Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 100: Os 1

Nhưng rốt cuộc là chỗ nào thì bây giờ Lâm Tầm còn không thể nói rõ ràng được.

Hắn mở thời gian biểu ra, chuyển đến ngày hôm nay.

Bốn ngày sau là đăng kí tham gia hội chợ khoa học kỹ thuật, tiến hành theo từng khu một, phải biểu diễn tại chỗ.

Năm ngày sau bốn ngày đó chính là buổi triển lãm tổng kết.

Sau khi hắn trở về đã thử điều chỉnh tất cả mọi thứ một lần, coi như đã hoàn toàn kết thúc công việc chế tác Lạc Thần.

Ba ngày còn lại chỉ cần một chút việc nhỏ không đáng kể — vì để thể hiện ra hiệu quả, Cơ Cấu ba hoa chích choè về Lạc Thần trong power point, trong đó xen lẫn không ít chức năng chưa thực hiện được, Lâm Tầm định để đến cuối cùng, có thể thực hiện được thì tốt, không thể thực hiện thì xóa bỏ.

Tóm lại tất cả đều thuận lợi, hắn đã làm xong tất cả những việc mình có thể làm trước mắt, cuối cùng có thể lấy được thứ tự gì thì phải xem người khác làm được cái gì.

Sau khi trở về là điều chỉnh thử và kiểm tra đối chiếu, Đông Quân giỏi về phương diện này hơn hắn, Lâm Tầm ôm Con Trỏ Chuột làm cá ướp muối một đêm, lại thêm hôm nay hoạt động hơi nhiều, hắn có chút mệt mỏi, gần như đến khi Đông Quân dựa tới, hắn đã bắt đầu ngủ gật.

Một cái tay vòng qua bờ vai hắn, nhẹ nhàng phủ lên gáy, sau khi cảm giác được sự thả lỏng, Lâm Tầm mới yên tâm thoải mái ngủ — mặc dù hắn cảm thấy mình ngủ nhanh như vậy có vẻ không tốt lắm.

Vì để đền bù điểm này, hắn dùng một chút tỉnh táo cuối cùng, ngửa mặt hôn lên hầu kết của Đông Quân.

Sau đó liền ý thức không rõ.

Đến khi tỉnh lại lần nữa, xung quanh hắn là khung cảnh quen thuộc.

Trong tranh viên trắng tinh yên tĩnh, mặt cỏ xanh biếc, một âm thanh quanh quẩn ở hành lang.

Người đứng bên cạnh hắn là bác sĩ.

“Tôi thấy thị phần của Quả Hạch sắp giảm xuống 50%.” Bác sĩ lười biếng chống đầu, gảy gảy hoa trắng rủ xuống trên dây leo: “Cậu thật mặc kệ chuyện ở Ngân Hà?”

“Vẫn ổn đấy chứ.” Lâm Tầm nói.”Không phải mấy người làm ra 2.0 sao? Vì sao còn chưa tung ra thị trường?”

“Có thể là người nào đó muốn nhìn xem cậu tuyệt tình đến mức nào.” Bác sĩ thở dài.

“Tôi không có…” Giọng điệu của hắn có vẻ hơi ngơ ngác, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ anh ấy thế nào rồi?”

“Chia tay rồi.” Bác sĩ bỗng nhiên lớn giọng: “Hai ngươi thật sự không hề liên lạc?”

Lâm Tầm lắc đầu.

“Tôi nghĩ hai người chỉ chia tay đùa.”

“Sao thế được.” Lâm Tầm nói: “Bây giờ anh ấy có ở cùng người khác không?”

Bác sĩ: “…Làm sao có thể.”

Lâm Tầm: “Ồ.”

Bác sĩ nhìn hắn: “Cho nên rốt cuộc cậu có ý gì?”

“Không nói cái này nữa.” Lâm Tầm nói sang chuyện khác: “Tôi nghe nói mấy người không chỉ làm ra 2.0, mà 3.0 cũng đã thành hình.”

Bác sĩ nhíu nhíu mày: “Tin tức của cậu cũng nhanh nhạy phết đấy.”

Lâm Tầm nhún vai: “Có một nửa người của tôi, tôi muốn không biết cũng không dễ dàng.”

