Ngộ Phật

Chương 87: Em trai cô tên gì

GIANG TẦM

Giang Trừng báo tin về Dung Trần sơn phái cho nhị sư bá, báo chuyện sư phụ đồng thời gửi lệnh bài hàn ngọc tử yên giả và thư đến chỗ đại sư huynh đang giám sát Văn Nhân Quân, sau đó cô tạm an tâm dưỡng thai ở nhà Lăng Tiểu Tâm.

Cô nào có trốn, cũng chẳng phải không dám trở về, không dám gặp đại sư và báo tin chàng sắp làm cha đâu nhé! Tất cả chỉ để tiện dưỡng thai thôi!

Hạc Kinh Hàn cũng ở lại song thường xuyên đi vắng, Giang Trừng đoán hắn đi lùng Thiên Diện Ma, nhưng có vẻ hắn chưa tìm được.

Giang Trừng kể chuyện Đằng Hoa Ổ đảo Hoa Nguyệt rồi, không biết hắn có đến thăm dò chưa, tưởng tượng cảnh Hạc Kinh Hàn vào tìm người đã thấy buồn cười, cô từng đề nghị Hạc Kinh Hàn dắt mình theo nhưng đã bị từ chối thẳng, vì cô đang có thai.

Thực ra nữ tu ở đây có thai cũng không yếu như phụ nữ ở thế giới cũ, chạy nhảy không hề gì, chỉ cần tránh bị tấn công thôi, song không hiểu sao Hạc Kinh Hàn lại cẩn thận hơn cả cô nữa. Giang Trừng cho rằng Hạc tiền bối đang lo bò trắng răng.

Thế là hằng ngày cô đành chán chường dạo quanh vườn nhà Lăng Tiểu Tâm, tán dóc với hắn, thỉnh thoảng phơi thuốc hộ.

Giang Trừng không lường được tu vi của Lăng Tiểu Tâm, nhưng đã là bạn của Hạc Kinh Hàn, là tán tu mà vẫn sở hữu riêng một căn viện thanh tĩnh trên đảo Hàn Lang, khách khứa thi thoảng ghé thăm xun xoe nịnh nọt, chứng tỏ rằng hắn không đơn giản. Nhưng hắn tốt tính dễ chịu, Giang Trừng cũng là người hào sảng, cả hai chẳng mấy mà quen, thân thiết hơn cả người bạn chân chính Hạc Kinh Hàn.

Chưa đến hai ngày đã chuyển từ danh xưng đạo hữu đến gọi thẳng tên nhau, kề vai uống rượu, chuyện phiếm tắm nắng. Trong khoảng thời gian ấy, Lăng Tiểu Tâm thường sơ ý quên mất Giang Trừng là một cô gái.

Hằng ngày Hạc Kinh Hàn vốn đến tối mới về nhà, cho tới khi bắt gặp Lăng Tiểu Tâm đang lôi kéo Giang Trừng chè chén nhân hôm về sớm. Lăng Tiểu Tâm bị Hạc Kinh Hàn bắt đánh tay đôi một trận, bị kiếm hắn ép cho lăn lộn khắp ruộng thuốc, hỏng cả thảo dược, Lăng Tiểu Tâm thảm thiết khóc than cả ngày hôm sau. Từ đấy Hạc Kinh Hàn chỉ ra ngoài hai canh giờ, cứ chiều là về đến nhà, sau đó hóa thành đốc công giám sát hai người nọ.

Lăng Tiểu Tâm bèn bảo mình muốn thư giãn, một hôm báo rằng phải đi tìm thảo dược rồi mất hút, cả căn viện chỉ còn Giang Trừng và Hạc Kinh Hàn. Trai đơn gái chiếc ấy vậy mà chẳng mất tự nhiên, có điều Lăng Tiểu Tâm vừa đi, Giang Trừng lại càng cảm thấy vô vị.

