Ngàn Năm Nữ Tống

Chương 1

Lúc nàng tỉnh lại, phát hiện trên người mình đang quấn đầy vải nằm ngủ trong quan tài băng. Sau khi ra khỏi kẽ nứt băng tuyết tối tăm kia, nàng đi đến một trấn, trùng hợp nghe thấy một vị lão tiên sinh đang kể chuyện. Rằng ngàn năm trước, có một nữ tử xinh đẹp bị tình lang là Lý Đại Ngưu bán đi, liền nhảy sông tự sát. Không ngờ nước sông lạnh lẽo đã đóng băng nàng, khiến nàng trở thành “một cái bánh chưng” bất tử bất diệt, chẳng ai biết đã trôi về đâu.

Sau đó, lão tiên sinh miêu tả vô cùng sinh động dáng vẻ của cô gái kia, nàng liền cúi đầu nhìn lại mình, quần áo mặc trên người giống hệt những gì lão tiên sinh kia nói. Thêm vào đó, nàng đích thực đã bò ra từ trong khe hở của băng tuyết, vậy thì thân phận của nàng đã được khẳng định, nàng chính là cái “bánh chưng” kia.

Không phải bị người ăn, mà là bánh chưng ăn thịt người!

Chỉ có một điều duy nhất nàng không thể chấp nhận được chính là bản thân lại đi thích loại người như Lý Đại Ngưu, quả thực dung tục không chịu được.

Nhưng so với sự bất mãn với tình lang, thì việc cấp bách trước mắt của nàng chính là tìm cách lấp đầy bụng.

Nàng sờ sờ cái bụng đang kêu ầm ĩ, suy nghĩ không biết nên ăn thịt hay uống máu người. Đánh giá một vòng xung quanh, bàn tay nắm chặt, thực ra… thứ nàng thích ăn nhất chính là bánh bao nhân thịt thơm ngát!

Tuy rằng không biết tại sao một cái “bánh chưng” như nàng lại có cảm tình với bánh bao, nhưng nàng cảm thấy đây cũng chẳng phải việc gì lớn, liền vui vẻ đi về phía hàng bánh bao. Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện ra mình không có tiền, không thể làm gì hơn ngoài việc nghĩ cách khác.

Khổ não hồi lâu, cuối cùng cũng ý thức được việc trên người mình chỉ có thịt, trong tay lại không tấc sắt, nàng cảm thấy chỉ còn một lối thoát duy nhất.

Nàng tìm đến một chỗ náo nhiệt, hai đầu gối quỳ mạnh xuống, nhặt hòn đá ven đường viết hai chữ “Bán mình” xuống mặt đất.

Chỉ chốc lát sau, đám đông đã tụ tập trước mặt, còn chỉ chỉ trỏ trỏ nàng, có người còn tới hỏi giá cả. Nàng chần chừ một chút, nói: “Bao nhiêu tiền một cái bánh bao thịt?”

“Một đồng là có thể mua được.”

Nàng sờ sờ bụng, cảm thấy mình có thể ăn cả con bò, xòe ngón tay: “Vậy ta muốn 1000 đồng.”

Vừa dứt lời, người vây xem đột nhiên trở nên kích động, cô nương xinh đẹp lại ngốc nghếch như thế này, có ngu mới không cần! Mọi người hào hứng liên tục ném tiền vào người nàng, nàng cũng vô cùng đắc ý kiếm tiền, một cái bánh bao thịt, hai cái bánh bao thịt… Giữa lúc nàng đang vô cùng hài lòng mà kiếm tiền, thì bên tai bỗng truyền tới một giọng nam dễ nghe.

“Ta mua cho nàng 10 ngàn cái bánh bao thịt.”

Nàng giật mình kinh hãi, nhìn vào túi tiền của mình, đơn giản bấm đốt ngón tay một lát, lập tức ném toàn bộ tiền trên người xuống, đứng lên tìm người có tiền kia. Sau đó nhìn thấy một nam tử anh tuấn, quần áo sang trọng, đầu đội mũ ngọc bước ra từ trong đám đông, vóc dáng cao to quay lưng về phía ánh sáng giống như một vị Phật cứu thế, vô cùng chói mắt.

Tầm mắt nam tử dừng lại một lúc trên khuôn mặt nàng, nói tiếp: “Không đủ? Vậy thì 50 ngàn cái.”

“Đủ đủ.” Nàng tươi cười hớn hở chạy đến trước mặt nam tử kia, nghiêng đầu chờ đợi 50 ngàn cái bánh bao.

Nam tử hơi quay đầu, ngay lập tức đã có người đứng phía sau chạy đi mua bánh bao. Hắn nhanh chóng nắm tay nàng, dẫn nàng đi ra khỏi đám đông.

Một lát sau, bánh bao nóng hổi đã nằm trên tay, nàng điên cuồng nhai nuốt, bên tai dường như còn nghe thấy tiếng hắn thở dài. Chờ nàng ngẩng đầu lên nhìn lại thì khuôn mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ anh tuấn lạnh lùng kia.

Sau khi nhét vào bụng bảy cái bánh bao, dạ dày nàng đã hơi no, lại hơi hối hận khi bán mình với giá 50 ngàn cái bánh bao. Nàng lại sờ sờ bụng, khổ sở nói: “Ta có thể đổi bánh bao thành thịt không?”

Nam tử nhìn nàng đáp: “Có thể, nàng muốn ăn cái gì cũng được.”

“Vậy ăn thịt người thì sao?”

“… Tại sao lại muốn ăn thịt người?”

Nàng suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Vì để trở thành một cái bánh chưng thật sự.”

Nam tử cau mày, hỏi: “Nàng là bánh chưng?”

“Đúng vậy!” Nàng nhón chân đi cà nhắc, kéo cổ áo ra cho hắn nhìn: “Đây này, ngươi xem, trên người ta quấn đầy vải, sau đó lại chui ra từ kẽ băng. Lão tiên sinh kể chuyện đã nói, ta đến từ một ngàn năm trước, bởi vì bị tình lang Lý Đại Ngưu bán đi cho nên nhảy sông tự sát nhưng lại không thành, cuối cùng bị đông cứng một ngàn năm.”

Nam tử nắm tay nàng càng chặt, khuôn mặt anh tuấn trở nên căng thẳng không cách nào xoa dịu.

Nàng thấy hắn im lặng không nói gì, sốt sắng nói: “Ngươi mua ta, muốn đánh muốn chửi gì cũng được, nhưng đó là bởi vì ngươi không biết. Không phải người ta nói rằng bánh chưng rất lợi hại hay sao, ta cho ngươi biết là để tăng giá trị của ta, như vậy ngươi sẽ không cảm thấy ta vô dụng, sau đó đem bán.”

Hắn cũng không biết mình cười khổ vì cái gì, nhưng trong lòng vô cùng chua xót nói: “Ta sẽ không bán nàng, nàng đừng chạy loạn, phải ở bên cạnh ta, một tấc cũng không rời.” Nói xong, hắn đưa tay khép cổ áo nàng lại, không muốn để người khác nhìn thấy.

Nghe thấy hắn sẽ không đem mình đi bán, nàng vui vẻ nói: “Tốt quá! Đúng rồi, ngươi tên gì?”

Nam tử yên lặng một lúc, sau đó mở miệng: “Lý Đại Ngưu.”

“….”