Ngã Dục Phong Thiên

Chương 52: Nỗi nhục một chỉ ngày đó, hôm nay ta trả lại (2)

- Có thể làm cho ta lui ra phía sau một bước, ngươi có thể tự ngạo rồi!

Vương Đằng Phi thốt lên câu nói đầu tiên kể từ khi trận đấu bắt đầu, khi y lùi lại, đưa tay trái vỗ lên túi trữ vật, lập tức một bức tượng đầy ánh tinh quang xuất hiện, đó là một con ngựa vô cùng sống động

Một tiếng ngựa hí cắt qua chân trời, con tinh mã này tựa như còn sống, sau khi thoát khỏi bàn tay Vương Đằng Phi, thì nhắm tới đại trận bảy mươi thanh phi kiếm của Mạnh Hạo mà lao tới, trong chớp mắt đã đánh sâu vào trong, va chạm không ngừng, khiến cho tiếng nổ không ngừng vang lên

Mũi kiếm của thanh đại kiếm này cũng bắt đầu hỏng rồi, từng tầng bắt đầu tan biến, con tinh mã kia tựa như vô kiên bất tồi, chỉ chút công phu mà đại kiếm của Mạnh Hạo đã bị phá hỏng không ít, còn lại vô số thanh kiếm thì bị đánh bay, phi kiếm tứ tán, đại kiếm cuối cùng chỉ còn lại một cái chuôi kiếm

Một màn này khiến cho đám người xem phải nhộn nhạo trong lòng, trong đầu không thể suy nghĩ được gì, vì tràng cảnh trước mặt này khiến cho bọn họ rung động vô cùng

Nhưng trong nháy mắt, khi mà thanh đại kiếm chỉ còn lại cái chuôi mà thôi, thì bên trong đó có một thanh mộc kiếm lập tức phóng ra, đánh thẳng tới con tinh mã kia

Song phương chạm trán, thì phát ra một tiếng nổ còn mạnh hơn tất thảy những tiếng nổ trước, âm thanh tựa như vô tận không ngừng

Thanh kiếm gỗ này, là thứ duy nhất mà Mạnh Hạo khống chế, hắn dùng tất cả những thứ khác để che giấu cũng là vì một chuôi mộc kiếm xuất kỳ bất ý này!

Thanh kiếm này vốn thuộc về Vương Đằng Phi, nhưng hôm nay lại nằm trong tay Mạnh Hạo, trong lòng Vương Đằng Phi nó là chí bảo, nhưng trong lòng Mạnh Hạo vật này là dùng hai ngàn linh thạch của hắn phục chế ra, cảm giác được cũng không có quá cường đại, nhưng dù sao thì nó cũng là thanh kiếm mạnh nhất mà hắn có, nhất định phải dùng

Tiếng nổ vang lên không ngừng, con tinh mã kia rung lên mạnh mẽ, khi chạm vào mộc kiếm, thì trên người nó lại xuất hiện những cái khe nhỏ, cứ như không thể ngăn cản chút nào, cuối cùng nổ tan thành bụi phấn

Sắc mặt Vương Đằng Phi biến đổi, thanh mộc kiếm mang theo lực quán tính lớn bay tới y, y cũng theo ý thức nâng tay phải lên đánh ra một chưởng tràn ngập tu vi

Trừ thanh mộc kiếm ra thì toàn bộ những thanh kiếm khác đều bị đánh cho tán loạn, nhưng thanh mộc kiếm lại có thể đi sâu vào thêm ba thước nữa, mang theo tiên huyết mà đâm thẳng lên ngón tay phải của Vương Đằng Phi

Lập tức ngón tay của y bị đập nát, sau đó thanh mộc kiếm kia liền bay ngược quay về bên người Mạnh Hạo

- Một chỉ làm nhục ta ngày đó, hôm nay phế bỏ

Mạnh Hạo bị phản phệ phun tiếp ra một ngụm máu, nhưng vẫn mạnh mẽ ngẩng cao đầu, khóe miệng đầy máu tươi, khàn giọng nói

Vương Đằng Phi cúi xuống nhìn, bản thân cũng bị lùi lại về sau mấy bước, có cảm giác ngón tay đau nhức không thôi

Trong mắt y là vẻ khó tin, rồi nhìn chằm chằm vào thanh mộc kiếm bên người Mạnh Hạo, bên tai y vang lên âm thanh của đối phương, nhất thời một cỗ khí tức phẫn nộ bỗng nhiên bột phát

Y, nhận ra thanh kiếm này!

Dường như trong lúc ngón tay y bị chọc thủng, thì toàn bộ tu sĩ trên quảng trường đều sững sờ, sắc mặt biến đổi, lộ ra vẻ khó tin, tiếng bàn tán lại lần nữa vang lên không ngừng

- Mạnh Hạo lại có thể làm vỡ được ngón tay của Vương sư huynh, điều này

là không có khả năng!

