Một Vạn Cách Giữ Thân Như Ngọc Ở Long Dương Đồ

Chương 10

Mọi người đang thảo luận sôi nổi về bí cảnh thì thấy trên trời đáp xuống một chiếc phi hành khí vô cùng xa hoa nhất thời ngây cả người. Phi hành khí tuy không phải vật hiếm lạ gì nhưng đây là phi hành khí cấp hai, không những chống được công kích tốc độ còn nhanh hơn phi kiếm, không gian rộng rãi vô cùng, bên ngoài còn khảm cả ngọc mã, nhìn một cái là biết chuyên dùng để khoe mẽ.

Mọi người còn đang tò mò xem là vị cường giả phương nào, đã thấy từ trên phi hành khí có sáu nam nhân phi thân đáp xuống, người cuối cùng trong ngực còn ôm một thiếu niên. Thiếu niên ngượng ngùng từ trong ngực nam nhân tuấn mỹ đứng dậy, gương mặt chỉ to bằng lòng bàn tay nhỏ nhắn rất xinh đẹp, ngũ quan tinh mỹ như búp bê, khí chất có vẻ thuần khiết nhưng đuôi mắt chứa phong tình, cơ thể được mấy lớp sa y đỏ bao lấy khi đứng ở gió lạnh dán sát vào người càng khiến sự đối lập tôn lên vẻ yêu mị dụ người, nếu không nhìn kỹ thiếu niên có yết hầu thì ai cũng nghĩ đây là một đại đại mỹ nhân.

Xuống sau cùng là hơn hai mươi đệ tử tuổi trẻ dương quang, dung mạo xuất chúng.

Đến lúc này hơn phân nửa ánh nhìn của đều đổ dồn vào thiếu niên xinh đẹp bắt đầu rục rịch, còn lại thì cười lạnh quay đầu đi.

Nghe nói tân phong chủ của Dục Tiên Phong dung mạo khuynh thành, song tu cùng người này một lần sẽ như ăn phải thuốc phiện, sướng như lên mây. Các tu sĩ đều là kẻ sống qua mấy trăm năm, quãng đường tu hành cô độc nhàm chán nếu có thể tìm ít ong bướm đùa vui cớ sao không thử?

" Ngươi xem phong chủ Dục Tiên Phong lớn lên hoa nhường nguyệt thẹn, quả đúng như lời đồn."

" Ta nghe bảo vị phong chủ này ai đến cũng tiếp, còn từng cùng nông phu lão bản gì đó rối loạn quấn nhau ở trần gian! Hay để ta đến thử xem?"

" Dâm dục thành tính có gì tốt, mấy người bớt điên một chút đi."

Vấn Tịnh lạnh lùng quét mắt đám người ba hoa này một lượt, thân là tu dĩ ai cũng có ngũ giác nhanh nhạy dù thì thầm nhỏ cỡ nào cũng nghe thấy, vậy mà mấy kẻ này dám công khai mỉa mai A Hân trước mặt hắn? Nếu không phải tình hình hôm nay long xà hỗn tạp, cao thủ ẩn tàng đám người này ngay cả ho một cái cũng chả dám.

" Tịnh ca ca..." Mấy lời trào phúng lọt vào tai của Diện Ngọc Hân làm hắn cảm thấy rất uỷ khuất. Hắn ở thế kỷ 21 là một học sinh ba tốt con ngoan trò giỏi, bất hạnh bị tai nạn mới xuyên không tới nơi này, vốn tưởng có thể tu tiên hành hiệp trượng nghĩa ai ngờ thân thể này tuy rằng đẹp đẽ cực kỳ nhưng tư chất quá kém cỏi, chỉ có thể luyện bí tịch song tu đề cao thực lực, mà môn pháp song tu kia cũng rất đáng chết, cứ đến giữa trưa là khiến hắn động dục không thể tự kiềm chế mà quỳ dưới háng nam nhân nào đó. Diện Ngọc Hân cũng chỉ đành bất đắc dĩ thuận theo tiện thể thu luôn một đống lại một đống nam nhân vào hậu cung trải khắp trần gian cùng tu chân nhưng mà thâm tâm hắn vẫn cảm thấy bản thân ' ở bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn'.

Giống như ngươi vừa đọc kinh phật vừa khẩu giao cho ai đó vậy.

Nếu Tiên Âm biết được ý nghĩ này chỉ có thể hộc ra bốn chữ " Ghê tởm chết ta."

Vấn Tịnh xoa nhẹ gò má của Diện Ngọc Hân như đang trấn an, ôn nhu nói " Không sao, coi như nghe chó sủa đi." sau đó quay sang nhìn Vũ Khương " Y có ở đây không?"

Vũ Khương dùng thần thức dò tìm một vòng rồi lập tức rẽ đám người kia ra đi thẳng về phía cây hoè đỏ cách đó không xa. Diện Ngọc Hân cũng tò mò đi theo, hắn ngẩng đầu lên hỏi Vấn Tịnh " Tịnh ca ca, Khương ca ca tìm ai vậy?"

