Nam Thần

Chương 41: Kết thúc trần duyên

Nhạc Chí nhìn căn phòng giản dị thanh tịnh, tâm tình cũng thoải mái hơn, hắn đóng cửa, ngăn cách mọi phiền toái ở bên ngoài.

Không biết từ khi nào Tất Cảnh lại tinh ý như thế này, ngay đến y phục tắm rửa cũng đã được chuẩn bị sẵn, Nhạc Chí chọn một bộ áo rộng rãi, rồi đi vào bí cảnh Thất Sắc Thạch.

Trong lò luyện, Tuyệt Tình Đan đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Đan dược vốn là linh vật, nên việc luyện đan chú trọng quá trình dùng tâm linh nuôi dưỡng đan dược. Nhạc Chí rót một luồng chân khí vào trong lò luyện thì thấy ánh sáng của đan dược rực rỡ hơn một chút, trong phút chốc chân khí đã bị hấp thụ hết.

Nhạc Chí trông chừng một lát, rồi đứng dậy đi dạo xung quanh.

Bí cảnh Thất Sắc Thạch chính là một thế giới thu nhỏ, trong đó không phân rõ bốn mùa, cũng không có cảnh hoa nở hoa tàn, mà quanh năm ấm áp như xuân. Tuy linh khí trong Thất Sắc Thạch dồi dào, nhưng vẫn không thể thay thế động phủ tu chân. Chỉ dùng nó trong vài chục hay vài trăm năm thì vẫn ổn, nhưng nếu kéo dài đến ngàn năm thì linh khí bên trong sẽ bị tu giả hấp thụ hết, bí cảnh sẽ tiêu tan.

Đối với người luyện Đan tu thì bí cảnh là thứ cực kỳ quan trọng, nên Nhạc Chí không muốn hủy hoại bí cảnh này, lúc bình thường hắn cũng không chọn tu luyện trong đây.

Nhạc Chí đi được một khoảng thì thấy một hồ nước, tu vi của hắn đã đến giai đoạn Kết Đan nên cơ thể rất ít bị nhiễm bẩn, nhưng Nhạc Chí vẫn quen tắm gội thường xuyên.

Hắn trút bỏ y phục, ngâm mình trong hồ nước, ban đầu có hơi rét một chút, nhưng sau đó lại cảm thấy một làn hơi ấm áp bao bọc lấy mình.

Như cá gặp nước, sảng khoái thỏa mãn.

Nhạc Chí ngâm mình trong nước một lúc lâu rồi mới ra ngoài, đột nhiên hắn cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình.

Hắn mở choàng mắt, thì thấy bên cạnh hồ nước có một thanh niên cao to, tướng mạo đĩnh đạc, đôi mắt linh động, nhưng gương mặt lại có vẻ non nớt ngây ngô.

Tại sao bên trong bí cảnh lại có người lạ?

Nhạc Chí hoảng hồn, hắn vội vã vọt ra khỏi hồ, làm dấy lên một đợt sóng nước, phủ mờ thân ảnh của hắn.

Lúc nhìn lại thì trên người Nhạc Chí đã được khoác một lớp áo rộng, người thanh niên nọ cũng giật mình hoảng sợ, y ôm đầu chui tọt vào trong lùm cỏ, vừa vỗ ngực thùm thụp, vừa lắp bắp rên rỉ: “Hù chết qua* rồi… Hù chết qua mất thôi…”

*Qua: Cách xưng hô, chỉ bản thân mình, nghĩa là “ta”. Từ được sử dụng trong bản gốc là “gia”.

Nhạc Chí: “…”

Nhạc Chí cẩn trọng quan sát, thì thấy người thanh niên chỉ khoác hờ một manh quần áo thô sơ, hơn nữa y phục này rõ ràng là của hắn… Vì vóc dáng thanh niên này cao hơn hắn nhiều, nên y phục mặc vào thành ra ngắn cũn cỡn, trông chẳng ra đâu vào đâu.

Bí cảnh này đã được dung hợp máu đầu tim của Nhạc Chí, nên chỉ người nào có kết huyết khế cùng hắn mới có thể xâm nhập, người này vào đây bằng cách nào chứ?

“Ngươi là ai vậy?” Nhạc Chí bình tĩnh hỏi.

