Ngộ Phật

Chương 33: Quỷ thành

HAI CÔ CẬU QUEN NHAU ĐÓ TỈNH LẠI ĐÊ. [DOGE]

Từ khi đến thế giới này, Giang Trừng đã gặp không ít trai đẹp gái xinh, nhiều đến mức gần như đã làm cô cảm thấy tu sĩ ở đây tu luyện nhờ nhan sắc.

Từ Thanh Đăng đại sư đến bè lũ sư huynh sư tỷ sư phụ sư bá mỹ nữ soái ca ở sư môn đều là những nhân vật chỉ cần chường mặt ra đường sẽ lóa mắt người ta, không khí chất hơn người thì nhan sắc kinh người, ngay cả chính cô, tuy hơi sai sai nhưng rõ cũng đẹp trai ngời ngời, thả thính gái chả cần nói nhiều, chỉ cần cười mỉm là xong.

Nhan sắc ấy à, Giang Trừng mặc nhận nhị sư tỷ Yến Phù Tô – đại mỹ nhân áo trắng ưa luyện đan, mới gặp mặt một lần, vừa xuất quan đã thay cô đì hai đệ tử xấu bụng là đẹp nhất. Nhưng đến hôm nay, sau khi gặp Hạc Kinh Hàn, Giang Trừng mới thấy mình phải cập nhật thông tin rồi.

Hạc Kinh Hàn không hổ là người đàn ông thuộc top ba đối tượng mà tất cả tu sĩ ở thế giới này muốn lấy nhất, đẹp ảo luôn. Không chỉ tu vi cao tư chất tốt mà còn đẹp giai thế này, bao nhiêu người khác biết phải sống sao?

Mày huyền như vẽ, tóc tựa đao mài, nhuệ khí bức người khiến hắn như một thanh kiếm băng sắc lạnh, đến gần sẽ bị thương. Đôi mắt hờ hững ấy như chẳng dung nạp nổi thứ gì.

Đẹp thì đẹp nhưng hơi ngột, tưởng chừng mới nhìn thoáng qua sẽ bị kiếm khí sắc bén của hắn đả thương.

Giang Trừng lạnh xương sống, vô thức lùi một bước rồi lập tức ý thức lại ngay, ghìm chân, cười chào: “Hạc tiền bối, tại hạ là Giang Trừng của Dung Trần sơn phái, đa tạ Hạc tiền bối ra tay cứu giúp. Dám hỏi Hạc tiền bối, đây có phải Quỷ thành?”

“Phải.” Hạc Kinh Hàn đút thanh kiếm đen không phản sáng vào vỏ.

Giọng của vị này cũng lạnh tanh, người nghe cứ như bị băng tan mùa đông xối vào đầu. Giang Trừng bồi hồi lạ, lại không rõ vì sao. Nhưng khi nghe Hạc Kinh Hàn xác nhận đây là Quỷ thành, Giang Trừng lại bất giác chau mày.

Cô chỉ là một tu sĩ quèn không đủ sức dây vào Quỷ thành, huống hồ lại còn xách theo gã máu me nhòe nhoẹt, dở sống dở chết này.

“Đi theo ta.” Hạc Kinh Hàn lướt qua cô, Giang Trừng tiếc nuối nhìn ụ thịt Bích Ngọc yêu mãng, bế người bấy nhầy những máu kia nối gót hắn. Tầm này núp nổi bóng quan lớn là đỡ nhất, cô chưa biết mình nên mở lời thế nào thì Hạc Kinh Hàn đã đánh tiếng trước, Giang Trừng đương nhiên ngoan ngoãn đi theo làm tôm tép.

Kể ra thì Hạc Kinh Hàn tiền bối nom có vẻ cao ngạo lạnh lùng này tốt bụng lắm ý chứ đùa ~ Đúng là tấm gương tiêu biểu của tu sĩ chính phái mà! Giang Trừng theo Hạc Kinh Hàn đi tầm một con phố, rốt đã dừng chân trước một đạo quán xập xệ.

