Ngộ Phật

Chương 34: Người đàn ông đáng sợ

KHUÔN PHÉP.

Sau đó, Giang Trừng nhanh chóng biết được rằng nhiệm vụ trảm quỷ không riêng gì là của hòa thượng, nó còn là của đạo sĩ nữa. Và cô lại lần nữa chiêm nghiệm được độ chuẩn của câu mà sư phụ đã nói —– Lăn lộn ở cõi tu chân, núp nổi bóng quan lớn cũng là một loại may mắn. Cũng như trong game, có đại thần kéo thì thăng cấp nhanh vô cùng.

Ngoài kia gió độc cuồn cuộn bóng quỷ dập dềnh, thanh thế kinh người khiến cả phận gái đã trui rèn qua vô số trận chiến như Giang Trừng cũng phải e dè sợ hãi.

Nhưng cô chưa kịp thể hiện bao nhiêu nỗi sợ đã thấy Hạc Kinh Hàn biến mất rồi đột nhiên xuất hiện ngoài cửa lớn, khí thế như đao sắc, kiếm đen trong tay toát ra kiếm ý lạnh tanh đáng sợ, bắt đầu từ mảnh đất dưới chân nơi mũi kiếm dốc xuống, sương trắng nhanh chóng lan ra tận giữa sân đình trống hoác, phủ trọn cả vườn.

Thoáng chốc chỉ nghe tiếng vạn quỷ cùng khóc, vô cùng thảm thương. Giữa khu vườn phủ đầy khí lạnh kia, những bóng đen đụng độ sương trắng cứ tan biến dần, như thềm tuyết trắng dưới trời nắng gắt. Sương trắng vừa xuất hiện, những nơi vốn âm u đã sáng sủa hơn vài phần.

Dẫu không nghĩ rằng mình sẽ giúp được gì nhưng khi thấy Hạc Kinh Hàn chỉ một kiếm đã dọn sạch quỷ quái cả vườn, Giang Trừng vẫn phải buột tiếng thán phục, xem ra điều mà bây giờ gánh nặng cô đây có thể làm chỉ là vỗ tay hoan hô thôi.

Một kiếm diệt sạch quỷ ảnh trong vườn, song Hạc Kinh Hàn vẫn mím chặt môi, biểu cảm lạnh lùng như cũ, kiếm trong tay bỗng hướng thẳng lên trời.

Nếu bây giờ đứng ngoài sân thì Giang Trừng sẽ biết nơi mình đang ở đáng sợ đến mức nào. Lấy đạo quán xập xệ, rung rinh chực đổ này làm trung tâm, xung quanh vây đầy những bóng đen, nước chảy không lọt, quỷ ảnh vòng trong chỉ cao bằng người thường, càng ra phía ngoài càng to, ngoài rìa đã lớn đến độ che trời lấp trăng.

Từ xa nhìn lại, đạo quán tan hoang này như một hòn đảo đơn chiếc, chìm giữa vòng xoáy ngập ngụa bóng đen.

Thanh kiếm trong tay Hạc Kinh Hàn tạo thành bóng kiếm trắng, ảo ảnh ngày càng to, đến cuối trông như có thể đâm thủng cả thế giới, giáng vào tầng mây u tối trên trời. Giữa buổi rực rỡ sáng choang này đây, Giang Trừng nín lặng chăm chú, nghe thấy những tiếng động khác thường. Cô siết kiếm gỗ trong tay, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Qua lỗ hổng mới xuất hiện trên trần đại điện, cô thấy một quỷ ảnh khổng lồ trông như tổ hợp của một đống gì đó chứ không còn hình người nữa, vừa quái vừa xấu, thỉnh thoảng lại bắt gặp những gương mặt đau đớn dữ tợn của con người giữa mớ khí đen cuồn cuộn.

Bốn phương tám hướng dậy tiếng quỷ gào thế này, hẳn xung quanh không chỉ có mỗi một con kia. Đã khổng lồ thì chớ, lại còn ở số nhiều! Nếu ở đây chỉ có mỗi cô thì giờ đã ăn hành ngập mồm rồi, đã le vồ một trời một vực thì liều mạng có nghĩa chi đâu.

Giang Trừng cau mày suy tính hồi lâu, lại dốc thêm một viên thuốc trắng từ lọ ngọc của sư phụ, nhét vào mồm thương binh.