Sự sợ hãi của người thanh niên dần vơi, y vừa nghe Nhạc Chí hỏi chuyện, lập tức vọt ra khỏi lùm cỏ, ôm lấy đùi Nhạc Chí, nũng nịu gọi: “Cha…”

Nhạc Chí: “…” Bị một tên đàn ông cao to ôm đùi gọi ‘cha’ thế này, hắn cảm thấy quá áp lực.

Nhưng tiếng gọi này lại làm hắn tỉnh ra, Nhạc Chí mở lớn mắt, kinh ngạc hỏi: “Là… Khâm Ly sao?”

Nhạc Chí và Khâm Ly đã tạo được mối liên kết tinh thần chặt chẽ, vậy thì mọi chuyện đã có lời giải đáp.

Khâm Ly ôm đùi Nhạc Chí, ngẩng đầu nhìn hắn.

Nhạc Chí ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu nó: “Không ngờ mi lại lớn như thế này.”

Ban đầu, mỗi ngày Tất Phương điểu sẽ có một khoảng thời gian hóa hình người, sau này thì có thể hoàn toàn khống chế việc hóa hình, đây là lần đầu tiên Nhạc Chí nhìn thấy một Khâm Ly trưởng thành.

Khâm Ly ôm đùi hắn chặt hơn, mắt chơm chớp, thỏ thẻ: “Cha ơi…”

“… Buông chân ta ra, sau này cũng đừng gọi ta là cha nữa.”

“Cha, người không cần qua sao?” Khâm Ly nhảy dựng lên, mặt đầy bi thương.

Lúc là linh thú thì la làng quang quác, khi biến thành người cũng không khá khẩm hơn chút nào…

“… Ta không sinh ra Tất Phương điểu.” Nhạc Chí nói, “Mi có thể gọi tên ta.”

Biểu tình trên mặt Khâm Ly khá hơn một chút: “Nhạc… Nhạc?”

“Nhạc Chí.” Nhạc Chí nói.

“Nhạc Nhạc…” Khâm Ly lặp lại.

“…” Thôi thì cũng đỡ hơn là ‘cha’ vậy.

Tất Phương điểu cứ quấn quýt lấy Nhạc Chí mãi không thôi. Tuy gương mặt Khâm Ly tuấn tú, nhưng thân hình lại rất cường tráng. Nhạc Chí bị một gã trai vạm vỡ dùng vẻ mặt nũng nịu nhìn ngắm một lúc lâu, ban đầu hắn cảm thấy cực kỳ quái đản, nhưng về sau cũng dần quen.

Đến sáng ngày hôm sau, Nhạc Chí rời khỏi bí cảnh Thất Sắc Thạch, Tất Phương điểu cũng quay lại nguyên hình cũ, nó đứng hót líu lo trên bả vai hắn, trông có vẻ cực kỳ hưng phấn.

Nhạc Chí ráng nhịn không kéo nó xuống khỏi bả vai mình. Trước đây Khâm Ly không tì toàn bộ trọng lượng cơ thể lên vai hắn, nhưng dường như sau khi trải qua một ngày một đêm, Tất Phương điểu càng lúc càng thân mật với Nhạc Chí hơn. Hiện nay, khi nó đứng trên bả vai hắn, mới là ‘đứng’ thật sự.

Mà cái con chim này lại béo tốt hơn xưa nhiều, nó đè bả vai Nhạc Chí đau râm ran.

Nhưng Khâm Ly là linh thú của mình, nên phải bao dung với nó. Nhạc Chí đành tự khuyên giải bản thân như thế.

Nhạc Chí ngồi cả ngày trong phòng đọc Đan thư, đả tọa tu luyện, mấy ngày rồi Tất Cảnh cũng không tìm đến. Bên ngoài Nhạc viện này đều là lối cũ chốn quen, Nhạc Chí sợ mình tức cảnh sinh tình. Hắn luyện Tuyệt Tình Đạo nên không thể để cảm xúc dao động quá lớn, nếu không sẽ tổn hại đan điền.

Một ngày nọ, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Nhạc Chí mở cửa thì thấy một cô gái đứng đó, dung mạo xinh đẹp lạnh lùng, dường như đã qua mấy đời rồi mới gặp lại.

Mà đúng là đã cách một đời.

“Ra là Hải Đường cô nương.” Nhạc Chí cười nói.

“Nhạc Chí, mi đúng là thứ âm hồn bất tán.” Hải Đường cười lạnh lẽo.

