Nghịch Thiên Kỹ

Chương 56: Uy phong của Hàn Phong Tuyết

Hàn Phong Tuyết và Viên Mộng Dao lần lượt bước ra ngoài. Bên ngoài tửu lâu lúc này là một đám người mặc áo giáp đứng vây quanh, trong tay cầm lăm lăm thanh kiếm dài màu trắng, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng chói mắt.

Một mình đứng chen chân trong đám quân, sắc mặt của Khang thiếu vẫn còn tái nhợt.

Nhìn thấy đám người đi tới, Viên Khải bước tới cười cười rồi chỉ vào đám vệ quân đứng xung quanh, rõ ràng là biết mục đích rồi nhưng vẫn hỏi:

- Khang Nam tước, không biết thế này là có ý gì.

Liếc nhìn Viên Khải một cái, Khang Nam tước lạnh lùng nói:

- Ý gì ư, con trai ta bị người ta đánh ở ngay quán rượu của ngươi, ngươi xem như vậy là thế nào?

Trên mặt Viên Khải biểu lộ ý áy náy, giải thích:

- Khang Nam tước, tôi cũng là về tới nhà mới biết sự việc này, nhưng xin Nam tước đại nhân tin, chuyện này tuyệt đối không hề có liên quan gì tới tửu lâu và tôi, còn về phần Khang thiếu gia bị thương, tất cả mọi chi phí thuốc thang và đền bù tổn thất đều do tôi gánh chịu.

- Phụ thân - nghe những lời chối bỏ trách nhiệm của cha, đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu Hàn Phong Tuyết, Viên Mộng Dao có chút vội vã.

- Con câm miệng lại, không có chuyện gì thì quay về đi. - Viên Khải lớn tiếng mắng.

Sắc mặt của Nam tước lúc này trông như đã bớt phần căng thẳng. Hắn cũng không muốn vì chuyện này mà làm mất lòng Viên Khải, suy cho cùng Viên Khải cũng không phải là một thương nhân bình thường , nếu không thì cái tửu lâu này của hắn cũng bị người ta phá hủy "en nờ" lần rồi .

Khàn nam tước quay về phía con trai hỏi:

- Khang Hoành, là ai đánh con bị thương như vậy?

Từ giây phút Hàn Phong Tuyết bước từ trong tửu lâu ra, ánh mắt của Khang Hoành chưa dời khỏi cậu một giây, nghe thấy câu hỏi của cha, Khang Thiếu chỉ tay vào Hàn Phong Tuyết, nói:

- Cha, chính là tên khốn kia.

Hàn Phong Tuyết bước lên phía trước, bình tĩnh bước tới trước mặt Nam tước, giọng điệu lạnh nhạt nói:

- Là hắn cố tình gây sự, nếu như có lần sau, hắn cũng sẽ gặp phải kết quả như vậy thôi. -

Chứng kiến thái độ thẳng thắn, dám nhận chuyện do mình làm của Hàn Phong Tuyết, trong lòng Viên Khải có chút coi trọng Hàn Phong Tuyết hơn “ Tên tiểu tử này là một nhân vật tiềm ẩn, chỉ đáng tiếc là không có cơ hội trưởng thành mà thôi”.

Nam tước có chút ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Hàn Phong Tuyết, gầm gừ:

- Hừ, lá gan của ngươi quả là không nhỏ, nhưng không biết một lát sau có còn được khí thế như bây giờ không?

- Ngươi cứ thử thì sẽ biết thôi. - Giọng nói của Hàn Phong Tuyết vẫn không hề lộ ra chút phẫn nộ nào.

- Không cần biết ngươi có thân phận gì hay có ai hậu thuẫn sau lưng, hôm nay ngươi nhất định sẽ phải trả giá. - Giọng của Nam tước vô cùng dứt khoát, nhưng nếu nói dễ nghe một chút, những kẻ có những thế lực có quyền có thế đứng sau lưng của đế đô hắn biết vô cùng rõ, tuyệt đối không hề có nhân vật Tuyết Phong nào, nếu không hắn nhất định không dám nói như vậy.

- Bắt lại - mệnh lệnh được phát ra, bốn tên thị vệ trong tay cầm thanh kiếm dài, hướng về phía Hàn Phong Tuyết.