- Vương sư huynh bị thương rồi, y là thiên kiêu chi tử, mà ngón tay còn bị đánh nát, tên Mạnh Hạo này

- Phi kiếm của hắn thật khiến cho người khác kinh hãi, nhất là bảy mươi thanh phi kiếm tạo thành đại kiếm, uy lực này thực khiến người kinh sợ!

Cùng lúc đó, Thượng Quan Tu cũng hít vào một hơi lạnh, một màn này khiến cho lão cảm thấy khó tin, không chỉ có lão, mà Âu Dương đại trưởng lão cũng đứng lên, ánh mắt nhìn về sự cường ngạnh của Mạnh Hạo cũng có sự tán thưởng và chờ mong nồng đậm

Thậm chí là chưởng môn Đông phong Hà Lạc Hoa, giờ khắc này hai mắt cũng sáng lên nhìn về nơi này

Tiếng bàn tán không ngừng ngưng tụ lại, rồi dần dần rót vào tai của Vương Đằng Phi, nhưng lúc này y vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, tựa như chẳng nghe được cái gì, chỉ là trong mắt lộ ra lửa giận, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm gỗ mà Mạnh Hạo đang cầm kia

- Thì ra là ngươi!

Vương Đằng Phi cũng mặc kệ ngón tay đang phun máu tươi, cả đời này thì y chỉ tức giận qua một lần, là ngày đó trong động khẩu vật mà mình nhiều năm chuẩn bị cũng bị người ta lấy đi, trong lòng cảm thấy một sự uất ức và điên cuồng vô cùng, cũng cảm thấy hận thấu xương với kẻ đó

Đây là sự tiếc nuối cả một đời của y, ngay lúc đó tiếng thê lương thét gào ấy lại dường như quanh quẩn bên tai Vương Đằng Phi, mỗi khi nửa đêm y lại nhiều lần thức giấc, trong lòng cảm thấy đau lòng không thôi, cái loại cảm giác làm người mai mối cho người khác, khiến cho Vương Đằng Phi nhớ lại chuyện đó, thì lần nào cũng phát cuồng

Hôm nay là ngày thứ hai mà y tức giận nhất trong một đời này, vì y nhận ra thanh kiếm kia, thứ mà y tự cho là của mình, thậm chí còn cho rằng nó sẽ đi cùng mình ngao du thiên địa, nay thanh chí bảo thiên địa này lại nằm trong tay Mạnh Hạo

- Thì ra là ngươi!

Giờ phút này Vương Đằng Phi phóng ra sát khí mà xưa nay chưa hề thấy, lòng muốn giết Mạnh Hạo đã lên tới cực điểm, dạng sát ý này khác biệt hoàn toàn với vẻ ôn hòa thường ngày của y, khiến cho tu sĩ nơi đây đều ngừng việc bàn tán lại

- Là ngươi đoạt đi chí bảo của ta!

Vương Đằng Phi gắt gao nhìn chằm chằm lên thanh mộc kiếm trong tay Mạnh Hạo, trong mắt sát khí ngập trời, y có một cỗ cảm xúc mãnh liệt muốn bầm thây Mạnh Hạo ra làm vạn đoạn, giờ phút này ý cười lớn, nụ cười vang vọng xung quanh, nhưng lại mang theo hàn ý

- Mạnh mỗ không biết Vương sư huynh nói có ý gì, thanh kiếm này là của ngươi, ngươi không có nhận lầm đó chứ?

Mạnh Hạo lau đi vết máu ở khóe miệng, nhân cơ hội đó nuốt vào lượng lớn yêu đan, thản nhiên lên tiếng

- Ta vì thanh kiếm này đã truy tìm nhiều năm, thanh kiếm này là thiên địa độc nhất vô nhị Trảm Linh kiếm, trên đời chỉ có một thanh, bên trên còn có khảm cả kim ti thiên thành, ta là sao có thể nhận nhầm đây

Vương Đằng Phi ngửa mặt lên trời cười lớn, chỉ là nụ cười đó âm lạnh, lạnh lùng tới mức khiến cho nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên trở nên băng hàn hơn

Vương Đằng Phi nhìn chằm chằm Mạnh Hạo với ánh mắt lạnh lẽo, y bỗng bước ra trước một bước, tay phải vỗ lấy túi trữ vật

Lập tức hai tia sáng bay ra từ trong túi trữ vật của y, bảo sắc lóng lánh, là một con Thạch hổ và một con Thạch giao

Hai pháp bảo này vừa xuất hiện nhất thời hào quang huyễn lệ lóe lên

Một tiếng hổ gầm quanh quẩn, một tiếng giao ngâm khuếch tán

Hai loại pháp bảo đó nhưng lại trực tiếp hóa thành một con bạch hổ dài mấy trượng và một con giao long dài mười trượng, vờn quanh người Vương Đằng Phi khiến cho y thoạt trông vô cùng khí thế, long hổ làm bạn