Nhạc Chí chỉ cười nhạt, hắn mở cửa rồi nói với nàng: “Hay là vào ngồi một lát nhé?”

Hải Đường hừ lạnh, cũng không bước vào.

“Suốt tám mươi năm qua, Tông chủ chưa từng thân mật với người khác, giờ đây trong hậu viện cũng không còn mấy ai, kẻ nào cũng đoán rằng trong lòng Tông chủ đã có người thương. Một người mãi phong lưu nay lại nhất mực giữ mình, đích thị đã tìm được chân ái. Không ngờ người khiến Tông chủ động tâm lại là một vị đến từ Côn Luân Tiên Tông, ý trung nhân của Tông chủ quả nhiên không phải hạng tầm thường.” Hải Đường nói.

Hải Đường hận hắn, nàng chỉ muốn dùng tin này để tổn thương hắn.

Cố nhân còn đây, tân nhân đã đáo, chính là đả kích lớn nhất với kẻ hữu tình.

“Đây chẳng phải là chuyện tốt sao?” Nhạc Chí nói.

Hải Đường soi mói nhìn Nhạc Chí, nhưng nàng ta không tìm được ở gương mặt đó bất cứ biểu tình ghen ghét nào.

“Mi là Nhạc Chí sao?” Hải Đường hoài nghi.

“Chết đi rồi sống lại, có tính không?” Nhạc Chí hỏi.

Hải Đường vẫn nhìn Nhạc Chí chòng chọc như muốn đào ra kẽ hở nào đó, chỉ là cảm xúc trên gương mặt đó quá nhạt nhòa, hoàn toàn không giống đang giả vờ giả vịt.

“Mi không phải là hắn, hắn đã chết rồi.” Hải Đường nổi giận.

“Lấy mạng đền mạng, Hải Đường à, nàng cũng nên bình tâm lại, đừng cả nghĩ quá, kẻo phai tàn hoa nhan.” Nhạc Chí nói.

Hải Đường trừng mắt liếc Nhạc Chí: “Mắc mớ gì đến mi?”

“Lỡ mai này tóc xanh hóa tuyết cước, tú nhan sinh sóng gợn, thì chớ trách tại hạ đã không nhắc nhở.” Nhạc Chí nói.

Hải Đường hít sâu vào một hơi, rồi nhìn lại Nhạc Chí: “Mi là hắn ta chuyển thế thật ư? Xem ra biết điều hơn hắn đấy.”

“Đa tạ khích lệ.” Nhạc Chí cười nói.

Hải Đường “hừ” một tiếng lạnh lùng, rồi bỏ đi.

Nhạc Chí nằm trên giường bấm ngón tay tính toán, hắn đã lấy mạng đổi mạng, chắc là đã đền bù xong món nợ cho Hải Đường và chủ tử của nàng ta.

Nhưng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với chuyển thế của Nhạc Thuật?

Lại hai ngày nữa trôi qua, Nhạc Chí đang nửa nằm trên giường đọc sách, cửa bỗng bị đẩy ra, Tất Cảnh lao vào như một cơn gió.

Vài ngày không gặp, dung mạo y vẫn tuấn mỹ như xưa nhưng có vẻ hơi tiều tụy, ngay cả đôi mắt đen nhánh cũng vằn tơ máu. Tất Cảnh ôm trong tay một chồng sách dày cộm.

Nhạc Chí không đổi tư thế, chỉ đảo mắt nhìn y.

Tất Cảnh nhìn hắn thật sâu, rồi y bước đến, đưa những quyển sách đó ra trước mặt hắn.

Nhạc Chí nhìn mà không hiểu gì cả.

“Này là đan đạo, này là kiếm đạo, mỗi quyển sách này nói về một loại đạo pháp Tu Chân khác nhau, có khoảng hơn mười loại, ngươi có thể chọn một trong số đó.”

“Vì sao tại hạ phải chọn chứ?”

Dường như Tất Cảnh hít vào một hơi sâu: “Vì bổn tọa không cho phép ngươi tu luyện Tuyệt Tình Đạo.”

Nhạc Chí bỗng bật ra một tiếng cười nhạo: “Tất Cảnh, ngài cũng là người tu đạo, hẳn phải rõ nếu chưa kết đan được thì không sao, nhưng tại hạ giờ đã là một Kết Đan tu giả, nếu muốn chuyển đổi đường tu hành, chỉ còn cách tự hủy nội đan.”