Vấn Tịnh nói " Là Vĩ Kiếm phong chủ."

Diện Ngọc Hân nhíu mày " Là cái lão cổ hủ kia!"

Nói thật, trước khi được các nam nhân của mình nâng lên trở thành phong chủ của Dục Tiên Phong thì

trong ấn tượng của Diện Ngọc Hân người khó ưa nhất sau vị nữ phong chủ của Linh Tuệ Phong chính là lão cổ hủ của Vĩ Kiếm Phong. Vấn Tịnh ca ca nói người này là đồng bạn của các vị cha chú thế hệ trước nên cũng coi là trưởng bối của họ nhưng mà người này tính tình cổ quái, trầm mê kiếm đạo, một lòng cầu tiên, chẳng biết đến cái gọi là hưởng lạc, bộ dạng hẳn là một lão tiên ông râu tóc bạc phơ làn da nhăn nheo trên phim truyền hình bước ra.

Nhưng mà Diện Ngọc Hân quên mất một điều. Tu sĩ chỉ cần kết kim đan ở tuổi nào thì vĩnh viễn bảo trì dung nhan cùng cơ thể ở độ tuổi đó.

Tu chân giới không có người xấu xí! Không có người già đi!

Vì vậy khi được diện kiến chân thân của 'lão cổ hủ', Diện Ngọc Hân bị doạ cho ngốc luôn.

Nam nhân mặc một thân huyền y đơn giản, mái tóc một nửa được búi lên cố định bằng trâm bạch ngọc một nửa xoã dài ôm lấy tấm lưng gầy, vài sợi tóc lướt qua thuỵ nhan như ngọc. Y tựa đầu vào thân cây hoè ngủ đến an ổn, khí chất quanh thân ban đầu lạnh lẽo cũng vì chủ nhân thả lỏng mà nhu hoà, tia nắng mơ hồ xuyên qua tán cây thành những điểm sáng không đồng đều chiếu vào giống như một bức tranh tĩnh lặng kể về một vị tiên nhân dạo chơi nơi trần thế khi đã mệt mỏi thì nghiêng đầu nghỉ ngơi.

Diện Ngọc Hân nuốt nước bọt tiến đến gần, khẽ hỏi " Ngươi là Vĩ Kiếm Phong chủ?"

Vũ Khương thấy Tiên Âm không tỉnh lại thì hùng hổ tới nắm lấy cổ tay y muốn kéo y dậy " Ngươi...!"

' Bùm' mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy Vũ Khương bị bắn văng ra ngoài, dư trấn mạnh đến nỗi vài người đứng gần cũng bị đẩy lui ra mấy bước.

" Chuyện gì vậy!?"

" Hình như là Vĩ Kiếm phong chủ dùng pháp khí công kích Vĩ Thư phong chủ!"

" Hả? Pháp khí? Có thấy y mang ra thứ gì đâu!"

" Chẳng lẽ là pháp khí phòng hộ?"

Tiên Âm mơ màng từ trong mộng tỉnh dậy, tầm mắt bị bịt kín một tầng hơi nước khiến y không nhìn rõ được cảnh vật chỉ nghe bên tai loáng thoáng mấy tiếng bàn luận xôn xao, sau đó nhìn thấy cách đó không xa có một tiểu tử đang hộc máu oán hận trừng mắt với mình. A? Vụ gì đây?

Diện Ngọc Hân thấy Vũ Khương bị đánh bay ra ngoài lập tức chạy tới đỡ, nhìn người thương không ngừng ôm ngực ho ra máu, hai hốc mắt của hắn đỏ hồng trừng Tiên Âm " Ngươi khinh người quá đáng!"

Tiên Âm "..."

Vấn Tịnh cùng mấy nam nhân khác cũng tiến đến chắn trước mặt Vũ Khương cùng Diện Ngọc Hân, hắn trầm mặt nói " Vĩ Kiếm Phong chủ, bọn ta kính ngươi vì ngươi là trưởng bối ngươi lại lấy đó làm cớ khi dễ bọn ta đúng không?"

Tiên Âm "...." cái quỷ gì vậy?

Y dùng tay nhu nhu ấn đường, chưa kịp nói gì thì một trận pháp bay thẳng đến. Trận pháp này lấy thổ làm tâm lấy mộc làm thủ, tính công kích rất cao hơn nữa còn là trận pháp hậu Kim Đan kỳ. Khí chất lười nhác vờn quanh thân Tiên Âm lập tức trở nên sắc bén, y thuận tay bẻ một nhánh cây hoè, nhánh cây vốn mảnh mai khi vung ngang lên lại như mũi kiếm cứng rắn cắt ngang qua không trung trong một khắc chém nát trận pháp phức tạp.

Trước hằng trăm đôi mắt kiếp sợ, Tiên Âm nhàn nhạt nói " Muốn chết?"