Cảnh vật trong cả tòa Quỷ thành này đen lòm, nhà cửa phố xá cũ kỹ, đạo quán trước mặt đây cũng vậy, cửa gỗ mục quá nửa, cỏ tranh mọc thành bụi, tường vây nhờ nhờ màu sơn đã ố vàng, tấm biển trên cửa xiêu vẹo, vang tiếng kẽo kẹt khi gió thổi qua.

Nơi toát ra mùi “nhà ma” thế này lại chẳng mảy may ảnh hưởng đến Hạc Kinh Hàn, hắn đẩy cửa cái một, gian chính điện bên trong cũng tan hoang như sân ngoài.

Hạc Kinh Hàn đi trước, Giang Trừng vội nối gót theo sau, cùng bước vào chính điện mờ tối. Đến nơi, Hạc Kinh Hàn tự ngồi xuống một tấm đệm cói cũ, bảo Giang Trừng: “Cô có thể chữa thương cho gã rồi.”

Giang Trừng nhòm “đống” bấy nhầy trên tay, té ra Hạc Kinh Hàn tìm chỗ để cô chữa thương cho người ta hả? Nhìn hắn hơi lạnh lùng, nhưng thực ra tính cách lại rất được, Giang Trừng thoải mái hơn, dọn dẹp sơ một góc, đặt người trên tay xuống.

“Thắp đèn ở đây được không? Ý tôi là có cần dè chừng gì không ấy?”

“Được, không cần.”

Giang Trừng an tâm lôi đèn ra, bấy mới khám kỹ người mình vừa cứu. Nói chung đã bị độc trăn ăn mòn, rất nhiều chỗ bị bỏng, da mặt bỏng khá nghiêm trọng. Thế nên vô cùng thương tiếc báo tin, dù ông anh này có sống được thì mặt cũng tàn, chỉ mong sau khi tỉnh lại, gã không quá đau lòng.

Giang Trừng nhón hai viên thuốc nhỏ màu trắng từ chiếc lọ ngọc trắng mang theo, cho vào miệng người bị thương, đệm tay dưới cằm để gã nuốt xuống.

Lọ thuốc này là thứ duy nhất mà sư phụ Bạch Nhiễm Đông chỉ giỏi ăn hại kia cho Giang Trừng khi cô rời sơn phái. Lúc đưa còn nghiêm túc bảo chưa gần chết thì đừng uống, vì thuốc này rất quý.

Với cái sự “đặc biệt” nào giờ của sư phụ thì phải qua kiểm nghiệm mới biết được lời nàng nói là thật hay giả, thế nên lần bị thương nặng nhất dọc đường kia, Giang Trừng vẫn không dùng đến thuốc. Nhưng lúc này đây, ngó thương binh tình trạng không mấy khả quan trước mặt, cô nghĩ mình phải thử vận may rồi.

Cô biết chữa thương nhưng chỉ dừng lại ở mức lông gà vỏ tỏi thôi, đằng nào cũng không chuyên, trong sư môn chỉ mỗi nhị sư tỷ là thạo chữa thương nhất. Với ông anh thương tích đầy mình này, thôi đành bỏ chín làm mười.

Ngồi xếp bằng bên thương binh, Giang Trừng canh chừng hô hấp gã, chẳng biết có phải ảo giác không mà cô nhận thấy hơi thở của gã dần nhịp nhàng hơn sau khi uống thuốc. Chốc nữa, Giang Trừng đã chắc rằng đấy không phải là ảo giác, tình trạng thương binh đã đỡ hơn, tuy vẫn sống dở chết dở nhưng không còn có vẻ lập tức sẽ quy tiên nữa.

Vậy mà lần này sư phụ lại không ăn hại thật! Cho cả thuốc uống được mới ảo! So với nỗi đau khi mình đã xài gần sạch thứ thuốc có thể rất quý kia thì Giang Trừng để ý đến chuyện sư phụ nhà mình cũng vẫn có lúc “bình thường” hơn!

