Nam Việt Đế Vương

Chương 60: Bản nhỏ

Trần Phong thấy con voi này, ban đầu có chút sững sờ cùng lo lắng, nhưng rất nhanh khóe miệng liền nhếch lên. Cơ hội để thoát thân là đây chứ đâu? Thực lực của hai con yêu thú này cũng không quá khác biệt, đều là Yêu thú cấp bốn, nếu đánh nhau thì phải mất rất lâu mới phân định thắng thua, trong lúc đó hắn có thể thừa cơ mà trốn chạy.

Con voi đột nhiên vung vòi lên, cái vòi không khác gì một cái cột quấn quanh con yêu thú hình ngựa trước mặt, chỉ khẽ siết một cái nhưng cũng đã khiến con này kêu thảm thiết, sau đó tiếng kêu nhỏ dần, nhỏ dần, cho đến khi hoàn toàn im lặng.

Một con yêu thú cấp ba, chết một cách quá đơn giản!

Con yêu thú còn lại thì càng hoảng sợ, hai chân run rẩy, ánh mắt ngước nhìn con voi tràn đầy sự cầu xin tha mạng. Nhưng mọi chuyện đâu dễ dàng như vậy, con voi chỉ đơn giản quật nhẹ cái vòi lập tức con yêu thú giống như bị một cái cột đập qua, tiếng xương vang lên răng rắc, va vào một cái cây to mà chết ngất

Trần Phong mồ hôi lạnh toát, cảm thấy nếu bản thân mình bị dính dù chỉ một chút thôi cũng sẽ tan xương nát thịt, so với con yêu thú kia còn thảm hơn mười lần!

Trong lúc hắn đang lo lắng không biết nên làm như thế nào đột nhiên trên thân voi một tiếng cười sang sảng vang lên, nghe rất sảng khoái, phóng khoáng:

" Ha ha ha, nhóc, cháu làm gì ở đây?"

Từ trên thân voi bốn năm người nhảy xuống, lấy một người đàn ông tuổi ngũ tuần dẫn đầu. Người đàn ông này tuy đã năm mươi nhưng vẫn còn vô cùng khỏe mạnh, thân thể có thể thấy rõ từng vòng cơ nổi lên dưới lớp áo, mái tóc có chút điểm bạc không hề khiến ông ta trở nên yếu đuối, ngược lại còn trở nên mạnh mẽ, mang một nét gì đó của người đứng đầu.

Mà mấy người xung quanh ông ta cũng không hề tầm thường, dựa vào khả năng cảm nhận của Trần Phong họ đều là Tụ khí cấp võ giả, thậm chí có một người trong đó là cao thủ Nội cương cảnh. Mà người đàn ông kia lại càng mạnh hơn, Chân khí dồi dào đến cực độ, mơ hồ có xu hướng thoát ra ngoài, chứng tỏ ông ta là Nội cương đỉnh phong cao thủ, chỉ kém chút nữa là đạt đến Ngoại cương cấp!

Trần Phong âm thầm đánh giá đám người này một chút, thấy bọn họ cũng không lộ vẻ gì nguy hiểm, nhất thời cũng thả lỏng thân thể, cười nói:

"Cháu mới đến đây, bị lạc đường lại còn gặp phải sự đuổi giết của đám yêu thú kia nên chạy trốn từ nãy đến giờ. Cảm ơn sự cứu giúp của mọi người."

"Không sao, không có gì. Vốn bọn ta nghe thấy có tiếng động từ lâu, ngay lập tức chạy lại liền thấy ba con yêu thú này, cũng xem như là may mắn. Ơ mọi người, xuống xử lí ba con yêu thú này đi, để ta cùng cậu bé này nói chuyện chút bo."

Bốn người còn lại tuân lệnh, lập tức rút từ trong túi sau lưng từng cái từng cái đồ nghề, nào là dao, rựa,..... sau đó nhanh chóng chặt cơ thể của ba con yêu thú ra, động tác nhanh thoăn thoắt, phút chốc đã cắt ba con yêu thú thành mấy chục phần, đem gói vào túi, chuẩn bị đưa về.

Người đàn ông ánh mắt lộ rõ vẻ hài lòng, nhìn Trần Phong mà cười, nói:

" Ta xin tự giới thiệu, ta tên là Vi Lô Sơn, là trưởng bản của bản Mường Lống gần đây. Thiếu niên, cháu tên gì?"

"Họ Trần, tên một chữ Phong, người Minh Dương thành ạ."

"Minh Dương thành? Từ nơi xa như vậy đến đây sao?"

Lô Sơn xoa xoa cằm, nghĩ thầm. Hắn không hiểu tại sao một thiếu niên lại có thể lặn lội đường xa đến 300 km để đến một nơi rừng núi hoang sơ như thế này.

