Một Vạn Cách Giữ Thân Như Ngọc Ở Long Dương Đồ

Chương 2

Ta là Tiên Âm, kiếp trước từng là thần của Thượng giới.

Nói là kiếp trước thật ra chỉ cách một giấc ngủ thôi. Mệt mỏi lâu như vậy cuối cùng cũng chết, ta muốn chết thật sung sướng.

Bất quá, trò trọng sinh này ai muốn chơi vậy?

" Sư phụ, người có sao không ạ?"

Tiên Âm xoa xoa thái dương đau nhức nhìn người đứng cạnh giường mình nãy giờ, là một thiếu niên tầm 14 - 15 tuổi, mày kiếm mắt sao, nét mặt lại vô cùng kiên nghị không phù hợp với độ tuổi. Thấy Tiên Âm không nói gì thiếu niên đột ngột quỳ xuống:

" Đệ tử là đại sư huynh của Vĩ Kiếm phong lại không làm tròn trách nghiệm để một nửa số sư đệ sa và bể dục, hiện tại còn khiến Vĩ Kiếm phong bị Dục Tiên phong và sáu đỉnh phong khác cô lập! Kính mong sư phụ trách tội!"

Vị huynh đài này, ngươi nói chậm lại một chút, ta đã già lắm rồi nghe không hiểu.

Tiên Âm phất tay " Không sao, ta..." chưa nói hết câu đã lập tức ngậm miệng lại.

Mẹ nó chẳng phải đã hủy hết tiên cốt rồi sao! Sao cái " tiên âm" này vẫn bám dai như đỉa vậy!

Tuy rằng uy lực không đáng sợ như lúc trước nhưng Tiên Âm vẫn cảm thấy cổ họng tiếp tục bị chèn 1 cái gai không cách nào gỡ ra. Nhìn thiếu niên quỳ dưới đất mà chân tay run rẩy, sắc mặt đỏ ửng mông lung sau khi nghe giọng của mình, Tiên Âm cực kỳ muốn móc dây thanh quản ra. Y phẩy tay dùng thần thức cách không truyền đạt cho thiếu niên ý nghĩ của mình " Đi chữa thương đi, chuyện này sẽ nói sau"

Đuổi được người đi rồi Tiên Âm nhắm mắt tịnh tâm, như dự đoán bắt gặp 1 tia thần lực xót lại trong cơ thể, tuy không dày nhưng việc bao quát tình hình của thế giới này vẫn có thể. Y cứ nghĩ việc này tốn kha khá thời gian, ai ngờ phát hiện 1 bí mật động trời!

Đây là một cuốn LONG DƯƠNG ĐỒ!

LONG! DƯƠNG! ĐỒ!

Một quyển long dương đồ không hề có một chút gì gọi là liêm sỉ e dè, lời văn chau chuốt cũng không có! Đơn giản là một thiếu niên đến từ thế giới khác nhặt được bí tịch song tu, hắn để sư huynh hắn 'ấy' hắn, để người qua đường cùng sư huynh hắn 'ấy' hắn, đệ tử ngoại môn 'ấy' hắn, trưởng lão 'ấy' hắn, sư phụ hắn 'ấy' hắn... Tóm lại sinh vật có cục thịt thừa ở giữa chân đều đã 'ấy' hắn không nhiều thì ít! Mẹ ơi có bao nhiêu đáng sợ, cái đáng sợ nhất đây vốn là 1 quyển long dương hư cấu không biết vì lý do quỹ đạo hay gì đột nhiên trở thành 1 tiểu thế giới độc lập! Đáng sợ nhân đôi! Nhân đôi của nhân đôi chính là Tiên Âm đã trọng sinh thành một kẻ trong tiểu thế giới không có tiết tháo liêm sỉ này!

Thần linh ơi ngó xuống đây mà xem ta khổ quá!

À, ta hình như cũng là thần mà....

Tiên Âm một bộ " sống không luyến tiếc, chết chẳng cần chôn" nhìn từng đám mây trắng trắng bông bông bay tà tà ngoài cửa. Khối thân thể y đang sở hữu là trưởng lão của Vĩ Kiếm phong, vị trưởng lão này nghe nói vì 1 nữ tử mà đi tu kiếm đạo, muốn trở nên mạnh mẽ để bảo hộ nàng 1 đời bình an...