Tình trạng người mình phải tốn kha khá sức mới cứu nổi khá hơn, Giang Trừng nhẹ lòng, bắt đầu cởi mớ vải rách vẫn vắt trên người gã ra, xử lý đơn giản các vết thương thê thảm kia, nhét ruột gã vào bụng. Thường quên mình là gái sau khi đến thế giới này, Giang Trừng vô cảm ngó mông và ấy ấy trần của ông anh thương binh, bình thản thoa thuốc.

Tự giác làm tất những việc mình có thể, đắp một tấm áo ngoài cho bệnh nhân xong, Giang Trừng sang chỗ khác ngồi, xử lý nội thương của mình. Chắc phải dưỡng thương hơn nửa tháng rồi, hầy.

Giang Trừng xoay sang ngó Hạc Kinh Hàn bên góc kia, rất muốn hỏi hắn đã nhìn đủ chưa. Nãy giờ Hạc Kinh Hàn – ân nhân cứu mạng cứ nhìn cô mãi, ánh mắt ấy khiến cô có cảm giác như mình vừa đến núi tuyết vậy.

Nhưng khi hỏi thật lại thành xởi lởi thế này, “Chẳng hay Hạc tiền bối có gì chỉ giáo?”

Hạc Kinh Hàn ngồi nghiêm bên đấy, nhấc tay ném sang một thứ, Giang Trừng đón lấy nhìn kỹ, đó là một hòn đá xanh màu bích ngọc, âm ấm.

“Mật của Bích Ngọc yêu mãng, chữa được nội thương.”

Giang Trừng thốt Ồ, nhìn mật trăn trong tay rồi ngó Hạc Kinh Hàn bên nọ, hỏi: “Hạc tiền bối, mật trăn này là của anh, cho tôi à?”

“Ừ.”

Giang Trừng thấy lạ, sau khi đến thế giới này, sao ai nấy cô gặp đều tốt với cô quá vậy? Cô gặp toàn người tốt thôi.

Người ta đã nói thế, Giang Trừng cũng không làm kiêu, nuốt thẳng mật trăn vào bụng. Nội phủ dâng lên một luồng khí mát, cảm giác thiêu đốt trong bụng lúc nãy đã vơi đi nhiều.

“Đa tạ Hạc tiền bối, ơn tình hôm nay Giang Trừng đã ghi lòng tạc dạ, mai sau sẽ báo đáp tiền bối.” Giang Trừng nghiêm túc.

Hạc Kinh Hàn vẫn đang nhìn cô, nghe thế lắc đầu, “Không cần.”

Hắn chỉ thấy người này thân quen lắm, tuy tự thấy lạ nhưng suy xét kỹ rồi vẫn không rõ lý do. Hạc Kinh Hàn chắc chắn rằng mình chưa từng gặp chàng trai này, nhưng cậu ta lại khiến hắn bất giác phải quan tâm, mười sáu tuổi luyện kiếm vô tình, suốt trăm năm hắn ngày càng lạnh nhạt, đến nay đã cực hiếm khi động lòng thế này.

“Hạc tiền bối, anh cau chặt mày thế kia, đang buồn phiền gì ư?” Giang Trừng cũng chẳng biết mình bị gì, thấy Hạc Kinh Hàn nhíu mày ra chiều phức tạp không hợp với thần thái lạnh nhạt kia, thì lại buột miệng hỏi. Họ không thân, cô hỏi thế thành ra nhiều chuyện.

Giang Trừng lấy làm hối hận, còn trong đầu Hạc Kinh Hàn lại nảy ra một cảnh. Có một cô gái không rõ mặt cười hỏi: “Tiểu Tầm cau chặt mày thế kia, đang khó xử chuyện gì à? Nói ra xem nào, biết đâu chị giúp được em thì sao.”

Đây là người ‘chị’ không rõ tên thường xuất hiện trong giấc mơ của hắn, là người khiến hắn-trong-mộng lưu luyến ỷ lại.

Thì ra giấc mộng ấy đã ảnh hưởng đến hắn sâu sắc như vậy. Thế này không ổn.

