Nghịch Thiên Kỹ

Chương 69: Tàn Nguyệt mất tích

Hàn Phong Tuyết đi ra khỏi phòng đấu giá, tâm tình không tệ.

-Ừm?

Hàn Phong Tuyết cười một tiếng, thầm nghĩ:" Cá đã cắn câu rồi!". Đồng thời bước chân chậm lại.

Ở phía sau Hàn Phong Tuyết cách không xa là một thân ảnh cao gầy núp trong bóng tối, ánh mắt như sói đói gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Hàn phong Tuyết.

Hàn Phong Tuyết đi không bao lâu, đi tới một khúc quanh, hai thân ảnh xuất hiện ở ngay phía trước, cười lạnh nhìn Hàn Phong Tuyết.

-Thế nào, con của Trương đại bá tước, Trương Dã thiếu gia lại tới cướp bóc sao? - Hàn Phong Tuyết nói giọng khiêu khích.

-Ồ..làm sao ngươi biết thân phận của ta? - Trương Dã nghi ngờ hỏi.

-Trương thiếu gia thật là quý nhân nên có nhiều chuyện quên mất nhỉ, bốn năm trước ngươi còn muốn cướp một cuốn công pháp kỵ sỹ của ta đó mà?

Trương Dã nheo mắt lại cẩn thận nhìn Hàn Phong Tuyết, sau đó cười nói:

-Ha ha ha, thiên đường có lối ngươi không đi, không nghĩ tới là tiểu tử ngươi đưa tới cửa, đem thánh quang thương và công pháp kỵ sỹ lần trước cùng nhau đưa cho bổn thiếu gia đi! - Nam tử cao gầy bên cạnh cũng mở miệng nói:

-Lần trước để ngươi chạy được, xem ngươi lúc này có còn vận may như lần trước nữa hay không!

-Ngươi có nắm chắc còn có thể thắng ta dễ dàng như thế không? - Hàn Phong tuyết một dáng vẻ vô hại, lười biếng nói.

Dường như nghĩ tới điều gì, nam tử cao gầy biến sắc, nhưng lập tức khôi phục bình thường, nói:

-Vậy hãy để cho ta xem bốn năm nay ngươi tiến bộ bao nhiêu!

-Ngươi lập tức sẽ biết ngay thôi.

Nói xong Hàn phong Tuyết đã biến mất tại chỗ. Nam tử cao gầy ánh mắt ngưng trệ, trong chớp mắt Hàn Phong Tuyết đã tới trước người của hắn, chưởng ảnh khắp trời lơ lửng bất định, như lá rụng giữa cuồng phong, đong đưa qua lại không nắm bắt được, căn bản không phán đoán được phương hướng.

-Trước hết cho ngươi thử Thu phong lạc diệp chưởng đi.

Nói xong câu đó, thì chưởng ảnh ảo diệu toàn bộ đã rơi trên người nam tử cao gầy, ngay cả bản thân Hàn Phong Tuyết cũng không biết đã xuất ra bao nhiêu chưởng.

Nhẹ nhàng trở về tại chỗ, lúc này Trương Dã trợn mắt há hốc mồm đứng đó, hắn hoàn toàn không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, nhìn người nam tử cao gầy bên cạnh vẫn chưa nhúc nhích, Trương Dã kêu:

-Nhậm tiền bối!

Nam tử cao gầy vẫn giữ một biểu tình kinh hãi, thấy hắn không trả lời, Trương Dã đưa ta đụng nhẹ trên người hắn một cái.

-Binh!

Cơ thể nam tử cao gầy ngã xuống, bụi bặm văng tung tóe.

-A! Ngươi giết hắn. - Trương Dã hoảng sợ nhìn Hàn Phong Tuyết, bước chân run rẩy lui về phía sau.

-Trương thiếu gia, thiếu gia của Trương bá tước, ngươi không phải muốn công pháp và thánh quang thương sao, lui về phía sau cái gì?

Hàn Phong Tuyết nhìn Trương Dã run lẩy bẩy cười nhạo nói.