Giang Trừng chán quá bèn bới việc ra làm, tư tưởng đang rối nên cô hoãn tu luyện, nhưng lại không muốn đọc sách, bèn mò vào bếp nấu nướng thết đãi chính mình. Trong túi trữ vật có rất nhiều nguyên liệu, cô chọn vài món dồi dào linh khí để bồi bổ, chiên cả chảo cơm to bằng gạo linh mễ, tuy khác nguyên liệu nhưng mùi vị thức ăn vẫn khá giống trước kia.

Ở thế giới cũ, em trai cực kỳ thích món cơm chiên cô làm, lúc hai chị em mới sống chung, cô rất bận nên thường chiên cơm ăn cho tiện, sau này em trai phụ trách việc nhà, cô mới ít cơ hội xuống bếp hơn.

Giang Trừng cầm bát cơm to ngồi ăn trước hành lang, thẫn thờ nhai. Nghĩ đến đứa trẻ trong bụng, nghĩ đến ý kiến sau này của đại sư, nghĩ đến cậu em trai ngoan, lòng dạ rối bời.

Ngay lúc ấy Hạc Kinh Hàn về, hắn vừa vào nhà đã gặp Giang Trừng đang ngồi ăn.

Giang Trừng thấy hắn nhìn, bèn bảo: “Tôi chiên đấy, còn trong bếp, Hạc tiền bối cứ dùng tự nhiên.” Bảo thế nhưng Giang Trừng đâu ngờ Hạc Kinh Hàn lại ăn thật, trước kia hắn là Hạc nam thần cấm thực cơ mà!

Hạc Kinh Hàn thực sự vào bếp xúc cơm chiên ra ăn, Giang Trừng hoảng, cô cảm thấy Hạc nam thần cứ như tu sĩ thanh tâm quả dục thứ hai bị mình dạy hư, sau Thanh Đăng đại sư. Nhưng đồ ăn ngon nhường kia, không xơi tiếc biết mấy. Nghĩ vậy, Giang Trừng bình tĩnh lại, tiện mồm hỏi: “Hạc tiền bối thấy ngon không?”

Hạc Kinh Hàn bưng bát, bàn tay cầm kiếm giờ cầm thìa, lạ lẫm cho vào mồm, sau đó im lặng.

Nghe Giang Trừng hỏi, hắn làm thinh một lúc mới đáp: “Ngon lắm.” Hắn thế mà lại khen “ngon lắm”! Giang Trừng bất ngờ, nhưng được Hạc nam thần tán dương như thế, cô đương nhiên rất vui, xúc thêm muỗng vào mồm, lúng búng bảo: “Ha ha ha, em trai tôi cũng thích cơm tôi chiên lắm.”

Hạc Kinh Hàn đang ngơ ngẩn vì món ăn thoáng vị thân thuộc, không rõ Giang Trừng nói gì, hỏi lại: “Gì cơ?”

Giang Trừng nuốt cơm, cũng ngớ ra, “Đâu có gì.”

Hạc Kinh Hàn: “Ừm.” Hắn không để tâm, chỉ xúc đều từng thìa, vơi cả bát.

Xong bữa, Giang Trừng lại vớt dưa ướp lạnh lên, bổ đôi đưa Hạc Kinh Hàn. Hạc Kinh Hàn cấm thực đã lâu, khi nãy chỉ vì mùi cơm chiên quen thuộc mới khiến hắn hoài niệm muốn ăn, miếng dưa này vốn chẳng màng đụng đến.

Giang Trừng bắt đầu gọt dưa, một tay chìa dưa cho hắn, đưa mắt hỏi sao không cầm. Thế là Hạc Kinh Hàn bèn đón lấy, tiện thể nếm luôn.

Ăn xong, Hạc Kinh Hàn định đi, Giang Trừng lại đưa một đĩa điểm tâm óng ánh qua, đồng thời dùng ánh mắt cam đoan độ ngon.

Hạc Kinh Hàn: “…”

Xơi xong mỹ vị, Giang Trừng thấy lòng khoan khoái hẳn, phiền não trước đấy tan biến, nghĩ đến vẻ mặt hơi thay đổi của Hạc Kinh Hàn, cô cứ muốn phá ra cười. Cô vờ không biết, nhồi đầy thức ăn cho hắn, chẳng hay Hạc nam thần cảm thấy thế nào.