Bốn người vây lại Hàn Phong Tuyết vào giữa, cây kiếm dài đồng thời xuất thủ, mặc dù thực lực không mạnh, nhưng phải nói là sự phối hợp của bốn người là vô cùng ăn ý và hoàn hảo, hiển nhiên là đã trải qua một thời gian tu luyện dài, mỗi nhát kiếm đều vô cùng chính xác, hoàn toàn bao vây không cho Hàn Phong Tuyết đường lùi.

Nhưng Hàn Phong Tuyết lại cần phải trốn chạy sao - "Lăng ba vi bộ" - chỉ thấy thân thể cậu lung lay vài cái.

“ Phốc phốc”, mấy hơi thở vang lên, bốn tên thị vệ ngã xuống đất, thời gian ngã xuống không cách nhau mấy giây.

Thấy bốn người ngã xuống đất, Nam tước ngây người ra, binh lính của hắn hắn vô cùng hiểu, trải qua thời gian dài tu luyện với ma thú, bốn người này nếu phải đối mặt với bốn vị võ sĩ bậc thấp tuyệt đối sẽ không thành vấn đề.

- Xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh, chẳng trách tuổi nhỏ mà ngông cuồng. Đáng tiếc bề trên của ngươi chưa dạy dỗ với ngươi một điều, làm người không được quá huyênh hoang, nếu không sẽ bị tai bay vạ gió - Sắc mặt của Nam tước càng trở nên lạnh lẽo hơn.

- Ngươi nói là con trai của ngươi sao, xem ra là ngươi ra tay quá nhẹ rồi, cảm ơn sự chỉ giáo của Nam tước ngày hôm nay, về sau nếu gặp phải tình huống như thế này, ta nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình.

- Hừ, vốn muốn cho ngươi chết nhanh một chút, bây giờ ta thay đổi ý định rồi. - Nam Tước quay lại phía những người đứng xung quanh “Bắt sống”.

“ Cheng cheng”, một trăm tên vệ quân đứng thẳng hàng tiến tới vây quanh Hàn Phong Tuyết, mặt đất rung lên một hồi,ngay cả những tòa nhà xung quanh cũng đồng thời bị rung lên. Viên Mộng Dao lấy hai tay che miệng lại, thân thể vì hồi hộp mà run lên, nhìn biểu tình trấn tĩnh của Hàn Phong Tuyết mới có thể mỉm cười mà trong lòng có thể nhẹ nhàng đi một chút: “ Hi vọng Phong Tuyết đại ca có cách để đối phó với bọn chúng”.

- Nhiều người thì có tác dụng gì không nhỉ? Thôi thì đem các ngươi ra làm bia thử nghiệm cũng không sao”. Hàn Phong Tuyết lộ ra một nụ cười lạnh lẽo. Bỗng nhiên cả người trở nên hư ảo, cả người được một tầng hỏa nguyên tố bao phủ.

- Không được, kĩ tông cường giả. - Một lão già đứng bên cạnh Nam tước kinh ngạc hô lên một tiếng, từ những lực chập chờn của hỏa nguyên tố xung quanh Hàn Phong Tuyết, hắn đã hoàn toàn đã đoán ra thực lực của đối phương. Đương nhiên hắn nhìn thấy được là do Hàn Phong Tuyết có ý cho hắn nhìn thấy.

Nghe thấy lời nói của lão già, Nam tước cũng vô cùng kinh ngạc, hắn biết sự đáng sợ của một giáo kỹ cấp tông, phạm vi của kỹ năng cấp tông vô cùng lớn, tin rằng nếu như muốn tiêu diệt những đám binh sĩ này thì cũng như di chết một con kiến thôi. Nghĩ tới đây, Nam tước vội vàng hét lớn: "RÚT"

Đáng tiếc, tất cả đều đã quá muộn rồi.

“ Hỏa phần tám phương”, kĩ năng thấp nhất trong đám kĩ năng, nhưng dưới sự thi triển của Hàn Phong Tuyết, nhờ lực khống chế của cậu với nguyên tố, uy lực tuyệt đối không hề thua kém kĩ năng cấp tông bậc trung là mấy.

Không khí chung quanh trở nên dữ dội, nhiệt độ trong không khí phút chốc dâng cao, một mảng hào quang lửa bắn ra bốn phía. Hàn Phong Tuyết lập tức lùi về phía sau với vận tốc ngang bằng vận tốc của nguyên tố.