Tất Cảnh chỉ nhìn hắn, trên gương mặt vốn vô tình lãnh khốc lại gợn nỗi hoảng loạn, y lặp lại: “Không cho phép ngươi luyện Tuyệt Tình Đạo, không được tuyệt tình, không được vong tình.”

Vị Yêu Chủ trước mặt hệt như một đứa trẻ ương ngạnh vô cớ gây rối, Nhạc Chí đã bầu bạn cạnh y hai trăm năm, vì rất hiếm khi thấy y như thế này, nên hắn từng rất thích điệu bộ này của y.

Nhưng giờ đây hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi, hắn gần như đã hao phí hết sức lực nửa đời người để quên y, chỉ có tu luyện thứ Tuyệt Tình Đạo này mới làm hắn thôi thống khổ, vì sao người này lại muốn cản hắn cơ chứ.

“Tất Cảnh, ngài đã hủy nội đan của tại hạ một lần rồi, giờ lại muốn hủy đi lần nữa sao?” Nhạc Chí nói với vẻ mặt thê lương, “Nội đan bị hủy đi đau lắm. Tất Cảnh, ngài có biết tại hạ đã đau lắm không?”

Tất Cảnh sững sờ, trên mặt lộ vẻ thống khổ: “Nhạc Chí, sao ngươi có thể tuyệt tình được? Ở đây có muôn vàn cách thức tu đạo, ngươi nhìn mà xem.” Nói xong, y giật lấy quyển Đan thư trên tay Nhạc Chí, lại đẩy chồng sách do mình mang đến vào ngực hắn.

Nhạc Chí nhìn mớ sách cổ chặn trước ngực mình, muốn cười khổ mà không được.

“Tất Cảnh, rốt cuộc ngài làm sao thế?” Nhạc Chí hỏi, “Ngài hận ta dối gạt ngài, ta đã gặp báo ứng. Hiện giờ ta không còn đeo bám ngài nữa, hà tất ngài phải làm thế này? Chẳng phải là tự mình chuốc khổ vào thân sao?”

Tất Cảnh ngồi xuống bên người Nhạc Chí, cùng hắn dựa vào giường, vẻ mặt thiểu não: “Ta cũng không biết tại sao ta làm vậy, có lẽ ta thật sự điên mất rồi.”

Nhạc Chí quay đầu nhìn y, gương mặt đó tuấn mỹ vô hạn, cũng quen thuộc tận xương tủy.

Nhạc Chí không ngăn được mình vươn tay chạm vào gương mặt y, Tất Cảnh đã khép mắt, y không nhúc nhích, để mặc cho tay Nhạc Chí vuốt ve mặt mình.

“Liễu giới, ngài còn nhớ rõ không? Chỉ một thoáng gặp gỡ dung nhan ngài trong tấm gương Càn Khôn, ta đã khắc ghi vào tận cốt tủy, nhung nhớ mãi không quên. Rồi sau đó ngài và ta cùng nhau vào sinh ra tử, ta khẩn cầu chủ nhân Bách Hương Lâu được nhìn thấy dung mạo thật của ngài, thế mà lại giống hệt hình dáng thoáng qua trong gương Càn Khôn. Khi đó ta ngỡ rằng, chính ngài đây, là lương duyên một đời một kiếp.

Rồi lần gặp lại tại Linh Tiên Tông, ta hận ngài ôm ấp tình nhân trong lòng, hận ngài quên ta, không thể kìm nén lòng ghen nên mới dùng máu đầu tim mình luyện thành Ký Tình Đan. Mãi sau này ta mới hay, tất cả không phải là lỗi của ngài, vì ngài chưa bao giờ biết đến ta. Ta nhờ cậy chủ nhân Bách Hương Lâu chuyển cho ngài bức họa, mà nó chưa bao giờ đến tay ngài.”

Nhạc Chí thở dài: “Tiếc là chấp niệm đã kết. Nên Tất Cảnh à, dù ngài tước đoạt nội đan của ta, dù ngài một mực muốn giết ta, ngài nghi ngờ ta giết Nhạc Thuật, giết cái người ngài gọi là ái nhân, ngài từng bước từng bước đập tan chấp niệm trong ta, dùng từng câu từng chữ xóa tan chân tình của ta, thì tất cả những điều đó ta đều không oán ngài, vì đó là báo ứng của ta, tất cả là do ta tự làm tự chịu.”