Ai ngờ...

Thế sự vô thường...

Vốn dĩ vì ái nhân mà tu kiếm đạo thế mà vì chuyên tâm quá mức mà quên mất vị nữ tử kia. Đến khi sực nhớ đến nàng thì người ta đã lên chức thái thái, có con đàn cháu đống.

Tiên Âm "....." ???

Vị trưởng lão này cơ hồ bắt đầu thành lập bát đại đỉnh phong liền làm phong chủ, từ đấy đến nay đã hơn bốn trăm năm, không có danh xưng, mới hôm qua xuất quan sau năm mươi năm tu luyện trong Cách Vĩ động, ra đến Dục Tiên phong bị cảnh tưởng một đám trưởng lão khác cùng các đệ tử thay nhau cưỡng gian một thiếu niên dọa cho sững người, sau đó biết được thiếu niên này là trưởng môn mới của Dục Tiên phong thì tam quan liền vỡ vụn. Trở về Vĩ Kiếm phong vì đau tim mà quy tiên, Tiên Âm lại bị oán hận sợ hãi phẫn nộ của người này kéo đến đây..

Ha ha ha....

Cả cuộc đời của người này có bao nhiêu thảm thiết?

Đếm không nổi, cũng không muốn đếm!

Tiên Âm vân vê thư án trong tay đầu óc xoay chuyển không ngừng. Linh hồn của người này oán khí rất nặng, có lẽ do không chấp nhận được việc môn phái mình khổ tâm xây dựng bao nhiêu năm thanh danh bị huỷ hoại hết trong tay một thằng nhóc dâm tiện. Lúc thành lập các trưởng lão thống nhất lấy tên Phạn Tiên phong, 8 vị trưởng lão ngự tại 8 đỉnh khác nhau. Phạn Tiên phong là nơi ngự toạ của trưởng môn, linh khí quanh năm bao trùm, thanh mát hoà dịu vậy mà hiện tại vì một thằng nhóc vạn người thao qua mà đổi tên thành Dục Tiên phong, chỉ cần bước ra cửa có thể ngửi đến mùi nhục dục ghê tởm. Trưởng toạ của 6 đỉnh phong khác đã bị dâm tính thu phục, giờ chỉ dư lại Vĩ Kiếm phong và Linh Tuệ phong.

Vĩ Kiếm phong toàn bộ đều là kiếm tu, tính tình lạnh nhạt còn thần kinh thô ráp cực điểm, giao hoan cá nước vui vẻ? Còn không bằng luyện kiếm phổ cường đại bản thân.

Linh Tuệ phong chỉ thu nhận nữ tu, oanh oanh yến yến, nhìn một đám nam nhân quấn lấy nhau chỉ đóng thật kín cửa kẻo bản thân bị ghê tởm đến chết.

Bất quá một phần đệ tử Vĩ Kiếm phong vẫn là thiếu niên mới lớn khí huyết dương cương không cách nào chống lại cám dỗ nên sa vào bể dục. Tiên Âm hơi cau mày, có câu nói "thù ngoài không bằng giặc trong", việc cấp thiết bây giờ là thanh lọc Vĩ Kiếm phong nhất quyết không để dính chậu nước bẩn này. Miệng đời biến ảo vô thường, dù nhìn từ ngoài vào danh tiếng cùng uy nghiêm bị hạ xuống nhưng ít ra không mục nát đến độ người đời thi nhau chửi rủa.

Tiên Âm nhúng ngón tay vào chén trà tuỳ tiện vẽ lên mặt bàn gỗ một đạo phù truyền âm, ngón tay vừa dứt nét cuối cùng lập tức nước trà hoá thành kim quan vọt ra ngoài u thất. Y đứng dậy khoác lên đạo bào đơn bạc, mái tóc đen mượt xoã dài phủ xuống thắt lưng thon gầy, rõ dàng vị này lớn lên nhìn không tệ nhưng khí chất quá mức u lãnh trầm mặc, giờ vì y mà khoác lên một tầng yêu diễm khó hình dung. Thật trêu chọc nhân tâm...