“ A”, những tiếng kêu thảm thiết vang lên, một trăm tên vệ quân đều té xuống đất lăn lộn quằn quại, vội vàng dập tắt ngọn lửa trên người. Đấy vẫn là Hàn Phong Tuyết có ý nương tay. Gây ra cảnh đau đơn lăn lộn này ngay trước mặt Viên Mộng Dao, cậu thực sự không muốn một cô nương thuần khiết như nàng phải nhìn thấy cảnh đẫm máu, vì vậy mới không ra tay giết người. Nếu không, cảnh tượng bây giờ sẽ còn khác nhiều.

Chứng kiến Hàn Phong Tuyết đại phát uy thần ( thể hiện oai phong của mình), Viên Mộng Dao hoa mắt chóng mặt, mặc dù nàng không hiểu cho lắm, nhưng từ nhỏ đã nghe cha và đại ca bàn luận nên nàng biết, cho dù là cha cũng không thể giỏi hơn Hàn Phong Tuyết.

Lúc này Viên Khải cũng có suy nghĩ như vậy, trong mắt lại lộ ra chút hối hận, nếu như sớm biết thực lực của Hàn Phong Tuyết như vậy, ông sẽ không có thái độ với cậu như ban nãy. Trong cái nhìn của người có kinh nghiệm như ông, ông dễ dàng đoán ra một cậu thanh niên mới ít tuổi như thế mà lại có thực lực lớn đến vậy, nếu như không phải là có một gia đình hoàn hảo thì cũng phải có một người sư phụ tuyệt kỹ. Viên Khải liền nở một nụ cười an tâm, dựa vào quan hệ của Phong Tuyết và con gái của ông, tất nhiên là sẽ không khó khăn gì để ông có thể tiếp cân Phong Tuyết thêm 1 lần nữa.

Mà Nam tước lúc này đang ở thế "leo lên lưng cọp" rồi, quả thật là khó ứng xử, hắn và Viên Khải có chung một cách nghĩ, nếu như nói Hàn Phong Tuyết không có người chỉ dạy mà có thể đạt được tới trình độ này thì có quỷ mới tin.

So với đầu óc cáo già của hai người, đầu óc ngây thơ của Khang thiếu gia không có nhiều suy nghĩ đến vậy, mặc dù hắn biết sự lợi hại của Hàn Phong Tuyết, nhưng hắn tin rằng ông già đứng bên cạnh cha kia nhất định có cách đối phó với Hàn Phong Tuyết. Oán hận nhìn về phía Hàn Phong Tuyết, lại nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Viên Mộng Dao, hắn cắn răng, âm thanh âm trầm từ kẽ răng mà rít ra:

- Một con đàn bà kỹ nữ như ngươi, cho ngươi thể diện ngươi lại không cần thể diện, bổn thiếu gia ta theo đuổi ngươi lâu như vậy, vậy mà ngươi lại bị tên tiểu tử thối này dụ dỗ. Vốn dĩ muốn cưới ngươi về làm đại phu nhân nhưng bây giờ thiếu gia ta đã nghĩ lại rồi. Bắt ngươi về, chơi ngươi đủ rồi thì sẽ đem ngươi đi bán.

Nói xong liền quay lại nói với Nam tước :

- Cha, gọi lão ra đối phó với tên tiểu tử này đi, giúp con bắt con kỹ nữ họ Viên kia lại.

- Câm mồm - Nhìn ánh mắt sắc bén của Viên Khải, thầm than một tiếng, xem ra là bản thân ta cưng chiều con quá rồi, tên tiểu tử trước mắt còn chưa biết giải quyết như thế nào, chả lẽ hắn lại thẳng thừng đắc tội với Viên Khải, mặc dù hắn tin vào quan hệ của mình, Viên Khải tuyệt đối sẽ không dám trở mặt với hắn, nhưng với cục diện như bây giờ, nếu như Viên Khải làm chuyện mờ ám, cả nhà bọn họ liệu có thể thoát ra khỏi được chỗ này không?

Nghe hai từ kỹ nữ từ miệng tên thiếu gia kia phát ra, sắc mặt của Hàn Phong Tuyết lạnh xuống, cậu quay lại thì nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, như sắp khóc của Viên Mộng Dao, cơn thịnh nộ trong lòng không kìm được mà bộc phát ra.

- Ngươi nói cái gì. - Trong bầu không khí căng thẳng bây giờ, giọng nói của Hàn phong Tuyết như từ địa ngục tới, buốt lạnh thấu xương.