“Ông anh, cố mà chịu đựng, bị trăn yêu ngốn mà còn không chết thì đừng công dã tràng bại trận nơi đây, tôi còn chờ anh tỉnh đặng báo ơn đó, ít ra cũng phải biếu tôi mớ linh thạch hẵng đã.” Dứt lời, cô xốc thẳng bệnh nhân vẫn đang mê man lên lưng, rời chỗ, lặng lẽ đứng gần cửa, cách Hạc Kinh Hàn không xa. Ở đây vừa có thể theo dõi tình hình bên ngoài, vừa có thể tránh việc không kịp dời đi khi đạo quán đổ.

Vị trí hiện tại của Giang Trừng đã có thể thấy rõ chuyện đang diễn ra ngoài kia, vừa nhìn đã phải hít lạnh một hơi, cô cho rằng quỷ ảnh mình trông thấy qua lỗ hổng trên nóc đại điện đã đủ khổng lồ rồi, giờ mới phát hiện nó chỉ như món đồ chơi bỏ túi trước rừng bóng tối đằng sau.

Còn với đám quỷ cao to kia, cô chỉ tựa con kiến nhép thôi.

Lúc rút kiếm ra, Hạc Kinh Hàn cứ như một người khác, vẻ lạnh lùng vốn có lại càng “băng tảng” hơn, chẳng chứa đựng thứ gì nơi đáy mắt.

Hắn vốn đã như một thanh kiếm sắc lạnh, tuy nhỏ hơn đám quái vật kia nhiều nhưng khí thế lại vượt mặt, trấn áp được chúng quỷ. Rõ đang ngẩng đầu, song lại khiến người ta cảm thấy hắn như từ trên liếc xuống, vô tình đến lạnh.

Bóng kiếm khổng lồ bắt nguồn từ kiếm trên tay hắn ngày càng bành trướng, khiến cả bầu trời biến thành một vòng xoáy ngược, mây đen cuồn cuộn.

Quỷ ảnh xung quanh cảm nhận được sức mạnh đáng sợ ẩn chứa trong thanh kiếm ấy, rục rịch định vồ đến nhưng lại không dám, đành phải phun từng luồng khí đen, mơ rằng mình có thể làm nhơ bóng kiếm trắng như tuyết kia.

Nhưng công cốc, bóng kiếm trắng chẳng những tự động ngăn tách khí đen mà xung quanh còn phủ một lớp điện xanh, chỉ nhìn lướt qua thôi cũng đã phải khiếp sợ vì uy lực kinh người của nó.

Hạc Kinh Hàn đứng dưới, bình thản vung kiếm đen sang trái. Cùng lúc đó, bóng kiếm khổng lồ giữa trời kia như được ai cầm lấy, chớp nhoáng bổ qua trái với khí thế vạn quân.

Một kiếm ngang hông cả vạt quỷ, vết đứt đôi ngang eo chúng bắt đầu hóa băng sương rồi tan rã, sau cùng vụn băng lả tả rơi, hệt trời bỗng đổ tuyết.

Thấy thế, một số quỷ rục rịch không yên khác thét gào định lui nhưng Hạc Kinh Hàn lại khua kiếm, quét sạch quỷ ảnh trước mặt và mé phải, sau rốt hắn lại nghiêng người, cổ tay đánh vòng, vung kiếm ra sau.

Kiếm khí lẫm liệt không chỉ bổ đứt quỷ ảnh, ngay cả đạo quán mà họ náu thân khi nãy cũng đổ sập vì đòn này. Giang Trừng vọt khỏi chỗ đứng, ngoái đầu nhìn đống hoang tàn, quả nhiên là thế. Cô biết ngay mà, trận đánh lớn vậy chắc chắn phải đi kèm với việc đập phá và di chuyển tới lui.

Không nhìn Giang Trừng, Hạc Kinh Hàn chỉ liên tục vung kiếm, bóng kiếm khổng lồ giữa trời cũng liên tục quét sạch quỷ ảnh xung quanh. Có con gào thét chạy trốn, có con lại nhỏ dãi trờ tới.

Hạc Kinh Hàn chịu trách nhiệm xử lý đám quỷ khổng lồ, còn đám nhỏ cỡ người thì đang chờ thời đánh lén.