Giang Trừng lên giường ngủ, chiêm bao một giấc. Cô lại thấy bé cầu đỏ, theo Lăng Tiểu Tâm thì giấc mơ đầu tiên chính là báo mộng. Nhưng lần này vắng bóng các quả cầu sáng khác, chỉ còn bé đỏ tung tăng bên cô, trông rất hoạt bát.

Giang Trừng bồng bềnh giữa bao la đồng nội, dưới người là cỏ xanh gió thổi rạp sang bên, ngọn cỏ thỉnh thoảng phớt qua lưng, nhộn nhạo. Bé cầu sôi nổi như đang xem cô là một chiếc thuyền, từ chân nhảy lên bụng, rồi từ bụng vọt lên mặt cô, bùm phát hóa dẹp, chụp mũi và mắt cô lại.

Giang Trừng phì cười dọa bé đỏ giật mình, quầng sáng xung quanh dợn sóng, nó hầm hè hờn dỗi, đưa đầu… ừ thì chắc đấy là đầu, dụi lấy dụi để vào cổ cô. Giang Trừng nhẹ nhàng bắt lấy nó, đưa tay cù, bé đỏ tránh mãi, thoáng tiếng ríu rít.

“Trước bướng lắm mà? Sao giờ không phản kháng đi ~” Giang Trừng cười bảo, thả bé cầu xuống, nó lại lập tức ôm ngón tay cô hầm hè, vô cùng thích làm nũng. Khác hẳn lần ngông nghênh đến độ đồng bạn sợ hãi trước kia, giờ bé đỏ ngoan lắm.

Con cô đấy ư?

Giang Trừng mỉm cười thức giấc, kế bên là ánh trăng nhàn nhạt qua song cửa sổ, đáy lòng thấu suốt. Ý muốn về nhà vẫn hiển hiện đấy thôi, cô chưa từng từ bỏ việc trở về tìm em trai, nhưng cô cũng sẽ không bỏ rơi con mình. Dẫu ý kiến đại sư có thế nào, tuy đứa bé này chưa từng xuất hiện trong kế hoạch, dù việc ngoài ý muốn luôn khiến chúng ta trở tay không kịp, thì đấy vẫn là con cô, chuyện vẫn chẳng đến nỗi nào.

Thực ra cũng đâu có gì phức tạp, Giang Trừng chưa rõ ngày về, lúc ấy biết đâu đứa bé trong bụng cô đã trưởng thành đến mức có thể cất cánh bay xa, không cần cô bảo vệ nữa. Sợ sẽ để lại ràng buộc ở thế giới này ư, bây giờ cô cũng đâu có ít ràng buộc.

Không cần phải khổ tâm, đến thời điểm khắc có lời giải, đâu ai mướn cô phiền não. Khoảnh khắc ấy, Giang Trừng thanh thản hẳn, tâm cảnh bỗng đột phá, tu vi cũng theo đó mà tăng lên.

Giang Trừng huýt sáo ngồi dậy định đi ngắm trăng, việc tốt kéo nhau mà đến, không chừng lại sắp có tin mừng. Giang Trừng vui vẻ bước ra ngoài, vọt lên mái nhà, phát hiện Hạc nam thần cũng đang ngồi đấy, trầm tư nhìn trăng.

Hạc nam thần rạng ngời dưới ánh trăng, lại thoáng vẻ sầu muộn.

“Ấy, Hạc tiền bối cũng ở đây à? Tôi cứ tưởng Hạc tiền bối hễ rỗi là tu luyện chứ.” Sự xuất hiện của Giang Trừng hóa giải bầu không khí ấy, cô như không hay biết gì, cất lời: “Nếu Hạc tiền bối muốn ở đây một mình, tôi sẽ đi chỗ khác.”