Từng câu từng chữ của Nhạc Chí đều là lời thật lòng. Tất cả đều do hắn gây nên, chính hắn liên lụy y, Tất Cảnh vốn không sai, hắn chịu báo ứng chính là đáng đời hắn.

Tất Cảnh lắng nghe từng câu từng chữ đó, tất cả rơi vào lòng y, tí tách từng chút một, rồi cứ thế sục sôi như máu huyết chực trào.

Tất Cảnh không rõ điều này có phải là thống khổ hay không, y chỉ ngồi chết lặng.

Y nhắm nghiền hai mắt, cả người run rẩy.

Nhạc Chí muốn rụt tay lại, nhưng lập tức bị Tất Cảnh giữ lấy.

Lực tay của Tất Cảnh rất lớn, y nắm đến mức tay Nhạc Chí đau nhói.

“Tất Cảnh, ngài hãy để tại hạ đi đi, tại hạ sẽ tìm một nơi chốn bình yên để tu luyện. Nếu đã vô duyên, tại hạ cũng không muốn níu kéo nữa.” Nhạc Chí nói.

Đột nhiên Tất Cảnh mở bừng hai mắt, đôi mắt đã hóa màu máu đỏ, sắc mặt dần trở nên giá rét: “Ngươi tìm nơi hẻo lánh mà tu cái Tuyệt Tình Đạo gì đó sao? Nếu ngươi dám lặp lại lần nữa, bổn tọa sẽ…” Hàm răng Tất Cảnh nghiến vang khanh khách, nhưng câu nói kế tiếp lại không thoát ra được.

“Sẽ giết tại hạ sao?” Nhạc Chí tiếp lời.

Tất Cảnh siết chặt nắm tay, y đột ngột đấm xuống giường, chiếc giường lập tức đổ sụp.

Nhạc Chí ngã ngửa trên mặt đất, mãi một lúc sau mới hoàn hồn.

“Tất Cảnh, ngài cần gì phải làm thế?” Nhạc Chí hỏi.

“Ngươi muốn chạy trốn ư? Trừ phi ngươi từ bỏ Tuyệt Tình Đạo.” Tất Cảnh nói, “Bổn tọa tuyệt đối không cho phép, ngươi nói gì cũng vậy.”

“Từ bỏ Tuyệt Tình Đạo ư? Tại hạ đã nói rồi, tại hạ không muốn chịu đựng nỗi đau đó thêm lần nữa.”

Hắn cứ nghĩ với tính tình của Tất Cảnh, hẳn là đã sớm đùng đùng giận dữ bỏ đi, vậy mà y chỉ đứng dựa tường rồi nện vào vách tường từng đấm, từng đấm một.

Tất Cảnh đang sục sôi lửa giận, dù cho ngồi rất xa, Nhạc Chí cũng cảm giác được.

Nhạc Chí chỉ hờ hững nhìn y.

Tất Cảnh điên rồi, hắn không thể điên theo y được.

Hắn đã điên mấy trăm năm nay, giờ đây đã đủ rồi.

“Ầm” một tiếng.

Một tiếng động vang lên giữa âm thanh hỗn loạn do tiếng đấm tường của Tất Cảnh gây nên, nó đến từ cửa ra vào, dường như có người đang tông cửa.

Tội nghiệp căn nhà.

Tất Cảnh ngừng tay, y lạnh lùng nhìn về phía cửa.

Cánh cửa bị va đập thêm vài lần nữa, cuối cùng cũng bị tông bật ra, một dáng người cao lớn ngự tại nơi đó.

Mà không phải chỉ là cao lớn bình thường thôi, Nhạc Chí nghĩ nếu hắn đứng lên, có khi nào chỉ cao đến ngực người đó hay không.

“Tất Cảnh, mau thả bổn đại gia về.”

Tiếng nói oang oang sang sảng, Nhạc Chí cảm thấy lỗ tai hắn bị dộng ‘ầm ầm’.

Tất Cảnh quét ánh mắt âm trầm lên mặt người nọ, giọng nói buốt giá: “Đỗ An Ước, mi cút đi.”

Người đó ngây ra một lúc, có vẻ như không tin tưởng lắm. Gã có vóc dáng rất cao, gần như nửa cúi xuống mà đi vào.

Vừa rồi do ngược sáng nên Nhạc Chí không thấy rõ diện mạo của gã, người này là Nhạc Thuật chuyển thế sao?