Đương khi nghiêm túc đảm nhận vai quần chúng theo dõi trận đấu, Giang Trừng chợt cảm thấy gió lạnh tốc tới, lập tức cảnh giác, nhác thấy bóng đen xông về phía mình, cô xoay chân lách đi, chẳng chừa một vạt áo cho quỷ ảnh.

Nhưng cứ trốn như thế cũng không phải là cách, xung quanh ngày càng nhiều quỷ ảnh cỡ nhỡ. Tự biết kiếm mình không đủ uy lực như kiếm của Hạc Kinh Hàn nhưng Giang Trừng vẫn ôm tâm trạng phải thử mới biết, đâm thẳng vào đám quỷ đang lao sang.

Quả vậy, đòn công thuần vật lý không gặt hái được gì nhiều, chém thì chém được nhưng sau một lúc, quỷ ảnh lại hợp làm một, ngoài việc kéo dài được thời gian thì chẳng còn tác dụng nào khác.

Đang cân nhắc xem có nên học thuật diệt quỷ ngay tại trận không, Giang Trừng bỗng thấy chân lành lạnh. Thì ra ngoài phần lớn số quỷ đang vây kín kia thì còn một vài con gian trá chui xuống đất, thò móng sắc lên nắm lấy mắt cá chân Giang Trừng.

Ngay lúc đấy, chuyện lạ bỗng xảy ra. Sau khi nắm được cổ chân Giang Trừng, bọn quỷ lại buột thét thảm thương, đống vuốt đen đột nhiên bùng cháy, cùng lúc đó, Giang Trừng thấy cơ thể mình tỏa hào quang vàng nhạt, chúng không sắc bén như khi cô dùng thuật pháp hệ kim, mà ấm áp dịu dàng, tựa như đắm chìm trong ánh dương.

Hào quang vừa xuất hiện, đám quỷ ảnh ở gần Giang Trừng bùng cháy, chạm phải ngọn lửa dịu nhẹ ấy thì chỉ còn nước tan thành tro. Trong tích tắc xung quanh đã thành một biển lửa, ngọn lửa này vừa lặng lẽ vừa không bỏng tay, sau khi diệt sạch bọn quỷ vây Giang Trừng thì từ tốn lụi tàn.

Ngó đống tro bụi xung quanh mình, Giang Trừng đờ ra ba phút rồi bừng tỉnh.

Tuy không rõ lý do, nhưng cô nghĩ chuyện này hẳn có dính đến đại sư.

Sư phụ ăn hại nhà cô đã từng bảo, trong cơ thể cô tồn tại khí Kim Phật tinh thuần thâm hậu, ắt đấy là lý do khiến đám quỷ tự dưng bùng cháy. Đây chắc là quà tặng kèm sau khi ấy ấy đại sư nhở… Cô đã quên béng mất, rốt cuộc lại được nhắc bài cộng khắc sâu vào đầu bằng cách đột ngột này, cái thẹn xưa kia ùa về.

Giang Trừng che mặt đứng đấy, khỏi phải ra tay, đám quỷ xung quanh muốn hại cô đã bị thui sạch.

Cứ có cảm giác đại sư lặng lẽ đánh dấu sự tồn tại của mình vậy.

Giang Trừng ngồi phịch xuống thềm đá, bắt đầu chăm chỉ tiếp thu thuật pháp diệt quỷ. Lần này hên nhưng biết đâu sau lại xui, chính mình đủ sức qua ải mới an tâm nổi.

Hạc Kinh Hàn bên kia thấy Giang Trừng thừa sức đối phó thì không chú ý đến nữa, chuyên tâm vung kiếm.

Hắn giết bao nhiêu là quỷ mà Quỷ vương nuôi thế kia là để ép lão ra mặt, hắn cảm nhận được bầu không khí chung quanh đang xao động, Quỷ vương nọ rốt cũng đã không kiềm chế nổi.

Giang Trừng tưởng Hạc Kinh Hàn nhận nhiệm vụ này là để luyện tập, đến tận khi làn sóng đen khổng lồ nâng một chiếc kiệu loan đột ngột ùa đến giữa trời, Quỷ vương được đồn là rất lì đòn xuất hiện —– À, còn dắt theo một đôi trai gái mặc đồ phối đen trắng nữa.

