Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 12: Tường Lửa 2

Sau khi mã hiệu được Khương Liên nhận lấy, Lâm Tầm lại rảnh rỗi.

Lĩnh vực của hắn là thuật toán, nói thẳng ra là chính là trình tự suy nghĩ.

Một hạng mục, đầu tiên phải có thuật toán, sau đó sẽ dùng mã hiệu thực hiện, viết thành chương trình có thể vận hành.

Cho nên có một lời gọi là: Thuật toán là linh hồn của chương trình.

Nếu đã là linh hồn, vậy thì cần linh cảm.

Lâm Tầm tạm thời không có linh cảm.

Hắn buông bản giấy nháp xuống, gạch chéo biểu đổ đang vẽ một nửa, sau đó tự giam mình ở trong phòng, cảm nhận “linh khí”.

Hắn cũng không cảm nhận được linh khí.

Đang mê man, Nguyên Tiêu gửi Wechat cho hắn.

“Đạo hữu, lúc nào thì anh đến pháp hội luận bàn?”

Lâm Tầm trả lời: “Một ngày trước lúc bắt đầu.”

“Đạo hữu, đến lúc đó chúng ta so tài, anh nhất định phải nương tay, em vẫn chưa trưởng thành đâu.”

Lâm Tầm nói thật: “Anh không biết tu tiên.”

Nguyên Tiêu: “Em không tin, anh lừa em.”

Lâm Tầm: “Đến lúc đó em sẽ biết.”

Nguyên Tiêu: “Em không tin, em phải tìm sư phụ đòi bùa hộ mạng.”

Nguyên Tiêu: “Nhắc tới, đạo hữu, anh dùng vũ khí gì?”

Lâm Tầm: “Bàn phím.”

Nguyên Tiêu: “…”

Lâm Tầm nhìn màn hình bật cười.

Chọc cười người bạn nhỏ, chơi thật vui.

Hắn vào “Người một nhà tương thân tương ái”, nhìn thấy các tiền bối trong nhóm chat lại đang dùng lệnh copy giải thích bản chất loài người, tán dương phương thuốc mà Bích Hải tiên tử vừa phát minh, thở dài.

Thuật toán cũng không viết ra, tu tiên cũng không biết, hắn bình luận một chuỗi “A a a a a a a!” dưới đáy Weibo của Đông Quân.

Sau đó lấy laptop ra bắt đầu đọc luận văn toán học.

Lúc mới đọc được một nửa, cửa phòng bị gõ.

Lâm Tầm: “Mời vào.”

Đi vào là Khương Liên, hắn ta ôm theo máy tính, nói với Lâm Tầm: “Quấy rầy, tôi chỗ không hiểu.”

Lâm Tầm đặt laptop xuống: “Chỗ nào?”

Khương Liên ngồi xuống ở đối diện hắn, cúi đầu, có vẻ như không muốn tiếp xúc ánh mắt với hắn.

Điều này hình như cũng là biểu hiện tính nết điển hình nào đó của lập trình viên — bọn họ không giỏi giao tiếp quá nhiều với người khác.

Khương Liên đưa mô hình cho hắn xem.

Lâm Tầm lấy mấy tờ giấy nháp, bắt đầu giải thích cho hắn ta: “Đây là thuật toán mà tôi cải tiến… Ý nghĩ có chút giống như thuật toán di truyền, nhưng quan trọng ở chỗ chọn cơ chế.”

Khương Liên: “Ừ.”

Lâm Tầm bắt đầu vẽ sơ đồ cho hắn ta.

Như vậy, chỉ cần có sơ đồ rõ ràng, việc lập trình đã là nước chảy thành sông.

Đại khái dùng nửa giờ, hắn giải thích hết nguyên lý trong đó, những bước chủ yếu cũng viết lên trên giấy.

Khương Liên cầm lấy tờ giấy: “Tôi xem một chút.”

Lâm Tầm: “Được.”

Khương Liên vùi đầu nhìn, luôn luôn dùng bút vạch mấy cái, bộ dáng rất chăm chú.

Lâm Tầm cảm thấy hắn ta đáng tin cậy, cúi đầu muốn tiếp tục nhìn luận văn, lại đột nhiên ngây ngẩn.

Vừa rồi hắn chú ý đến động tác của Khương Liên, một cách tự nhiên đặt sự chú ý lên trên người, nhưng không ngờ trong giao diện chương trình lại có chữ!

Lâm Tầm lại cau mày.

Hắn lại… bỗng chốc không nhìn ra đây là chương trình gì.

Phải biết, số mã hiệu hắn từng viết không tính là rất nhiều, nhưng đã học qua về mã hiệu, cũng coi như có hiểu biết, C ngôn ngữ mà thôi, làm sao lại xuất hiện kết cấu mã hiệu hắn không quen chứ?

