiểm cứ 40 ngày lại dạt ngang qua đây một lần cũng mang ý nghĩa tương tự.

Hắn đã ở trên hòn đảo hoang này hơn 200 ngày, gấp 5 lần thời gian của người chơi bình thường, nhưng vẫn còn lâu lắm hắn mới được trở lại thế giới thực.

Nếu lúc này hắn cứu nhà thám hiểm kia lên thì sau khi đối phương ngủm củ tỏi, hắn sẽ thật sự cô đơn lẻ loi trong suốt quãng thời gian còn lại ở đây.

Sau khi kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã lên đến level 1, tuy hắn vẫn thiếu thốn đủ thứ (chẳng hạn như hắn rất muốn có một cái máy chơi game, cho dù chỉ có trò xếp gạch và rắn săn mồi cũng được) nhưng đã không còn sốt ruột muốn nâng cao kỹ năng như hồi mới lên đảo nữa.

Ngược lại, chuyến khám phá trung tâm hòn đảo của hắn lại đang thiếu người đồng hành. Tất nhiên là đi một mình cũng được, nhưng dẫu sao có thêm bạn đồng hành sẽ an toàn hơn.

Do đó, kế hoạch của Trương Hằng là cứu nhà thám hiểm lên để anh ta đi vào rừng với mình.

Sau khi đánh giá Ede và ông anh mặc quần đùi, Trương Hằng đã rút ra được kết luận, mặc dù cả hai đều là chuyên gia trong lĩnh vực sinh tồn nơi hoang dã nhưng mỗi người đều có một điểm mạnh riêng.

Kiến thức của Ede thiên về kỹ năng sinh tồn cơ bản, còn ông anh mặc quần đùi thì giỏi về chế tạo công cụ. Từ quần áo trên người nhà thám hiểm, Trương Hằng đoán chắc hẳn anh ta sẽ là chuyên gia trong lĩnh vực khám phá thiên nhiên, thế nên nếu cứu anh ta vào lúc này thì sẽ khá là khó xử.

Bởi vậy, Trương Hằng cố gắng kiềm chế ham muốn của mình và nhìn sóng biển lần thứ tư nhấn chìm nhà thám hiểm.

Sau khi liếc mắt nhìn về phía anh ta biến mất một cách đầy luyến tiếc, Trương Hằng nhảy xuống khỏi mỏm đá và tiếp tục hành trình rèn luyện kỹ năng bắn cung của mình.

Hắn mất một tháng để nâng tỷ lệ bắn trúng trong phạm vi 30 mét lên 90%.

Nhưng vẫn không nhận được bất kỳ thông báo kỹ năng thăng cấp nào.

Vì đã dự liệu trước được điều này nên Trương Hằng cũng không tức giận, trò chơi này đánh giá kỹ năng rất khắc khe. Hắn học tiếng Anh 14 năm, cộng với tiếng Trung Quốc mà ngôn ngữ cũng chỉ là level 1. Nhưng quả thật trên thế giới có rất nhiều loại ngôn ngữ, nên phân cấp như vậy cũng xem như hợp lý.

Sinh tồn nơi hoang dã cũng giống như vậy. Trương Hằng cảm thấy, nếu bây giờ mà ném hết tất cả mọi người trên thế giới lên đảo hoang, ngay cả khi không phải người sống sót cuối cùng thì hắn vẫn có thể lọt vào top 10 người đứng đầu. Nhưng hắn cũng là thành phần học lệch nghiêm trọng, vì nếu đổi thành một môi trường khắc nghiệt khác như các vùng địa cực hoặc sa mạc thì hắn khó mà sống nổi. Đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất giữa hắn và các chuyên gia.

Do đó, Trương Hằng không hề nôn nóng trong việc rèn luyện kỹ năng bắn cung.

Sau khi có thể ngắm bắn chính xác trong phạm vi 30 mét, hắn bắt đầu thử bắn các mục tiêu di động.

Lúc đầu, Trương Hằng định lấy cá trong mấy rạn san hô làm mục tiêu tập luyện. Nhưng sau khi bắn thử hai lần thì hắn bỗng nhớ ra đường nhìn dưới nước thường bị gãy. Nếu cứ luyện tập bằng cách này thì kỹ năng ngắm bắn của hắn sẽ bị lệch theo.

Cho nên hắn đã chuyển mục tiêu sang bắn cua, nhưng cua là loài địch không động, ta không động nên hiệu quả tập luyện cũng rất thấp. Còn đám chim chóc thì Trương Hằng chưa từng xét đến, chủ yếu là vì chúng thường đậu trên mấy ngọn cây, nếu bắn thì khó mà thu hồi mũi tên.

Sau khi thử vài lần thì Trương Hằng quyết định lấy những mảnh gốm vỡ làm mục tiêu, chỉ việc dùng dây treo chúng nó lên cây rồi chờ gió thổi qua.

Nên muốn bắn trúng mục tiêu cũng khó hơn hẳn.

Trương Hằng phải luyện tập khoảng hai tháng mới dần tìm được cảm giác. Trong thời này, hắn lại bất ngờ bắt được một con "gà rừng" xấu xí, lại còn sống nữa. Có lẽ nó định lẻn vào vườn rau của Trương Hằng để kiếm bữa sáng miễn phí, nhưng ai nhờ lại mắc kẹt ngay giữa hàng rào.

Trương Hằng không tính làm thịt nó luôn mà đi tìm một sợi dây buộc vào chân, đầu còn lại thì cột với cọc gỗ, thế là hắn đã có một mục tiêu di dộng phiên bản 2.0 rồi.

Trương Hằng đeo túi tên lên vai, bắt đầu trò chơi vờn mồi cực kỳ độc ác với bé gà rừng.