Đôi trai gái bị buộc vào kiệu kia đang giận dữ, sau khi thấy Hạc Kinh Hàn đứng dưới thì rụt đầu rụt cổ, từ bất khuất ngoan cường biến thành cun cút run run, lật đật đánh tiếng chào “Tiểu sư thúc”.

Thấy đồng phục gần giống Hạc Kinh Hàn của đôi trai gái nọ, Giang Trừng đoán được đại khái chuyện đã xảy ra, hai người bị bắt này hẳn là đệ tử của Vô Cực đạo quán, còn Hạc Kinh Hàn đến đây ắt là để cứu họ.

Sự thật đúng như Giang Trừng đoán, đôi trai gái này là đệ tử của Vô Cực đạo quán, còn là hai trong một trăm linh tám Vô Cực tử đời này.

Cô gái kia là Chu Dung Nhan, vì đẹp, tư chất tốt, lại còn là Vô Cực tử nên vẫn luôn là đối tượng theo đuổi của rất nhiều người, thành ra hơi kiêu. Chuyến này, vì người dì thân thiết sắp kết hôn với thiếu sơn chủ của Vô Định sơn thuộc sơn phái Xuất Trần, nàng ta muốn tự chuẩn bị quà, nghe nói chỗ Quỷ vương có một viên châu định nhan, có thể mãi giữ thanh xuân cho phụ nữ, bèn chèo kéo sư huynh ái mộ mình là Tề Hưởng, đến đây đoạt viên châu kia làm quà cưới cho dì.

Ngờ đâu khi đi cả hai vô cùng tự tin, tới nơi lại bị vả cho sấp mặt, Quỷ vương kia có tu vi cao hơn hẳn, cuối cùng họ không địch nổi rồi bị bắt, tín vật trên người bị hủy, khiến tiểu sư thúc Hạc Kinh Hàn phải tới cứu.

Đối diện với tiểu sư thúc nổi tiếng tuyệt tình trong đạo quán, Chu Dung Nhan và Tề Hưởng còn rén hơn cả bị Quỷ vương bắt.

Quỷ vương dắt hai người này ra vốn là để Hạc Kinh Hàn phải e dè nhẹ tay, lão tung hành từng ấy năm nhưng chưa từng gặp kẻ địch nào nguy hiểm, sâu không lường được như này, đành phải hành sự cẩn thận.

Ngờ đâu lão vừa đẩy hai người nọ tới trước, chưa mở miệng thốt câu uy hiếp nào thì tên Hạc Kinh Hàn đã từ tốn rút thanh kiếm trắng vẫn mãi đeo trên lưng kia ra khỏi vỏ, vung liên tiếp về phía kiệu Quỷ vương.

Quỷ vương trong kiệu giật mình đánh thót, vội xua tay tránh đòn, nhưng lão lập tức nhận ra mình lo xa rồi, thanh kiếm trắng kia chẳng mạnh bằng thanh kiếm đen nọ, hay nên nói là nó vốn chẳng dùng để đối phó với lão, đối tượng nó nhắm đến là hai đệ tử của Vô Cực đạo quán.

Chỉ thấy hai đệ tử nọ bị vây trong ánh kiếm, cả người xập xình những điện, nổ lép bép nghe mà ê răng, họ vật vã mãi, mồm thốt tiếng xin xỏ kiểu “Tiểu sư thúc ơi con biết sai rồi”, “Sau này không dám nữa đâu tiểu sư thúc tha con đi ạ”.

Về phần Hạc Kinh Hàn, hắn vẫn đứng đấy vung kiếm về phía hai người nọ, lạnh lùng buông lời: “Kiêu căng ngạo mạn, mắt cao hơn đầu, lỗ mãng ngu xuẩn, không biết lấy mình, phải phạt.”

“Biết sai không hối cải, mưu dùng lời gian hòng tránh né, phải phạt.”

“Thua, bị bắt, phải phạt.”

Hai đệ tử Vô Cực đạo quán vốn lành lặn được dắt đến làm con tin, giờ lại bị tiểu sư thúc Hạc Kinh Hàn tới cứu phạt rớt non nửa cái mạng.

Quỷ vương: Ụa nghe đồn tới cứu người mà, mi ra chiêu bất ngờ hành hạ con tin thế này, làm ta khó xử quá.

Giang Trừng: Ồ, thì ra báo lá cải viết cấm có sai, Hạc Kinh Hàn, đúng là một người đàn ông đáng sợ.