Trần Phong thấy vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ của Vi Sơn, có chút chột dạ, vội vàng nói:

"Chuyện này khá là dài dòng, nhất thời không thể kể hết, mong bác bỏ qua cho. Cho cháu hỏi nơi đây là đâu vậy ạ?"

"Nơi đây là cực Tây của Phủ Nghệ An, cách Minh Dương thành 200km. Ngươi đang thuộc địa phận bản Mường Lống ta."

Trần Phong trong thức hải nhất thời xuất hiện một tấm bản đồ, đó là bản đồ của Nam Việt Quốc. Tinh thần lực của hắn chậm rãi chuyển động, đem tấm bản đồ này phóng to lên, đầu tiên là Phủ Nghệ An, sau đó là Huyện Kỳ Sơn phía tây, cuối cùng dừng lại ở một bản nhỏ, xung quanh đều là rừng núi bạt ngàn trải rộng tầm mắt.

"Mẹ ơi, rốt cục là thằng nhóc kia lúc đó đã làm gì, khiến ta chỉ một bước liền bay đến đây? Đó là sức mạnh như thế nào?"

Trần Phong thở dài cảm thán, sức mạnh của Linh giả quả nhiên là vô biên, vượt xa những gì hắn tưởng tượng.

" Cháu hiện tại cũng không biết đi đâu, hay là về ở tạm bản của ta đi. Ở đó tuy không tính là quá mức tốt nhưng cũng có thể xem là tạm được."

"Nếu được vậy thì tốt quá. Cảm ơn bác nhiều."

Trần Phong mừng rỡ trả lời, không ngừng lên tiếng cảm ơn. Hắn bây giờ đang ở một nơi rất xa, nơi mà hắn không có chút kiến thức, xung quanh đều là Yêu thú cấp cao, nêu xui xẻo mà gặp Yêu thú cấp sáu - Linh cảnh cấp Yêu thú thì hắn xong đời. Linh cảnh cấp yêu thú, hay còn gọi là Linh thú, là những con yêu thú đã tu luyện thành tinh, có được Linh hồn hoàn chỉnh, khai mở trí tuệ. Bọn chúng rất gian xảo lại có thêm thực lực cường đại nên đôi lúc Linh giả nhân tộc cũng bị chúng lừa gạt. Còn Trần Phong ngày hôm nay mà gặp bọn chúng thì chắc hẳn sẽ bị làm thịt, không chút do dự, không chút chậm rãi.

Giai thoại về đám Linh thú này cũng không ít, ngay ở Nam Việt quốc này cũng có rất nhiều. Ví như từ xa xưa nghe đồn rằng ngoài biển khơi có một con quái vật, tên là Ngư Tinh, tu thành Đế cảnh, trở thành một đời Yêu đế, liên tục nhiễu loạn nhân gian. Bao nhiêu cường giả xuất trận cũng không thể đánh lại nó, thậm chí còn bị nó ăn thịt. Lúc đó Lạc Long Quân vừa tu thành Đế cảnh, đã ra tay đem nó chém giết, san bằng động phủ cùng thế lực. Rồi đến Hồ Tinh cũng là một Linh đế cảnh cấp yêu thú, vô cùng gian xảo, luôn bắt con gái nhà lành về hãm hiếp. Nhưng đáng kể đến nhất đó chính là một cây Chiên đàn sống lâu tu luyện thành tinh, Mộc Tinh, cao tới ngàn trượng, đã đạt đến Bán Thần cảnh, thậm chí có lời đồn nó đã đạt đến Thần cảnh, chiến lực cường đại vô biên, ngay cả Lạc Long Quân năm đó cũng chỉ đánh ngang tay nó, sau đó buộc phải tế Thần binh Đông Sơn Thần Trống lên mới có thể đánh lui nó, khiến nó bỏ chạy về phía Bắc để sống ẩn.

Lúc này đám người Vi Sơn cũng đã xả thịt ba con yêu thú, sau đó Vi Sơn liền bước lại, khẽ phất tay một cái, lập tức đám đồ đó biến mất hút. Trần Phong chú ý quan sát một chút, không ngờ người này lại sở hữu một cái Nhẫn không gian!

Qua một thời gian Trần Phong cũng hiểu độ quý giá của Nhẫn không gian là thế nào. Ít nhất ở Nam Việt quốc phải đạt đến Linh giả hoặc Ma đạo sĩ mới có thể có được thứ này, hoặc là con cháu của các thế lực lớn. Nhưng bây giờ Vi Sơn lại sở hữu một cái, không gian cũng không hề nhỏ, xem ra cũng có chút bí ẩn ở đây.

"Tất cả, đi thôi. Ngày hôm nay tạ ơn Phạ đã ban ơn, giúp chúng con có được những con thú thật béo tốt."