-Không, ta không cần, van ngươi đừng giết ta! - Thanh âm có chút run rẩy, đã chả còn phỉa là Trương Dã ỷ thế nữa, lúc này tựa như con cừu bất lực đợi người ta làm thịt.

Hàn Phong Tuyết từng bước đi đến chỗ Trương Dã, mỗi khi hắn tiến lên một bước, lòng của Trương Dã cũng đập càng nhanh thêm, không ngừng lui về phía sau, cho đến khi lùi về góc tường

.

-Phốc..

Một cước đá vào đan điền của Trương Dã, phế đi bao năm tu luyện của hắn, Hàn Phong Tuyết tiêu sái xoay người, trong miệng nói:

-Loại người vặn bã như ngươi, giết ngươi bẩn tay của ta, phế ngươi là để cho ngươi sau này không đi làm chuyện ác!

Trương Dã tròng mắt rắn độc lóe hung quang, lạnh như băng nhìn chằm chằm bóng lưng Hàn Phong Tuyết rời đi, thậm chí quên cả đau đớn ở đan điền bị hủy. Thân là con trai thứ ba của phụ thân, cũng là người con không được coi trọng nhất, Trương Hạo chưa từng có thực sự quan tâm đến hắn, không phải thế thì hắn cũng sẽ không đánh chiêu bài mượn danh phụ thân, cáo mượn oai hùm, bởi vì hắn ở trong gia tộc không chiếm được công pháp tốt, hay binh khí. Người duy nhất bảo vệ mình chính là mẫu thân, lại bị Hàn Phong Tuyết vô tình giết chết. Hơn nữa, hy vọng duy nhất của mình là trở thành kỵ sỹ cường đại, chứng minh cho phụ thân thấy, chính mình cũng không yếu hơn so với đại ca và nhị ca, thế nhưng, một cước nặng nề kia của Hàn Phong Tuyết không chỉ phá đan điền hắn mà còn làm bể nát giấc mộng của hắn, mọi thứ của hắn.

-Ta xin thề, ta nhất định sẽ làm ngươi hối hận!

Mà chuyện này, trong lòng Hàn Phong Tuyết lại không có bao nhiêu sóng gợn, sở dĩ không giết Trương Dã là vì Hàn Phong Tuyết xem Trương Dã nhất định là một gã phế vật, mà một nguyên nhân khác còn là do gần đây ra ngoài giết mấy kẻ con cháu quyền quý, chính hắn có chút nghi ngờ mình có hay không giết chóc thành nghiện. Nhưng hắn nhất thời nhân từ lại suýt nữa đổi lấy hối hận cả đời.

Hàn Phong Tuyết trở lại học viện, lấy thánh quang thương ra, lãnh khí nhẹ truyền vào lòng bàn tay, Hàn Phong Tuyết bắt đầu tu luyện nguyệt quang thương kỹ, mới vừa lúc bắt đầu cảm thấy vô cùng khó khăn, nhưng hắn vẫn dựa theo thương mà đâm, từ từ, dần có chút ra gống như một loại hình dạng.

Một tháng sau, Hàn Phong Tuyết thương đâm ra sắc bén vô cùng, chưa từng có từ trước đến nay, hơn nữa góc độ cùng xảo diệu, làm cho người ta khó phòng bị được, mỗi một thương đâm ra đều có chứa thanh âm tóe lửa.

Hai tháng sau, thuật sử dụng thương so với một tháng trước lại bất đồng, mỗi một thương đều vô thanh vô tức, đã có khí thế chưa từng có từ trước đến nay, ngoại trừ góc độ xảo diệu, lại vẫn dị thường ưu nhã. Nhìn qua giống như là biểu diễn thuật pháp sử dụng thương một cách đẹp đẽ kỹ sảo, mà không giống như kỹ thuật giết người. Đây chính là điểm đặc sắc của nguyệt quang thương kỹ, giống như ánh trăng vậy-Âm lãnh mà lại ưu nhã xinh đẹp.

-Cuối cùng cũng thành công!

Hàn Phong Tuyết thở thật dài cho hết tạp khí, hai tháng liều mạng luyện tập kỹ thuật sử dụng thương, thấm chí ở những phương diện khác cũng chó chút buông lỏng đi nhiều, cuối cùng cũng luyện thành nguyệt quang kỹ!

