Nghịch Thiên - Vô Thiên

Nghịch Thiên Vô Thiên Chương 1: Khởi đầu

Thiên Nhật Đại Lục - Một tu chân đại lục khổng lồ.

Nam Hỏa Vực

Chấn Lôi Sơn Mạch

Lâm Nghị đang chuẩn bị độ Đăng Tiên Lôi Kiếp, hắn ngước đầu lên nhìn thẳng vào tầng trời cười dài:

- Lão tặc thiên ngươi sinh ta ra như một phế vật, đày đọa ta qua từng kiếp nạn, ta không biết và cũng không muốn biết vì sao ta phải chịu vạn vạn niềm đau như thế, nhưng cũng nhờ những điều đó mà ta có thể đứng đây, vô địch, và ta sắp đến rồi, ngươi hãy chờ, ta sẽ đến đòi lại điều mà ta đáng ra phải có.

Trên bầu trời mây đen mù mịt kéo đến. Lôi kiếp đến. Từng đầu lôi điện như cột trụ đổ xuống đánh vào thân thể Lâm Nghị khiến hắn cháy đen và vỡ tan từng mảnh da thịt. Nhưng trên khuôn mặt cương nghị như tên hắn, vẫn thuần một nụ cười tự tin cuồng ngạo.

Lôi kiếp dần qua, chỉ còn một đợt cuối. Hắn sắp đăng tiên.

Nhưng

Phương Bắc rực lên một mảnh trời lam sắc, mang theo cái khí lạnh cùng cực.

Phương Nam ánh lên màu xích diệm nóng cháy thiêu thân.

Phương Tây kéo đến những cơn gió lốc cường đại tưởng như quét sạch những thứ cản đường chúng.

Phương Đông truyền đến từng cơn chấn động rung trời và mặt đất vỡ toang tràn đến như sạt lở.

Từ tứ phương tràn đến những hiểm nguy nhưng Lâm Nghị vẫn bình tĩnh thản nhiên:

- Các ngươi phải biết rằng bấy nhiêu đó không thể cản bước ta đăng tiên. Ngược lại chỉ hao phí tinh lực và tính mạng các ngươi thôi.

- Chúng ta tất nhiên biết được. Nhưng đó chỉ là khi ngươi bộc phát toàn lực. Nếu ngươi chỉ dùng được ba thành lực lượng thì ngươi không chỉ không thể đăng tiên mà còn phải bỏ mạng tại đây.

Từ trong hư không truyền đến âm thanh hùng hồn, sau đó là từng người xuất hiện.

- Chúng ta thập đại môn phái, cùng với hơn trăm nhị lưu, tam lưu môn phái phải liên minh với nhau để giết ngươi thì ngươi nên vinh dự và buông tay chịu chết đi.

- Chỉ là hạng gà đất chó kiểng mà cũng dám mở mồm trước mặt ta? Xéo đi ta ngứa mắt ngươi lắm. - Lâm Nghị khinh thường phất tay.

Một cái phất tay mang đến một trận kình phong kèm sát khí. Đinh Khuyến vừa định mắng lại thì đã bị chấn bay ra phụt máu, nhìn tơi tả như một tên ăn mày.

- Đinh trưởng lão đừng nóng giận. Cứ để hắn ngông cuồng phút cuối.

- Lâm Nghị, chúng ta xem ngươi là bất thế kỳ tài nên sẽ thả ngươi một mạng, còn giúp ngươi đăng tiên, chỉ cần ngươi giao ra thứ đó và lập thệ sẽ không bao giờ quay về Thiên Nhật Đại Lục.

- Hừ, cũng chỉ là tham lam và sợ hãi ta mà thôi. Nếu muốn thì đến đây, ta sẽ cho các ngươi... cái chết.- Lâm Nghị khinh thường nói.

- Lâm Nghị, ta biết ngươi cường đại. Nhưng ngươi nên biết một vài điều. 20 năm trước ngươi sinh ra ở đâu, lúc 5 tuổi ngươi gặp ai, khi ngươi lần đầu bị vây giết thân mang trọng thương ngươi đã được ai cứu và... nàng ta giờ đang ở đâu. Ngươi là người thông minh nên ta... hự, phụt.

Lâm Nghị vẫn luôn bình tĩnh thản nhiên nhưng khi nghe được những lời kia thì dần biến sắc, đến cuối cùng thì bộc phát chân nguyên đánh ra Khinh Thiên Chưởng miểu sát kẻ vừa nói.

- Các ngươi nên biết đó là nghịch lân của ta. Đừng nghĩ vì thế mà ta không thể dùng toàn lực. - Lâm Nghị tràn đầy tức giận nói.

- Cứ xem rồi sẽ biết thôi.

- Ầm ầm, đùng đùng.

Đúng lúc này thì trận lôi kiếp cuối cũng đến.

- Phát trận, tiến lên.

- Cực Lạc Hỏa Trận, thiêu.

- Băng Hàn Ma Khí, tỏa.

- Phong Cuồng Thực Cốt, sát.

- Đại Địa Nộ Chấn, trấn.

- Mọi người, tung đòn tuyệt sát nhanh.

Đối diện với đầy trời sát khí chấn sát tới cùng với tứ đại sát trận và lôi kiếp trên đỉnh đầu đe dọa, Lâm Nghị không hề quan tâm, chỉ ngước mặt nhìn trời cuồng tiếu:

- Lâm Nghị ta sinh thời dẫu gặp biết bao tai kiếp, cũng chẳng bao lần nếm qua cái gọi là hạnh phúc nhân sinh, nên ta mang một lòng đầy oán niệm đối với cuộc đời. Dẫu vậy ta vẫn chưa một lần làm trái lương tâm. Nhưng hôm nay, lão tặc thiên muốn ta chết, chúng nhân tham vật của ta cũng muốn ta chết, điều quan trọng của ta cũng xa ta, ta chán rồi. Sống là chi, chết là chi, ta chỉ muốn biết một đáp án, ta chỉ cần một niềm vui. Hôm nay ta trả lại những gì các ngươi đã cho ta, nếu như ta còn có thể sống. Ta sẽ đi trên con đường nghịch thiên.