Vi Sơn lớn tiếng hô, gọi đám người kia cùng nhảy lên thân voi. Trần Phong lúc này mới biết độ khủng bố của nó, lưng rộng tới ba bốn mét, dài phải tới tám chín mét, đủ để đám người bọn họ ngồi mà không ngã. Thêm nữa bên trên thân voi cũng được họ thiết kế, xây dựng một cái nhà tre nho nhỏ để che nắng che mưa, cùng với đó là cất chứa đồ. Xem ra họ thường phải đi săn thú dài ngày, cho nên mới chuẩn bị nhiều vật dụng kèm theo như vậy.

Từ trên thân voi hắn gần như có thể nhìn được cảnh tượng xung quanh, bởi nó cao hơn mười mét, thân thể khổng lồ đến mức mỗi bước đi đều chấn cho cây cối xung quanh rung động không ngừng.

Vi Sơn thấy vẻ mặt tràn đầy tò mò của Trần Phong, không nhịn được mà cười nói:

"Thấy thế nào? Rất ấn tượng đúng không? Con voi này có huyết mạch truyền từ thời xa xưa đến nay, tuy chỉ còn một tia nhưng so với bất cứ yêu thú cấp bốn nào cũng không hề kém cỏi, thậm chí ở vung núi rừng này thì nó cũng là con nằm trong đám mạnh nhất!"

Trần Phong gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trong lòng cũng không ngừng xuýt xoa về con voi này, lại nghĩ về đám người Vi Sơn mà không khỏi thấy lạ. Vi Sơn rõ ràng mới đạt đến Nội cương đỉnh cao, dù là hàng phục một con yêu thú cấp hai cũng vô cùng khó khăn, huống hồ là yêu thú cấp bốn đã có trí tuệ không hề thấp?

Con voi tuy hình thể to lớn nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh, phút chốc đã đưa bọn hắn xuyên qua cánh rừng rậm, đưa đến vùng đất bằng phẳng. Từ xa xa Trần Phong có thể mơ hồ thấy được từng nóc nhà như ẩn như hiển giữa đồi núi trập trùng, từng cột khói bay lên nghi ngút, tiếng trẻ em đùa vui, tiếng những người đàn ông đang luyện tập, rèn luyện sức mạnh, thể lực.

"Trưởng bản về rồi, ông ấy về rồi. Tạ ơn Phạ đã phù hộ họ bình an."

Từ trên một cái nhà cao nhất Trần Phong có thể thấy được một người đang bắc loa gọi to, tay không ngừng đánh chuông liên hồi. Lập tức vô số người từ trong nhà ùa ra, già trẻ lớn bé, gái trai đều đủ cả, tính sơ sơ cũng đến mấy trăm người. Bọn họ đa phần đều là người thường, chỉ có những người đàn ông cùng thanh niên mới là võ giả mà thôi, nhưng thực lực cũng chỉ kéo từ Luyện mô đến Luyện cốt là chủ yếu, số người còn lại vô cùng ít ỏi.

Mấy người Vi Sơn từ trên thân voi nhảy xuống, chầm chậm ôm lấy từng người trong đám đông. Trong đó có một người đàn ông trung niên, dáng vẻ vô cùng cường tráng vui vẻ nói:

"Phạ ơi, các ông sớm như vậy đã trở về, không biết chuyến đi săn có tốt không bo?"

Vi Sơn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, khiến cho người này lộ rõ vẻ vui mừng, nhanh chóng chạy đi đâu không rõ.

"Mọi người, đây là Trần Phong, thiếu niên mà ta gặp ở trong khu rừng. Nhờ một phần công sức của cậu ấy mà buổi đi săn hôm nay mới thành công như vậy."

Mọi người trong làng nghe vậy liền rối rít cảm ơn hắn, khiến hắn phút chốc có chút lúng túng không biết làm thế nào, đành cười khổ:

"Không có gì, chỉ là góp chút công sức mà thôi."

"Không cần phải ngại, trưởng bản đã nói như vậy thì chứng tỏ cậu đã góp không ít sức rồi. Cậu hãy nghỉ ngơi cho lại sức, rồi chúng ta sẽ mời cậu một bữa, được chứ."

Trần Phong khẽ nở một nụ cười, gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Mà mấy người xung quanh thấy thế cũng thỏa mãn, bắt đầu hò reo nhau đi làm việc. Người thì chạy vào nhà lấy con dao, cái rựa, kẻ thì đem từng que tre vót nhọn,, không biết để làm gì. Hắn còn thấy hai ba người đàn ông cùng nhau vác ra một từng cái chum cái vại thật to, đàn bà thì vác từng cái rổ lớn, trong đó có đủ loại dược liệu chủ yếu là các dược liệu Luyện thể cảnh.

"Bọn họ muốn điều chế Luyện thể nước thuốc?"

Hết chương 59

Tác giả phải đi tìm hiểu về các dân tộc anh em khác ở nước ta, nhất thời ra chương chậm. Mong anh em tiếp tục ủng hộ và để lại đề cử nếu thấy truyện hay:v:v:v