“3.0, ngay cả tôi đều không ngờ có thể ra thứ tốt như vậy.” Bác sĩ huých vào vai hắn: “Chắc chắn cậu không hề biết chi tiết, đến lúc đó sẽ cho cậu một niềm vui bất ngờ.”

Lâm Tầm cười: “Được.”

“Nhưng mà hôm nay tìm cậu cũng không phải để nói chuyện này.” Bác sĩ nghiêm nghị: “Gần đây khoang thuyền thực tế ảo của Eagle rất nổi tiếng, cậu cũng biết rồi đấy.”

Lâm Tầm nhìn hắn ta, khẽ gật đầu.

“Chúng tôi cũng đã tra xét, có lẽ bây giờ nhà bọn họ có chút mập mờ.” Lúc bác sĩ nói lời này còn nhướng mày, trong mắt có vẻ mỉa mai: “Tóm lại bây giờ tất cả công việc của chúng tôi đều phải giữ bí mật, chỗ của cậu…”

Lâm Tầm nói: “Tôi sẽ bảo mật đồ của mình.”

Bác sĩ: “Tôi không muốn nói cái này.”

Dừng một chút, hắn ta mới nói tiếp: “Cậu bảo vệ đồ của mình rất tốt, tôi chỉ muốn nói, cậu chú ý an toàn.”

Yên tĩnh một hồi, Lâm Tầm trả lời: “Được.”

Bác sĩ nói: “Cậu cũng không thể về nhà, tôi sẽ cho cậu ở lại chỗ tôi.

Ít nhất là an toàn hơn ở ngoài kia một mình.”

Lâm Tầm gật đầu: “Tôi sẽ cân nhắc.”

Bác sĩ dường như đã yên tâm hơn, duỗi lưng một cái, đứng lên nói: “Mùa hè sắp đến rồi.”

Lại nói: “Đi, tôi dẫn cậu xuống xem hầm rượu, tôi mới xây một cái mới.”

Mùa hè.

Lâm Tầm ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xanh lam, trên bầu trời đầy mây trắng trôi nổi, tiếng ve kêu loáng thoáng từ xa

Mùa hè năm nay không hề khác với bất kì mùa hè nào trước đó.

Nghĩ tới đây, hắn bỗng nhiên tỉnh táo hơn.

Nhìn khung cảnh quanh mình và bóng lưng bác sĩ đi xa, hắn ý thức hiển nhiên đây là trong mơ.

Đã lâu rồi hắn không nằm mơ, nói chính xác hơn là kể từ lúc ngủ chung với Đông Quân, hắn liền không nằm mơ kiểu này nữa… giấc mơ tỉnh táo đến mức y như thật.

Ý nghĩ này xuất hiện, hắn hít thở sâu một hơi, mở mắt ra, vô ý thức đưa tay sang bên cạnh.

Trống không.

Điều này khiến hắn lập tức tỉnh táo, ngồi dậy khỏi giường, bên cạnh đúng là trống không, Đông Quân không ở đây.

Lâm Tầm nhìn khắp bốn phía, thấy giữa khe ở phòng chứa quần áo lộ ra ánh sáng màu xanh loáng thoáng.

Hắn xuống giường đi đến bên kia, còn chưa kịp xỏ giày, thật ra người vừa tỉnh dậy sẽ không lí trí lắm, hắn chỉ cảm thấy Đông Quân không ở bên cạnh, có chút bất an, muốn biết anh đang ở đâu.

Lúc đến cách đó khoảng mấy bước, hắn nghe được một âm thanh truyền ra từ khe hở.

Không phải giọng của Đông Quân, cũng không giống giọng người, một âm thanh đến từ máy móc, hắn đã từng nghe thấy loại âm thanh này rất nhiều lần rồi.

Âm thanh kia không có bất kì cảm xúc gì, thản nhiên nói: “Dù sao cái gì anh cũng có thể làm ra được.”

Sau ba giây yên tĩnh, tiếng Đông Quân vang lên: “Không phải cậu vẫn đang làm loại chuyện kì lạ này saoa?”

Đối phương trả lời: “Tôi không chấp hành thao tác tự mâu thuẫn.”

Một giây sau, Đông Quân lại nói, giọng điệu rất nhạt, nhưng cũng rất lạnh, giống như một lưỡi dao mỏng.