-Trở về tắm rửa nghỉ ngơi chút thôi! - Hàn Phong Tuyết nói, hướng túc xá mà đi.

Đi tới lầu của túc xá, thấy một cô gái trẻ tuổi ở dưới lầu dưới túc xá lo lắng không yên, Hàn Phong Tuyết nhận ra cô gái trẻ này, nàng gọi là Hà Lệ, là bạn cùng phòng của Tàn Nguyệt, Hàn Phong Tuyết cùng nàng ấy có chút quen biết.

-Hà Lệ, đang làm gì đó?-Hàn Phong Tuyết đi lên trước hỏi.

-Tuyết Phong, Huynh đã đến, ta chờ huynh lâu rồi, Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt ..không thấy cô ấy.-Hà Lệ lo lắng nói.

Tâm trạng Hàn Phong Tuyết căng thẳng hỏi:

-Nói chi tiết một chút!

-Ta và Tiểu Nguyệt ở cùng nhau bốn năm, trước kia nàng đi ra ngoài chơi cùng huynh ít nhất là cũng nói cho ta biết, chuyện khác đi ra ngoài chẳng bao giờ ở bên ngoài qua đêm, mà chiều hôm qua sau khi rời khỏi đây, liền không thấy cô ấy quay về, chúng ta tìm khắp nơi cũng không tìm được người.

Nghe xong lời nói của Hà Lệ, trên mặt Hàn Phong Tuyết tái nhợt, nói:

-Muội quay về tiếp tục giúp ta tìm xem, ta ra ngoài nghĩ cách! - Nói xong lập túc hướng túc xá chạy đi.

-Vân Tinh, Vân Tinh...- Hàn Phong Tuyết vừa đi vừa hô.

-Chuyện gì?- Ba người thấy Hàn Phong Tuyết lo lắng chạy vào túc xá vội vỏi.

-Không thấy Tiểu Nguyệt, Vân Tinh, ta biết thân phận ngươi không tầm thường, ta mong ngươi có thể giúp ta điều tra một chút.

Hàn Phong Tuyết trịnh trọng nói. Nghe được lời nói của Hàn Phong Tuyết, sắc mặt ba người cũng thay đổi, đối với Tàn Nguyệt, bọn họ cũng thường tiếp xúc, giống như Hàn Phong Tuyết, bọn họ cũng coi Tàn Nguyệt như tiểu muội muội.

-Được, ta đây đi ngay, ngươi ở đây chờ ta, không nên gấp gáp.

Nói xong Ngao Vân Tinh nhanh chóng chạy ra ngoài. Hàn Phong Tuyết đi tới đi lui trong túc xá, ttrong lòng vẫn căng thẳng không thể yên tâm, ở trong lòng hắn Tàn Nguyệt là thân muội muội của hắn, hắn và Tàn Nguyệt tình cảm không thể có ai có thể thay thế được.

-Đại ca, yên tâm, Tiểu Nguyệt là cô gái tốt như vậy nhất định không có chuyện gì!-Lãnh Vô Nhai an ủi.

-Chỉ hy vọng như thế.

Một lúc lâu sau, Ngao Vân Tinh vội vã trở về, Hàn Phong Tuyết vội vàng tiến lên hỏi:

-Thế nào, có tin tức không?

Ngao Vân Tinh gật đầu nói:

-Ừm, Tiểu Nguyệt chắc là bị người của Trương Hạo Trương bá tước bắt đi rồi, Tuyết Phong, ngươi và hắn có cừu oán sao?

Thoáng suy nghĩ một chút, Hàn Phong Tuyết lập tức hiểu ra:

-Tên khốn kiếp!

Gầm một tiếng, Hàn Phong Tuyết xông ra ngoài, Nếu như Tàn Nguyệt có chuyện gì, Hàn Phong Tuyết tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chính mình, bởi vì, Tàn Nguyệt nhất định là vì Trương Dã vì trả thù mình mà bắt đi, hắn thật hối hận lúc đó không trực tiếp đánh chết Trương Dã!