Hắn cúi đầu, làm bộ nhìn laptop, trên thực tế âm thầm đọc mã hiệu, mặc dù vẫn không hiểu rõ ràng, nhưng một hàm số tên là “breed” bên trong khiến hắn cảm thấy nguy hiểm theo bản năng.

Hắn mở Wechat ra, gửi tin cho Vương An Toàn: An Toàn, nhìn mã hiệu này đi.

Sau đó, hắn nhanh chóng gõ bàn phím, gửi mấy dòng vừa mới ghi nhớ sang.

Gần như lúc hắn vừa nhấn gửi, Khương Liên đối diện liền ngẩng đầu lên, đưa bản nháp tới trước mặt hắn, một phần sơ đồ đã được khoanh tròn: “Chỗ này cần làm gì?”

Lâm Tầm nhận lấy bút từ trong tay hắn ta, há miệng một cái, vừa định trả lời, màn hình đã sáng.

Hắn liếc mắt, nhìn thấy Vương An Toàn trả lời: Là một virut, cậu lấy đâu ra vậy?

Virut?

Lâm Tầm trợn to mắt, trái tim chợt ngừng, nhìn về phía Khương Liên.

Một giây sau, Khương Liên đã trở tay giữ lại cổ tay hắn!

Lâm Tầm theo bản năng tránh thoát, nhưng ngón tay của Khương Liên lại giống như làm bằng sắt, giằng thế nào cũng không thoát được!

Đây tuyệt đối không phải sức của người bình thường!

Âm thanh máy móc chói tay vang lên: “Kích hoạt nhiệm vụ khẩn cấp, tên nhiệm vụ: Tài năng đầu tiên, mục tiêu nhiệm vụ: Chế phục Khương Liên lòng mang ý xấu.

Phần thưởng nhiệm vụ: Hỗn độn bảo rương x1, linh lực +10, vũ khí sơ cấp ×1.”

Lâm Tầm: “???”

Nhưng mà tình huống không cho phép hắn suy nghĩ, một giây kế tiếp, Khương Liên chợt đứng lên, kéo cổ tay hắn về phía mình, một cái tay khác tấn công tới mang theo tiếng xé gió, muốn nắm lấy bả vai hắn!

Trái tim Lâm Tầm đập loạn, nhưng cơ thể đã nghiêng sang bên cạnh theo bản năng, tránh thoát lần này.

Một giây kia hắn mới ý thức được động tác của mình lại cực kì nhanh chóng.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, hắn chợt nhấc chân đạp về phía đầu gối Khương Liên một cái!

Cả người Khương Liên cứng đờ, đầu gối hơi cong, nghiêng về phía trước, là điềm báo trước sắp ngã xuống, theo bản năng, cái tay đang túm lấy cổ tay Lâm Tầm của hắn ta hơi lỏng.

Lâm Tầm chỉ chờ như vậy, chợt tránh thoát được từ trong tay Khương Liên, lại đạp một cú về phía đầu gối phải của hắn ta!

Tuy không đạp ngã được, nhưng rất đau, còn dễ gãy xương.

Sau đó, hắn lùi về sau, cả người như bay, nhanh chóng lui đến một góc khác trong phòng.

— Hắn còn có Khinh Thân Thuật mà.

Lúc này, hắn nhìn thấy Khương Liên sải bước hướng về chỗ mình, trong đôi mắt như không có ánh sáng, sắc mặt vô cùng dọa người.

Mà hắn dựa lưng vào vách tường, nếu bị buộc đến một góc, đó chính là đường chết!

Trong hai giây khi Khương Liên còn chưa kịp vọt tới trước mặt, hắn nhanh chóng nhìn lướt qua bên cạnh, cầm một cái bàn phím Cherry(*) ở tủ đầu giường lên.

(*) Một loại bàn phím cơ.

Đây là thứ duy nhất có chút lực sát thương hắn có thể lấy được.

Gió mạnh tấn công tới, trong nháy mắt, Khương Liên đã tới trước người hắn!

Lâm Tầm nhanh chóng dùng Khinh Thân Thuật nhảy sang bên trái, nhưng còn chưa lướt được một nửa, động tác bỗng nhiên đình trệ.

Hắn nhanh chóng phản ứng, nhất định là chương trình virut bắt đầu công kích mình, ngăn cản Khinh Thân Thuật vận chuyển!

Nhưng dẫu sao hắn vẫn còn một cái bàn phím.

Một giây sau, hắn không dịch về bên trái nữa, mà chợt dùng sức, nhảy lên dưới áp lực ứ đọng!

Tầm mắt lên cao, trong nháy mắt hắn thấy đỉnh đầu Khương Liên, liền dùng sức nhắm ngay góc bàn phím đập vào đầu hắn ta một cái!