Lúc Tiên Âm tới võ đường của Vĩ Kiếm phong hầu hết các đệ tử đã có mặt đầy đủ trên dưới cũng hơn hai trăm người xếp hàng ngay ngắn nghiêm chỉnh, Vĩ Kiếm phong ban đầu có hơn năm trăm đệ tử không phải tư chất ưu tú cũng là trác việt kỳ tài, hiện tại hơn phân nữa đã cắm rễ tại Dục Tiên phong không ra ngoài, việc chăn gối vui đến vậy sao? Không đói bụng sao?

Tiên Âm đứng trên đài thi đấu bằng đá xanh lạnh nhạt nhìn một lượt các đệ tử bên dưới, dùng thần thức tuyên bố" Hiện tại Dục Tiên phong đã trở thành dâm môn, ta lấy cương vị là phong chủ của Vĩ Kiếm phong tách khỏi Dục Tiên phong trở thành một phái độc lập. Ai muốn bỏ đi thì để lại kiếm, đạo phục, một nửa tài nguyên các ngươi lấy của tông môn."

Các đệ tử hai mặt nhìn nhau vừa rối rắm vừa khó hiểu, bọn họ chụm đầu vào nhau xì xào to nhỏ hình như đang thương lượng, tiếng cãi vã ngày một lớn.

" Sư tôn, tài nguyên là bọn ta tự mình rèn luyện có được, vì sao phải trả lại một nửa. Vậy là không hợp lí!"

Tiên Âm nhìn người vừa đứng ra, mắt xếch mũi ưng, giống hệt hồ ly làm người ta có cảm giác không tốt. Y chắp tay sau lưng ánh mắt không một chút gợn sóng nhưng người bên dưới cảm giác thân thể bị treo lên mấy cục đá lớn vô cùng nặng nề, kẻ vừa lên tiếng đã quỳ sụp xuống đất trên trán rịn ra mồ hôi lạnh, đây là uy áp của cường giả, không cho gã phản kháng lại một chút nào.

Tiên Âm thấy không khí đã tĩnh lặng, y hít sâu một hơi như hạ quyết tâm gì đó, cánh môi hồng nhạt mấp máy vài lần mới có một âm thanh rất nhẹ truyền ra " Ta nhắc lại, tâm không ở Vĩ Kiếm phong thì cút."

Mẹ nó! Cho các ngươi ăn, cho các ngươi mặc, cho các ngươi ngủ, cho các ngươi kiếm, cho cả tài nguyên, các ngươi là đệ tử của Vĩ Kiếm phong lại một lòng hướng về Dục Tiên phong, chỉ nghĩ đến giao hoan truỵ lạc, hiện tại không rút hết căn cốt của các ngươi đã là tốt lắm rồi lại còn quay lại chất vấn ta?

Các ngươi giỏi như vậy sao không phi thăng thành thần đi!

Một câu nói ngắn ngủi của Tiên Âm nháy mắt đào ra tâm ma của nhân thế, lần lượt vài kẻ vứt bội kiếm xuống đất, chậm chạp cởi đạo phục của mình, đôi mắt đỏ au chứa đầy dục vọng ghê tởm lại đăm đăm không rời thân ảnh trên võ đài. Y đứng ngược với ánh nắng nhìn không rõ dung mạo nhưng đôi môi phát ra âm thanh mê người giống như lưỡi dao sắc bén chọc từng cái nhợt nhạt vào trái tim, đau đớn mà thống khoái.

Tiên Âm không rảnh để ý đến đám nhóc này, thứ y quan tâm hiện tại là âm thanh của y hình như khống chế được? Vì đã chết một lần nên thần hồn không lớn mạnh như trước, uy lực của " tiên âm" cũng giảm đi? Liệu rằng chết qua vài lần nữa " tiên âm" sẽ biến mất luôn không?

Đại đệ tử Lý Tuệ thi thoảng liếc nhìn lên sư tôn của mình, thấy sắc mặt sư tôn đầu tiên là nghiêm nghị, sau đó kinh ngạc, giờ lại hơi cong môi cười như rất hài lòng.

Lý Tuệ "..." đuổi được đồ đệ đi vui đến vậy sao sư tôn?