Một tia giác ngộ xuất hiện trong đầu Lâm Nghị. Hắn đã lĩnh ngộ được một điều ngay bên rìa sinh tử.

- Nghịch Thiên Chi Đạo - Sinh Tử Phù Vân - Niết Diệt Nhất Chưởng!

Ầmmmmmmmmmmmmmm.

....

....

- Khụ khụ.

- Còn ai không. Những ai còn sống mau lên tiếng đi.

- Ta Đinh Khuyến.

- Ta đang cứu Quỳ Lan Lão Ẩu.

-...

- Không thể tin được dù chỉ còn ba thành lực lượng nhưng hắn vẫn có thể tung một chiêu đồ diệt như vậy.

- Vậy là chúng ta trắng tay sao? Chết tiệt thằng khốn. Thật là mất cả chì lẫn chài rồi.

- Cũng không hẳn, giết được hắn cũng coi như một thành quả. Dẫu rằng chỉ còn một phần người sống.

- Đi thôi, chúng ta phải mau trở về dưỡng thương, Thiên Nhật Đại Lục sẽ không được bảo hộ trong hơn 20 năm tới. Mau đi thôi.

-...

Địa cầu

Năm 2030

TP Hồ Chí Minh, Việt Nam.

Nguyễn Kiên, 20 tuổi, một sinh viên đại học. Trong căn nhà nhỏ nơi hẻo lánh ngoại ô thành phố, hắn đang ngồi bên máy tính với những con số, chữ cái khó hiểu, hắn đang lập trình, lập trình cái chi? Hắn đang thiết kế một trí thông minh nhân tạo AI.

Hắn là một kỳ tài. Tuy nhiên hắn lại có các chỉ số IQ, EQ, SS bình thường, vậy thì sao hắn có thể là một kỳ tài? Bởi hắn có một năng lực, bình thường nhưng phi thường: kiên cường, như cái tên của hắn.

Hắn mồ côi từ thủa lọt lòng và được nuôi lớn trong ổ tội phạm chỉ bởi mục đích phi pháp. Hắn bị bán cho một băng buôn lậu ở Tam Giác Vàng, rồi liên tiếp rơi vào tay những băng đảng, thế lực khác. Hắn được huấn luyện khắc nghiệt suốt 16 năm trong tay những băng đảng trên khắp thế giới. Hắn vốn không quá thông minh, lại không có kĩ năng tốt nên bị hành hạ nhiều vô kể. Để không bị mất mạng, hắn phải thích ứng với mọi thứ. Hắn học hỏi chăm hơn, tập luyện khắc nghiệt hơn, tiếp xúc với những hoàn cảnh và môi trường khác thường nhiều hơn. Nhờ đó mà hắn sống sót và trốn thoát trở về đất mẹ.

Trở về với cuộc sống bình thường, hắn ẩn giấu bản thân, hay nói đúng hơn là hắn muốn trở về như một người bình thường, sống một cuộc sống đạm bạc. Nhưng với trí tuệ và năng lực được rèn luyện qua sinh tử như thế, hắn gần như vượt qua mọi người xung quanh. Hắn khác biệt. Vì thế hắn nhàm chán. Suốt nửa đời còn lại phải sống trong nhàm chán vì những thứ xung quanh không còn là lạ, không có mục đích là một nỗi đau với một người trẻ như hắn. Hắn khát khao một cuộc sống bình thường. Tựa như Độc Cô Cầu Bại Trong Kim Dung truyện, vô địch thật nhàm chán.

Nhiều năm trời hắn sống và làm việc như một người bình thường nhưng vẫn không thể xóa mờ kí ức và năng lực được rèn luyện qua sinh tử của mình. Hắn quyết định bằng vào khả năng của mình mà chế tạo một trí thông minh AI bình thường thay thế cho đầu óc của mình. Và hắn sắp sửa thành công.

Nguyễn Kiên đứng dậy từ bàn máy tính, mang theo USB chứa chương trình đó và đi đến tầng hầm, nơi hắn sẽ tải AI vào đầu, trở thành một con người mới.

Căn hầm rộng 16 mét vuông, khắp phòng là những thiết bị khoa học công nghệ tân tiến. Đặc biệt là chiếc giường ở giữa phòng, chiếc giường được nối với một siêu máy tính. Nguyễn Kiên bước đến, kết nối USB vào máy, kích hoạt chương trình...

Chuẩn bị mọi thứ hoàn tất, hắn nằm lên giường, bật công tắc và chìm vào giấc ngủ. Để mà khi thức dậy hắn sẽ trở thành một con người mới.

TP Hồ Chí Minh, mưa nắng thất thường.

Từng giọt mưa, rồi nặng hạt dần, một cơn mưa rào, mưa xối xả trên đất Sài Gòn.

Ầm ầm đùng những tiếng sấm chớp giật.

Bỗng một trận sét khác thường đánh xuống với một tia sét màu vàng có lẫn sắc tím thô to như cột trụ. Như là định mệnh, tia sét kia đánh xuống căn nhà của Nguyễn Kiên. Đánh thẳng vào căn hầm, thẳng vào cái giường chuyển tri giác của hắn.