“Không sao.” Hạc Kinh Hàn lắc đầu. Hắn cũng vừa chiêm bao, giấc mơ vẫn liên quan đến thế giới kia, mộng cảnh của Giang Tầm và chị mình, có lẽ do món vừa ăn, hắn thấy chị cũng đang chiên cơm cho mình.

Dạo ấy chị vừa bắt đầu đi làm, bận rộn vô cùng, quầng mắt thâm đen, hễ về là lại vội vàng làm cơm cho hắn, nước không kịp uống. Giang Tầm thương chị bèn học nấu ăn, mới đầu bày bừa cả bếp không dọn kịp, chị về thấy cũng chẳng trách móc gì, vừa dọn dẹp vừa an ủi hắn. Món hắn nấu thoạt đầu không ngon, song chị vẫn dùng hết, mặt không đổi sắc.

“Hạc tiền bối có tâm sự à?” Giang Trừng hỏi.

Hạc Kinh Hàn đáp: “Phiền muộn của ta không cách nào hóa giải nổi.” Dứt lời lại hỏi Giang Trừng: “Cô ổn rồi chứ?”

“Ừ, thông suốt rồi, nhân tiện đột phá đôi chút.” Giang Trừng cười.

“Không ưu sầu vì vật ngoài thân, như thế rất tốt.” Hạc Kinh Hàn nói.

Giang Trừng được khen, cười ha hả, “Mai tôi lại xuống bếp, Hạc tiền bối thích ăn gì? À Hạc tiền bối thích mướp đắng chứ? Em trai tôi thích ăn mướp đắng lắm.”

Hạc Kinh Hàn: “Em trai cô?”

Giang Trừng gật đầu, “Ừ, có điều hiện thời chúng tôi đang sống xa nhau, tôi không về thăm nó được, chẳng biết một mình nó ổn không.”

Hạc Kinh Hàn: “Cậu ta ở đâu, nếu cô không tiện về thăm, ta có thể thay cô.”

“Đa tạ hảo ý của Hạc tiền bối, nhưng chỗ ấy rất xa, Hạc tiền bối cũng không đến đó được. Hệt như muộn phiền của Hạc tiền bối, vấn đề này tôi cũng không hóa giải nổi, tạm thời là vậy.” Giang Trừng phẩy tay.

Cả hai đối diện ánh trăng, cùng thở dài.

“Sáng rồi, tôi xuống trước đây.” Giang Trừng đứng dậy nhảy khỏi mái nhà.

Hạc Kinh Hàn bấy giờ bỗng bảo: “Em trai cô tên gì, ta thường lịch luyện khắp nơi, nếu có một ngày gặp được, ta sẽ đưa cậu ta về đoàn tụ với cô.” Có lẽ là vì nỗi đau ly biệt của Giang Tầm và chị mình trong mơ, Hạc Kinh Hàn bèn muốn giúp Giang Trừng, cân nhắc thật lâu mới buông lời ướm hỏi.

Giang Trừng hơi ngạc nhiên, song biết hắn có ý tốt, không đành từ chối, vẫn đáp: “Thế thì phiền Hạc tiền bối vậy, em trai tôi là Giang Tầm.”

Giang Trừng về phòng, để lại Hạc Kinh Hàn ngẩn ngơ trên mái nhà.

Giang Tầm? Giang… Tầm?

Tác giả: [Tiểu phẩm]

Bé con: Chú ơi có người bắt nạt cháu!

Hạc Kinh Hàn: Giết! (bế bé con, rút kiếm ra)

Bé con: Chú ơi con đói!

Hạc Kinh Hàn: Mua! (đại gia)

Bé con: Chú ơi cha con đáng ghét lắm, chú đánh ổng dùm con đi!

Hạc Kinh Hàn: Được! (lập tức rút kiếm chỉa vào đại sư)

Thanh Đăng: … (mặt mày bình thản)

Giang Trừng: Này! Đừng chiều con nít quá thế!

Kéo: Xin lỗi mọi người, tui bỏ nhà đi bụi lâu quá… Giờ về rồi nè