Hắn nói: “Tôi biết rồi.”

Âm thanh máy móc: “Nếu như không phải anh…”

Giọng nói im bặt.

Trong đêm tối, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Lâm Tầm cảm thấy là mình bị phát hiện.

Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra: “Em…”

Hắn trông thấy Đông Quân xoay đầu lại.

Trước mặt anh là một màn hình màu xanh lam lơ lửng, là công nghệ đen mà Lâm Tầm chưa thấy bao giờ.

Dưới ánh sáng màu xanh dịu nhẹ, khuôn mặt anh lặng lẽ như băng tuyết, cũng chưa kịp điều chỉnh vẻ mặt, đúng là rất lạnh, giống như giọng điệu vừa rồi của anh vậy, Lâm Tầm thầm nghĩ chưa bao giờ nhìn thấy Đông Quân như vậy.

Khi nhìn thấy hắn, vẻ mặt của Đông Quân đã hòa hoãn hơn nhiều.

Anh nói: “Làm ồn đến em sao?”

“Không.” Lâm Tầm nói: “Tự em tỉnh, sau đó liền… không tìm thấy anh.”

“Xin lỗi.” Đông Quân tắt màn hình, đi đến chỗ hắn, vuốt vuốt tóc hắn.

Lâm Tầm: “Anh không tiếp tục sao?”

Cứ để người ta cúp máy như thế?

“Không có việc gì.” Đông Quân nói: “Là trí tuệ nhân tạo.”

Lâm Tầm: “…Ồ.”

“Đã trễ thế này rồi, là có chuyện gì sao?” Lâm Tầm hỏi.

“Ừm.” Đông Quân nói: “Ngày mai anh phải ra ngoài.”

Lâm Tầm đi theo anh ra ngoài, sau đó nhìn thấy Đông Quân cúi đầu.

“Em vừa tỉnh.” Hắn nhìn đôi chân trần của mình: “Có chút mất trí.”

Đông Quân thản nhiên nhìn hắn một cái, sau đó ôm lên, đặt lên trên giường.

Lâm Tầm ôm gối đầu chậm rãi xê dịch chừa lại cho Đông Quân một vị trí.

Đông Quân vò quả đầu hơi rối của hắn: “Sao lại tỉnh?”

“Đột nhiên cảm thấy anh không ở đây.” Lâm Tầm dụi dụi mắt: “Liền tỉnh.”

Đông Quân cười một tiếng, cúi xuống ôm lấy hắn: “Ngủ tiếp nhé?”

Lâm Tầm cảm nhận trạng thái tinh thần của mình: “Anh làm em tỉnh, tạm thời em không buồn ngủ.”

“Ừm?” Đông Quân nói: “Vậy em muốn làm gì?”

Lâm Tầm quan sát tư thế của Đông Quân — người này dựa lên thành giường, có vẻ hơi lười biếng.

Hắn trở mình bò lên, từ trên cao nhìn xuống Đông Quân: “Em có vài điều muốn hỏi anh.”

Hắn có chút không tỉnh táo lắm.

Nhưng dù không tỉnh táo, nhưng vẫn tỉnh táo hơn người không tỉnh táo một chút.

Thế giới này thật sự rất kỳ quái, giấc mơ vừa rồi lại càng thêm kỳ quái, lượng tin tức còn rất lớn, trí thông minh của hắn không có vấn đề gì, bất kỳ một người bình thường nào có trí thông minh đều sẽ phát hiện ra vài thứ không quá bình thường.

Huống chi gần đây thái độ của Đông Quân nhà hắn đối với hắn quá thờ ơ, khiến hắn cảm thấy mình có thể chất vấn một chút.

Quả nhiên đã thấy Đông Quân nhẹ nhàng cười: “Hỏi.”

Lâm Tầm cũng không khách khí với anh, cầm lấy điện thoại ở một bên, mở Weibo của Đông Quân ra.

Đến bây giờ Đông Quân mới chỉ đăng hai bài.

Bài thứ hai có liên quan đến Lâm Tầm, cái này không có việc gì.

Bài thứ nhất mới là thứ khiến Lâm Tầm vẫn luôn mắc nghẹn ở cổ họng.