Tướng mạo của gã và Nhạc Thuật quả là hai thái cực đối lập cực đoan.

Nhạc Thuật gầy yếu, Đỗ An Ước cao to; Nhạc Thuật xấu xí, Đỗ An Ước tuấn tú; Nhạc Thuật nhút nhát rụt rè, Đỗ An đường hoàng tự tin.

Có lẽ đây là điều Nhạc Thuật mong muốn, giờ được như nguyện cũng là chuyện tốt.

Lúc Đỗ An Ước đi vào cũng cuốn theo một cơn gió, điều đầu tiên gã chú ý là gương mặt giống như ác quỷ của Yêu Chủ, rồi sau đó là dung nhan tuyệt thế của Nhạc Chí.

Đỗ An Ước vừa thấy hắn đã nảy sinh hảo cảm, gã nghĩ bụng có khi người này cũng là mỹ nhân bị Yêu Chủ bắt cóc, giống như mình bị bắt đến đây chăng?

“Tất Cảnh, ngươi thả ta đi thật sao?” Đỗ An Ước hoàn toàn không biết nhìn mặt đoán ý, gã hỏi lại lần nữa.

Tất Cảnh cũng không thèm nhìn gã, chỉ lạnh lùng bật ra một chữ: “Biến”.

“Vậy ngươi cũng thả người này đi.” Đỗ An Ước chỉ vào Nhạc Chí rồi nói.

Bản thân gã da dày thịt thô, chẳng cần nể sợ tên Yêu Chủ vui giận bất thường này, nhưng vị mỹ nhân đang ngồi trên mặt đất đó trông mong manh thế kia, sao chịu nổi giày vò dằn vặt chứ.

Lòng thương hương tiếc ngọc của Đỗ An Ước lập tức trỗi dậy, thế là gã đến đứng chắn trước mặt Nhạc Chí.

Mà không khéo thay, điều này lại khơi đúng ngay vào tàn tro giận dữ còn đang âm ỉ cháy trong Tất Cảnh.

“Mi muốn chết à?” Tất Cảnh hỏi.

Tròng mắt Đỗ An Ước đảo lia: “Lúc xưa, khi nhà ngươi đến Côn Luân Tiên Tông bắt ta đi, ngươi đã bảo dù ta có nói gì, ngươi cũng đáp ứng mà.”

Dường như Tất Cảnh nghĩ đến điều gì đó, biểu tình trên mặt cực kỳ quái dị.

“Hay là ngươi có mới nới cũ, khi xưa lời ngon tiếng ngọt, hiện giờ chỉ muốn lấp liếm cho xong.” Đỗ An Ước da mặt dày, vẫn tiếp tục già mồm.

“Nếu mi đã muốn chết, thì bổn tọa cho mi toại nguyện.”

Đỗ An Ước lại vẫn bày ra bộ mặt Tây Thi sầu muộn não nề, chẳng tương xứng chút nào với thân hình của gã.

Nhạc Chí bắt đầu thấy hiếu kì, không biết Tất Cảnh làm sao mà nói ra lời ngon tiếng ngọt với một người vừa to cao, vừa cường tráng, lại có thân hình không khác gì y giống như Đỗ An Ước.

Một lúc sau, thấy sát khí trên mặt Tất Cảnh càng lúc càng bốc ngùn ngụt, Nhạc Chí biết y thật sự đã động sát tâm.

Tất Cảnh không giết được hắn thì sẽ tìm một người khác để trút giận, Nhạc Chí vội vàng ngồi dậy từ trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn Đỗ An Ước.

“Các hạ đi đi, đây là chuyện giữa hai người chúng ta.”

“Tên Yêu Chủ Tất Cảnh này chỉ giỏi thị uy thôi, mỹ nhân chớ sợ, bổn đại gia sẽ cứu ngươi.” Khổ nỗi Đỗ An Ước lại là một đứa thần kinh thô.

Cơn thịnh nộ của Tất Cảnh càng lúc càng dâng trào, vuốt sắc trong tay xổ ra, y tiến gần Đỗ An Ước vài bước, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Đỗ An Ước cũng rút kiếm trong tay ra, chỉ thẳng vào Tất Cảnh.

Tất Cảnh chậm rãi đến gần, Đỗ An Ước đột ngột ném kiếm trong tay đi, ôm lấy Nhạc Chí rồi phá cửa xông ra.