Thấy Hạc Kinh Hàn không nói gì, Giang Trừng cho rằng câu hỏi của mình đã làm người ta không vui, lập tức chuyển chủ đề, “Hạc tiền bối, phải làm sao mới rời Quỷ thành được?”

Hạc Kinh Hàn tỉnh táo lại, thoáng nhìn cô rồi đáp: “Giết Quỷ vương.”

Hắn bất giác dịu giọng, nếu để người quen biết được kẻ không hỏi chẳng nói như hắn lại dịu dàng thế này, hẳn sẽ kinh ngạc đến há hốc mồm. Nhưng Giang Trừng thì không quen, và cũng không thấy được nét dịu dàng trên gương mặt Hạc Kinh Hàn, chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh không còn lạnh như khi nãy nữa.

“Xem ra tôi sẽ thêm phiền phức cho Hạc tiền bối rồi.”

“Không sao.”

Hạc Kinh Hàn đáp nhanh vô cùng, Giang Trừng chả biết sao mình lại cười phì, “Không như miêu tả trong sách, Hạc tiền bối lại dễ chịu đến bất ngờ.”

“Cảm giác mà cô đem lại cho ta rất giống một người.” Hạc Kinh Hàn đáp thẳng.

Trông thấy vẻ mặt và ánh mắt tan băng mà Hạc Kinh Hàn bất giác để lộ, Giang Trừng tức khắc hiểu ngay, cô được vị này đối xử thiện chí như vậy là nhờ ơn người khác. Bởi mới nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, dẫu có là nam thần lạnh tựa núi băng cũng vẫn sẽ tan chảy dưới tay một người nào đó. Nhưng ai lại đáng gờm tới mức cưa đổ được tảng băng này vậy? Tò mò quá đê.

Hạc Kinh Hàn là người kiệm lời, Giang Trừng biết thế nên không tiếp tục bắt chuyện nữa, bầu không khí trong điện an tĩnh.

Hạc Kinh Hàn nhắm mắt tu luyện như đang chờ gì đó, còn Giang Trừng thỉnh thoảng lại ngó sang thương binh để bảo đảm rằng tình trạng gã không tệ hơn, cũng thầm cảnh giác.

Màn đêm Quỷ thành bảo buông là buông ngay, mặt trời vừa khuất nẻo, cả tòa Quỷ thành thoắt đã như chìm trong u tối. Trong đại điện hoang tàn, chỉ còn ánh sáng phát ra từ chiếc đèn bên tay Giang Trừng, ánh sáng kéo chiếc bóng cô thật dài, hắt lên quá nửa xà nhà.

Tiếng sột soạt vang lên giữa nốt lặng, gió hiên đã dừng, sắc đêm càng đậm.

Hạc Kinh Hàn dịu dàng trước đó lại trở về với vẻ lạnh tựa băng sương, miệng không nói nhưng ánh mắt sắc bén đã nhìn ra mảng u tối ngoài kia, tay chậm rãi đặt lên đốc thanh kiếm đen sau lưng.

Giang Trừng cũng rút kiếm ra trấn trước người anh giai thương binh chưa tỉnh lại kia. Đây là lần đầu tiên đối đầu với quỷ tu, cô không biết kiếm của mình có tác dụng với quỷ quái không, chỉ có thể thử thôi.

Nói mới nhớ, trong số sách mà cô đã đọc có mấy quyển “Tuyển tập các loại bùa quỷ”, “Lửa âm”, “Ngự quỷ” đối phó được với quỷ tu, tiếc rằng cô không luyện tạp thuật, giờ nước tới chân có muốn nhảy cũng không xong, nghĩ lại mà chán. Đúng là ngập mặt rồi mới biết mình chưa đủ giỏi.

Những khi thế này, Giang Trừng đặc biệt nhung nhớ đại sư, mấy vụ diệt quỷ giao cho đại sư là chuẩn bài rồi. Nhưng đại sư còn đang trông trẻ ở nơi xa lắm.