Mấy tiếng lạch cạch, phím rớt không ít, nhưng cũng nói rõ lực bàn phím đập vào đầu Khương Liên rất lớn.

Gang bàn tay của Lâm Tầm có chút tê dại, mím môi, lại đập tiếp!

Lần này, Khương Liên trực tiếp ngã xuống.

Hiệu quả Khinh Thân Thuật biến mất, Lâm Tầm rơi xuống mặt đất, thở hổn hển mấy cái.

Hắn nắm chặt lấy bàn phím, ngón tay cộm đến đau nhức.

Lâm Tầm không có sở thích gì khác, mà chỉ thích mua bàn phím, còn có một ham mê, hắn cảm thấy bàn phím nhựa quá sơ sài.

Cho nên, bàn phím này — đế của nó bằng kim loại, rất nặng, cũng rất bền chắc, cũng có thể đập một người bất tỉnh.

Tiếng gõ cửa điên cuồng vang lên, Cơ Cấu ở bên ngoài kêu: “Hai ngươi sao vậy?”

Một giây sau, cậu ta cùng Vương An Toàn phá cửa vào.

“…Mẹ nó.” Vương An Toàn hít một hơi khí lạnh: “Không đến nỗi chứ, Thuật Toán, sao thế này.”

Lâm Tầm vừa mới thở được một hơi, giọng hơi khàn: “Dây nhảy của cậu đâu? Lấy ra đây.”

Hai tháng trước Vương An Toàn giảm cân, mua một đống dụng cụ, người bán tặng thêm hai cái dây nhảy.

Lâm Tầm nhận lấy, kéo chăn mỏng từ trên giường xuống, quấn quanh người Khương Liên, sau đó dùng hai cái dây nhảy trói chặt, quấn người này thành một cái bánh chưng, lại thắt nút chết, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu đây là… giết người hay là bắt cóc?” Vương An Toàn nhìn hắn một cái: “Rốt cuộc sao vậy?”

“Khó mà nói, ” Lâm Tầm nhìn Khương Liên nằm thẳng tắp trên sàn nhà, bỗng nhiên luống cuống: “Đừng chết đấy.”

— Bây giờ là xã hội pháp trị.

Triệu Cơ Cấu sờ cổ của người này: “Nóng.”

Vương An Toàn thăm dò hô hấp của hắn ta: “Sống.”

“Đầu chảy máu, ” Cơ Cấu nói: “Cậu lấy cái gì gõ?”

Lâm Tầm: “Bàn phím.”

Cơ Cấu: “…”

Lâm Tầm nói: “Hắn ta đột nhiên tấn công tớ, không biết tại sao.”

Vương An Toàn: “Sau đó cậu giết ngược?”

Lâm Tầm gật đầu một cái: “Làm sao bây giờ? Gọi xe cứu thương?”

— Hắn cũng không biết mình lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, giống như có thần trợ.

Đây chính là kết quả tu tiên sao?

Vương An Toàn nói: “Chúc mừng cậu, ông chủ Lâm, công ty chúng ta sắp bởi vì đánh nhau mà phá sản.”

Lâm Tầm day trán: “Không được, không thể gọi xe cứu thương.”

Hắn lấy điện thoại ra, nhìn lướt qua danh bạ, ánh mắt dừng lại trên số của Đông Quân hai giây, cuối cùng đi xuống, bấm số của lão Hoắc.

Trên người Khương Liên có mã hiệu, hắn cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Căn cứ kinh nghiệm có hạn của hắn thì có mã hiệu = tu tiên.

Điện thoại thông, giọng nói của lão Hoắc truyền tới: “Đồ nhi, con tìm vi sư? Con ngộ được linh khí trời đất rồi sao?”

Giọng của Lâm Tầm còn có chút yếu ớt: “Sư phụ, ngài có thể qua đây một chuyến không?”

“Chuyện gì?”

“Con… con đánh bất tỉnh một người, hắn ta ra tay trước.” Lâm Tầm: “Người này có vẻ không đơn giản, giống như là… người trong giới chúng ta.”

“Chụp ảnh dung mạo hắn ta cho vi sư xem.”

Lâm Tầm đáp một tiếng, quay video gửi cho lão Hoắc.

“Chưa gặp, không phải người trong tiên môn.” Lão Hoắc nói: “Đồ đệ ngoan, con đừng động, sư phụ sẽ đến ngay.”

Lâm Tầm: “Được, cảm ơn sư phụ.”

Để điện thoại xuống, Lâm Tầm chống với ánh mắt của Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu.

“Tầm nhi, cậu nói cho ca biết,” Ánh mắt của Vương An Toàn vừa lo lắng lại nặng nề: “Rốt cuộc cậu đi theo lão Hoắc vào tổ chức tà đạo gì? Tớ không thể phạm pháp đâu.”

Lâm Tầm: “…”.