“Lo hỏi tôi vì sao ngắm sao.

Tôi cảm thấy ngân hà và mã nguồn là cùng một thứ, đây cũng là một câu trả lời.”

Lâm Tầm đưa điện thoại đến trước mặt Đông Quân, đồng thời lên tiếng.

“Lo là ai?”

Đông Quân cầm lấy cổ tay hắn, ấn xuống.

Đông Quân nhìn hắn, trong mắt hình như có ý cười ranh mãnh: “Có phải em đã hỏi từ rất lâu không?”

Lâm Tầm: “…”

Lâm Tầm: “Bây giờ là em đang hỏi anh đấy.”

Đông Quân lấy điện thoại ra, nắm lấy tay của hắn, vẻ mặt cực kì vô tội, trả lời: “Một người bạn.”

Lâm Tầm gần như không có sức chống cự với sắc đẹp, nhìn thấy Đông Quân như vậy, trong nháy mắt liền cảm thấy mình đang nhập vai vào một bộ phim đô thị cẩu huyết, hắn đóng vai một người bạn trai cố tình gây sự, đang chất vấn bạn trai cũ.

Nhưng hắn sẽ không dừng lại.

Hắn tiếp tục hỏi: “Là người bạn quen từ rất nhiều năm trước sao?”

“Ừm.” Đông Quân nói: “Một trong những người bạn cùng nhau thành lập Ngân Hà trước kia.”

Lâm Tầm ngẫm nghĩ, lại nói: “Vậy… chắc hẳn là em đã từng nghe về tên hắn?”

Đông Quân lại lắc đầu.

Lâm Tầm hơi khó hiểu.

Một giây sau Đông Quân ngồi thẳng dậy khỏi chỗ tựa lưng, hai tay vòng lấy eo hắn, kéo hắn xuống ôm lấy.

Tư thế này khiến Lâm Tầm cảm thấy mình đã mất đi quyền chủ động, hắn đang muốn giãy giụa, lại nghe Đông Quân nói bên tai mình: “Hắn đã qua đời.”

Lâm Tầm ngẩn người.

Giọng của hắn hơi chua chát: “…Em xin lỗi.”

“Không sao.” Đông Quân nói: “Đã qua rất lâu rồi, cho nên anh mới không nhắc đến với em.”

“Như vậy sao.” Lâm Tầm nói.

Tuy hắn nói “như vậy sao”, nhưng trong lòng cũng đã hiện ra vô số khả năng.

— Mấy tình tiết ba xu kiểu như “Lo tai nạn xe cộ qua đời Đông Quân nghiên cứu lập ra hệ thống lái tự động” gì đó.

Mặc dù trong lòng biết không nên không tôn kính người đã mất, nhưng hắn vẫn không ngăn nổi thuộc tính chanh tinh của mình.

Thế là, hắn do dự một chút, vẫn nói: “Là bị bệnh sao?”

“Không phải.” Đông Quân dần dần ôm chặt hắn: “Tự sát.”

Trong phút chốc, Lâm Tầm không biết nên nói cái gì.

Hắn chống người lên, nhìn vẻ mặt Đông Quân.

Dưới ánh trăng, một khuôn mặt rất yên tĩnh, mi mắt cụp xuống.

Còn chưa chờ hắn lên tiếng, lại nghe Đông Quân nói trước: “Mẹ của anh cũng là tự sát.”

Lâm Tầm không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe anh.

“Ngày đó bà ấy đối xử với anh rất tốt, đối xử với Đông Thầm cũng rất tốt.” Anh khẽ nói: “Bà gọi điện cho Đông Thầm, giọng nói rất dịu dàng, bảo ông ta về sớm một chút.”

“Sau đó… Bà ấy nói trở về phòng ngủ.” Đông Quân nhẹ nhàng vuốt tóc hắn: “Về sau, anh không còn gặp lại bà ấy nữa.”

Lâm Tầm thấp giọng nói: “Em xin lỗi.”

Đông Quân nở nụ cười, Lâm Tầm cảm thấy trong vẻ mặt yên lặng của anh có một vẻ điên cuồng mơ hồ.

Lại nghe Đông Quân nhẹ giọng hỏi: “Em cũng sẽ tự sát sao?”.