Nhạc Chí: “…”

Đỗ An Ước quá cao lớn, dường như gã sinh ra là để phá cửa mà đi, Nhạc Chí cảm thấy xương cốt của mình như sắp nát ra.

Nhưng Đỗ An Ước vẫn cứ lao như bay, gã chạy rất nhanh, Nhạc Chí bị gã vác lên, chỉ nghe thấy tiếng gió rít u u.

Đỗ An Ước chạy trốn rất nhanh, nhưng cũng chẳng bõ bèn gì so với một tu giả đã bước vào giai đoạn Phân Thần như Tất Cảnh.

Chẳng bao lâu sau, Đỗ An Ước dừng bước, vì cuối cùng y đã chặn phía trước gã.

Áo đen của Tất Cảnh tung bay phần phật, sắc mặt tựa Tu La.

Tất Cảnh không nhiều lời nữa, mà lao thẳng đến chỗ Đỗ An Ước.

Cuồng phong thét gào, Đỗ An Ước nào phải là đối thủ của y, chỉ một lát sau đã bị áp chế, vuốt sắc của Tất Cảnh kề ngay cổ gã.

“Tất Cảnh, thả nó ra.” Nhạc Chí nói.

Tất Cảnh vẫn trơ trơ, móng vuốt đột ngột lia đến đan điền của Đỗ An Ước.

“Bổn tọa phế đi tu vi của mi, nhưng không giết mi.” Tất Cảnh nói, thình lình đẩy móng vuốt đó vào.

“Tất Cảnh!” Nhạc Chí nhào tới, bắt lấy tay Tất Cảnh.

“Ngài cần gì phế tu vi của nó chứ!” Nhạc Chí lớn tiếng nói.

“Nó muốn mang ngươi đi, vốn là phải chết. Nhưng ngươi đã mượn thân thể nó sống lại, nên ta không giết nó, chỉ phế bỏ tu vi.”

“Ngài không thể phế bỏ tu vi của nó được.” Nhạc Chí nói, “Họa này là do tại hạ gây ra, hãy để nó về Côn Luân đi!”

Hai người cứ giằng co như thế, cuối cùng là Tất Cảnh thả tay ra.

Quần áo của Đỗ An Ước đã bị xé rách, bụng gã bị đâm thủng một lỗ nhỏ.

Nhạc Chí cho gã ăn đan dược rồi băng bó ổn thỏa, trong nháy mắt Đỗ An Ước đã sinh long hoạt hổ trở lại.

Trong khoảng thời gian này, Nhạc Chí lại thêm hiểu biết về Đỗ An Ước. Đỗ An Ước phóng khoáng, là một người tốt tính, đến mức lắm khi không biết xem xét thời thế, dù chính bản thân không trốn thoát khỏi Vạn Yêu Tông được, vẫn muốn dẫn Nhạc Chí cùng thoát ra ngoài, tuy trông gã có vẻ thô lỗ cục mịch, nhưng lại tùy tâm hành sự, không vướng bận gì. Đúng là người ngốc cũng có phúc của người ngốc.

Xem ra một Đỗ An Ước như thế này thì sống thoải mái hơn đứa nhỏ Nhạc Thuật thầm thương sư muội trong vô vọng, lại cứ luôn phải cố tỏ vẻ hiền lành.

“Ngươi trở về đi.” Nhạc Chí nói.

“Y cưỡng ép ngươi sao?” Đỗ An Ước hỏi.

“Giữa bọn ta có quá nhiều ân oán, ngươi hãy trở về đi.” Nhạc Chí nói.

Đỗ An Ước đành nói lời từ biệt với Nhạc Chí rồi đi khỏi.

Tất Cảnh đã đứng bên cạnh hắn.

Có điều, chỉ một lát sau, thân hình to lớn của Đỗ An Ước lại bay trở về, gã thở hồng hộc nói: “Thủ vệ Yêu tu bảo có lệnh của Yêu Chủ, tuyệt đối không cho ta ra ngoài.”

Tất Cảnh quẳng cho Đỗ An Ước một tấm lệnh bài: “Biến ngay!”

Đỗ An Ước biến đi rất nhanh.

Tất Cảnh lại đến cạnh Nhạc Chí, ôm hắn vào lòng.

Nhạc Chí ngả vào lồng ngực y, hắn cảm thấy lực siết kia càng lúc càng mạnh, trong đầu hắn dần dần nảy sinh một ý nghĩ. Suy nghĩ này đâm vào đầu Nhạc Chí đến nhói đau, hắn vừa như thở dài, vừa như bất đắc dĩ, lại chẳng mấy vui sướng gì, cuối cùng mới tần ngần cất tiếng hỏi: “Tất Cảnh, lẽ nào ngài đã thích tại hạ sao?”

Tất Cảnh ngẩn người ra, những sự việc mà y vẫn luôn không nghĩ ra, nay chợt cuồn cuộn tuôn trào trong trí óc.

Thời khắc y biết Nhạc Chí hạ Ký Tình Đan với mình, chỉ có oán và hận.

Nhạc Chí dám lừa y, lừa y những hai trăm năm, gạt tình yêu của y suốt hai trăm năm. Y chỉ hận không thể giết quách hắn đi.

Rồi hắn cũng chết, mà hằng đêm y vẫn hoài mơ thấy, y lại cho rằng đó là do Ký Tình Đan vẫn còn tác dụng, cho rằng âm hồn của hắn không tan. Y nảy sinh tình ý với Nhạc Thuật, cũng tự nguyện thừa nhận mình động tâm với hắn, nhưng đối với chuyển thế của Nhạc Thuật lại không phát sinh nổi bất cứ tình cảm gì.

Có một số việc thật sự rất dễ thấu hiểu tường tận, nhưng không hiểu sao cứ phải tự lừa gạt bản thân.

Không muốn hắn chết, nên mới hoảng sợ lúc thấy hắn bị thiêu đốt trong đầm Băng Hỏa.

Không muốn nhìn hắn thân mật với người khác, chẳng qua là do ghen ghét mà thôi, vậy mà lại không nhận ra.

Mãi đến khi biết hắn luyện Tuyệt Tình Đạo.

Tuyệt Tình Đạo, đoạn tình tuyệt dục, từ đây không buồn không vui, không yêu không hận, mình và kẻ khác trong mắt hắn chẳng có gì khác nhau.

Cũng chỉ như một con kiến trong đất trời thôi.

Tất Cảnh đã sống mấy ngàn năm, nhưng từ trước đến nay y chưa từng hoảng sợ như thế.

“Nhạc Chí, hai ta làm lại từ đầu, có được không?” Tất Cảnh hỏi, giọng nói phập phù run rẩy.

Y nói xong, chỉ nghe một tiếng thở dài.

“Muộn rồi!” Nhạc Chí đột ngột đẩy Tất Cảnh ra, trên mặt lại có vẻ điên cuồng.

“Tất Cảnh, sao ngài không nói những lời này sớm hơn!” Nhạc Chí cười nói, đan điền nhức nhối từng cơn.

Dần dần, nỗi đau đó phai nhạt, biểu tình trên mặt Nhạc Chí cũng khôi phục như thường, hắn nói với giọng nhạt nhẽo: “Tuyệt Tình Đạo này sẽ mỗi ngày mỗi tăng tiến. Có rất nhiều việc đã không thể quay lại được nữa.”

“Thế gian có muôn vàn loại đạo thuật, tại sao nhất định phải tu thứ đạo như thế này?” Tất Cảnh run rẩy hỏi.

“Phế đan rồi tu luyện lại ư? Nhưng hủy đan đau lắm, nếu lỡ gặp bất trắc gì, sẽ phải bỏ mạng… tất cả về con số không, tại hạ… luyến tiếc một thân tu vi này.” Nhạc Chí mờ mịt đáp.

Tất Cảnh ngơ ngác đứng đó, dường như cảnh vật bên người dần dần trôi mất, hình bóng Nhạc Chí cũng từ từ phai mờ.

Như thể y đang quay lại ba trăm năm trước, trên Linh Tiên Tông, thiếu niên nọ vận một bộ áo đỏ, đôi mắt xinh đẹp nhìn y chăm chú. Cặp mắt đó quá đẹp, nhưng lại mang theo nhiều oán giận.

Khi đó, cõi lòng tĩnh lặng như nước của y đột nhiên gợn lên một làn sóng khác lạ, lúc quay đầu, dáng hình thiếu niên đã biến mất.

Tuy có chút buồn bã mất mát, nhưng y vẫn không để trong lòng, chỉ siết chặt lấy mỹ nhân trong ngực.